Tỏa Hồn

Chương 87: Tứ Phương Thành

Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Tô Tiện lớn lên ở Huyền Nguyệt Giáo, những yêu ma trong giáo đều hết mực tôn thờ vị Ma quân này. Từ nhỏ Tô Tiện đã nghe rất nhiều chuyện liên quan đến vị Ma quân ấy, giáo chúng trong Huyền Nguyệt Giáo rất tôn kính kẻ mạnh, trong lời kể của bọn họ đa phần là Ma quân mạnh mẽ cỡ nào, thực lực đáng sợ thế nào.

Tô Tiện không biết trong câu chuyện của bọn họ có mấy phần là thật mấy phần giả, nhưng với câu chuyện Sở Khinh Tửu kể với nàng mấy hôm trước đủ để chứng minh sức mạnh của Ma quân thật khiến lòng người sinh ra cảm giác sợ hãi.

Nếu hắn ta sống lại thật thì khó tránh Tam giới lại phải trải qua một kiếp nạn nữa.

"Tại sao Minh chủ cho rằng có người muốn phục sinh Ma quân Hòa Anh?" Biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, Tô Tiện cau mày hỏi.

Sở Khinh Tửu nói: "Mấy năm qua Vô Ưu Cốc luôn phái người đến Ma môn địa cung do thám tình hình, thường chạy tới vực sâu Thất Hải, mà vực sâu Thất Hải là nơi tứ cực đại đế giết Ma quân Hòa Anh năm xưa. Sau này chúng ma cũng bị thiêu đốt ở đó, Túc Thất đoán có lẽ chúng ta đã nghĩ sai về mục đích của Vô Ưu Cốc rồi, chúng ta lầm tưởng bọn chúng muốn mở cửa Ma giới nhưng thật ra... Bọn chúng không chỉ muốn mở cửa Ma giới mà còn muốn phục sinh vị Ma quân đấy."

"Vậy... phải làm sao để phục sinh Ma quân?" Tô Tiện đắn đo.

Sở Khinh Tửu khẽ thở dài, chỉ chính mình: "Muội quên ta sống lại thế nào à?"

Tô Tiện không đáp.

Dường như mọi chuyện càng thêm ngờ vực.

Nàng có thể dùng cách đó phục sinh Sở Khinh Tửu thì Vô Ưu Cốc cũng có thể dùng cách tương tự phục sinh Ma quân.

Dùng Tố Hồn Châu tìm những hồn phách rải rác khắp nơi của Ma quân Hòa Anh, tiếp đó phải tìm thân thể hắn, nếu không tìm thấy thì tạo cho hắn một cơ thể mới, sau cùng là... phục sinh.

Có điều tình trạng của vị Ma quân đó không giống như Sở Khinh Tửu, liệu Vô Ưu Cốc có mấy phần chắc chắn?

"Bất luận ra sao đây chỉ mới là suy đoán của Túc Thất, vả lại chuyện này không tới lượt chúng ta lo." Sở Khinh Tửu nói, "Có điều ban nãy hắn nói, hắn muốn đến Tứ Phương Thành cùng chúng ta."

Tô Tiện nghe vậy bèn nhìn Sở Khinh Tửu, không biết hắn quyết định ra sao. Sở Khinh Tửu híp mắt cười nói: "Tứ Phương Thành có phải nhà chúng ta đâu, tuy ta với Túc Thất là bạn bè nhưng cũng đâu thể phá vỡ nguyên tắc của Tứ Phương Thành, chuyện này phải hỏi Thu Đường trước mới được."


Sở Khinh Tửu đã nói thế, hai người nhanh chóng sang hỏi quyết định của Thu Đường. Thu Đường là thiếu chủ Tứ Phương thành, mặc dù bình thường không nhờ được chuyện gì nhưng vào thời khắc quan trọng vẫn rất tỉnh táo. Nghe Sở Khinh Tửu nói xong, Thu Đường cảm thấy rất có hứng thú với chuyện này bèn đáp ứng luôn, nhưng trước tiên phải hỏi ý kiến Thành chủ Tứ Phương Thành cái đã. Hắn một mình trong phòng thi thuật liên lạc với Tứ Phương Thành, sau một hồi cuối cùng thông báo với hai người Tô Tiện là Thành chủ đã đồng ý thỉnh cầu của Túc Thất. Thế là, bốn người ở lại trong khách điếm thêm hai ngày, đợi khi thương thế Túc Thất kha khá rồi mới xuất phát đi Tứ Phương Thành.

Trên người Túc Thất trúng kỳ độc, thương thế không quá nặng nhưng chất độc kia lại chưa có cách giải. Đối với việc này Thu Đường không chút lo lắng, chỉ thản nhiên nói người biết y thuật trong Tứ Phương Thành đầy ra, tới lúc đó sẽ có cách trị cho Túc Thất thôi. Bốn người đi về phía đông, băng qua Thu Hà và một vùng rừng núi phía nam Sương Thành cuối cùng mới dừng lại.

