Toái Phong Thiên

Chương 57: Pn7: Lục tiểu mục ♥ lãnh lam

Lại nói đến Lục Vũ Hạo phẫn nộ liên hồi ngay cả năng lực đặc biệt cũng sử dụng. Ngươi nói đi, ngươi nói đi, khuôn mặt hắn như vậy mà dùng để tức giận đúng là rất tệ. Lục Vũ Hạo cảm giác tâm phế muốn nổ tung. Hắn hai mắt trừng trừng, lấy tốc độ xưa này chưa từng thấy (Trong truyền thuyết khoảnh khắc di động) tới Vương phủ.

Lục Tiểu Mục sắc mặt âm trầm nhìn chuỗi hạt hồng sắc phai mờ kia. Mà chuỗi hạt này không biết có ý nghĩa gì.

Lục Vũ Hạo lúc này đã tới ngoài cửa, không chút do dự đạp cửa xông vào, một cước bay đến trước mặt Lục Tiểu Mục làm hắn cả kinh, lảo đảo nghiêng mình né qua, nghi hoặc,” Ngươi chạy tới làm cái gì?”

Lục Vũ Hạo bắt chước ngữ khí lưu manh trong phim, muốn bao nhiêu hư hỏng có bây nhiêu,” Giết ngươi, đánh ngươi, đánh cho ngươi ngay cả lão mẹ cũng không nhận ra!”

” Lão ca ngươi điên?” Lục Tiểu Mục vốn còn đang phiền lòng, lời Lãnh Lam vẫn quanh quẩn bên tai, hắn muốn yên tĩnh để hiểu được mọi chuyện. Cái người từ trước đến nay không thân thiết với hắn, còn khiến hắn trong lòng nổi giông bão. Hôm nay, cố tình cái tên đáng chết gây chuyện này tự dưng xông ra: ” Ta đối với ngươi không dính dáng, không có việc mau hồi cung đi!”

” Đầu óc ngươi vứt ra ngoài cửa rồi hả?” Lục Vũ Hạo đã không thể nhịn được nữa,” Ngươi yêu Lam nhi đúng không?”

” Ngươi quản cái gì?” Lục Tiểu Mục bị hỏi đến vấn đề này cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Lục Vũ Hạo,” Hừ! Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Muốn đem thứ ngươi không cần cho ta? Ngươi cùng Lãnh Phong Lam như vậy, cũng không có nghĩa là ta giống các ngươi! Ta không thể như ngươi vô trách nhiệm với Lục gia được! Ta là Tiêu Dao Vương, ngươi nói ta làm sao bây giờ?”

” Ngươi nếu như vậy ngươi nói gì với Lam nhi, khiến y thương tâm như vậy?” Lục Vũ Hạo tiến lại gần, không cố kỵ nhìn vào đệ đệ đã cao lớn hơn mình, túm lấy cổ áo hắn, bốn mắt nhìn nhau, rống,” Y thương tâm đến khóc cũng quên–!”

Hất tay Lục Vũ Hạo, Lục Tiểu Mục cười lạnh,” Ngươi đừng ở đây giả mù sa mưa! Ngươi nghĩ hiện tại như vậy là do ai tạo thành?” Hắn không phân biệt nặng nhẹ túm vạt áo Lục Vũ Hạo, bi phẫn quát,” Lam nhi hắn yêu ngươi như vậy, ngươi lại cùng Lãnh Phong Lam một chỗ, ngươi bằng cái gì tới nơi này hống ta?! Một khi đã ngươi đã cùng Lam nhi một chỗ, còn để y đến trêu chọc ta làm gì? Ngươi không phải là muốn khoe ra ngươi chiếm được tình yêu của mọi người chứ, chiếm hết toàn bộ của ta?” Lục Tiểu Mục hốc mắt đỏ, cái gì hắn đều có thể nhẫn, cho dù không thể làm Tiêu Dao Vương cũng được, hắn thầm nghĩ cùng Lam nhi cùng một chỗ! Nhưng trong mắt hắn, Lục Vũ Hạo không biết tốt xấu chiếm đoạt hết mọi thứ của hắn!

Lục Vũ Hạo ngây ngẩn cả người. Hắn nghe được một chuyện…..rất kỳ quái.

