Tổ Trọng Án

Chương 59: Vụ án 5 – Bạo liệt nghi vấn (6)

Triển Chiêu thấy ly trà tinh xảo cũng biết là cho mình, liền ngẩng đầu khỏi cái bàn đầy tài liệu, nhìn Bạch Ngọc Đường cười cười, nói lời cám ơn liền bưng lên uống một hớp. Ngay từ đầu Bạch Ngọc Đường đã phát hiện ra, khẩu vị của cậu nhóc này không giống mình, lúc ăn thích ăn ngọt, uống trà cũng thích trà sữa ngọt, điểm này ngược lại rất giống Công Tôn Sách. Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường cười khẽ, cũng bưng ly trà của mình lên nhấp một hớp.

Món ăn của dì Giang khiến Triển Chiêu thỏa mãn, Bạch Ngọc Đường ngồi đối diện nhìn cậu làm vẻ ngoan ngoãn nói chuyện với dì Giang, khóe miệng không nhịn được lại cong lên. Chờ đến khi cả hai ăn uống no say, Giang Trữ trò chuyện với Triển Chiêu thật vui vẻ, đưa cơm hộp đã chuẩn bị xong xuôi cho Bạch Ngọc Đường mang về tổ Trọng án, để các anh em dùng thêm bữa.

Lúc Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trở về tổ Trọng án, trời đã quá trưa, đám tiểu tử thối Trương Long Triệu Hổ đứng cách một cửa đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, vừa mở cửa ra đã nhào tới túi nylon trong tay Bạch Ngọc Đường hệt như sói đói vậy.

Bạch Ngọc Đường thân thủ khéo léo, né được con hổ đói vồ mồi, tiện thể nhấc chân phóng theo cái mông của Triệu Hổ đá mạnh một phát, Cười bảo cậu chạy ra xe mang hộp cơm tới. Triệu Hổ quyến luyến nhìn chăm chăm hai hộp cơm trong tay Bạch Ngọc Đường, sau đó lại ngắm hai phần trong tay Triển Chiêu, cuối cùng bị Bạch Ngọc Đường phát hiện, thưởng thêm một cước.

Đuổi tên lao động đi rồi, Bạch Ngọc Đường dùng thân mở ra cửa chính, để Triển Chiêu vào trước, sau đó mình cũng đi theo, xoay mình vào cửa. Bạch Ngọc Đường đưa hộp cơm trong tay mình cho Công Tôn Sách, sau đó còn đến gần móc hộp thuốc từ trong túi ra nhét vào tay Công Tôn Sách, cười hi hi nháy mắt với anh. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Bạch Ngọc Đường đã có thói quen cứ ba năm này lại chạy đi mua thuốc đau dạ dày cho Công Tôn Sách. (À dụ mẹ vợ?) Đối với hành động thân thiết này của hắn, Công Tôn Sách tự nhiên sẽ thấy cảm động, có điều để Bao Chửng nhìn thấy được sẽ chua chát oán hận, phàn nàn vài câu. Từ sau khi trở về từ thành phố H, Bao Chửng cũng tham gia vào hàng ngũ mua thuốc cho Công Tôn Sách, lại không biết Bạch Ngọc Đường đang nghĩ cái gì, cũng không chịu bỏ qua thói quen chủ động chăm sóc Công Tôn khoa trưởng, vẫn cứ tiếp tục mình muốn thì làm không mệt mỏi.

Bạch Ngọc Đường đưa hộp cơm cho Công Tôn Sách, dĩ nhiên sẽ đưa cho Bao Chửng một phần. Triển Chiêu không biết đưa phần trong tay mình cho ai, nên mới đặt thẳng lên bàn làm việc. Tay cậu vừa rời túi, hộp cơm lập tức bị Bàng Thống thó đi, sau đó dùng động tác vô cùng tiêu sái cầm một phần trong đó đưa mĩ nữ hôm nay vừa ra mắt tổ Trọng án – Tô Hồng. Tô Hồng mỉm cười, nói tiếng cám ơn, mặc dù âm thanh vẫn lạnh như thế.


Nhưng mặc dù là lạnh lùng, mĩ nhân vẫn là vui tai đẹp mắt, một nụ cười của Tô Hồng, lại giết chết đám người độc thân trong tổ Trọng án một lần nữa. Mà lúc này, Trương Long Triệu Hổ đã đem phần cơm hộp còn lại tới, ai cũng có phần, không thiếu ai cả, bụng đói rất nhanh đánh bật sắc đẹp, một đám sói đói lao về hộp cơm, trong nháy mắt, không chừa lại một phần.

