Tố Trung Tình Chi Hồ Li Tiểu Bảo Bối

Chương 20

Tố Ninh bị hắn rống ngẩn ra, lập tức khẽ cười lên, nói:“Sau này còn có cơ hội ngủ, nếu ngươi không muốn nghe ta nói, không bằng làm một chút gì đó cũng tốt…… Khụ khụ…… Tuyên Tuyên, không phải ngươi nói…… Muốn ôm ta một lần mới cam tâm sao, tại sao chậm chạp không động thủ?”

Ta sợ ngươi làm được một nửa liền tắt thở! Khổng Tước hung tợn nhìn hắn, lại phát hiện mình không thể mắng ra miệng. Đúng vậy, rõ ràng mình muốn hung hăng trả thù hắn, hung hăng thương tổn hắn một hồi, vì sao lại không hạ thủ được.

Rõ ràng đã là nguyên thần di động, hơi thở mong manh, vô luận mình giúp hắn giữ lại bao nhiêu linh khí, đều tựa hồ không thể ngăn cản linh khí của hắn chậm rãi biến mất. Nhưng hắn lại giống như không đau đớn khó chịu, vẫn như  cũ nhu hòa mà cười với mình, ý cười trong sáng rực rỡ, chói mắt động lòng người.

Con ngươi đen hơi hơi động, ôn hòa mang theo nồng đậm sủng nị, từ trước đến giờ hắn vẫn luôn nhìn mình như vậy, bị đôi mắt đó chuyên chú nhìn, rất khó làm cho người ta không mặt đỏ tim đập.

Khổng Tước ngẩn ra, quả nhiên tim đập nhanh vài phần, lần trước cùng hắn từng có da thịt chi thân nhưng khi đó thần trí mình cũng không thập phần rõ ràng, chính là mơ hồ có chút ấn tượng, cực nóng, cực nhanh, nếu có chút giống như rên rỉ, còn có khoái cảm giống như thủy triều mãnh liệt cùng cực độ mất hồn…

“Đừng vội nhắc lại, một lần khiến cho ta ghê tởm đến bây giờ.” Trên mặt có chút nóng lên, hắn quay mặt qua một bên, tựa hồ không muốn đón nhận hắn tầm mắt, dùng lời nói cứng rắn để che dấu thất thố của bản thân.

“A, là như vậy sao.” Tố Ninh run run, sau đó thống khổ cười, hạ mắt tiệp, trong đôi mắt tà mị phủ sương cùng một tầng đau thương, trong suốt chớp động.

Quả nhiên vẫn là chính mình vọng tưởng a. Hắn nghĩ rằng qua lâu như vậy, cho dù không thể tiêu tan, cũng sẽ mỏng rất nhiều, nhưng hiện nay, xem ra, Khổng Tước là sẽ không tha thứ cho hắn về sự tình kia.

Thôi, hết thảy đều là chính mình si tâm vọng tưởng đi.


Hắn trầm mặc trong chốc lát, sau đó lẳng lặng cười, nói:“Tuyên Tuyên, chuyện kia ta xin lỗi ngươi, mặc kệ nói như thế nào, đều là ta khiến ngươi mất tiên nguyên trước đây, làm cho ngươi không thể đứng hàng tiên ban…… Nhưng trước mắt ta cũng sắp chết, ngươi có thể quên đi chuyện quá khứ, quên đi chuyện không vui này, ngươi vẫn là…… Không Tước tộc trưởng kiêu ngạo.”

Cúng quên luôn ta đi, như vậy ngươi sẽ không phiền não nữa. Tay Tố Ninh theo thói quen tính sờ tước linh trước cổ, ôn nhu tinh tế vuốt ve, chỉ cần có nó, có nó vĩnh viễn làm bạn với ta là được.

Trong mắt Khổng Tước hiện lên một tia hoảng hốt, hắn là…… Thật sự sẽ chết sao? Đúng vậy, hắn từng ở trước mặt mình đem nội đan cho hài tử của bọn họ, hiện tại đã không có nội đan, hắn lấy cái gì để duy trì sinh mệnh.

Tố Ninh hé mở con mắt, đôi mắt xưa nay luôn ôn hòa, giờ phút này chỉ còn lại trống vắng cùng tuyệt vọng!

Khổng Tước cùng hắn tương giao nhiều năm, chưa bao giờ gặp qua bộ dáng thống khổ như vậy của hắn, suy yếu đến mức có thể lập tức hóa thành khói nhẹ, không biết vì sao sao trong lòng Khổng Tước càng càng cảm thấy khó chịu, nói:“Nói hưu nói vượn, ngươi cũng tu hành nhiều như vậy năm, cho dù mất nội đan, cũng có phương pháp cứu, sao có thể dễ dàng……” Nói tới đây hắn dừng một chút, ý nghĩ kia làm cho lòng hắn phát run, nói không nên lời,“Huống hồ…… Ngươi cũng không quản tiểu hồ ly kia, sao ta lại đi quản nó!”

Tố Ninh chỉ cảm thấy trong lòng chợt trống rỗng, hắn không dám tin, giương mắt nhìn Khổng Tước, sau một lúc lâu, hô một câu:“Tuyên Tuyên…… Dù sao nó cũng là cốt nhục của ngươi, ngươi sao có thể như thế! Ngươi……” Trong lòng đau nhức, thân ảnh hắn nhoáng lên một cái, vô tri vô giác ngã xuống.

Đóa Đóa nghe được phụ thân nói chuyện được một nửa thì ngừng, tiếp theo là tiếng hô kinh hoàng của Khổng Tước, nó không kịp suy nghĩ, liền đi vào.