” Ngươi nói bậy bạ gì đó? Cái gì? Lam nhi yêu ta? Chúng ta cùng một chỗ? Ngươi bậy bạ cái gì?” Lục Vũ Hạo quả thực không dám tin tưởng con mắt với lỗ tai mình,” Ngươi như thế nào có loại ý nghĩ này?”


” Ngày đó…… ngươi cùng Lãnh Phong Lam làm, Lam nhi nhất quyết ở ngoài nhìn lén, còn kéo ta cùng đi nhìn lén, nhìn thấy y liền khóc, còn khóc thật sự thương tâm, ta lúc ấy ôm y…… Đó là ta lần đầu tiên nghĩ tại sao ta không phải ngươi, có phải là ngươi ôm y thì y sẽ không khóc…… A, ta lúc ấy còn khờ dại cho rằng chỉ cần ở bên cạnh y, cố gắng trở thành Tiêu Dao Vương, đạt được ước định với Lãnh Phong Lam, có thể cùng Lam nhi vĩnh viễn một chỗ, hắn có thể không yêu ngươi mà sẽ yêu ta. Ha ha…… Ha ha……” Lục Tiểu Mục buông vạt áo Lục Vũ Hạo ra, thất thần lùi về phía sau cười,” Cố tình để ta thấy được hai ngươi thân mật……. Các ngươi từ trước đến giờ vẫn cho rằng đùa giỡn ta rất vui đúng không?”

Nhìn bộ dạng Lục Tiểu Mục, Lục Vũ Hạo đã hoàn toàn biết hắn cùng Lãnh Lam là hiểu lầm.

” Nếu ta nói cho ngươi, ngươi nhìn thấy chẳng qua là Lam nhi học cách làm thế nào để câu dẫn ngươi?” Lục Vũ Hạo bình tĩnh nhìn Lục Tiểu Mục,” Nếu ta nói cho ngươi, lúc không có ngươi ở cạnh, đề tài nói chuyện của ta và y, vĩnh viễn đều là Tiểu Mục khi nào thì trở về, y khi nào thì có thể đi gặp ngươi. Y rất muốn ngươi……. Nếu ta nói cho ngươi, ngươi hiểu lầm……”

“……” Lục Tiểu Mục trừng lớn mắt, thân thể hắn bắt đầu run nhè nhẹ,” Ngươi, ngươi, nói bậy…… Mới không phải……”

” Lam nhi từ nhỏ phụ thân song vong, y từ trước đến giờ rất ngoan, thực thông minh……. Y không nghĩ mất đi một người thân nào nữa. Y quý trọng mọi thứ mình có. Cho nên, khi y nhìn thấy ta cùng Lãnh Phong Lam cùng một chỗ, liền hiểu được, có lẽ, y là bởi vì cao hứng hoặc là…… biết bản thân phải gánh vác trách nhiệm Hoàng đế cho nên mới khóc,” Lục Vũ Hạo nhắm mắt lại cảm khái nói,” Nếu y thích ta, hắn là sẽ không ngồi yên để cho sự tình phát sinh, nói không chừng sẽ nghĩ hết mọi biện pháp ngăn cản ta cùng Lãnh Phong Lam cùng một chỗ. Ta thấy y thành thật chúc phúc cho chúng ta. Lúc y khóc chính là ôm ngươi chứ không phải ta, Tiểu Mục. Lam nhi kiên cường như vậy, tám tuổi, đối mặt với kẻ muốn giết mình có thể trấn định, y không nguyện ý để người khác thấy mình yếu đuối, chỉ có ngươi……”

” Bộ dạng y thương tâm khổ sở, chỉ khi xuất hiện trước mặt ngươi, chưa ai từng nhìn qua. Ngay cả ta cũng không có.” Lục Vũ Hạo nhìn thấy Lục Tiểu Mục khiếp sợ nửa câu cũng không nói lên, cảm thấy không đành lòng Lam nhi về sau nếu thực cùng người nầy một chỗ không phải thực đáng thương sao, hay là tìm đối tượng khác tốt hơn, nếu không nhân cơ hội chia rẽ bọn họ. (Tiêu: anh Hạo, anh quá đáng, cơ mà ta thích)

