Tỏa Hồn

Chương 106: Người đó vẫn còn đang đợi nàng trở về đây

Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Ma lực cường đại lan rộng khắp mọi ngóc ngách trong mật thất khiến mọi người có mặt hút thở không thông. Tô Tiện nhìn chằm chằm Ma quân Hòa Anh, không dời mắt nửa li.

Hồi lâu sau, tiếng cười mới dừng lại.

Đôi mắt người nọ khẽ chuyển hướng sang Tô Tiện.

Trong khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt ấy, đầu óc Tô Tiện trống rỗng.

Đó là một đôi mắt khát máu điên cuồng, chỉ trong tích tắc Tô Tiện có thể hoàn toàn xác định người này chính là Ma quân, Ma quân Hòa Anh thống lĩnh Ma giới tấn công Nhân giới, một mình địch với tứ ngự năm ấy.

Trong khoảng không gian yên tĩnh, dưới cái nhìn ấy, Tô Tiện bước lên trước một bước.

"Cung nghênh Ma quân." Tô Tiện cúi đầu rũ mắt, nàng chợt phát hiện giọng mình có hơi căng thẳng.

Sự việc có gì đó không đúng, Tô Tiện cứ luôn mơ hồ cảm thấy như thế.

Nàng một lòng hy vọng Ma quân Hòa Anh có thể sống lại nhưng khi ngày đó thật sự đến, đối mặt với vị Ma quân của Ma giới đáng sợ nhất trong suốt mấy vạn năm qua Tô Tiện mới nhận ra trong lòng nàng không hẳn là mong chờ tới mức đó.

Thậm chí còn có hơi mơ hồ không rõ.

Sau đó thì sao?

Ma quân giáng thế, thứ mà Nhân giới sắp phải đối mặt là lửa giận tích tụ ngàn năm trong lòng hắn. Nhưng Huyền Nguyệt Giáo, nàng và tất cả yêu ma chỉ hy vọng có thể mở cánh cửa Ma giới ra lần nữa để họ được trở về Ma giới mà thôi.

Họ đã đợi chờ quá lâu rồi cũng hao phí quá nhiều rồi.

"Hồng Uyên cung nghênh Ma quân." Lúc này, Hồng Uyên đã dẫn đầu giáo chúng của Huyền Nguyệt Giáo tới nơi, số người quá đông một số phải ở bên ngoài mật thất không thể vào trong. Hai ngàn năm trôi qua bọn họ mới được diện kiến Ma quân lần nữa nên ai nấy đều kích động không thôi. Hồng Uyên thân là Giáo chủ Huyền Nguyệt Giáo cũng thoáng đỏ khóe mắt, cơ thịt trên mặt không kìm chế được sự run rẩy, hồi lâu sau y mới lên tiếng: "Thuộc hạ Hồng Uyên tham kiến Ma quân."

Hồng Uyên là một trong những yêu ma năm ấy theo Ma quân tiến đánh Nhân giới, trừ Tô Tiện thì y là người duy nhất từng gặp Ma quân. Hai ngàn năm nay y đã chịu đựng những gì, chẳng ai biết được.

Trông thấy Hồng Uyên đến, Ma quân khẽ nhướng mày hình như không nhận ra y. Hồng Uyên hơi nhếch môi cười nói: "Lúc đó thuộc hạ mới hóa thành hình người không lâu, có lẽ Ma quân không nhớ thuộc hạ."

"Hồng Uyên." Ma Quân Hòa Anh lẩm nhẩm cái tên này một lần rồi lại quay đầu nhìn Tô Tiện.

Một lúc lâu sau, Hòa Anh cất tiếng: "Các ngươi, qua đây."

"Vâng." Hồng Uyên và Tô Tiện đồng thanh đáp, đi đến trước mặt Ma quân Hòa Anh.


Ma Quân nhìn hai người, nhướng mày bật cười: "Theo ta, báo thù."

"Ma quân đại nhân." Tô Tiện khẽ cắn môi, ngước mắt lên nói: "Nhưng mà bây giờ..."

Lời mới nói được một nửa nàng bỗng dừng lại.

Bởi vì trước mắt nàng đây, một làn khói tím thoát ra từ trên cơ thể Ma quân, nhất thời đã bao trọn toàn bộ mọi thứ.

Tô Tiện khẽ trừng mắt nhưng chưa kịp nói tiếp đã thấy Ma quân đột nhiên đưa tay ra, tay phải nắm thành quyền trong ống tay áo đen dài, một tay xuyên qua lồng ngực Hồng Uyên!

"Nghĩa phụ!" Máu huyết trong người Tô Tiện sôi sục, nàng hét lên một tiếng. Ma quân rút tay khỏi cơ thể Hồng Uyên, máu tươi vấy ra nhiễm đỏ một mảng dưới đất. Động tác Tô Tiện cứng đơ đỡ lấy Hồng Uyên như ngọn núi đổ ập xuống.

