Tỏa Hồn

Chương 89: Hai ngàn năm

Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Đến cả Vạn linh ma tâm cũng có thể tịnh hóa vậy thì cho thấy bị ma khí nhập thể cũng có khả năng hồi phục.

Sau khi làm rõ tình hình của Tô Tiện, trong tất cả những người có mặt ở đây chắc chỉ có mỗi Thành chủ Tứ Phương Thành mừng rỡ nhất. Điều đó cho thấy chỉ cần y tìm ra cách làm sao tịnh hóa vạn linh ma tâm thì có thể dùng cách tương tự thanh tẩy ma khí trong cơ thể mình. Chỉ cần thanh tẩy hết phần ma khí đó y có thể khôi phục thân phận thiên thần, quay về Thần giới.

Thành chủ mau chóng đưa ra thỉnh cầu với Tô Tiện. Ban đầu vốn dĩ là Tô Tiện có việc cầu Thành chủ, bây giờ đến lượt Thành chủ thỉnh cầu mình, nàng chẳng có lý do nào từ chối bèn đồng ý. Những ngày tiếp theo, Tô Tiện và Sở Khinh Tửu sẽ ở lại Tứ Phương Thành.

Vạn linh ma tâm xuất hiện là chuyện ngoài ý muốn mà vạn linh ma tâm được tịnh hóa biến thành người càng là chuyện lạ lùng hơn. Chuyện này đã qua nhiều năm như vậy, Thành chủ Tứ Phương Thành muốn làm rõ nguyên cớ trong đó e không phải chuyện dễ dàng. Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Thành chủ đều gọi Tô Tiện đến Luyện Hồn Đường, vừa kiểm tra tu vi của Tô Tiện vừa chỉ điểm việc tu hành cho nàng. Trong mấy ngày ngắn ngủi, Thành chủ vẫn chưa tìm ra bí mật để tịnh hóa ma khí, còn cảnh giới tu vi của Tô Tiện đã tăng thêm một bậc, bước vào cảnh giới Tử Tiêu.

Mấy bữa đầu Sở Khinh Tửu vẫn theo Tô Tiện tới Luyện Hồn Đường rồi ngồi chờ nhưng qua vài ngày hắn phát hiện Tô Tiện và Thành chủ chả làm gì khác ngoài ngồi tĩnh tọa, vận công, hắn chịu hết nổi rồi.

Sở Khinh Tửu là người không thích yên tĩnh, bởi vậy mấy ngày sau, Tô Tiện thì tu luyện còn hắn ở ngoài Luyện Hồn Đường uống rượu, nói chuyện với Thu Đường, ngẫu hứng còn luận võ với nhau nữa, thời gian cứ thế trôi qua thật mau.

Tuổi tác Thu Đường và Sở Khinh Tửu tương đương nhau nhưng công lực của Thu Đường mạnh hơn Sở Khinh Tửu không ít. Sở Khinh Tửu đấu với hắn tất cả là nhờ phù thuật và trận pháp mới miễn cưỡng hòa nhau. Đánh xong, Thu Đường đưa rượu qua cho Sở Khinh Tửu, cười nói: "Sao ngươi không vào Luyện Hồn Đường tu luyện đàng hoàng với A Tiện đi? Ta thấy cái tu vi này của ngươi sau này phải dựa vào A Tiện bảo vệ ngươi đó."

"Luyện công có phải chuyện gì hay ho đâu, đủ xài là được rồi." Sở Khinh Tửu nhìn rất thoáng, nói tiếp, "Với lại tu hành có phải chuyện một ngày một đêm là xong đâu, các ngươi cứ ngồi một chỗ tu luyện như thế ta làm không được."

"Còn nữa, không phải ngươi với ta vẫn đánh hòa đó sao?" Sở Khinh Tửu cười bảo.

Thu Đường cười nhạt, nói: "Ông đây là nhường ngươi đó, ta không dùng hết toàn lực vì sợ làm ngươi bị thương."

