Toái Phong Thiên

Chương 14: Ngưỡng mộ

” Khụ, đầu tiên…… ngươi nói cho ta biết người trong lòng của Thủy nguyệt quốc công chúa là ai tiếp theo, biến cố nội tình trong hoàng cung năm năm trước nói cho ta cuối cùng……” Lục Vũ Hạo có chút đăm chiêu nói,” Trong khoảng thời gian này thỉnh phối hợp ta cấp Thái hậu diễn một vở kịch.”

” Nga, ngươi quả nhiên là xuất thân diễn tử.” Lãnh Phong Lam phá lệ trêu ghẹo nói,” Được, chỉ cần ngươi có khả năng giải quyết, ngươi muốn diễn như thế nào đều được.”

Lục Vũ Hạo gật gật đầu nói,” Kịch bản…… Khụ, hay nói cách khác kế hoạch là như thế này…..”

Một bên, Lãnh Lam trừng lớn mắt, Lãnh Phong Lam lại vẻ mặt suy tư……

Thành bại chỉ có một lần…… Nói cách khác có thể chạy khỏi Hoàng cung chỉ có một cơ hội này……

Thiên Phong quốc luôn thừa thãi tơ lụa trứ danh, tiếp đãi khách quý cũng là dùng tơ tằm tối thượng đẳng.

Thảm đỏ trải dài trên nền đá, tiến vào Chu Tước môn, đối diện chính là chính điện.

Chính điện rộng lớn mà trang nghiêm, thiết kế đầy trang trọng đại khí nhưng lại đơn giản thanh thoát không hề giống như tham ô, vơ vét của dân chúng.

Phía bên kia, đi trước là một cỗ kiệu thanh lam sắc, bên trong là một mỹ nhân phiêu phiêu như tiên nữ. Mỹ nhân hắc phát như mặc, vấn lại như mây, tiếu ngữ nhàn nhạt. Băng phu ngọc cốt, thổi khả đạn phá. Dáng người thon dài, lả lướt đây hứng thú. Cao nhã thoát tục, duyên dáng yêu kiều. (hắc phát như mặc: tóc đen như mực băng phu ngọc cốt, thổi khả đạn phá:câu này hơi khó, nói chung là bạn này rất đẹp)


Chính điện môn, đứng ở chính giữa là Hoàng đế Lãnh Phong Lam, bên phải là Hoàng hậu Lục Vũ Hạo. Đứng ở giữa bọn họ là Thái tử Lãnh Lam. Bên trái là Thái hậu Hàn Thủy Uyên. Các hậu phi khác không có tư cách cùng gặp quốc ngoại tiết sử. (ngoại quốc tiết sử: sứ giả nước ngoài)

Hai bên đình văn võ bá quan, giai hành đại lễ. (tất cả đều hành lễ)

Tập tục ở Thiên Phong quốc là bất luận đại quốc hay tiểu quốc, chỉ cần là tiết sử hay là Hoàng cung quý tộc tới chơi đều phải là đại lễ nghênh đón, lúc này mới có thể diễn đạt trọng vẹn thành ý tôn kính của Thiên Phong quốc đối với khách nhân.

Quang dương sáng lạng, đúng lúc ấy Lục Vũ Hạo ở bên kia lại trừng lớn mắt……

Hắn gặp Thái hậu thấy được một thân ung dung hoa quí, gặp qua Điền Điềm Nhi ngọt ngào mĩ lệ động lòng người, lại gặp qua Minh phi Kim Thành thong dong đạm địch. (đạm địch: điềm đạm a)

Nhưng trước mặt hiện tại chính là đại mỹ nhân…… Cơ hồ trong lòng mình tràn đầy hoan hỉ, thanh thuần đến thoát tục!

Có lẽ cái này phải gọi là nhất kiến chung tình, Lục Vũ Hạo chỉ cảm thấy chính mình có một cỗ nhiệt huyết từ đỉnh đầu tuôn xuống phía dưới, cả mặt nhiễm hồng. Hắn thậm chí nghĩ Thủy Nguyệt Hàm trên người tựa như là có hào quang của thần tiên thực làm hại mắt mình a.

Chầm chậm bước tới…… Hồng sắc trải dài trên thảm đỏ…… Tựa như là tiến vào giáo đường thành hôn……

Tựa hồ là cảm giác được bên cạnh có ánh mắt nóng rực quét qua, Lãnh Phong Lam khẽ nghiêng đầu, thấp giọng nói,” Hạo…… Đừng quên kế hoạch của ngươi, còn có ngươi đã đáp ứng tuyệt đối sẽ không phản bội ta. Hôm qua ta nói rồi…… Nàng đã có người trong lòng rồi a.”

Tựa như có một chậu nước lạnh dội xuống, tẩy triệt hết thảy nhiệt huyết chuẩn bị nhào về phía trước……

Lục Vũ Hạo nghiến răng, thật sự muốn đem cái tên phá hỏng giây phút tuyệt vời kia ra đánh một trận……

Phía dưới, Lãnh Lam đưa bàn tay phấn nộn nhẹ nhàng kéo kéo Lục Vũ Hạo nói,” Hạo ca ca, ngươi vừa mới chảy nước miếng a……”


Di! Tình thiên sét đánh!