Ma quân ra tay quá nhanh, nhanh tới mức không ai phản ứng kịp. Tô Tiện cảm nhận được cơ thể Hồng Uyên đang run lên, đôi mắt trừng to nhìn về phía Ma quân Hòa Anh, trong ánh mắt tràn ngập sự bất ngờ, không cam lòng

Cổ họng y phát ra những tiếng ho sặc sụa, cơ thể run rẩy kịch liệt, máu tươi đã lan đỏ một vùng trước ngực. Y run run cánh môi nói: "Ma quân đại nhân, vì sao..."

"Ta nói rồi, báo thù với ta." Ma quân liếm vết máu dính trên đầu ngón tay, đôi mắt hiện ra nét điên cuồng: "Đưa ma lực và máu thịt của ngươi cho ta, trở thành một phần của ta, đó chính là cùng trả thù với ta."

Bàn tay Hồng Uyên cào loạn xạ lớp cát dưới đất như có lời muốn nói nhưng giãy giụa một hồi mà chẳng nói được gì. Ma quân cười lạnh, tiến lên trước một bước, giơ chưởng ra trước mặt hai người.

Tô Tiện ngẩng phắt đầu dậy, tử quang trong tay Ma quân ngày càng đậm, đầu óc Tô Tiện quay cuồng, cơ thể bất giác chao đảo, sắc mặt trắng bệch.

Nàng cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mình đang dần dần trôi về phía Ma quân Hòa Anh.

Tô Tiện đã như vậy, Hồng Uyên đang bị trọng thương càng khó tránh khỏi, y hét lên thảm thiết, làn khói đen từ trong thân thể bay ra còn chưa kịp bay khỏi mật thất đã bị Ma quân hấp thụ toàn bộ.

Cùng lúc, khi làn khói tan biến, Hồng Uyên trợn trừng mắt, không còn hơi thở.

"Ngươi... vì sao?" Tô Tiện ôm thi thể đã lạnh cứng trước mặt, vô số ý niệm lướt qua trong lòng nàng, cảm giác máu huyết khắp người mình đều lạnh đến thấu xương tủy. Nàng chống đỡ cơ thể lảo đảo đứng dậy, cố gắng ngăn cản nguồn sức mạnh của mình trôi hết về phía Ma quân. Nàng lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Nghĩa phụ ra sức vì chúng ma ở Nhân gian, vất vả mấy ngàn năm, không dễ gì mới phục sinh được ngươi, mong chờ ngươi thống lĩnh mọi người trở về Ma giới. Tại sao ngươi... lại đối xử với người như thế?!"

Đáy mắt Ma quân như cháy lên ngọn lửa cuồng nhiệt, vẫn không có độ ấm. Hắn nghe vậy không khỏi bật cười thành tiếng, hỏi ngược lại: "Về Ma giới?"

"Từ khoảnh khắc ta bước chân khỏi Ma giới thì không có ý định quay về nữa." Ma quân cười mỉa mai. Hắn quét mắt đến những người xung quanh, tiếp tục hấp thu càng nhiều ma khí trên người bọn họ. Xung quanh liên tục có tiếng ngã xuống đất, bên phía Huyền Nguyệt Giáo không chịu được sức mạnh to lớn nhường này, cam chịu bị rút hết ma lực.

Ma quân lại bật cười: "Thấy chưa, các ngươi yếu ớt như vậy, các ngươi đều là phế vật thì làm sao có thể thống trị Tam giới cùng ta?" Ma quân nhướng mày nói: "Những năm qua ta đã nghĩ kỹ rồi, đáng lẽ năm đó ta không nên đưa đám phế vật các ngươi ra ngoài, đấu với thần, chiếm Nhân giới chỉ cần một mình ta là đủ."

Vừa dứt lời, tia sáng màu tím lóe lên trước mắt Tô Tiện, nàng cắn răng ứng chiến nhưng chỉ sau mười chiêu, Ma quân túm được cổ nàng.

Ma quân vẫn chưa hồi phục toàn bộ sức mạnh mà Tô Tiện cũng chưa hồi phục sức mạnh Vạn linh ma tâm vốn có, hai người đấu nhau, Tô Tiện vẫn thua hẳn một bậc.

Cảm giác nghẹt thở vô cùng khó chịu, Tô Tiện siết thật chặt cánh tay Ma quân đang bóp cổ mình, nàng muốn thoát ra nhưng hắn mạnh hơn nàng rất nhiều, có tốn thêm sức lực cũng vô ích. Tô Tiện cảm thấy cả người mình đang mềm nhũn đi, khó chịu như bị nhấn chìm trong hồ sâu vạn trượng không tài nào nhúc nhích nổi. Cơ thể nàng vô lực nhưng thần trí lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, cứ tiếp tục như vậy Ma quân Hòa Anh sẽ hút cạn hết ma lực của Huyền Nguyệt Giáo bọn họ, không ai có thể chạy thoát.


Kết cục này không giống với những gì nàng và vạn ma đã chờ đợi lắm nhỉ.

Đây không phải Ma quân mà nàng muốn tìm, cũng không phải kết quả mà các nàng muốn thấy, nàng không thể để mọi chuyện cứ tiếp diễn theo chiều hướng này nữa.