Chia cơm xong Bạch Ngọc Đường chạy thẳng qua phòng nước, cầm lấy hai ly trà từ trong tủ mình ra. Có lẽ do lúc nhỏ đã sống ở nước ngoài một khoảng thời gian, nên Bạch Ngọc Đường khá thích hồng trà, trong tủ của anh đều trữ vài túi trà nhập khẩu cũng bột hồng trà các loại. Loại hồng trà này, đậm đà, thơm ngát, nhưng có hơi đắng, thông thường phương pháp uống trà là bỏ thêm đồ ngọt như sữa tươi, mật ong các loại, để trung hòa một chút.

Nhưng Bạch Ngọc Đường vốn không thích đồ ngọt, anh thà uống trà đắng nguyên vị còn hơn. Anh lây ra một túi, hòa vào nước sôi một lát, liền bỏ túi trà đi. Sau đó, rất quen tay lấy hộp sữa tươi ngọt ở trong tủ của Công Tôn Sách kế bên, từ từ rót đến nửa ly trà nóng. Thuần thục pha xong rồi, Bạch Ngọc Đường mới pha cho mình một ly hồng trà bình thường khác, sau đó cầm hai ly trở lại phòng họp.

Tốc độ ăn cơm của đám người tổ Trọng án đều thuộc hạng nhất nhì, Bạch Ngọc Đường chỉ mới đi pha trà có mấy phút, lúc anh trở lại phát hiện ra phòng hộp đã bắt đầu dọn dẹp chiến trường rồi. Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, để ly trà sữa trong tay xuống bàn làm việc của mình. Từ lúc Triển Chiêu thường đến tổ Trọng án rồi, cũng chẳng biết tại sao, Bao Chửng lại như quên giao bàn làm việc cho cậu, cứ thể để cậu với Bạch Ngọc Đường chen chúc một nơi. Lần này Triển Chiêu cũng không có ý kiến, Bạch Ngọc Đường cũng chỉ không tự nhiên lúc đầu thôi, bây giờ cũng quen thuộc.

Triển Chiêu thấy ly trà tinh xảo cũng biết là cho mình, liền ngẩng đầu khỏi cái bàn đầy tài liệu, nhìn Bạch Ngọc Đường cười cười, nói lời cám ơn liền bưng lên uống một hớp. Ngay từ đầu Bạch Ngọc Đường đã phát hiện ra, khẩu vị của cậu nhóc này không giống mình, lúc ăn thích ăn ngọt, uống trà cũng thích trà sữa ngọt, điểm này ngược lại rất giống Công Tôn Sách. Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường cười khẽ, cũng bưng ly trà của mình lên nhấp một hớp.

Lúc Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu vừa uống trà vừa xem tài liệu, toàn bộ Tổ trọng án đều im lặng ngồi trong phòng họp làm việc, không mấy ai để ý tới người khác. Nhưng, vẫn có một người ngoại lệ. Tô Hồng từ nãy tới giờ vẫn luôn im lặng quan sát cách tương tác của Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường, nhìn một hồi, trên mặt lại hiện ra một vẻ mặt phức tạp. Mà Bàng Thống ngồi đối diện bàn làm việc của cô, dĩ nhiên thu được tất cả vào đáy mắt. Nụ cười thâm ý hiện lên khóe miệng, vị sĩ quan liên lạc bạo vì tiền của chúng ta không khỏi sinh ra hứng thú với vị đồng nghiệp mới đến này.

Ăn uống no đủ rồi, bây giờ cũng nên bắt đầu làm chuyện đúng đắn. Vụ nổ bom thứ 4 xảy ra, khiến phần lớn nhân viên bị thương, nhân viên khoa kiểm tra kỹ thuật tăng giờ làm việc, lấy tốc độ nhanh nhất bắt đầu kiểm nghiệm mảnh bom còn lưu lại chỗ hiên trường, cùng mảnh tàn tích của kíp nổ, cho ra kết luận ban đầu. Vụ này cùng ba vụ nổ trước không gây thương vong đều do một người gây ra.

