Toái Phong Thiên

Chương 12: Cảnh báo

Lãnh Phong Lam kia thực sự là kiệm lời, chỉ gật gật đầu rồi rời đi. Hiện tại việc chính trị quốc sự thực bề bộn, cho nên thực không cách nào cùng Lục Vũ Hạo chào hỏi. Cho đến khi Lãnh Phong Lam đã rời đi mới nhớ tới đến phải hỏi xem người trong lòng của Thủy Nguyệt quốc công chúa là ai……

” Một Năm a, ngươi nói xem chủ tử ta có phải hay không chỉ số thông minh giảm sút?” Bởi vì quên không hỏi mà có điểm nghĩ đầu óc không còn minh mẫn, chống tay lên bàn chăm chú nhìn vẻ mặt mù tịt của tiểu hài tử Lâm Một Năm trước mặt.

Tiểu hài tử chớp đôi mắt thanh tú,” Chủ tử, chỉ số thông minh là cái gì?”

Khóe miệng nhếch lên,” Không có việc gì không có việc gì, hỏi ngươi vấn đề này đích thực chỉ số thông minh của ta thực giảm sút. Bất quá chỉ số thông mình này ngươi một chút cũng không có a.”

Đang đùa giỡn, lại có khách không mời mà đến.

Lắng tai nghe cung nhân ngoài cửa truyền đến ” Minh phi nương nương giá lâm” Đánh vỡ bầu không khí vốn đang hài hòa thoải mái.

Lục Vũ Hạo xoay người, cười lạnh nói,” Rốt cục đã đến đây. Thật sự là đợi đã lâu.”

Thủy Nguyệt quốc. Hoàng cung rộng lớn lại phái trọng binh trấn thủ ở một gian tiểu phòng.

Hai người.

” Cha, ca ca rốt cuộc là sao lại thế này? Trước kia đều là điên điên ngây ngốc, vì cái gì lại bỗng nhiên bình thường?” Gian phòng đơn sơ, thiếu niên anh tuấn ngồi trên ghế nói,” Vì sao người lại không hoài nghi ca ca?”


Đối diện, một trung niên nam tử ngũ quan ngạnh lãng thân hình khôi ngô tựa tiếu phi tiếu, chính là uống trà.

Thiếu niên đã không còn kiên nhẫn, đập bàn,” Cha, còn nữa rõ ràng người đã đến đây, vì sao không trực tiếp mang ta ra ngoài?”

Trung niên nam tử lắc lắc đầu, lại cười nói,” Tiểu Mục a Tiểu Mục, ngươi như thế nào lại bất ổn trọng…… Cha nếu muốn mang ngươi đi, Thủy Nguyệt quốc như thế nào có thể giam cầm được ngươi? Ta làm như vậy là có dụng ý.”

“…… Hay là chỉ đối với ca ca hảo. Hừ–!” Thiếu niên kia chính là đệ đệ của Lục Vũ Hạo – Lục Tiểu Mục. Giờ phút này hắn nhíu mi ôm bụng, giận hờn không thèm nhìn phụ thân, vẻ mặt rõ ràng nghĩ Tiêu Dao Vương Lục Thuấn Hành đang thiên vị.

” Tiểu Mục, ngươi cùng Tiểu Hạo đều là bảo bối của cha. Chính là ca ca ngươi khi nhỏ thì si ngốc, ta tự giác có yêu quý, cho nên phá lệ chiếu cố. Ngươi không cần để ý.” Lục Thuấn Hành vỗ vỗ vai con, nhưng chính là người kia lại hất ra.

Lục Thuấn Hành chỉ có thể thở dài, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, buồn bã nói,” Nhã Thục a Nhã Thục, đây là ngươi tình nguyện chết cũng muốn lưu cho ta đứa nhỏ này……”

” Di? Hạo ca ca? Chỉ có một mình ngươi?” Xích Phượng Cung đại sảnh, Lãnh Lam một thân minh hoàng, con mắt to tròn nhìn thẳng Lục Vũ Hạo.

Lục Vũ Hạo yên lặng, uống trà nói,” Ngươi nghĩ Hạo ca ca ta không có khả năng ở một mình, Một Năm đã đi phân phó cung nữ tẩy quần áo.”

” Không phải không phải, là ta nghe nói buổi chiều……” Thanh âm có điểm phát run, Lãnh Lam đi đến,” Không phải Minh phi nương nương đến sao?”

” Có a, nàng mới vừa đi.” Lục Vũ Hạo hào không thèm để ý, lại nâng cái chén rót thêm trà.

