Tỏa Hồn

Chương 4

Edit + beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa

Mộ Sơ Lương cười không được mà khóc cũng không xong. Hắn cầm lấy viên châu, bất đắc dĩ nói: "Cô nương sao lại quay về rồi?"

Tô Tiện nắm tay con rối Tiểu Sở, kéo hắn về bên mình, "Ta hối hận rồi, không muốn bán nữa, bây giờ trả lại cho ta có được không?"

"Aizz, cô nương không muốn bán ta cũng không miễn cưỡng cô." Mộ Sơ Lương liếc con rối một cái, tiện tay lấy thanh kiếm lúc nãy ra: "Món đồ này là của cô nương sao?"

Tô Tiện hơi ngạc nhiên, gật đầu: "Là của ta."

"Ta hiểu rồi." Mộ Sơ Lương hoàn trả kiếm lại cho Tô Tiện, lắc đầu, ý tứ sâu xa nói: "Xem ra thì cho dù ta có muốn mua cũng mua không được rồi."

Tô Tiện không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không hiểu lời hắn nói có ý gì, chỉ kéo con rối chuẩn bị rời đi. Nhưng nàng chưa đi được mấy bước đã cảm thấy trước mặt hình như có một bức tường vô hình chắn ngang. Lúc trước nàng đặt hoàn toàn sự chú ý lên con rối bây giờ mới phát hiện bốn phía đã bày trận pháp, giam nàng và Mộ Sơ Lương ở bên trong.

Mộ Sơ Lương thở dài: "Trận pháp này dùng để giết ta, cô nương xông vào đây sợ là không ra được rồi."

Tô Tiện: "..."

Đang yên đang lành nhảy vào vũng nước đục này, nàng cũng chẳng có gì để nói.

Nàng cười cười lui lại một bước, nắm tay Tiểu Sở đứng sau Mộ Sơ Lương.

Mộ Sơ Lương nhìn nàng: "Tô cô nương?"

Tô Tiện giương giương mày, nói: "Nếu đã là kẻ thù của ngươi đương nhiên phải là ngươi đối phó chúng rồi."

Mộ Sơ Lương cảm thấy hơi buồn cười, nhưng đã thật sự bước lên phía trước. Bầu trời ngày càng tối, người trên nóc nhà ban nãy không biết đã biến mất từ bao giờ. Phía sau tầng mây dày đặc dần dần hiện ra một bóng dáng to lớn cực kỳ, con mắt đỏ lòm đáng sợ hiện ra từ đám mây đen. Hình dáng quái vật đó thật sự rất lớn, hai người đưa mắt ngẩng đầu nhìn, trong phút chốc không thể nhìn rõ tướng mạo của nó.

Tô Tiện chẳng có nét nào là cảm thấy lo lắng cho an nguy của bản thân. Nàng ở phía sau tấm tắc khen gợi, ung dung vô cùng: "Không hổ là thiếu chủ Mộ gia, đối thủ cũng phải là yêu thú cấp cao thế này."

Mộ Sơ Lương cũng không biết đây có tính là lời khen không, hắn bắt đắc dĩ lắc đầu: "Đây là kẻ địch mạnh nhất mà ta từng gặp rồi."

Tô Tiện nói: "Nếu ngươi không đáng sợ, kẻ địch cũng sẽ không xài đến yêu thú đáng sợ như thế."

Mộ Sơ Lương không trả lời nàng, bởi vì vừa rồi yêu thú đã bắt đầu có động tĩnh. Thân thể nó cực lớn nhưng động tác không hề chậm chút nào. Bầu trời bên ngoài Trường Thiện Trang dường như tối sầm xuống, nửa tia mặt trời cũng không lọt qua được. Trong lúc hai người đang nói chuyện, một bóng đen rất lớn đã đánh xuống mặt đất.

Đó là đuôi của yêu thú, phía trên chi chít gai nhọn và lớp vảy to lớn cứng cáp quét thẳng đến vị trí bọn họ đang đứng. Gạch đá trên tường vỡ vụn thành từng mảnh, phút chốc cát bụi cuồn cuộn bốc lên.

Tô Tiện hành động mau lẹ, thứ đó vừa quét qua nàng đã mang theo con rối chạy đến chỗ an toàn. Đợi đến khi Mộ Sơ Lương vội vã tránh được đòn công kích quay đầu tìm Tô Tiện thì thấy nàng và con rối Tiểu Sở đã yên vị trên một cái cây bên cạnh, nàng đang phủi bụi trên người Tiểu Sở. Nàng nhìn lại Mộ Sơ Lương, nói: "Sao ngươi còn chưa ra tay?"


Mộ Sơ Lương khổ hết muốn nói, lắc đầu: "Ta không đánh lại nó."

"..." Tô Tiện dường như đang nghe chuyện khó tin nhất trên đời, nghiêm túc bảo, "Ta nghe nói Mộ thiếu chủ là thiên tài tu tiên đệ nhất Tam Giới trong vòng 300 năm nay, người còn rất trẻ mà đã đạt cảnh giới Thanh Viêm. Ngươi nói ngươi đánh không lại nó chẳng lẽ không phải đang nói đùa với ta?"