Chuyến đi này tốc độ thì nhanh thật nhưng không hề sóng yên biển lặng tí nào. Hình như Túc Thất đã chọc vào bọn người Quỷ Môn, trên đường lâu lâu lại có ám toán của sát thủ Quỷ Môn, mà hành tung của Tô tiện cũng bị tai mắt Vô Ưu Cốc và Huyền Nguyệt Giáo phát hiện. Mấy ngày vừa qua kẻ địch kéo tới rất nhiều, cũng may thực lực của bốn người bọn họ không yếu, đủ bình an vô sự đi đến nơi này.

Trước khi tiến vào vùng rừng núi, Sở Khinh Tửu nhân lúc những kẻ theo dõi bọn họ sơ ý, bố trí một trận pháp, đến khi tiến sâu vào trong rừng, khí tức của bọn người theo dõi cũng biến mất, Sở Khinh Tửu xác nhận sau đó quay đầu nói với ba người còn lại: "Đã cắt đuôi bọn chúng rồi, Thu Đường, có thể đưa bọn ta vào Tứ Phương Thành rồi."

Thu Đường gật đầu, dẫn đầu mọi người đi sâu vào trong rừng. Trước mặt họ là núi non trùng điệp chạy dài, không thấy điểm cuối, Tô Tiện lang bạt bên ngoài mấy năm đã từng đi qua nơi này chỉ là không đi sâu vào trong thôi.

Không ngờ đây là lối vào Tứ Phương Thành.

"Nếu như có bốn khối ngọc bội trong tay thì không cần đi vào đây." Thu Đường đi đằng trước, quay đầu lại nhíu mày rỏ vẻ bất mãn nói, "Nhưng cha ta không chịu đưa ngọc bội cho ta, nên bây giờ chúng ta mới phải vào thành từ đây nè."

Tô Tiện hiểu ý Thu Đường, "Tứ Phương Thành không nằm ở đây?"

"Đương nhiên là không, chỉ là cha ta mở một lối ra ở chỗ này cho bọn ta đi ra thôi." Trong khu rừng này muỗi cũng nhiều lắm, ngày thường Thu Đường hay cầm quạt làm ra dáng mình rất ngầu, bây giờ cây quạt ấy dùng để đuổi muỗi, hắn quạt loạn xạ trước mặt, cong môi nói: "Tứ Phương Thành chả nằm ở đâu cả, đó là một nơi nằm ngoài Tam giới, hình như là năm đó Trường Sinh Đại đế dẫn lôi giáng xuống không có đánh chết cha ta mà đánh ông ấy tới một nơi khác. Sau đó cha ta phát hiện nơi đó tựa tiên cảnh đào nguyên, thế là dẫn theo một đám người chạy nạn trong trận đại chiến tiên ma tới đây, lập nên Tứ Phương Thành."

Thu Đường nói xong, ngoái đầu cười với Tô Tiện: "Có phải rất thú vị không?"

"Không hổ là Thành chủ Tứ Phương Thành." Trả lời Thu Đường không phải Tô Tiện mà là Túc Thất.

Túc Thất là một thính giả tốt, bốn người lên đường, Thu Đường và Sở Khinh Tửu là hai tên không bao giờ chịu ngậm mồm, nói suốt cả quãng đường. Sở Khinh Tửu nói thì có Tô Tiện phụ họa, Thu Đường nói thì chỉ còn Túc Thất tới phụ họa thôi.

Nghe thế, Thu Đường cười càng đắc ý hơn. Hắn đi thêm mấy bước, dừng lại nói: " Tới rồi."

Ánh mắt mọi người dời sang vị trí đang đứng của Thu Đường, chẳng qua cũng chỉ là một cánh rừng bình thường, một gốc cây cao to chắn trước mặt hắn, ánh nắng rọi qua kẻ hở trên tán lá thành những hình dạng loang lổ. Hắn híp mắt mỉm cười, vươn tay trái ra trước nhẹ nhàng ấn lên thân cây.

Như đã niệm sẵn một loại pháp quyết nào đó, trong tay trái hắn dần tản ra ánh sáng màu ngọc bích. Xung quanh vị trí ngón tay Thu Đường chạm vào đột nhiên chuyển động xoay tròn, một lốc xoáy lục sắc xuất hiện trên thân cây.


Thu Đường bỏ tay xuống, nói với mọi người: "Vào thôi."

Sở Khinh Tửu không cảm thấy kỳ lạ gì trước hiện tượng này, hắn cười cười chìa tay ra với Tô Tiện. Tô Tiện nắm lấy tay hắn, lúc này mới nghe hắn nói: "Chúng ta đi thôi."

Tô Tiện gật đầu, bước theo Sở Khinh Tửu. Hai người xuyên qua trung tâm lớp sáng, cảnh tượng trước mắt cũng thay đổi trong nháy mắt.

Màu sắc lập lòe kỳ dị lướt nhanh qua tầm mắt, đến khi Tô Tiện nhìn rõ cảnh vật lần nữa, hai người đã ở bên bờ hồ, trên thảm cỏ xanh mướt.