” Ngươi…… Ngươi không gạt ta?” Lục Tiểu Mục tâm thực đau, rồi lại thực vui sướng, hắn không biết đây là cảm giác gì. Giống như tuyệt vọng rồi lại có hy vọng? Hắn thậm chí cảm giác toàn thân áp lực biến mất. Đáng chết hắn trước kia chưa từng cẩn thận nghĩ tới…… đây là sự thật chăng? (ngươi hỗn đản ngu ngốc)

” Lừa ngươi đối ta có lợi gì chứ?” Lục Vũ Hạo một bộ hận không thể rèn sắt thành thép,” Bât quá Tiểu Mục, ngươi đã đối Lãnh Phong Lam nói ngươi không còn ý tứ trước kia, Lam nhi cũng nói các ngươi đã xong. Ta đến chẳng qua vì tức giận ngươi. Hôm nay thượng triều đã nói, Lí Thải Nhi sau này sẽ là Thái tử phi, ai cũng không thể thay đổi được sự thật này. Ta chính là hy vọng ngươi về sau đừng thương tổn Lam nhi nữa, Lam nhi vốn không nghĩ làm Hoàng đế, ý có thể tiếp ngôi vị Hoàng đế, chứng tỏ ý đối với ngươi đã chết tâm. Như vậy hai ngươi tách ra cũng tốt. Cho nên, tựa như trước kia, yên lặng ở bên Lam nhi là được.” Chia rẽ bọn họ chia rẽ bọn họ — Lục Vũ Hạo trong lòng tiểu ác ma âm hiểm cười.

Lục Vũ Hạo nói cái gì? Lam nhi đối với hắn đã chết tâm?

Không! Như thế nào có thể? Như thế nào có thể? Hắn vừa mói biết được Lam nhi thích hắn, mới có một chút hy vọng……

Không được, hắn muốn đi tìm Lam nhi!

Lục Vũ Hạo cười, ngăn Lục Tiểu Mục đang chuẩn bị xoay người chạy,” Đừng đi tìm Lam nhi nữa, ngươi thương tổn hắn đã đủ rồi. Về sau hắn sẽ có Thái tử phi hiền thục xinh đẹp, cũng sẽ có đứa nhỏ và quốc gia. Ngươi…… Hay là……” (anh Hạo, anh đây là kích động người ta chứ chia rẽ nỗi gì =.=|||)

” Uy, Lục Tiểu Mục ngươi cho ta đứng lại!” Lục Vũ Hạo không thể ngăn được kẻ kia bất ngờ đạp cửa xông ra, tốc độ nhanh đến khó có thể đoán trước.


Nhìn đệ đệ to xác nhưng đầu óc còn chưa phát triển, Lục Vũ Hạo lắc đầu, cảm khái chép miệng,” Ai…… Xem đi, ta đều nói trong thiên hạ bổn đại gia thông minh nhất. Cùng ta đấu, Lục Tiểu Mục, ngươi đợi kiếp sau đi.”

Lúc Lục Tiểu Mục đi chính là đã hơn mười ngày trôi qua, đảo mắt đã đến ngày đầu của hội thưởng cúc.

Lãnh Lam dừa vào cây cột trong đình nghỉ mát, nhìn bên kia các thiên kim đang ngoạn hoa, nửa phần tình cảm cũng dậy không nổi. Trong mắt y, hết thảy đều là mờ mịt một mảnh, phảng phất hy vọng cùng tuyệt vọng ánh mắt đã mơ hồ. Cái gì cũng thấy không rõ.

Y nhìn Lí Thải Nhi, xinh đẹp lại lạnh nhạt cùng kính sợ, y biết mình không thể hủy hoại hạnh phúc của nữ hài này.

Chẳng lẽ để trở thành một Hoàng đế đúng qui cách, phải hy sinh thanh xuân của người khác, sau đó dùng quyền lực nhiễm bẩn nàng, dùng dục vọng thay đổi một con người.

Y bỗng nhiên thực mê mang.

“……” Có người vỗ bả vai y, có chút ngoài ý muốn, y quay đầu lại, trừng mắt, cư nhiên là Lục Tiểu Mục. Hắn đã không xuất hiện trước mặt y mười ngày nay.

” Buồn sao?” Lục Tiểu Mục cười đến thân mật, nhìn không ra địch ý, Lãnh Lam lại tránh động chạm, cúi đầu, gật gật đầu, lại lắc đầu.

