Toàn Chức Cao Thủ

Chương 188: Khó nói lắm

“Phía bên kia báo tin, đám Quân Mạc Tiếu vừa vào Khe Núi Nhất Tuyến, trong đội có người cùng phá phó bản Vùng Đất Lưu Lạc hôm qua, Một Tấc Tro.” Dạ Độ Hàn Đàm vừa nhận được tin liền báo ngay cho hội trưởng Tưởng Du. Tưởng Du hiện đang lên nhân vật pháp sư nguyên tố Thích Vô Giúp Vui từng login lần trước, đến khu 10 chỉ đạo công tác.

Buổi chiều Tưởng Du có đến câu lạc bộ, nhưng không được cơm cháo gì, về chỉ bảo vừa thấy Hàn Văn Thanh đã câm như hến. Đối với lời giải thích này, Dạ Độ Hàn Đàm rất hiểu, cực kỳ thông hiểu.

Bởi gã cũng may mắn được gặp mặt Hàn Văn Thanh một lần, quả là một tên làm người ta vừa thấy đã run như cầy sầy. Loại khí chất ấy không rõ do trời sinh hay vì tôi luyện nhiều năm trong giới chuyên nghiệp mà nên. Gã chỉ biết rằng, nếu đi đêm mà gặp phải tên này, có khi đối phương chưa mở mồm, gã đã móc ví nộp luôn rồi…

“Trước mắt, kỷ lục phó bản chưa phải cực hạn. Tuy nói các cao thủ tinh anh của mỗi công hội lớn phát huy hết sức đều có thể tạo ra cực hạn, nhưng qua ba phó bản vừa rồi đã cho thấy đội ngũ của Quân Mạc Tiếu có khả năng tạo ra kỷ lục trên cả cực hạn. Tuy level của họ chưa tới 33, nhưng thực lực đó đủ để liều mạng với chúng ta.” Tưởng Du phân tích.

“Ừ.” Dạ Độ Hàn Đàm cũng đồng ý nhận định này, “Nếu giờ họ lập ra kỷ lục cao quá cũng không hay, đến lúc đó có muốn thương lượng cũng vô ích, vì chúng ta không thể lấy lại kỷ lục nữa, thuê họ đánh hộ cũng không được. Theo tình hình hiện tại chắc chả có công hội nào mướn họ đánh nữa đâu.”

“Chúng ta không thể, nhưng chưa chắc người khác cũng vậy, đây mới là chỗ khó xử lý nhất.” Tưởng Du cười khổ.

“Người khác?” Dạ Độ Hàn Đàm nghi hoặc.

“Công hội chúng ta cần kỷ lục để thể hiện tầm vóc, nhưng một số công hội khác lại không cần cái này. Mà với Quân Mạc Tiếu, kiếm đồ từ chúng ta hay công hội khác, hoàn toàn không khác nhau…”

“Nhưng ai mà kham nổi cái giá hắn đưa ra trừ mấy công hội lớn chúng ta chứ?” Dạ Độ Hàm Đàm hỏi.

“Bốn món Xích Nguyệt kia kìa… chú còn chưa hiểu sao?” Tưởng Du nói.

Rốt cuộc Dạ Độ Hàn Đàm cũng ngộ ra. Đây là Quân Mạc Tiếu muốn ám chỉ họ. Bốn món Xích Nguyệt cũng đồng ý, nghĩa là sao? Là Quân Mạc Tiếu sẽ ra giá tùy người thuê. Công hội lớn, hắn ra giá trong phạm vi công hội lớn trả được, công hội nhỏ, hắn ra giá công hội nhỏ có thể đáp ứng. Công hội lớn có thể thấy vậy là bất công, nhưng được tích sự gì, người ta nắm đằng chuôi cơ mà. Nhận bốn món Xích Nguyệt đổi lấy kỷ lục cho Công hội Nguyệt Luân, chính là lời giải đáp cho tất cả.