Sở Khinh Tửu chỉ cười không nói nhiều, hắn chẳng muốn gây ra chuyện gì khiến Thu Đường dùng thực lực thật sự đánh với mình một trận đâu. Hắn ngửa cổ uống rượu, ngẫm nghĩ rồi hỏi "Phải rồi, Túc Thất đâu?"

"Minh chủ Thiên Cương Minh hả?" Thu Đường hỏi xong đang muốn nói tiếp thì bên cạnh có người bước tới, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Thành chủ đã đồng ý tương trợ Thiên Cương Minh, bây giờ Túc Thất Minh chủ đang ở Nghị Sự Đường thương lượng chuyện với A Nguyệt bọn họ."

Người đến là Nam Trần, lúc trước cứu y ra từ Ma môn địa cung khắp người chẳng có chỗ nào lành lặn, hiện tại về về Tứ Phương Thành điều dưỡng một khoảng thời gian tình trạng cũng tốt hơn nhiều rồi, mặc dù vẫn còn khá suy nhược, khí sắc không được tốt lắm nhưng đã có thể đi lại được rồi.

Nghe Nam Trần nói vậy, hai mắt Thu Đường sáng lên, vội hỏi: "Nói vậy Tứ Phương Thành tính xuất thủ rồi à? Ta có thể đi theo không? Có chỗ nào cần ta giúp không?"

Nam Trần không nhịn được bật cười, lắc đầu nói: "Thành chủ không yên tâm để thiếu chủ ra ngoài đâu." Y ngồi xuống cạnh hai người, nói.

Nam Trần trời sinh đã có dáng vẻ văn nhã, nói chuyện cũng chậm rãi từ tốn, Thu Đường thường không thèm để ý quá nhiều đến những người xung quanh chỉ tôn kính với mỗi Nam Trần. Hắn hơi thất vọng, lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Vô vị."

"Nếu Vô Ưu Cốc ra tay với Tứ Phương Thành thật thì phiền phức rồi." Nam Trần thấp giọng nói, "Nói cho cùng vẫn là vô vị tốt hơn cả."


Sở Khinh Tửu nhướng mày nói: "Sợ cái gì, Thu Đường là người có thể lấy một chọi cả Huyền Nguyệt Giáo mà, một cái Vô Ưu Cốc bé xíu thì sao làm khó được hắn."

Thu Đường nghe ra ý mỉa mai rõ ràng trong lời Sở Khinh Tửu. Hắn kích động muốn đánh nhau với Sở Khinh Tửu lần nữa nhưng cũng may có Nam Trần kịp thời ngăn lại.

Ba người nói chuyện được một lúc, cửa Luyện Hồn Đường mở ra, Tô Tiện và Thành chủ Tứ Phương Thành bước ra.

Sở Khinh Tửu đang đấu võ mồm với Thu Đường, vừa thấy Tô Tiện đi ra liền vội vàng vứt Thu Đường qua một bên chạy đến bên Tô Tiện.

Thu Đường mắng chửi thêm mấy câu nhưng thấy ánh mắt cha mình quét qua hắn ngậm miệng ngay lập tức, ho khan một tiếng hỏi: "Thế nào rồi ạ?"

"Còn chưa làm rõ được nhưng cũng có phương hướng đại khái rồi, sức mạnh của vạn linh ma tâm là thứ không thể xem thường, người đã tịnh hóa nó hiển nhiên cũng là người bất phàm." Thành chủ suy ngẫm giây lát rồi nói: "Có thể sở hữu năng lực như vậy, thế gian chẳng có mấy người."

Thu Đường nghe vậy vội tiếp lời: "Ý cha nói là mấy người trên trời kia á?"

"Không biết lớn nhỏ, chẳng ra thể thống gì cả!" Thành chủ mắng Thu Đường một câu. Lúc này mới nói, "Chính là tam thanh tứ ngự."