Lãnh Lam lo lắng nói,” Kia nàng có hay không nói cái gì? Nàng……”

” Nga, ta nghĩ thấy nàng cũng không xấu, không có ngạo mạn, hơn nữa lại rất tao nhã, trách không được trước kia là rất được Lãnh Phong Lam sủng ái.” Vừa nói vừa rót trà, có chút đăm chiêu, nhưng Lãnh Lam đã mất kiên nhẫn,” Hạo ca ca! Ngươi có hay không ý thức được nguy hiểm a? Minh phi nàng……”


Lục Vũ Hạo không chút hoang mang,” Ta nói tiểu quỷ ngươi lo lắng cho ta liền chạy đến đây, có thể thấy được Minh phi này có bao nhiêu lợi hại. Kỳ thật ra ta cũng hiểu được. Thứ nhất, nàng rất ung dung, bất quá nàng sớm biết được chuyện của ta, cho nên không có lộ ra vẻ gì, so với Điền Điềm Nhi thông minh hơn thứ hai, nàng tựa hồ vô cùng trấn định, nói cách khác nàng có trăm phần trăm nắm chắc…… Là phi tử Lãnh Phong Lam rất sủng ái nên sẽ đến cùng Hoàng hậu nói về việc hòa thân với Thủy Nguyệt quốc, chính là nàng là lá át chủ bài, quả nhiên là người của Thái hậu, nhưng thật ra ta cũng có chút tò mò nếu công chúa kia đến đây khiến nàng không được sủng ái thì làm thế nào thứ ba, nàng đối thái độ của ta không nóng không lạnh đắn đo thỏa đáng, có kính nể nhưng lại không hèn mọn, ở điểm này thì không thể khinh thường. Sau khi nói chuyện xong, chúng ta bình tĩnh uống trà, nàng liền rời đi.”

“……” Lãnh Lam nghe xong bán tín bán nghi, dặn dò,” Hạo ca ca, Phụ hoàng nói phải đề phòng Minh phi. Ngươi……”

Lục Vũ Hạo khẽ thở dài,” Ai…… Ta đương nhiên biết trong này rất nhiều nguy hiểm với phiền toái, chính là hiện tại để sinh tồn ta cũng toàn bộ tiếp nhận, bằng không phải làm sao, chẳng lẽ lại oán trách trời đất? Ai…… Trời phụ người tốt a ……”

Tiểu hài tử chạy tới ôm lấy Lục Vũ Hạo nói,” Hạo ca ca a, ở phía dưới kia? Thái hậu, Minh phi, Thủy Nguyệt quốc……”

“…… Chỉ chọn một thứ.” Lục Vũ Hạo ngửa đầu tựa vào thành giường nói,” Thủy Nguyệt Hàm.”

” Thủy Nguyệt quốc công chúa?” Lãnh Lam kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Vũ Hạo.

” Nếu hủy hôn chính là Thủy Nguyệt quốc, hết thảy âm mưu tự nhiên tan biến. Tuy nhiên ta này lười nhác không quản quốc gia này với quốc gia kia có cái gì quan hệ, bất quá ước chừng hiện tại chỉ có thể như thế.”

” Hắc……” Lãnh Lam mỉm cười,” Hạo ca ca ngươi quả nhiên không ngu ngốc.”

“……” Thiêu lông mi…… Tiểu quỷ này, chịu không nổi…… Lại một bụng gian trá.

” Ta cũng không cần lo lắng nữa.” Lãnh Lam từ trong ngực Lục Vũ Hạo nhảy ra,” Hắc hắc, trong chốc lát Phụ hoàng có thể sẽ đến, cho nên để hắn thấy sẽ không tốt lắm.”

” A?” Lục Vũ Hạo khó hiểu,” Lãnh Phong Lam không thể thấy cái gì?”

” Hắc hắc.” Lãnh Lam cười gian xảo, sau đó nhanh chóng rời Xích Phượng Cung.


Lục Vũ Hạo nhìn thấy bóng dáng đứa nhỏ khuất dần, chau mày,”…… Không thể khinh xuất. Xem ra kế hoạch chạy trốn hội có nhiều chướng ngại vật lớn a.”

Chạy trốn chính là kế hoạch rời thế giới này. Tính toán có lẽ cũng đã lâu, không biết bên kia kỳ thi Cao đẳng như thế nào rồi.

Chính mình cố gắng học hành vất vả để mai sau thi vào Đại học, về sau kiếm lấy một cô bạn gái, có một gia đình hạnh phúc…… Bởi vì chính mình khi nhỏ bị vứt bỏ, cho nên rất khao khát hạnh phúc, ấm áp.

Sống cuộc sống bình thường như bao người khác, cũng không cần có dị năng khác thường.