“Có cần em liên lạc với hắn thương lượng vụ kỷ lục không?” Dạ Độ Hàn Đàm ướm hỏi.

“À? Thế chú định nói gì với hắn?” Tưởng Du hỏi.

“Ờ thì, điều kiện thì chúng ta vẫn đang cân nhắc, bảo hắn khoan hãy ra tay?” Dạ Độ Hàn Đàm nói.

“Ừm… thử thế xem, xem hắn có để chúng ta câu giờ không.” Tưởng Du vừa nói xong.

“Ý…” đột nhiên Dạ Độ Hàn Đàm kêu lên kinh ngạc.

“Sao thế?”

“Em nhận được tin.” Dạ Độ Hàn Đàm thông báo.

“Tin gì? Quân Mạc Tiếu à?”

“Không, là Gia Vương Triều.” Dạ Độ Hàn Đàm đáp.

“Gia Vương Triều? Nói gì?” Tưởng Du ngẩn người.

“Nói muốn giáp mặt bàn chuyện.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.

Tưởng Du nhíu mày. Theo bối cảnh hai nhà thì Gia Vương Triều chính là kẻ địch không đội trời chung với Mưu Đồ Bá Đạo họ, thậm chí còn gay gắt hơn cả quan hệ giữa Vi Thảo và Lam Vũ. Mối thù hằn giữa Vi Thảo và Lam Vũ chỉ bắt đầu từ mùa giải thứ 6, khi chiến đội Lam Vũ đánh bại chiến đội Vi Thảo, nhưng Mưu Đồ Bá Đạo và Gia Vương Triều thì còn sâu xa hơn cả thế.

Hai chiến đội đều là đội ngũ lâu đời nhất trong Vinh Quang, ngay từ mùa giải đầu tiên dành chức quán quân đã bắt đầu ganh đua kịch liệt. Ba năm đầu Gia Thế ra oai phủ đầu bằng việc ôm liền ba lần quán quân, đến mùa giải thứ tư mới bị Bá Đồ đoạt lại ngôi đầu, sau đó Gia Thế bắt đầu tụt dốc, năm sau không bằng năm trước. Bá Đồ tuy bảo trì chỗ đứng trong liên minh, nhưng qua mấy năm vẫn không thể lấy thêm được ngôi quán quân nào nữa, vì thế hai bên bắt đầu chế nhạo nhau, từ câu lạc bộ đến fan rồi đến cả các quan hệ truyền thông, chiến đấu từ trên sân khấu đến cánh gà, quan hệ căng thẳng hơn cả Vi Thảo và Lam Vũ.

Hội trưởng Xa Tiền Tử của Trung Thảo Đường và Lam Hà của Lam Khê Các đôi khi còn có thể tán nhảm đôi câu, nhưng Mưu Đồ Bá Đạo và Gia Vương Triều thì có tới mùa quýt. Dạ Độ Hàn Đàm nhận được tin cũng là do đối phương vừa thêm bạn tốt. Gã đương nhiên nhận ra ID mời kết bạn chính là hội trưởng khu 10 của Gia Vương Triều, bấy giờ mới ngạc nhiên chọn đồng ý.

“Gia Vương Triều tìm chúng ta à… xem ra có liên quan đến Quân Mạc Tiếu rồi.” Tưởng Du phỏng đoán.

“Thật ra, kẻ ăn thua với Quân Mạc Tiếu trước nhất chính là Gia Vương Triều.” Dạ Độ Hàn Đàm nói. Thực chất trước nay Mưu Đồ Bá Đạo không hề có xung đột với Quân Mạc Tiếu, bên Lam Khê Các cũng mới bị chà đạp gần đây, còn Gia Vương Triều đã đại chiến với Quân Mạc Tiếu từ hồi Rừng Rậm Băng Sương và Mai Cốt Chi Địa rồi, theo kỷ lục thì đôi bên đều thắng một trận, nhưng tính đến cùng, Quân Mạc Tiếu mới là người cười sau cuối. Ai cũng ngóng trông Gia Vương Triều sẽ giở thủ đoạn gì, kết quả từ sau vụ ê chề ở Mai Cốt Chi Địa, không còn thấy chúng có động tĩnh gì nữa.