“…… Như vậy tốt lắm, ta mang ngươi đến một nơi.” Lục Tiểu Mục kéo ông tay y, vô hạn nhu tình nói.

Lãnh Lam giãy một chút, lại không khả năng thoát khỏi đôi tay luyện võ của hắn.

Y nửa muốn nửa không đi theo Lục Tiểu Mục, bọn họ đi tới một ngọn núi. Trên đỉnh núi phiêu tán một mùi hương quen thuộc.

Gió.

Nữa cánh hoa trắng muốt phiêu tán trong không khí, y sửng sốt.

Đập vào mặt.


Là biển hoa trà rộng lớn.

Nở bung thanh khiết xinh đẹp, khoảnh khắc đoạt đi tâm tư người ta.

Lục Tiểu Mục biết Lãnh Lam thích hoa này, hắn quay mặt, cười nói,” Lam nhi, đến xem hoa này….Đều là ngươi (thích nhất)……”

“……” Lại nghĩ tới y lần thứ hai đi tìm Lục Tiểu Mục, hắn nói y ghê tởm, nhớ tới hạo ca ca trước đó vài ngày đi tìm Lục Tiểu Mục, đem hắn giáo huấn một bữa…… Hắn hôm nay vì cái gì đến? Là bởi vì hạo ca ca sinh khí…… Hắn không cần phải đặc biệt kêu mình đến đây.

” Lam nhi, đây đều là sơn trà ngươi thích nhất, ta từ Phượng Hà sơn lấy về đây.” Lục Tiểu Mục tâm tình khẩn trương, lo lắng sợ không đủ.

“……” Nhìn thấy hoa, nộ phóng (giận dữ) tức là héo tàn. Y yêu Tiểu Mục? Cũng nhanh tiêu thất đi. Tiểu Mục kỳ thật là một người ôn nhu, xem tâm tình hắn hôm nay rất hảo……. Cho nên mới không có đối y nói lời độc ác? Nhưng xem ánh mắt hắn tựa hồ rất thâm tình, hơn bàn tay giữ chặt lấy y phục y có chút bùn đất, sắc mặt có điểm tái nhợt…… Hắn là muốn nói cái gì sao?

“…… Lam nhi, kỳ thật ta nghĩ muốn nói với ngươi……” Thấy Lãnh Lam nhìn hắn bằng con mắt như dòng nước thanh tuyền không vướng tạp chất, trái tim chợt cuồng liệt chấn động, lại càng thêm khẩn trương. Đáng chết, không phải là ba chữ thôi sao! Lục Tiểu Mục ngươi phải dũng cảm một chút!

“……” Trong mắt Lãnh Lam, Lục Tiểu Mục vẻ mặt áy náy muốn nói lại thôi.

“…… Ta nghĩ muốn nói…… Ta kỳ thật ngày đó không có ý tứ kia, chính là ca ca nói ra ta mới hiểu được, kỳ thật chúng ta có hiểu lầm…… Ta hôm nay, ta hôm nay muốn ngươi đừng hiểu lầm, ta tìm ngươi kỳ thực có (việc trọng yếu)……”

“……” Hôm nay? Hôm nay cũng đừng hiểu lầm?– hiểu lầm? Y như thế nào hiểu lầm…… Tiểu Mục còn tại lo lắng y đối hắn không an phận sao? Y đã học buông xuống. Tiểu Mục đối y không có ý tứ kia, y đã thực biết. Vì cái gì còn muốn nói lần nữa? Bởi vì hạo ca ca trách cứ ngươi cho nên ngươi sợ lại bị trách tiếp mới tìm ta xin lỗi?– ngươi có cái gì mà phải xin lỗi. Ngươi chẳng qua là không thương ta, ta chẳng qua là tự mình đa tình, không hơn.

Nhìn thấy Lãnh Lam ánh mắt dần thùy hạ, Lục Tiểu Mục không biết vì cái gì trong lòng nhói đau, hắn giữ chặt tay Lãnh Lam, Lãnh Lam lại e sợ né tránh nhưng không kịp. Né tránh, thuận tiện đem ánh mắt cũng dời theo.

