Tổ Trọng Án

Chương 52: Vụ án 4 – Như ảnh tùy hình (12)

Bạch Ngọc Đường càng cười vui vẻ ơn, “Vậy sao? Đáng tiếc, tôi không thể nói cho cậu biết.”

“A? Tại sao?” Triển Chiêu mất hứng cau mày.

“Vì cậu không phải cảnh sát, trước khi vụ án kết thúc, mọi chi tiết phá án đều không thể công khai.”

“Nè! Bạch Ngọc Đường, trước lúc phá án sao anh không bảo không thể công khai! Giờ dùng người xong rồi lại muốn bỏ rơi!! Cảnh sát cũng không thể không nói lý chứ!”

Trước lúc Bạch Ngọc Đường vào phòng, anh nhờ người ra các tiệm gần đó mua một ít thức ăn cùng bình nước. Anh cầm theo những món đồ ăn kia. Cuối cùng nhìn Triển Chiêu, trong mắt truyền ra tự tin cùng kiên định. Triển Chiêu nhìn anh nhẹ gật đầu một cái, Bạch Ngọc Đường câu khóe miệng, xoay người đi vào phòng thuê.

Bao Chửng cùng hai cảnh viên vẫn chăm chú giám sát Vương Chí Quân cùng con tin đáng thương Chu Quyên, thấy Bạch Ngọc Đường bước vào cửa, ánh mắt Bao Chửng sáng lên, sau đó gật đầu với Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường lĩnh hội, bước tới bên người Bao Chửng, nâng túi nylon trong tay lên, cho Vương Chí Quân thấy đồ ăn thức uống bên trong. Đồng thời cũng cho hắn thấy hai tay mình không mang theo bất cứ vũ khí nào.

“Vương Chí Quân, anh thấy chưa, tôi không mang theo súng, hiện giờ anh vẫn an toàn.”

Lúc Vương Chí Quân nghe thấy tên của mình cả người run rẩy, hắn dùng ánh mắt đục ngầu nhìn chòng chọc Bạch Ngọc Đường, khuôn mặt bẩn thỉu của hắn tỏa ra một nét ngạc nhiên.

Bạch Ngọc Đường giả vờ như không thấy, anh từ từ đem túi nylon đặt xuống đất, sau có ngồi chồm hổm xuống, lấy từng loại thức ăn bên trong ra đặt lên đất. Anh ngẩng đầu nhìn Vương Chí Quân, trên bộ mặt vặn vẹo của hắn, anh thấy được biểu hiện khát khao cùng động tác nuốt nước miếng rất nhỏ.

Bạch Ngọc Đường thầm cười một tiếng, nói, “Anh đã lâu chưa ăn phải không, cô gái kia cũng vừa đói vừa khát, hay là anh cứ buông cô ấy ra trước, để hai người cùng ăn. Ngoài ra, anh còn yêu cầu gì chúng ta cũng có thể thương lượng được, anh không nói gì, cứ ở lỳ chỗ này cũng không phải cách, đúng không?


Vương Chí Quân cau mày, ánh mắt bất an nhìn qua nhìn lại đống đồ ăn với Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường cũng không nói gì, chẳng qua là kiên nhẫn chờ Vương Chí Quân nghĩ thông. Cứ như thế được khoảng 10 phút, Vương Chí Quân cuối cùng cũng lên tiếng.

“Tụi mày đi ra ngoài hết!”

Bạch Ngọc Đường hơi sững người, cười, “Cái này không được, bọn tôi ra ngoài hết, nếu anh làm cô ấy bị thương thì sao?”

Vì bị bắt cóc khá lâu, thể lực của con tin Chu Quyên cũng không còn. Cũng không biết là thấu hiểu ánh mắt trấn an của Bạch Ngọc Đường hay là vì sợ con dao lại một lần nữa bị Vương Chí Quân siết chặt. Tức lúc Bạch Ngọc Đường bước vào, cô chỉ giãy một cái rồi lại trở về trạng thái mệt mỏi.