“Gặp xem sao, nhưng khi nào, giờ luôn à?” Tưởng Du hỏi.

“Chưa nói thời gian.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.

“Nếu gặp luôn bây giờ… thì dùng lời hả?” Tưởng Du nói.

Dùng lời, là đôi bên chạm mặt nhau nhưng không nói, mà dùng cách đánh chữ để trao đổi. Thường khi song phương muốn thực hiện một giao kèo quan trọng nào đó trong trò chơi sẽ dùng cách này. Gõ chữ ra, chữ sẽ hiện trong ô thoại vuông trên đầu mỗi nhân vật, chỉ cần chụp lại là có thể làm chứng cứ xác đáng.

“Đối phương bảo gặp nói trước đã.” Dạ Độ Hàn Đàm trả lời.

“Đi, đi xem sao.” Tưởng Tu đáp.

“Quân Mạc Tiếu thì sao?” Dạ Độ Hàn Đàm hỏi.

“Cũng liên hệ ổn thỏa đi.” Tưởng Du ngẫm nghĩ rồi nói.

“Ok…” Dạ Độ Hàn Đàm vừa đáp, vừa cho nhân vật nhanh chóng gửi tin.

“Người anh em.”

“Sao?”

“Ờm, tối nay ông có phá được kỷ lục Khe Núi Nhất Tuyến không?” Dạ Độ Hàn Đàm hỏi.

“Khó nói lắm.” Diệp Tu đáp

Đáp án này làm Dạ Độ Hàn Đàm ngẩn ra. Trong mắt gã, cho dù Diệp Tu không lấy được kỷ lục cũng nhất định sẽ tỏ vẻ ta đây tạo áp lực cho họ mới phải, đằng này lại rất thành thật thể hiện phó bản này khó xơi, nghĩa là sao ta.

“Có khó khăn gì à?” Dạ Độ Hàn Đàm hỏi.

“Gặp BOSS ẩn.” Diệp Tu đáp.

Dạ Độ Hàn Đàm nhạt nhòa nước mắt…

Phía Diệp Tu, vừa vào phó bản Khe Núi Nhất Tuyến đã thấy hệ thống nhắc nhở, Bánh Bao Xâm Lấn hưng phấn gào lên “BOSS ẩn”.

Đội ngũ của họ có Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Kiều Nhất Phàm là tuyển thủ chuyên nghiệp, phó bản nhỏ đã không còn gì quá kinh ngạc với họ. Đường Nhu chẳng những là ma mới của Vinh Quang mà còn là ma mới của hầu hết các trò chơi, còn đang trong quá trình xây dựng nền tảng. Chỉ có Bánh Bao Xâm Lấn là gà mờ với Vinh Quang, nhưng lại có thâm niên chơi game. Từ đó suy ra, trong Vinh Quang có gì quý giá là cậu chàng lại ngửi thấy ngay. Nếu không, bảo sao một em gà mờ mới cấp 20 đã dũng cảm tổ đội với cả đống người xa lạ đi ôm chân Huyết Xạ Thủ chứ?

Nên giờ khắc này, thấy báo BOSS ẩn, chỉ có mình Bánh Bao Xâm Lấn vô tư thể hiện cảm xúc.

“Cuối cùng cũng gặp.” Diệp Tu cũng có tý ty xúc động. Dạo này tuy thuận lợi trong việc đấu tranh phó bản với các công hội, nhưng vận may trên các phương diện khác lại khá âm u. BOSS ẩn, từ Vùng Đất Lưu Lạc đến Khe Núi Nhất Tuyến, chưa hề gặp một lần.