Lúc này, Mộ Sơ Lương không còn chút dáng vẻ cười đùa nào, hắn đang định mở miệng thì đuôi Vân Thú lại quét đến, hắn nắm chặt kiếm trong tay đối kháng lại nó nhưng khó có thể cản lại lực đạo của đối phương, lập tức bị nó quật ra xa mấy trượng, chật vật ngã xuống đất.

Ngay lúc ấy, Tô Tiện đã hiểu ra Mộ Sơ Lương thật sự không nói đùa, mà đánh không lại thật. Gương mặt nàng đầy biểu cảm kỳ quái nhìn Mộ Sơ Lương dưới đất. "Sao tu vi của ngươi lại yếu vậy?"

"Xảy ra chút chuyện." Mộ Sơ Lương vẫn còn rất giỏi chịu đòn, hắn chống tay đứng dậy, cười với Tô Tiện, "Ta bây giờ chỉ mạnh hơn người tu tiên bình thường một chút xíu."

Mộ Sơ Lương không màng đến vết thương trên người mình, lắc đầu thấp giọng nói: "Bởi vậy ta mới nói cô không nên qua đây, trận pháp này là muốn dồn người ta vào chỗ chết, cô nương vào rồi sợ là ra không được thôi."

"Xem ra ngươi suy nghĩ thông suốt quá nhỉ." Tô Tiện không biết nên đáp lại người này thế nào. Tích tắc cái đuôi Vân Thú lại đánh tới lần nữa, nàng nhỏ giọng đổi thành câu "Cẩn thận." Linh phù trong tay nàng cũng đã xuất ra, ánh sáng xanh lập tức bao quanh người Mộ Sơ Lương, vừa kịp lúc chặn lại một chiêu hung hiểm giáng xuống.

Tô Tiện cũng không ngồi trên cây xem kịch nữa, thân ảnh lóe lên một cái, cũng không biết nàng làm sao mà chớp mắt đã đến trước mặt Mộ Sơ Lương.

"Đây là Yêu Thú gì?" Tô Tiện nhìn chầm chậm quái vật to lớn trên kia, không quay đầu hỏi.

Mộ Sơ Lương ho một tiếng, nhổ ra một ngụm máu, "Vân Thú, đây là một trong Tứ đại tà thú của Quỷ Môn. Cho dù bây giờ tu vi của ta không suy yếu cũng chưa chắc là đối thủ của nó."

Tô Tiện yên lặng đánh giá Vân Thú, trong lòng âm thầm tính toán.

Người tu luyện trong Tam giới chia thành 6 bậc, bao gồm: Bạch Nghiệp, Kim Dương, Xích Diên, Thanh Viêm, Tử Tiêu và Huyền Nguyên, cao hơn nữa là tiến vào cảnh giới bán thần, không được xếp vào trong đây. Phương pháp tu luyện rất khó, cùng một cảnh giới cũng chia ra Thượng - Trung - Hạ, càng trên Tử Tiêu càng khó tìm. Vân thú lợi hại như thế này, sợ là chỉ có tu vi Tử Tiêu trở lên mới đối kháng nổi.

"Nè!" Tô Tiện quay đầu liếc qua Mộ Sơ Lương.

Mộ Sơ Lương vẫn giữ dáng vẻ khiêm khiêm quân tử, đáp lời nàng: "Tô cô nương mời nói."

Tô Tiện nhàn nhạt bảo: "Ngươi nợ ta một mạng, sau này phải nghĩ làm sao để trả cho ta đó."

Mộ Sơ Lương: "Ta lúc nào mà..."

Hắn còn chưa nói xong, Vân Thú lại tiếp tục có động tĩnh. Lần này, Vân Thú từ tầng mây nhảy xuống, thân hình cao lớn làm mặt đất chấn động dữ dội, cát đá bay mịt mù. Ngay lúc Vân Thú vừa đáp xuống đất, Tô Tiện đang đứng trước mặt Mộ Sơ Lương chợt nhắm mắt, quanh thân xuất hiện một nguồn linh lực khủng bố.

Mộ Sơ Lương nhìn chầm chầm Tô Tiện, trong mắt đầy sự kinh ngạc.

Cảnh giới của Tô Tiện cũng không thấp, là Xích Diên cảnh, cũng xem là người rất xuất sắc trong lớp trẻ hiện nay. Nhưng Mộ Sơ Lương nhìn nàng lúc này tu vi đang không ngừng tăng lên, là tốc độ mà người thường khó có thể tưởng tượng được. Trong nháy mắt, cảnh giới đã đạt tới Thanh Viêm.


Nhưng phần sức mạnh đó vẫn không ngừng lại, y phục trên người nàng tung bay, người đã từ từ bay lên dừng ngay trước mặt Vân Thú.