Cánh tay Khổng Tước vừa động, ôm lấy thân mình yếu đuối của Tố Ninh, khuôn mặt tuấn mĩ ôn nhu trắng bệch như tờ giấy, không có một tia sinh khí.


Bộ dáng này hình như hắn đã gặp qua.

—————————————————–

Lần đó là như thế nào a…… Mình mất đi thần trí, nhưng thân thể lại khắc ghi cái thời khắc kia…… Tứ chi cực nóng dây dưa, khoái cảm dục tiên dục tử…… Mình tựa hồ còn nhớ mang máng, đôi mắt hắn hồng hồng vì nhiễm dục vọng, thân thể cũng là bộ dáng như vậy.

“Tuyên Tuyên……”

Đúng vậy, hắn từng gọi qua tên mình như vậy, cái đêm mê loạn kia…… Người hắn thực mê hoặc, dưới ánh trăng đỏ ửng một mảnh…

Hai má hắn tái nhợt, mắt tiếp nhắm lại còn vương nước mắt, nhưng hắn không hề động, từ đầu đến cuối đều không có phản kháng lại mình.

Rõ ràng là hắn cố ý dụ dỗ, vì sao hắn lại thống khổ như thế?

Nhưng mình không có dừng lại, bởi vì bản năng đã chi phối thân thể hết thảy!


Khi mình tỉnh táo lại vào hôm sau, tháp thượng đã là rỗng tuếch, cái gì đều không có, ngay cả tiên lực hắn vất vả luyện cũng không thấy.

Tiên nguyên căn cơ đã mất, lại còn hoan ái, nếu không có ba ngàn năm tu vi, chỉ sợ rất khó lại có tiến triển.

Vì thế, mình hận.

Nhưng nay……

———————————————-

Khổng Tước mê mang, nhìn bộ dáng hấp hối của Tố Ninh trước mắt, mọi trí nhớ mơ hồ lại rõ ràng lên.

“Phụ thân, phụ thân!” Một thân ảnh mảnh khảnh đoạt đi người trong lòng hắn, ngón tay Khổng Tước căng thẳng, trực giác hắn mách bảo phải càng nhanh ôm chặt ngươi kia trong ngực.

Thân thể của Tố Ninh mềm mại nhu thuận, bị Đóa Đóa bá đạo ôm lấy, hai má vẫn ôn nhuận mĩ ngọc như bình thường, nhưng không có một tia độ ấm.

Nhiệt độ cơ thể của Tố Ninh đang dần dần lạnh xuống.

Đóa Đóa đặt tay trên uyển mạch của Tố Ninh, không có một tia phập phồng, bàn tay nhỏ bé run run tiến lên trước mũi dò xét hơi thở của hắn,“Oa –” một tiếng khóc đi ra,“Phụ thân đã chết! Ngươi trả phụ thân cho ta! Trả phụ thân cho ta!”


Đã chết! Sắc mặt Khổng Tước đại biến, đến xem hơi thở tâm mạch của Tố Ninh, quả nhiên là một mảnh tĩnh mịch! Tay của Tố Ninh tượt xuống, Đóa Đóa ôm chặt lấy Tố Ninh, bộ dáng của nó không hề tức giận, chỉ tan nát cõi lòng như bị đao chém, khóc lớn nói:“Phụ thân, ngươi đừng chết, đừng bỏ lại ta, phụ thân, van cầu ngươi……”

Tiếng khóc lớn của Đóa Đóa gọi thần trí Khổng Tước trở về, hắn nhìn người trước mắt.

Đã từng có thần thái nhanh nhẹn, là người thân cận nhất của mình, song mắt tà mị luôn ôn nhu, thường yên lặng nhìn chăm chú vào mình…… Cũng không biết từ khi nào, cặp mắt kia lại có u buồn cùng đau khổ, hắn là vì mình mà đau thương sao?

Hôm nay, cặp mắt sáng động lòng người kia lại toát ra cô đơn cùng tuyệt vọng, sau đó chậm rãi nhắm lại, yên lặng như vậy, không có một tia dao động, có lẽ không bao giờ mở ra nữa ……

Xem như mình đã trả thù được, nhưng vì sao……Vì sao mình lại không có cảm giác coa hứng như trong dự đoán.

Trong lòng tràn đầy vị chua xót, tiếp theo, có một cỗ kịch liệt đau đớn, hắn chậm rãi hít vào một hơi, lại phát hiện mình không thể hô hấp, nhìn bộ dáng của Tố Ninh, một búng máu đột nhiên trong miệng phun ra, dính trên người Tố Ninh cùng Đóa Đóa, thật là đáng sợ.

Hắn vội vàng lấy tay lau đi vết máu, lại phát hiện trên cổ Tố Ninh mang tước linh của mình, nhớ tới bộ dáng lúc trước Tố Ninh sống chết cũng không mang trả lại mình, trong phút chốc, đột nhiên hiểu được chân ý của người kia —

Tố Ninh luôn luôn dùng toàn tâm toàn ý mà yêu chính mình!

Mình từng nghĩ rằng Tố Ninh không từ thủ đoạn, thậm chí là không tiếc nghịch thiên sinh hạ hài tử, nhưng hết thảy đều bởi vì tình yêu của Tố Ninh với mình! Hiện tại hắn đã tuyệt vọng, hắn tình nguyện đem tu vi cả đời giao lại cho hài tử, một mình một người mang theo kia tình yêu vô vọng mà chết đi!

Không, không, mìnhkhông cho phép!