Tuy xuất thân từ Huyền Nguyệt Giáo nhưng Tô Tiện vẫn có chút hiểu biết về mấy vị thiên thần ấy. Tam thanh là Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn và tứ ngự là tứ cực đại đế. Họ chính là những vị thần có địa vị cao nhất Thần giới.

Thu Đường khó hiểu: "Chẳng phải cha nói mấy vị ấy đã..."

Thành chủ Tứ Phương Thành từng nói, trong trận chiến thần ma năm xưa Tử Vi Đại đế và Trường Sinh đại đế đã tiêu hao hết chân nguyên. Nhưng Thành chủ lắc đầu nói: "Thiên thần không chết không diệt, họ hao tổn hết chân nguyên chẳng qua chỉ là chuyển kiếp tu hành lần nữa, đợi cơ duyên đến sẽ tự động khôi phục thần lực, quay về thần vị."

"Chỉ có điều... Chuyện của vạn linh ma tâm không biết là vị thần nào làm." Thành chủ thở dài một tiếng, không nói thêm nữa.

Mệt mỏi cả ngày rồi, Thành chủ Tứ Phương Thành bảo mọi người hãy quay về nghỉ ngơi, nhưng cảnh sắc Tứ Phương Thành đẹp như vậy, Sở Khinh Tửu đưa ra ý kiến đi dạo với Tô Tiện. Tô Tiện ở trong Luyện Hồn Đường một ngày trời cũng cảm thấy ngột ngạt lắm, Sở Khinh Tửu vừa nói vậy nàng không chút do dự gật đầu đồng ý.

Tứ Phương Thành rất rộng, trong thành không phân biệt xuân hạ thu đông nhưng cảnh gì cần có đều có. Tô Tiện và Sở Khinh Tửu nắm tay tản bộ trong thành. Thỉnh thoảng có vài người Tứ Phương Thành đi qua, mỗi người lo bận việc của mình nên trong cả thành rất yên tĩnh.

Khoảng thời gian qua xảy ra quá nhiều chuyện, Tô Tiện ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, không khỏi nói: "Nơi này đúng thật là thế ngoại đào nguyên."

"Muốn sống ở đây không?" Sở Khinh Tửu bất chợt hỏi.

Tô Tiện dừng chân, nghĩ ngợi một lúc, nghiêm túc đáp: "Muốn."

Nàng nghĩ có lẽ mình thích bình yên, không tranh không đấu. Lúc trước khi còn ở Không Thiền Phái, nàng vẫn luôn thích cảm giác bình lặng, nhưng nhiều chuyện xảy ra như vậy nàng không thể trở về Không Thiền Phái nữa rồi.


Sở Khinh Tửu cũng dừng lại, hắn quay đầu nhìn Tô Tiện, trông thấy sự nghiêm túc trong mắt nàng bèn bật cười: "Có gì mà không được, chúng ta nói với Thành chủ một tiếng ông ấy chắc chắn sẽ rất vui vẻ đồng ý thôi."

Tô Tiện không nghĩ như vậy, nàng lắc đầu nói: "Nhưng nếu ta là vạn linh ma tâm thì thể nào Vô Ưu Cốc cũng đánh đến đây thôi."

Tô Tiện nói không sai nhưng Sở Khinh Tửu không cho rằng là thế: "Đối với Thành chủ muội không phải phiền phức mà là cơ hội ông ấy đã đợi nhiều năm." Thành chủ Tứ Phương Thành muốn tìm ra cách tịnh hóa ma khí, đối với ông ấy bị nhốt ở Nhân giới bấy nhiêu năm, điều ông ấy muốn chỉ có thứ này thôi.

"Còn chưa có chuyện gì xảy ra muội đừng lo." Sở Khinh Tửu lắc nhẹ cánh tay Tô Tiện, từng chữ từng chữ nói, "Vả lại, cho dù có xảy ra chuyện vẫn còn có ta nghĩ cách mà."