Mình thực sự không biết tốt xấu cư nhiên nhìn thấy mỹ nhân liền chảy nước miếng!

Đang muốn cúi đầu, lại nghe thấy,” Chuyên tâm đi, Lam nhi nói giỡn đó. Đừng làm hỏng việc.”

Lãnh Phong Lam lạnh lùng nói.

Là a, ngươi là Hoàng đế đương nhiên được nhìn thấy rất nhiều mỹ nhân. Nhưng ta ở thế giới khoa học phát triển kia……Mỹ nhân đều là đẹp nhân tạo….

A, rất là thích vẻ đẹp *** khiết tự nhiên……

” Thủy Nguyệt Hàm tham kiến biểu ca, biểu tẩu…… Cô cô.” Thanh âm tế nhuyễn nhẹ nhàng bên tai Lục Vũ Hạo tựa như thiên lại……(thiên lại: tiếng trời)

Chính là một câu” Biểu tẩu” Lại khiến trong tâm Lục Vũ Hạo như có thủy *** vỡ nát rơi xuống khiến thương tích đầy mình.

Tựa hồ biết được suy nghĩ của Lục Vũ Hạo, Lãnh Phong Lam tiếp tục dùng nhỏ giọng nói,” Uy…… Đại cục làm trọng!” Vùa nói xong, bàn tay to lớn thô ráp mà ấm áp liền lập tức nắm lấy Lục Vũ Hạo. Lục Vũ Hạo cả kinh thế nhưng là Lãnh Phong Lam đúng là trước mặt mọi người lôi kéo mình tiến lên!!!

A a a a a! Thật mất mặt chết đi được!

Hắn, là, một, nam, nhân, a!


Lãnh Phong Lam cố sức kéo, Lục Vũ Hạo chỉ có thể bị bắt buộc lảo đảo về phía trước.

Giương mắt, Thủy Nguyệt Hàm cười thực sự là dung nhan mỹ lệ……

Đại quẫn……

” Nguyên lai vị này chính là tẩu tẩu nổi tiếng, nghe danh đã lâu.” Mỹ nhân lời nói đích thực dễ nghe, chỉ là lúc vào đến đại não lại như có kim đâm!

“…… A, nghe danh đã lâu. Ngũ đại quốc đệ nhất mỹ nhân, Thủy Nguyệt quốc công chúa điện hạ.” Lục Vũ Hạo theo thói quen đưa tay ra (phép lịch sự ở thế giới bên kia), Lãnh Phong Lam lại nhanh chóng kéo về,” Tốt lắm, biểu muội đường vất vả, ta sẽ phái Hàn Ngự (thị vệ theo Lãnh Phong Lam từ nhỏ, đã xuất hiện ở phía trước) hảo hảo chiếu cố của ngươi.”

“……” Thủy Nguyệt Hàm khẽ gật đầu, đối Lục Vũ Hạo ánh mắt rõ ràng ái mộ khẽ mỉm cười.

Ánh dương quang đẹp mắt, mày liễu môi anh đào cong lên, như tháng ba hoa đào, càng giống như phù dung xuất thủy…… (phù dung xuất thủy: Sen nở trên mặt nước)

Nga…… Thiên sứ ở nơi nào…… Ta thấy ta như được sống lại……

Ngày đó buổi chiều, Lục Vũ Hạo một bên cắn hạt dưa một bên thở dài nói,” Sớm biết ta sẽ không đùa giỡn…… Ta rất thích nữ nhân kia….. Vừa nhìn đã thấy là một nữ nhân ôn nhu thiện lương…… Oa…… Vì cái gì nữ nhân như vậy đưa cho Lãnh Phong Lam hắn lại không cần còn muốn ta đến giúp hắn thu thập tàn cục? Vì sao ta thích lại không để cho ta…… A……”

” Hạo ca ca ngươi cũng đừng oán giận, oán giận cũng không được. Ai kêu hiện tại toàn thiên hạ mọi người đều biết ngươi là Hoàng hậu của Phụ hoàng. Nữ nhân gặp ngươi đều kính nhi viễn chi.” Lãnh Lam ăn một ngụm bánh hoa quế, ăn rất say sưa. Lời nói ra cũng xấu xa tới cực hạn. (kính nhi viễn chi: tôn kính mà không thể gần gũi)

” Ai nói, Ngọc Dung cô nương liền thích ta a!” Tựa hồ là tiểu hài tử không phục, Lục Vũ Hạo phản bác nói,” Thật là! Đợi sự tình Thủy Nguyệt quốc giải quyết xong ta liền cùng Lãnh Phong Lam li hôn! Không quản nó là quốc gia gì, ta nhất định phải thú một lão bà về sống!”