Từng tia nắng mặt trời chiếu xuống mặt hồ, ánh nước lung linh như trời sao. Trong hồ, lá sen e ấp che chở những búp sen hồng, vẻ đẹp động lòng người. Giữa hồ có một ngôi đình nhỏ, có lẽ nơi đây là nột trạch viện. Tô Tiện phóng mắt nhìn ra xa, lọt vào tầm mắt là đình đài lầu các mọc san sát nhau, lá liễu bay phất phới, thật là đẹp như một bức họa.

Hiện tại là mùa xuân nhưng cảnh tượng nơi này lại như mùa hạ. Tô Tiện nghĩ thầm Tứ Phương Thành thật không thuộc về bất cứ nơi nào ở Nhân giới.

Ngay sau đó, đằng sau truyền đến tiếng bước chân, Tô Tiện biết là Thu Đường với Túc Thất cũng vào tới rồi. Nàng và Sở Khinh Tửu nắm tay quay đầu nhìn hai người, Thu Đường nhướng mày nói với Tô Tiện và Túc Thất: "Thế nào, Tứ Phương Thành bọn ta có phải rất đỉnh không?"

Cảnh sắc Tứ Phương Thành thế này, khỏi phải nói nhiều làm chi. Tô Tiện gật đầu, Túc Thất cũng gật đầu khen ngợi vài câu. Thu Đường hài lòng, quạt quạt mấy cái nói: "Các ngươi theo ta, ta dẫn các ngươi đi gặp cha ta."

Chuyến này, Sở Khinh Tửu và Tô Tiện rất nóng lòng muốn gặp Thành chủ Tứ Phương Thành nhằm làm rõ thân thế Tô Tiện, Túc Thất còn có chuyện phải thương lượng với Thành chủ. Thu Đường biết điều nên cũng chẳng dám làm lỡ thời giờ, trực tiếp dẫn mọi người đến tòa lâu cao nhất ở phía đông. Tứ Phương Thành không giống trong tưởng tượng của mọi người lắm, Tô Tiện cứ nghĩ Tứ Phương Thành chắc hẳn cũng có khí thế hừng hực như Thiên Cương Minh nhưng ai dè lại là thế này, không có tường đồng vách sắt cao ngất trời mà chỉ như một bức bích họa, có lầu gác, nhà thủy tạ.

Bốn người đi qua mấy hành lang dài, một cánh rừng đào, sau cùng mới đến tòa lâu ấy.

Thu Đường đứng trước cửa lâu, quay đầu nói: "Cha ta đang ở trong, các ngươi vào đi, ta không vào đâu."

Dứt lời, không đợi bọn họ đáp lời, Thu Đường quay người rời khỏi đó.

Tô Tiện và Túc Thất khó hiểu, Sở Khinh Tửu bèn giải đáp: "Đừng quan tâm tên đó, hắn sợ cãi nhau với Thành chủ đó mà."

Tô Tiện mỉm cười, gật đầu nghe lời Sở Khinh Tửu cứ đi vào trong trước.

Cửa lớn đang mở toang nhưng ba người vẫn lịch sự gõ cửa, Minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất đi phía trước, Tô Tiện và Sở Khinh Tửu đi đằng sau hắn. Tòa lâu này rất rộng, bên trong hơi vắng vẻ, mùi đàn hương lượn lờ khắp căn phòng, mà ở trong cùng kia, phía sau bức màn có một người đang đứng chấp tay, người mặc trường bào đen, tựa hồ đang quan sát mấy người bọn họ qua tấm màn che.

Người nọ có thân hình cao lớn, cách một tấm màn nên không nhìn rõ diện mạo. Mọi người dừng lại, Túc Thất mở lời đầu tiên: "Minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất đặc biệt đến bái kiến Thành chủ Tứ Phương Thành."

"Minh Chủ Túc Thất." Người nọ khẽ mỉm cười, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì trong giọng nói của y. "Ta đã nghe Thu Đường nói mục đích đến đây của ngươi lần này rồi, có điều ta chưa tiếp xúc với sự tình bên ngoài một khoảng thời gian đã lâu, chỉ e không giúp được."

"Chuyến này Thành chủ đồng ý để ta vào thành chắc hẳn trong lòng cũng có lo lắng. Tuy ta không rõ Thành chủ lo lắng điều gì nhưng nói cho cùng không phải Thành chủ không muốn ra tay tương trợ, có phải chăng?" Túc Thất nghe ra ý cự tuyệt trong lời Thành chủ Tứ Phương Thành nhưng trên mặt không hề hiện ra nét thất vọng nào. Hắn trầm ngâm một lúc rồi ngước mắt đối mặt với người sau tấm rèm nói: "Chuyện này quan hệ trọng đại, không bằng Thành chủ cứ nghe ta nói xong đã, sau đó đưa ra quyết định cũng không muộn."

- Hết chương 87 -

Lảm nhảm:

Năm đó Thành chủ không bị thiên lôi đánh chết nên mới có Tứ Phương Thành và Thu Đường, bởi vậy anh Đường nên cảm ơn Đại đế người ta cho đàng hoàng đó.:)))