Tô Tiện ngớ ra.

Đây là những lời Sở Khinh Tửu hay nói dạo gần đây, dường như hắn cảm nhận được sự bất an càng ngày càng lớn trong lòng Tô Tiện nên hắn luôn nói bên cạnh nàng còn có hắn, hắn sẽ mãi bên cạnh nàng.

Tô Tiện biết Sở Khinh Tửu nghĩ gì, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, quyết định nói ra mấy lời giấu trong lòng mấy ngày nay: "Gần đây ta cảm thấy... có chút không đúng."

Vẻ mặt Sở Khinh Tửu nghiêm túc hơn, "Hả?"

Tô Tiện nghĩ xem mình phải miêu tả cảm giác ấy như thế nào, lát sau nàng nói: "Mấy hôm nay có thiên địa linh khí trong Luyện Hồn Đường tương trợ, cảnh giới của ta tăng rất nhanh, thực lực mạnh hơn trước rất nhiều. Nhưng cảnh giới càng cao ta càng nghe thấy một âm thanh."

"Âm thanh?" Sở Khinh Tửu nghi hoặc nói.

Tô Tiện gật đầu: "Âm thanh đó ta đã từng nghe thấy trong mơ."

Sở Khinh Tửu không đáp, hắn nhìn Tô Tiện hồi lâu, nói: "Nó nói gì?"

"Ta không nhớ nữa." Tô Tiện lắc đầu rồi nói tiếp, "Ta chỉ có ký ức từ khi ra đời, nếu ta thật sự là vạn linh ma tâm thì cũng phải tồn tại hơn hai ngàn năm rồi chứ, nhưng thời gian dài như vậy, xảy ra những chuyện gì ta đều không nhớ. Nhưng ta có ấn tượng với âm thanh đó, có lẽ từng nghe qua..."

Tô Tiện càng nói càng nhỏ, nàng nhắm mắt lại không nói nữa.

Trước nay nàng luôn rất bình tĩnh, chl dù có chuyện gì xảy ra cũng tự mình ổn định tâm tình, suy nghĩ, đến khi hiểu rõ mọi chuyện lại trở về với Tô Tiện lạnh nhạt thường thấy. Chỉ có ở trước mặt Sở Khinh Tửu nàng mới nói ra những lời như vậy. Sở Khinh Tửu không biết nàng đã giấu những chuyện này trong lòng bao lâu nhưng cảm giác ấy chung quy vẫn rất khó chịu.

Hắn nắm lấy bàn tay còn lại của Tô Tiện, nói khẽ: "Muội sợ nhớ lại chuyện của hai ngàn năm trước?"

Tô Tiện không trả lời.

Không phải sợ mà là không muốn, trong lòng nàng có một dự cảm không lành, có lẽ nếu nhớ ra, rất nhiều chuyện từ đây sẽ thay đổi.

Nhưng có những chuyện không hẳn sẽ giống như dự cảm. Chưa chờ Tô Tiện nhớ lại chuyện xưa, biến cố đã kéo tới rồi.

Nửa tháng sau, trong Tứ Phương Thành xuất hiện sát thủ của Quỷ Môn. Mà ngay sau đó, Thượng Quan Nghiêu cũng thống lĩnh Vô Ưu Cốc tiến vào. Không rõ bọn chúng tìm được Tứ Phương Thành bằng cách nào, lần lượt đột nhập vào thành, một trận đại chiến sắp sửa nổ ra.

- Hết chương 89 -

Lảm nhảm:

Bước vào giai đoạn mấu chốt và gây cấn rồi, sắp tới sẽ nhiều biến lắm nha.

Như vậy cũng đồng nghĩa... sắp tạm biệt Tỏa Hồn rồi, còn 20 chương và 6 ngoại truyện dài ngoằn thôi. 😔