Nói cách khác, án lần này tổ Trọng án muốn phá chính là một vụ đánh bom liên hoàn, mà đối thủ của họ, lại chính là chuyên gia về bom đang ẩn núp trong xã hội.

Hồ sơ tâm lý Triển Chiêu viết mãi chưa xong, nhưng căn cứ vào những phân tích về vụ án của cậu với Bạch Ngọc Đường, xem như có được một tin tức rất quan trọng, đó là ba lần gây án trước chính là hung thu đang tiến hành tập luyện, lần nổ bom này mới chính là lần hoạt động chính thức của hắn. Mà chuyện này xem ra còn lâu mới kết thúc, sau khi luyện tập rồi, tự ý thức kỹ thuật của mình đã thành thạo, tần số gân án của kẻ tình nghi sẽ tăng nhanh, làm thời gian phá án của tổ Trọng án gần như cạn kiệt.

Mỗi lần họp, đều do Bao Chửng nói trước, nhưng lần này hắn không mở miếng trước, mà để Công Tôn Sách cầm tài liệu về chuỗi đánh bom liên hoàn phát sinh trong nước ở những năm gần đây, vừa tra được trên trang web nội bộ cục cảnh sát ra giới thiệu sơ qua cho các đội viên một lần. Nghe xong một chuỗi con số làm người ta nhăn nhó, Trương Long không nhịn được đặt ra nghi vấn thế này, “Loại biến thái này sao ở đâu cũng có vậy?”

Nhìn vẻ mặt của mọi người, cũng biết cả đám đều đồng cảm với nghi vấn của Trương Long, Bao Chửng nghiêm mặt nói, “Những năm gần đây, quốc tế đã bắt đâu phân những án nổ bom liên hoàn vào tội phạm chủ nghĩa khủng bố. Mà khi nãy, lúc từ hiện trường trở lại, Tô Hồng cũng đưa ra ý tưởng phá án thế này, cô ấy là thành viên mới của tổ Trọng án chúng ta, vừa chuyện từ đội đặc cảnh tới, ở công việc cũ cũng đã gặp tình huống tương tự. Sau khi nghe cô ấy đề nghị, tôi cũng cảm thấy cách này rất đúng đắn, nếu mọi người có ý kiến khác đều có thể nói ra, hiện giờ chính là lúc cần phải động não.”

Nói tóm lại, phương hướng phá án mà Tô Hồng vừa đề xuất, đã xác định động cơ của hung phạm là vì chủ nghĩa khủng bố, còn đội trưởng Bao lại vô cùng ủng hộ suy nghĩ của cô. Triển Chiêu hơi nhíu mày, biệu hiện nhẹ như thế cũng không thoát được ánh mắt của Bạch Ngọc Đường, “Triển Chiêu?”

Triển Chiêu sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường, sau, lại phát hiện Bao Chửng cũng đang nhìn cậu. Triển Chiêu có chút lúng túng, nhíu mày, đại não nhanh chóng suy nghĩ hạ lênh để miệng nói chuyện.

Triển Chiêu nói, “Chủ nghĩa khủng bố là khi người khủng bố có tổ chức chuyên sử dụng bạo lực hoặc dùng bạo lực uy hiếp những người phi vũ trang, thông qua hành động này khủng bố đối tượng nhất định, nhằm đạt được hành động mang mục đích chính trị. Thủ đoạn bình thường có chuyện bắt con tin, ví dụ như sự kiện “11.9” dùng máy bay dân sự làm con tin, bắt cóc thường dân, đánh bom, ám sát, sử dụng vũ khí hóa học hoặc vũ khi vi khuẩn vân vân. Tội phạm khủng bố có tính đặc thù cơ bản nhất chính là tính khủng bố, bọn chúng lựa thủ đoạn đều mang tác dụng kích thích tâm lý cùng kích thích tinh thần mạnh mẽ, mục đích trực tiếp là tạo ra không khí khủng bố, gây ra khủng hoảng xã hội.”

Triển Chiêu dừng lại một chút, tuy mọi người đều biết cậu thật ra vẫn chưa nói xong, nhưng một đoạn  thoại vừa rồi đã tạo ra nhiều sự đồng cảm. Trương Long lập tức phụ họa nói, “Không sai, bây giờ xem thử thành phố D xem, đã loạn điên lên rồi, vừa rồi anh với Triệu Hổ ra ngoài bưng cơm, mới phát hiện bọn ký giả kia lại chặn cứng cửa cục thành phố đấy.”

