Tố Trung Tình Chi Hồ Li Tiểu Bảo Bối

Chương 19-1: Thượng

Trong đầu Đóa Đóa hỗn loạn một mảnh, tim như là bị kim đâm mạnh, đau nói không ra lời.

Nói ra câu nói kia có bao nhiêu khổ sở a! Đau lòng dữ dội, tay chân lạnh lẽo, cả người có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Tại sao Chu Tước, tại sao hắn có thể làm như vậy! Chỉ vì thu nội đan cứu Huyền Vũ, mà phải lừa gạt mình? Chẳng lẽ hắn không có loại tâm tình này, không có loại cảm giác này sao? Nhìn hắn gặp nạn, tim của mình sẽ đập mạnh! Hết thảy mọi hành động đều là theo bản năng, mình chỉ biết rằng, không thể để cho Chu Tước bị thương! Không thể để cho hắn gặp chuyện không may!

Nhưng…… hắn lại lừa dối mình. Vì Huyền Vũ Thần Quân, không tiếc làm bộ lừa gạt yêu vật, cũng lừa cả mình…… Mà mình lại…… Còn xuất thủ cứu hắn……

Trong lòng Đóa Đóa hốt hoảng phát đau, ánh mắt chua xót, lệ ủy khuất cứ như vậy rơi xuống.

Sắc mặt nó trắng bệch, một lúc lâu mới mở miệng nói:“…… Ta muốn về nhà, Thần Quân…… Ngươi cũng có việc, mang theo ta không tiện.”

Ngữ khí yếu ớt, như là dùng hết khí lực nói ra, thập phần gian nan.

Chu Tước giật mình, muốn ôm chặt Đóa Đóa, nhưng cuối cùng vẫn đưa nó nhẹ nhàng đặt trên tháp thượng, một loại cảm xúc mờ mịt đau khổ, làm cho Chu Tước không thể khống chế.

Vẫn là không được sao? Dù có chuyện gì hắn cũng không thể ở bên cạnh mình sao? Thiên địa mênh mông, cuối cùng mình vẫn cô độc.

Trầm mặc một chút, Chu Tước chua xót nói:“Ngươi lại muốn rời khỏi ta, là nghĩ như vậy thật sao?”

Đóa Đóa chịu đựng đau đớn đang lan tràn trong lòng, thấp giọng nói:“Thật.”


Chu Tước hít hơi một tiếng, nhỏ đến mức không thể nghe thấy, vuốt ve mái tóc màu bạc xinh đẹp của nó, nói:“Sẽ không hối hận sao?”

Đóa Đóa im lặng thật lâu sau, cúi đầu nói:“…… Sẽ không.”

“Ân,” Tay Chu Tước khẽ run lên, liền thu vào ống tay áo, đứng dậy, nói:“…… Vậy trở về đi, như vậy cũng tốt.”

Đóa Đóa nghe thế lại đau lòng không thôi, cũng không biết sau bao lâu, mới nâng lên ánh mắt đỏ bừng, thấp giọng nói:“Ta đi rồi, mấy ngày nay……ĐượcThần Quân chiếu cố, ta…… Vô cùng cảm kích.”

“Ân.” Sắc mặt Chu Tước thản nhiên, tựa hồ lại khôi phục thành Lăng Quang Thần Quân cao cao tại thượng, chỉ là trong đôi mắt ẩn ẩn ảm đạm, sâu đến mức người khác khó mà phát hiện.

“Vật này, ngươi mang đi đi.” Tay áo dài thẩn nhiên phất lên, trên bàn xuất hiện một hạt châu trắng sáng, bảo quang lưu chuyển, cực kì xinh đẹp.

“Này, đây là……” Rõ ràng là nội đan của yêu vật vừa rồi, Đóa Đóa không rõ cho nên nhìn Chu Tước.

Chu Tước tránh được tầm mắt của nó, con ngươi dấu đi cảm xúc, nói:“Nguyên hình của yêu vật kia là cáo đen, có thể coi là cùng huyết thống với tuyết hồ tộc, cha ngươi đem nội đan của bản thân cho ngươi, sợ là không chống đỡ được thời gian quá dài, nội đan này  mặc dù kém với nội đan ban đầu, nhưng nó có linh lực ngàn năm, về phần trong đó hàm chút huyết khí thô bạo, chỉ có dựa vào Tố tộc trưởng chậm rãi hóa giải.”