Lục Tiểu Mục biết hắn mấy ngày trước lời nói có vẻ nặng, hắn thầm nghĩ muốn đem lòng mình nói ra, nhưng…… lại nói không nên lời?” Hôm nay…… Ta là muốn cho ngươi hiểu được ta kỳ thật…… ý ta là……”

Ý hắn?


Ý của hắn là đối với y không có ý tứ gì khác.

” Cái kia……” Đủ rồi, lại cự tuyệt y, lời lẽ hạ thấp y đều đã nghe qua, bọn họ đã sớm xong không phải sao? Không cần nói sau, y thực có điểm mệt. Lãnh Lam cúi người, vuốt ve đóa hoa,” Hoa này, đều nhanh tàn.”

“…… Lam nhi kỳ thật……” Lục Tiểu Mục có dự cảm bất hảo.

” Vì sao phải nhổ tận gốc? Đều nhanh tàn nhưng ngay cả quê hương cũng không thể về. Chúng nó nhất định không thích nơi này,” Lãnh Lam nhếch miệng,” Ta nghĩ đem chúng trở về, có thể chứ?” Y quay đầu, hỏi rất bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc.

“…… Ách, nhưng đây là chuyên môn của ta……” Lục Tiểu Mục không dám nói hắn vì muốn Lãnh Lam cao hứng mà đào mười ngày, mỗi một gốc cây đều là tự tay lấy tới đây, hắn thực sự mệt, nhưng là chỉ cần y mỉm cười một chút, chết hắn cũng làm. Đừng để ngay cả nụ cười của Lam nhi hắn cũng không được nhìn thấy……

Lãnh Lam cúi đầu,” Tiểu Mục…… Ca, ca (y nói câu này không được tự nhiên, Lục Tiểu Mục cũng bất ngờ, sửng sốt)…… Cám ơn ngươi, ta thực vui vẻ.” Nhưng trong mắt Tiểu Mục, Lãnh Lam thực không vui vẻ.

Lãnh Lam đứng dậy,” Nếu không có việc gì ta phải về, không thể để các thiên kim tiểu thư ở lại như vậy, ta phải trở về tiếp đón các nàng. Ngươi nếu không có chuyện gì, ta liền cáo từ.” Y không nhìn Lục Tiểu Mục, ngày cả liếc nhìn cũng thấy đau đớn.

“…… Lam nhi chờ ta nói……” Lãnh Lam đã đi rồi, trong mắt hắn chỉ còn lại bóng áo lam thấp thoáng phía cuối con đường.

“…… Nói cho ngươi…… Ta yêu ngươi.”

“……” Lục Tiểu Mục nhìn biển hoa hắn mất cả đêm trồng, bỗng nhiên nghĩ thấy thực mất mác. Một loại, bị cự tuyệt mất mác.

Hắn thậm chí quên mất mình đã cự tuyệt Lãnh Lam như thế nào, hắn thậm chí quên mình đối với Lãnh Lam có bao nhiêu tàn nhẫn. Tâm hắn đau như muốn vỡ ra, hắn thực sự có thể ngồi yên nhìn Lam nhi nắm tay Lí Thải Nhi leo lên đế vị sao?

Hắn trước kia sao có thể xúc động như vậy, như thế nào cùng Lãnh Phong Lam nói mình không yêu Lam nhi?

Hắn điên sao? Hắn mấy năm nay, nhẫn xuống tình cảm với Lãnh Lam, chỉ có thể tại trong mộng cố gắng? Hắn mấy năm nay cực lực mở rộng gia nghiệp Tiêu Dao Vương, cố gắng như vậy để cho ai xem?

Hắn là làm sao vậy, hắn như thế nào đem tất cả đập bể.


Rõ ràng ước định với Lãnh Phong Lam chỉ còn hai năm, chỉ cần đợi Lãnh Lam mười sau tuổi là có thể chính thức ôm y, có thể dưới chúc phúc của Lãnh Phong Lam cùng Lục Vũ Hạo hảo hảo bảo hộ Lam nhi của hắn…… Nhưng hắn đã làm cái gì?

Lục Tiểu Mục nhìn hoa trong tay, bạch sắc, trống rỗng.

Tựa như là hy vọng bị đánh nát thành bột phấn, từng chút bay đi, từng chút biến mất……