Lãnh Lam trừng lớn mắt, thầm mỉm cười quỉ dị một chút – Nguyên lai Hạo ca ca ngươi muốn chạy trốn a, sẽ không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ngươi đã muốn chạy trốn? Kia không thể được a…… Một “Mẫu hậu” như vậy sao có khả năng tùy tiện buông tha.


Bên kia, hoàn toàn không biết chính mình lỡ miệng, vẫn nhìn bầu trời xanh bên ngoài Xích Phượng Cung lại thêm ai oán nói,” Còn có cái tên đệ đệ rước cho ta phiền phúc…. Trước tiên đánh cho một bữa rồi nói sau.” Một câu cuối cùng nói ra đầy oán hận.

“A? Ngươi nói Tiểu Mục?” Lãnh Lam nghe thấy hứng thú, bổ nhào vào trong lòng Lục Vũ Hạo điềm nhiên hỏi,” Ta cùng Tiểu Mục từ nhỏ cùng nhau lớn lên nga, hắn so với ta lớn hơn.”

Lục Vũ Hạo chớp mắt nói,” Vậy ngươi chắc đã từng gặp qua ta đi?”

” Ân…… Không tính là gặp qua. Hạo ca ca ngươi bị nhốt trong phòng, chỉ có si ngốc kêu gào thảm thiết, Tiểu Mục không cho ta lại gần……phòng của ngươi.” Lãnh Lam nói được một nửa có chút dừng lại, sát ngôn xem sắc thấy Lục Vũ Hạo hào không thèm để ý, tiếp tục nói,” Hạo ca ca, ngươi là đột nhiên lại không ngốc? Hay là bị Sa Trầm Thanh làm kích động?”

Lục Vũ Hạo phát hiện không đúng, nhíu mi đạo,” Ngươi nói ngươi chỉ nghe qua kêu thảm thiết? Nói như vậy trước kia vẫn chưa chân chính gặp ta? Còn có……Sa Trầm Thanh là ai?”

Lãnh Lam nghe ra một ít sơ hở trong lời nói của Lục Vũ Hạo, cũng chưa hỏi, chỉ trả lời,”…… Sa Trầm Thanh chính là người bắt ngươi đi…… Là Địa Hỏa quốc hoàng đế. Hắn cùng Phụ hoàng tựa hồ là túc địch.”

“A?” Nhớ tới cái cẩm y công tử kia đích xác nói Lãnh Phong Lam là đối thủ duy nhất của hắn……

“…… Ân, không chỉ như vậy, muội muội hắn Sa Tần cùng tứ thúc Lãnh Mẫn Chi tựa hồ cố ý liên thủ đoạt quyền của Phụ hoàng. Cho nên thân là Hoàng đế hắn mới có thể dễ dàng qua Thiên Phong quốc.” Lãnh Lam ngưng ăn bánh hoa quế nghiêm trang nói,” Hạo ca ca ngươi nhất định phải cẩn thận cái tên gia hỏa kia, hắn rất lợi hại đích, năm năm trước lúc Phụ hoàng thân sinh ra ta chết, chính là hắn ở sau lưng giở trò quỷ. Ân…… Phụ hoàng nói vậy.”

Lục Vũ Hạo nhìn khuôn mắt trắng nõn dính đầy vụn bánh, bất đắc dĩ cười nói,” Thực hoài nghi ngươi có đúng hay không 10 tuổi. Giống như người lớn.”

Đôi mắt đen láy như hạt bồ đào đảo đảo, ngại ngùng tiếp tục cười nói,” Hắc…… Hạo ca ca ngươi cũng là thông minh ngoài ý muốn thôi.”

” Ngươi đúng là một tiểu quỉ quỉ dị một bụng xấu xa, hiện tại nên đề phong nhất chính là ngươi a.” Lục Vũ Hạo nói xong nhéo nhéo lỗ tai hắn nói,” Nên quay về Ngự Thư Hiên đọc sách! Bằng không Lãnh Phong Lam kêu ca…… Phiền toái chết.”


Lãnh Lam khởi phấn chu chu cái miệng nhỏ nhắn nói,” Hạo ca ca ngươi xấu a! Lại lấy Phụ hoàng áp ta! Nếu ngươi là Mẫu hậu ta liền nghe lời.”

” Ngươi muốn chết sao tiểu quỷ?” “Mẫu” đó là từ mà Lục Vũ Hạo thực không thích, hắn thiêu mi cười,” Hay là ngươi hy vọng bị gia hỏa phía sau ngươi mắng?” Vừa nói xong, Lãnh Lam liền cảm giác được sau lưng có áp bức, không tình nguyện xoay người nói,” Phụ hoàng…… Ngươi thực là thần không biết quỷ không hay.”

” Trở về đọc sách.” Ngắn gọn nói xong, Lãnh Phong Lam mỏi mệt ngồi xuống ghế, giận dữ nói,” Tốt lắm, Lục Vũ Hạo…… Dựa theo ngươi cái gọi là kịch bản, ta đến đây……. Bất qua Mẫu hậu, sẽ bị ngươi làm tức chết đi.”