“Đúng vậy, nếu nói mục đích của kẻ tình nghi chính là muốn tạo ra bầu không khí khủng hoảng, thì hắn đã đạt được mục đích rồi. Người phụ họa lần này là hảo lão nhân Vương Triều.

Triển Nhiêu nhăn mày, tiếp tục nọi, “phần lớn tội phạm khủng bố đều là tập đoàn tội phạm, tổ chức hóa là đặc thù nổi bật của tội phạm khủng bố. Chủ nghĩa khủng bố, bình thường đều là một tổ chức. Mà xét theo tài liệu từ hiện trường xem ra, không thể xác định do nhiều người gây án, tôi nghiêng về giả thuyết kẻ tình nghi chỉ có một người.”

“Ý cậu muốn nói, cậu cho rằng đây không phải là tội phạm khủng bố?” Người hỏi là Tô Hồng, vì đây là lần đầu tiên cô mở miệng trong buổi họp toàn tổ, nên nhưng tổ viên bình thường chỉ quen nghe giọng đàn ông cũng không nhịn được nhìn cô một cái.


Triển Chiêu cũng vội vã nhìn Tô Hồng, mở to mắt, cậu luôn cảm thấy vị tỉ tỉ này đều không có hòa khi như lần đầu tiên gặp mặt. Cậu nhíu mày, tiếp tục nói, “Không phải, xác định động cơ gây án là một chi tiết vô cùng quan trọng trong hồ sơ tâm lý, trước ngày hôm qua, vì tài liệu hạn hẹp nên tôi vẫn không thể hoàn thành. Tuy sự kiện phát sinh hôm nay giúp tôi có được nhiều ý tưởng hơn, nhưng tôi thật vẫn không dám khẳng định.

Nói thế này đi, nếu muốn xác định hướng phá án theo hướng tội phạm khủng bố cũng không phải là không thể, nhưng cá nhân tôi vẫn nghĩ đây cũng không phải do một tổ chức nhiều người cùng gây ra, kẻ tình nghi của chúng ta chỉ có một.”

“Ý cậu muốn nói, kẻ tình nghi là kẻ khủng bố phạm tội một mình?” Tô Hồng nhíu mày.

Triển Chiêu nhìn cô thêm một lần, gật, “Đúng, mặc dù trường hợp này cực kỳ ít, nhưng đã từng xuất hiện. Ngoài ra, tôi vẫn cảm thấy chúng ta cần tăng cường điều tra thân phận người bị hại. Vì hiện ta cũng không thể kết luận đối tượng gây án của kẻ tình nghi chỉ là người qua đường vô tội, những người này có lẽ đều có quan hệ với kẻ tình nghi, thậm chí —“ Triển Chiêu hơi do dự một chút mới nói tiếp, “Thậm chí, có thể hung thủ đang ở trong những người bị hại không chừng.”

“Cái gì!?” Lời của Triển Chiêu khiến Tô Hông sửng sốt, đồng thời cũng làm những người còn lại hai mắt nhìn nhau.

Mà ngay lúc này, Bạch Ngọc Đường im lặng ngồi đối diện Triển Chiêu nãy giờ lại đột ngột mở miệng giải thích nghi vấn thay Triển Chiêu, “Ý của Triển Chiêu, chính là thiết bị kích hoạt thủy ngân đó vô cùng nguy hiểm, không cần thận sẽ phát nổ ngoài ý muốn. Thực tế, trong số những vụ nổ bom tôi  từng tiếp xúc, có 50% kẻ tình nghi sẽ để mình bị dính bom ngay lúc đầu đạn phát nổ. Cho nên nếu muốn tìm kiếm kẻ tình nghi trong sự kiện nổ bom, đầu tiên phải tìm kiếm trong những người bị hại.”

Nói tới đây, Bạch Ngọc Đường để ý thấy ánh mắt trong suốt, sáng láng của Triển Chiêu vẫn chăm chú nhìn anh, vì vậy anh mìm cười nháy mắt với Triển Chiêu một cái, cười nói, “Một chết, ba trọng thương, còn hơn mười người thương nhẹ, hiện tại có thể tiến hành bài tra bọn họ. Nếu tất cả bọn họ đều vô tội, chúng ta sẽ tiếp tục cân nhắc đến động cơ khác, ví dụ như, tội phạm khủng bố.”