Ma quân Hòa Anh muốn hủy diệt tất cả bọn họ ư, nhưng nàng lại muốn đưa giáo chúng của Huyền Nguyệt Giáo quay về đó, về nơi vốn thuộc về bọn họ.

Đôi tay Tô Tiện nắm chặt Ma quân Hòa Anh, Ly Hồn hỏa hiện lên trong lòng bàn tay rồi bay thẳng tới mặt Ma quân. Cùng lúc đó, sắc đỏ lướt qua mắt nàng, mảnh gãy của Ly Hỏa kiếm rơi loạn dưới đất phi về hướng hai người Tô Tiện đang đứng. Ly Hồn hỏa cuồn cuộn hợp với Ly Hỏa kiếm đâm về phía Ma quân Hòa Anh.

Ánh mắt hắn khẽ biến nhưng chẳng hề quá nôn nóng. Hắn nâng trái chắp sau lưng, ống tay áo phất lên dễ dàng hóa giải chiêu thức của Tô Tiện. Nhưng ngay sau đó, hắn nhìn thấy Tô Tiện chợt nở một nụ cười lạnh.

Ma quân cảm nhận được kiếm ý lạnh lẽo từ phía sau, hắn tăng thêm lực ở tay chưởng một phát lên ngực Tô Tiện. Sau đó lập tức quay người, ngón tay vừa vặn đối diện với mũi kiếm phía sau lưng.

Người xuất kiếm là Túc Thất, thanh kiếm trong tay hắn trắng tinh như tuyết, chính là kiếm của Mộ Sơ Lương

Ma quân Hòa Anh nhìn Túc Thất, ý cười nhạo báng: "Tu chân giả của Nhân giới cả đời cũng chỉ có vậy." Hắn dồn sức vào bàn tay, thanh kiếm trên tay Túc Thất tuột khỏi tay. Túc Thất chấn động, va chạm với luồn ma khí vừa xuất, cơ thể nặng nề văng ra đập lên vách tường đằng sau, miệng phụt ra một ngụm máu.

Ma quân không thèm nhìn Túc Thất thêm lần nào nữa, hắn quay đầu nói với Tô Tiện: "Ngươi cũng đi báo thù cùng ta đi, trên lưng ngươi gánh vác biết bao nhiêu tính mạng, ta sẽ tới tìm đám lão già trên Thần giới kia đòi lại từng cái từng cái một." Hắn gằn từng chữ, thả bước về phía Tô Tiện.

Tô Tiện bị một chưởng của hắn đả thương đang nửa quỳ trên mặt đất, ma khí trong người nàng cũng không còn khống chế được mà bay về phía Ma quân. Tô Tiện nhìn thấy quanh thân mình có một làn khói đen đang nổi lên y như Hồng Uyên khi nãy, hồn phách bắt đầu phân tán.

Ý thức Tô Tiện trở nên mơ hồ, nàng chỉ nhìn thấy Ma quân vươn tay ra với nàng, ý thức dần tiêu tán tựa như đang bước dần vào con đường tăm tối. Những tiếng kêu thảm thiết xung quanh, tiếng gió âm hàn vang lên bên tai dần rời xa nàng. Tô Tiện nghe thấy tiếng kêu thét trong biển lửa của vạn ma dưới vực sâu Thất Hải, mà âm thanh ấy cũng dần dần ảo diệu như không thuộc về trần thế.

Mọi thứ xung quanh trở nên thật tĩnh lặng, ánh sáng tím chói mắt trong lòng bàn tay Ma quân càng khiến lòng nàng thấm đẫm nỗi tịch mịch.

Dần dần, nàng chẳng còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào bên mình, không còn sức lực làm bất cứ chuyện gì hay nghĩ về chuyện gì nữa.

Trong đầu nàng chợt hiện ra một gương mặt quen thuộc.

Sở Khinh Tửu.

Người đó vẫn còn đang đợi nàng trở về mà.

Nàng nhớ ánh mắt không nỡ xa rời của hắn trước khi đi.

Nhưng thật tiếc rằng nàng không thể về được nữa rồi.

Sức lực trên người như bị rút cạn, Tô Tiện nằm trên đất, bóng tối dần che phủ đôi mắt.

Nếu như cứ thế bị Ma quân hút hết ma khí, đến cả hồn phách của nàng cũng không còn, nàng không thể gặp lại Sở Khinh Tửu nữa, kiếp này, kiếp sau nữa cũng không bao giờ được gặp lại hắn.

Nghĩ vậy, khóe mắt nàng không kìm được đỏ lên.

Cả đời này của Tô Tiện chỉ khóc có vài lần và đều vì một người, nàng bất giác mỉm cười bât lực.

Một khắc sau đó, nàng nghe thấy một âm thanh quá đỗi quen thuộc truyền đến từ phía xa.

"A Tiện!"

- Hết chương 106 -

Lảm nhảm:

Chương sau... Không biết có tính là biến hay không nhưng cực kỳ cực kỳ đáng mong chờ, nhất định phải mong chờ!!!