Hắn vĩnh viễn không quên được lúc mẹ cầm dao chỉ vào chính mình, thét lên” Quái vật, cút đi!”.

Hắn bị một đám thanh niên bất lương đánh cũng không dám chống lại, sợ hãi chính mình hội dùng năng lực đặc biệt mà thương tổn người khác.

Cho nên lúc Viện trưởng cô nhi viện hảo tâm thu dưỡng hắn, hắn phát thệ đời này không bao giờ sử dụng năng lực kia nữa.

Nhưng chính là…… Đến thế giới này, vì đứa nhỏ kia hay vì chính thiện tâm khiến hắn phá lệ.

Cũng đã nếm tư vị bị bằng hữu thân thiết phản bội, bỗng dưng tự nhiên bị ném vào thế giới này.

Bên ngoài tỏ ra thản nhiên không quan tâm, thực tế trong tim lại thấy một cỗ chua xót, rối bời.

Mọi người đều nói xuyên qua sẽ hảo, nhưng đâu ai biết xuyên qua rồi mới thấy thực nhiều chuyện phiền phức.

Một khi đã đáp ứng Lãnh Phong Lam, vậy phải có trách nhiệm với việc Thiên Phong quốc cùng Thủy Nguyệt quốc. Chính là khi mọi chuyện xong xuôi lúc đấy mình nhất định rời đi. Mình vốn không thuộc về nơi này, đây là một không gian ảo tưởng. Còn về việc rời đi như thế nào, cũng rất xa vời….

Càng nghĩ càng khổ sở, đành phải nằm trên giường thở dài.


” Bẩm hoàng hậu nương nương, Hoàng Minh Cung Ngọc Dung cô nương cầu kiến.” Vốn đang muốn cùng Chu Công ước hội, lại có người tới, định mặc kệ, lại nghe được ba chữ ” Hoàng Minh Cung” đành phải ngồi dậy chỉnh sửa y phục, nói ” Truyền vào.” (Chu công ước hội: Chính là đi ngủ a)

Tiếng nói vừa dứt, đại môn mở ra, người bước vào chính là cô nương thanh tú bên cạnh Thái hậu.

Ngọc Dung nhìn thấy Lục Vũ Hạo một thân lam y giống như hôm diện kiến Thái hậu, lại thấy hắn ngồi dậy, sắc mặt nhíu lại, mang theo vẻ nhợt nhạt u buồn, khiến tâm hồn thiếu nữ rung động.

” Tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Ngọc dung hạ thân hành lễ.

Lục Vũ Hạo khoát khoát tay, cung nhân đóng cửa, Ngọc Dung đứng dậy.

” Thái hậu có lời truyền sao?” Lục Vũ Hạo lười nhác ứng phó, hắn hiện tại còn đang nguyện cùng Chu Công ước hội.

“…… Không…… Không phải…… Là…” Ngọc Dung ấp úng, hai gò má tự nhiên ửng đỏ,” Là ngọc Dung tự mình…… Đến gặp Hoàng hậu……”

” Nga?” Lục Vũ Hạo thiêu mi, nữ tử này cư nhiên ăn nói lỗ mãng……

“…… Nô tì biết Hoàng hậu đối Thái hậu thực không có ác ý……” Ngọc Dung tựa hồ thực khẩn trương,” Là…… Ngọc dung biết một số sự tình, mong muốn có thể trợ giúp Hoàng hậu nương nương……”

Ngón tay mềm mại bấu vào y phục, y phục có chút nhăn lại, hai mắt chứa đầy ý tứ.

Lục Vũ Hạo nhìn vào đôi mắt, sáng tỏ đôi chút, nói,” Ngọc Dung cô nương chắc cũng biết ta là người của Hoàng đế.”

Nghe vậy, Ngọc Dung vội ngẩng mặt lên, lắc đầu,” Ngọc Dung không phải…… Ngọc Dung…… Thực không có phản bội Thái hậu, chính là nghe nói Minh phi có ghé qua, lo sợ Hoàng hậu…… Cho nên lớn mật đến……”


Lục Vũ Hạo hạ tầm mắt, bởi vì dù sao cũng là nam tử cho nên cao hơn Ngọc Dung một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống nói,” Ngươi thích ta?”

Ngọc dung kinh hãi, quỳ xuống,” Nô tì không dám đối với người của Bệ hạ có chút…… Chút……”

” Thái hậu cố ý muốn đem ngươi an bài bên cạnh Bệ hạ, vì sao hội đối ta……” Ám muội nhìn xuống, ngón tay chạm vào hai gò má đỏ ửng.