Đêm tĩnh lặng, sương đọng trên lá.
Ánh trăng tỏa sáng trong không gian tĩnh mịch, nơi suối nước trong khe núi tỏa ra một tầng hào quang.
Chu Tước ôm Đóa Đóa ngâm mình ở suối nước, tiểu hồ ly đã rất buồn ngủ, nhưng vẫn căm giận làm nũng nói:“Ngươi không cho ta ở thượng sao?” (chấp nhận kiếp thụ đi bé~)
Chu Tước tràn đầy sủng ái nhìn tiểu hồ ly trong lòng một cái, hai tay ôm chặt, thấp giọng nói bên tai của nó:“Còn có khí lực oán giận, có lẽ ta làm chưa đủ.”
Nhiệt khí truyền vào tai, Đóa Đóa nhất thời cứng lại, quanh thân lại cảm thấy nóng lên, liền nói:“Không…… Ta không có oán giận……”
Chu Tước cười cười, bạc thần nóng bỏng hôn lên cái cổ duyên dáng của tiểu hồ ly, giống như hôn bảo bối độc nhất vô nhị, ngữ khí khàn khàn ôn nhu,“Đóa Đóa, ta thích ngươi.”
Đóa Đóa run lên, trong lòng phập phồng, xoay người ôm lấy tay Chu Tước, mang theo giọng nói xúc động: “Ta cũng vậy, Thần Quân, ta cũng thích ngươi, nếu ngươi không cần ta, ta, ta……”
Chu Tước yêu say đắm hôn trụ đôi môi đỏ bừng,“Đứa ngốc, sao ta lại không cần ngươi, sự tình này, không bao giờ phát sinh nữa.” Nói xong, đôi moi cực nóng đi xuống dọc theo cổ chậm rãi hôn. Hô hấp của Đóa Đóa dần dần dồn dập, vô lực yếu đuối bám khuỷu tay Chu Tước, mái tóc ngân bạch loạn xạ, phủ kín khuỷu tay Chu Tước. Hai gò má nó ửng đỏ, con mắt mờ mịt, cả người hư nhuyễn, theo từng động tác của Chu Tước mà phập phồng, rên rỉ ra tiếng.
Bí huyệt mới được khai thác mềm mại mà giãn ra, Chu Tước dễ dàng tiến vào, cảm thụ được tiểu hồ ly mềm mại cùng cực nóng, hết thảy đều làm hắn phát cuồng……
“Ân a…… Không…… Sẽ không ly khai……” Đóa Đóa không thể mở to mắt, phía trước nó giống như sụp đổ, cố gắng giữ lại một tia lý trí, nhẹ nhàng nói.
Rất nhanh, nó cảm giác được nụ hôn ướt át và nóng của Chu Tước trên mí mắt mình, cùng ôm ấp bá đạo kia —
“Đứa ngốc, vĩnh viễn cũng không rời. Phượng Lăng vĩnh viễn cũng không rời Tố Đóa.”
Nước gợn một vòng một vòng đẩy ra, lời nói nhỏ nhẹ không thể nghe thấy.
Sẽ không ly khai…… Sẽ không ……
Đúng vậy, đây là hứa hẹn yêu thương.
Toàn văn hoàn.