Mấy lời hắn nói ra tuy nhẹ, nhưng Đóa Đóa nghe thấy lại giống như sét đánh!

Sắc mặt Đóa Đóa đại biến! Đến lúc này, nó mới hiểu được, nguyên lai Chu Tước hàng yêu không phải vì Huyền Vũ, là vì phụ thân của mình a!

Nó còn nhỏ, không biết hồ phụ thân nếu không có nội đan sẽ thống khổ như thế nào, nhưng Chu Tước hiểu được, hắn sợ Đóa Đóa lo lắng nên không nói, nhưng hiện tại nếu Đóa Đóa đã muốn đi, Chu Tước liền đem nội đan cho nó mang về.


Trong lòng Đóa Đóa nặng nề, giống bị đè ép bởi một tảng đá lớn, nặng nề đau, làm cho nó không thở nổi.

Là mình hiểu lầm Chu Tước……

Khuôn mặt nó trở nên trắng bệch, nước mắt không ngừng rơi xuống, khóc nói:“Ta…… Thần Quân, xin lỗi, ta đem nội đan của phụ thân nội đan trả lại, nội đan này vẫn là lưu cho Huyền Vũ Thần Quân đi.”

Chu Tước lắc đầu, trong lòng vô cùng đau thương, nhưng đối với Đóa Đóa vô luận như thế nào đều không thể sinh khí, vì thế nói:“Nội đan của cha ngươi đã sớm bị linh khí Vũ tộc trong cơ thể ngươi hấp thu, nếu không có như thế, thì hôm nay ngươi cũng không có linh lực kinh người thế này…… Đi thôi, nhanh đem nội đan này trở về, có thể giúp phụ thân ngươi không còn chịu khổ sở nữa.”

Đóa Đóa nắm tay áo hắn, run giọng nói:“Thần Quân……”

Chu Tước rút tay lại, tay áo liền giống như nước thoát khỏi tay Đóa Đóa, lãnh đạm nói:“Ta sẽ phái người đưa ngươi đi, trên đường không cần sợ.”

Đóa Đóa nhìn lòng bàn tay trống trơn, chợt thấy trời đất mù mịt, tâm cũng chết lặng!

Trong đầu Đóa Đóa chỉ có thể nghĩ đến: nó hiểu lầm Thần Quân khiến Thần Quân sinh khí, mà Thần Quân sinh khí thì không cần nó! Không cần nó! Thần Quân muốn nó đi!

Thân thể cứng lại, động cũng không động đậy.

Chu Tước quay đầu không nhìn nó, ngón tay thi pháp thuật, một đạo kim quang màu vàng tự đầu ngón tay hiện ra, ẩn vào tận trời, không bao lâu, một con chim đại bang huyền sắc nhanh nhẹn tới, hạ xuống đất hóa thành hình người, cung kính quỳ rạp xuống đất, nói:“Vương thượng.”


Chu Tước đạm mạc nói:“Đây là của tộc trưởng Tuyết Hồ tộc- Tố công tử, ngươi đưa hắn trở về.”

“Vâng,” Huyền Bằng cung kính hành lễ, thấy Đóa Đóa tú nhã tinh tế, mái tóc ngân bạch dài quá thắt lưng, y bào trắng trong thuần khiết, quanh thân giống tỏa sáng như được ánh trăng bao phủ, không khỏi sinh hảo cảm, mỉm cười đối với Đóa Đóa nói:“Tố công tử, thỉnh.”

Thân mình Đóa Đóa khẽ run lên, khuôn mặt trắng bệch u ám, trong nháy mắt tiều tụy hẳn đi, nó muốn nói, lại không biết nói cái gì, một lúc sau mới thấp giọng nói ra vài từ:“…… Ta…… Thần Quân…… Kỳ thật…… Ta……”

Chu Tước tự phụ vuốt cằm, lạnh nhạt nói:“Huyền Bằng là hộ vệ của ta, tu vi rất cao, ngươi cứ yên tâm đi cùng hắn”.

Đóa Đóa yên lặng ngậm miệng lại.

Huyền bằng nhìn bọn họ, trong mắt hiểu được vài phần.