Vân Thú chỉ có một con mắt, con mắt đó đang nhìn Tô Tiện. Nàng đứng phía trước nó, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nghiền nát nó giống như một con kiến.

Một giây sau đó, Vân Thú đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi, lặng lẽ lùi lại nửa bước.

Tô Tiện trừng mắt, tròng mắt màu đen ban đầu biến thành màu đỏ tươi. Nàng giơ tay lên, trong lòng bàn tay một vật biến hóa thành hình.

Đó là một cây côn, toàn thân nhuốm một màu đỏ diễm lệ. Tô Tiện cầm côn trong tay, động tác không có gì biến hóa, thân hình như điện lao đến trước quái vật khổng lồ, chỉ nghe một âm thanh trầm đục vang lên, Vân Thú hung ác đáng sợ như thế lại kêu lên một tiếng, không chống đỡ được lực đạo mạnh đến mức này, ngã vật xuống.

"Đó là..." Nãy giờ Mộ Sơ Lương vẫn luôn nghiêm túc quan sát trận chiến, hắn mơ hồ khẳng định, Tô Tiện của hiện tại không chỉ đơn giản là cảnh giới Thanh Viêm nữa. Nàng đã vượt qua cảnh giới đó, hoặc là đã tiến đến Tử Tiêu, hoặc nữa là, cảnh giới Huyền Nguyên sâu không lường được.

Tiếng vang thứ hai truyền đến, Mộ Sơ Lương kinh ngạc quay mặt lại, hắn thấy Tô Tiện đã nắm lấy đuôi con quái vật, giơ nó lên

Mộ Sơ Lương: "..."

Một lúc sau, Mộ Sơ Lương được may mắn chứng kiến cảnh tưởng khó quên nhất cuộc đời hắn, Vân Thú to lớn không gì bằng đó bị một tiểu cô nương xách lên đến khu rừng cạnh bên, ném đi!

Sau đó, biến mất chẳng còn tăm hơi.

Trần ai lạc định, Tô Tiện từ không trung rơi xuống, con rối Tiểu Sở như nhận được mệnh lệnh, cử động thân mình, vừa hay đón được Tô Tiện.

Mộ Sơ Lương nhìn xunh quanh, mấy tên cản đường lúc nãy đã không thấy đâu nữa, pháp trận cũng bị một trận vừa rồi của Tô Tiện phá giải, xem ra phiền phức đã qua đi rồi.

Sắc mặt Tô Tiện có chút nhợt nhạt, màu mắt cũng khôi phục lại như ban đầu, thanh côn cả thân như bộc lửa cũng không biết đã đi đâu. Mộ Sơ Lương dò xét tu vi của nàng thì phát hiện trên người nàng không có lấy một chút tu vi, giống như chưa từng tu luyện vậy.

Nhìn thấy thần sắc kỳ quặc của Mộ Sơ Lương, Tô Tiện ghé vào lòng Tiểu Sở, không hề có ý muốn xuống, "Ta nói rồi đó, ngươi nợ ta một mạng."

"Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương." Mộ Sơ Lương cũng là người rất thức thời, hắn cười cười nhìn Tô Tiện, tiếp tục hỏi: "Cô nương không sao chứ?"

Bây giờ, Tô Tiện mới rời khỏi vòng tay của Tiểu Sở, lắc đầu lãnh đạm nói: "Bất quá là thời gian tới không sử dụng linh lực được nữa thôi, chẳng phải chuyện lớn lao gì."

Bộ dạng này của nàng khiến Mộ Sơ Lương không biết phải nói tiếp thế nào mới được, hắn nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Không biết cô nương tu luyện ở môn phái nào?"

Tô Tiện ngẩng đầu nhìn Mộ Sơ Lương. Hắn cứ tưởng nàng sẽ không trả lời nhưng đợi một lúc nàng nói: "Ta không biết tên sư phụ ta."

Mộ Sơ Lương ngẩn người, cười cười: "Thì ra là vậy."

Tô Tiện nắm tay con rối Tiểu Sở, nói tiếp: "Việc này ta đã giúp ngươi giải quyết xong, ta có thể đưa Tiểu Sở đi rồi chứ?"

"Cô nương định đi đâu?" Mộ Sơ Lương chợt hỏi.

Tô Tiện dừng bước, nhìn Tiểu Sở bên cạnh cười nói: "Đâu cũng được, dù sao thù ta đã báo, cũng không có chuyện đặc biệt gì muốn làm nữa."

Mộ Sơ Lương lại nói: "Không biết cô nương có nguyện ý theo ta về Không Thiền Phái?" Hắn nói xong lập tức giải thích thêm, "Ta nợ cô một mạng, nên nghĩ cách trả mới phải, ta thấy con rối này của cô nương có điểm kỳ quái, cô theo ta về Không Thiền Phái có thể sẽ có cách tra xem kỳ quái ở chỗ nào."

Lời tác giả:

Về nam chính, đừng nghi ngờ là Tiểu Sở...

Sau này sẽ có bất ngờ nha!!