“Ảnh Đao Khách A Hồng.” Đường Nhu nhìn hệ thống gợi ý BOSS ẩn.

“Là BOSS khó nhất phó bản này.” Diệp Tu bổ sung.

“Nó có đặc điểm gì?” Đường Nhu hỏi.

“Xem hướng dẫn tấn công bao giờ chưa?” Diệp Tu hỏi.

“Chưa.” Đường Nhu thẳng thắn trả lời. Những video và bài hướng dẫn mà cô thường xem  không phải về phó bản. Cô hoàn toàn nghiên cứu theo hướng PVP, hứng thú với PVE của cô không cao lắm. (PVP là đánh đấm giữa người chơi, PVE là tương tác với hệ thống, đấu trường và PK là PVP, phó bản và nhiệm vụ là PVE)

“Ảnh Đao Khách là hợp thể của cuồng kiếm sĩ và kiếm khách, nói chung có đủ kỹ năng hai nghề này đó, anh không nói nhiều nữa. Mấy em chú ý đến đao tay trái của nó là được.” Diệp Tu nói.

“Đao tay trái?”

“Ừ, BOSS này cầm đao tay phải, nhưng nó còn đeo thêm một thanh đao ngắn bên phải của eo nữa, có khi đang đánh lại chợt rút đao bằng tay trái ra đánh lén, loại công kích này chúng ta gọi chung là “đao tay trái”. Cách công kích này rất đa dạng, kỹ năng nào cũng có thể dùng đao tay trái thi triển được, mọi người cẩn thận.” Diệp Tu giải thích.

Mọi người mà Diệp Tu nhắc đến thực chất chỉ có Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, hai người Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm không cần hắn giới thiệu mấy thứ này.

Phó bản Khe Núi Nhất Tuyến, tạo hình là một khe núi, hai bên là vách núi sừng sững, người chơi chỉ có thể tiến lên theo một con đường nhất định, quái như quái hoang dã, chẳng qua lại là cấp tinh anh. Công cao máu trâu tốc độ cao, giống hệt mỗi phó bản và khu luyện cấp vậy.

Phó bản này ai cũng từng đi. Kiều Nhất Phàm là tuyển thủ chuyên nghiệp, có thể lâu rồi chưa đi, nhưng tố chất thì vô tư.

Ảnh Đao Khách A Hồng, cốt truyện trò chơi đặt ra là vì chạy trốn kẻ thù truy sát mới trốn vào Khe Núi Nhất Tuyến, thế nên bất cứ người chơi nào xâm nhập vào khe núi đều bị hiểu nhầm thành kẻ thù mà bị nó tiêu diệt.

Đương nhiên, đây chỉ là lời dẫn của trò chơi, dù ẻm không đánh người thì cũng có ai chịu tha cho ẻm đâu. Câu chuyện của NPC ấy hả? Năm người trong đội không ai quan tâm. Lẽ thường người chơi nữ sẽ thích cốt truyện hơn, nhưng Tô Mộc Tranh đã là lão làng của Vinh Quang, cốt truyện đã đọc đến phát ói, Đường Nhu vốn không hứng thú lắm, quan tâm cốt truyện làm gì. Công việc hàng ngày mà cô chăm làm là không ngừng ganh đua với Diệp Tu, có thể đề cao năng lực bản thân hay không, có tiến bộ hay không, bao giờ mới có thể chà đạp người này.

Một đường chém giết trong phó bản, thi thoảng Diệp Tu lại nhắc nhở mọi người chú ý. Ảnh Đao Khách A Hồng xuất hiện không cố định, nó có thể bất chợt nhảy ra từ một ngã rẽ nào.

Quả nhiên, vừa dọn sạch đường đến giao lộ, một gã đao khách áo đỏ thình lình xuất hiện. Vừa thấy năm người đã đọc lời thoại của mình, “Tới nhanh lắm.”