Đóa Đóa vẫn đứng đó, thẳng tắp nhìn Chu Tước, cũng không nhúc nhích, ánh mắt luôn sáng ngời giờ đầy ảm đạm, như là chấm nhỏ quang mang cuối cùng cũng bị hủy diệt.

Đôi mắt tối như mực không hề có thần thải.

Huyền Bằng đứng ở một bên, cũng không đi thúc giục hắn.

Mày Chu Tước khẽ động, ánh mắt biến ảo phức tạp vô cùng, rốt cục khẽ thở dài một tiếng, xoay người lại, đi đến trước mặt Đóa Đóa, đem bảo quang lưu chuyển nội đan đến bàn tay tuyết trắng nhỏ bé của nó, thanh âm ôn nhu nói: “Đi thôi, cha ngươi đang chờ ngươi, nếu muộn sợ không tốt.”

Trong lòng Đóa Đóa vô cùng hối hận, hận chính mình vì sao lại nói những lời đó, vì sao lại hiểu lầm Chu Tước, rõ ràng hắn là vì phụ thân mới đi thu yêu, rõ ràng là vì để mình có thể linh hoạt vận dụng linh lực của hai tộc mới giả vờ trúng kế, rõ ràng đều là vì mình, nhưng mình lại không hiểu được? Tình cảm của hắn, chỉ tại mình ngu xuẩn không hiểu.

Nếu không có nói những lời đó…… Hiện tại có lẽ còn có thể tiếp tục làm bạn bên cạnh Chu Tước……


Bên cạnh Chu Tước……

Hốc mắt Đóa Đóa nóng lên, có lẽ mình không còn cơ hội nữa. Đóa Đóa nhắm chặt mắt, đi qua ôm lấy cổ Chu Tước, dùng sức hôn lên đôi môi lạnh như băng kia, sau đó xấu hổ đến cực điểm xoay người chạy ra cửa, lệ nóng hổi vương hai bên gò má.

Huyền Bằng đi theo phía sau hóa thành nguyên hình, chân thân cực kì hùng tráng, thấy Đóa Đóa nghiêng ngả lảo đảo, tựa như người mất hồn, Huyền Bằng đành phải dùng miệng đưa nó đặt trên lưng của mình, bay vào bầu trời.

Tiếng gió gào thét bên tai, trước mắt là mây mù trắng xoá, Đóa Đóa bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bi ai, khó có thể khắc chế, ghé vào lưng Huyền Bằng khóc lớn lên.

Chu Tước đứng ở nơi đó nhìn, thẳng đến khi thân ảnh Đóa Đóa biến mất bên trong mây mù, rốt cuộc không còn nhìn thấy.

Hương son phấn theo gió truyền đến, thanh âm nũng nịu tiêu hồn nhân chốn nhân gian vang đến không ngừng. Chu Tước nhíu nhíu mày, không có tiểu hồ tuyết trắng trong lòng, nơi này không đáng ở lại một khắc.

Hắn phóng người lên, đứng ở đỉnh chân trời, khoanh tay nhìn theo phương hướng Đóa Đóa rời đi, thân ảnh thập phần tịch mịch.

Mây lởn vởn phía chân trời, màu đỏ kim quang lượn lờ, trong mắt Chu Tước, đều biến thành bộ dáng của Đóa Đóa.

Con ngươi đen tinh lượng sinh động, hai má phấn đô đô mềm mại, miệng cười ngượng ngùng kiều mỵ, còn có thân thể thiếu niên tinh tế xinh đẹp…… Hết thảy những điều này đều không thuộc về mình, nơi ngực kia bỗng nhiên bị kìm hãm, truyền đến cảm giác đau đớn.

Nghĩ đến Đóa Đóa còn quá nhỏ, không rõ cảm giác yêu thích, nếu là thiệt tình yêu thích một người, sao lại ba bốn lần dễ dàng mở miệng rời đi.

Có lẽ là Đóa Đóa cách xa phụ thân, muốn được quan tâm chăm sóc, nên mới hiểu lầm cảm giác này thành cảm giác yêu thương mình.

Chu Tước lẳng lặng đứng yên thật lâu, cho đến khi đám mây cuối cùng tan đi, mới nhích người mà đi.