Vương Chí Quân dùng lực siết cổ Chu Quyên, làm dao trên người cô không tự chủ được quơ lung tung, không cẩn thận sẽ làm cô bị thương. Nghe Bạch Ngọc Đường từ chối yêu cầu của mình, bắt đầu cảm thấy khó chịu, bất an.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, suy nghĩ một chút liền nói, “Thế này đi, để bọn họ ra ngoài hết, tôi ở lại đây với anh và cô ta. Anh biết tôi không mang vũ khí, sẽ không thể làm anh bị thương, nhưng anh cũng phải đảm bảo, không làm bị thương cô ấy được chứ?”

Vương Chí Quân nhăn nhó nhìn chăm chăm Bạch Ngọc Đường, thấy đối phương giơ tay làm tư thế đầu hàng, sau đó lại cảnh giác nhìn về phía Bao Chửng.

Bao Chửng không ngờ Bạch Ngọc Đường sẽ nói ra yêu cầu như vậy, nhưng hắn biết, còn tiếp tục giằng co, bọn họ chỉ còn một biện pháp, chính là tiến công. Đến khi ấy, Chu Quyên có thể bị hại hay không, không ai dám chắc.

Vì thế, Bao Chửng nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, lập tức gật đầu đồng ý. Phất tay, kêu hai cảnh viên, ba người từ từ lui đến cửa.

Nghe được tiếng bước chân ngày càng xa, Bạch Ngọc Đường cười, đưa tay cầm lên một chai nước, giơ về phía Vương Chí Quân, “uống trước miếng nước?”

Trong mắt Vương Chí Quân phát ra thần sắc tham lam, hẳn hắn đã khát lâu rồi. Hắn muốn lấy chai nước trong tay Bạch Ngọc Đường, nhưng hắn cũng ý thức được, nhận lấy chai nước đó là một chuyện rất nguy hiểm.

Vương Chí Quân do dự, Bạch Ngọc Đường lại không để hắn do dự quá lâu. Anh giơ tay nhẹ nhàng ném tới, Vương Chí Quân lanh tay lẹ mắt, một phát nhận được cái chai.

Bạch Ngọc Đường híp mắt nhìn chăm chăm nhất cử nhất động của Vương Chí Quân, thật ra trong nháy mắt vừa nãy, anh đã tính rút ra khẩu súng đang dấu trong ngực, một phát bắn chết Vương Chí Quân. Nhưng anh chú ý cho dù là lúc nhận nước, tay phải của hắn vẫn nắm chặt chuôi dao, đè trên cổ Chu Quyên.

Bạch Ngọc Đường không dám mạo hiểm, anh không muốn chỉ vì sai lầm của mình mà lại làm mất đi tính mạng người vô tội!

Vương Chí Quân nhận được nước, vội vã lấy răng mở nắp chai, há to miệng uống mấy hớp. Bạch Ngọc Đường híp mắt quan sát Vương Chí Quân, chờ hắn uống nước xong, Bạch Ngọc Đường giả điên như không có gì nói, “Không cho vợ anh uống một hớp sao?”

Vương Chí Quân hơi sửng sốt, bối rối nhìn Bạch Ngọc Đường, “Vợ… Vợ tao?”

Trên mặt Bạch Ngọc Đường hiện ra vẻ kinh ngạc, giả như bất ngờ nhìn Chu Quyên, “Cô ấy ở chung với anh, chẳng lẽ còn không phải vợ?”

“Tao, vợ tao….” Đầu óc Vương Chí Quân đã có chút hỗn loạn, mặc dù hắn nhốt Chu Quyên đã hơn một ngày, nhưng lại không thường gặp cô ấy. Trong tâm trí hắn, cô ta là thứ đồ vật không có chút ý nghĩa nào, hắn tính siết chết cô ta, rồi dùng thi thể của cô ta phát tiết ham muốn.

Nhưng lời nói của Bạch Ngọc Đường khiến hắn rơi vào hỗn loạn, vợ hắn sao? Đúng rồi, hắn đúng là có một người vợ, cách đây lâu lắm rồi, lúc hắn còn rất trẻ, hắn có một cô vợ ngoại hình quê mùa, lại đa tâm. Người phụ nữ đó sinh cho hắn một đứa con trai, sau đó cùng nam nhân khác chạy trốn.

Hắn bỏ lại con trai, ra ngoài tìm vợ, hắn tìm được. Đúng, hắn tìm được. Không lẽ cô gái này chính là vợ hắn sao?

Dáng vẻ lúng túng của Vương Chí Quân đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt Bạch Ngọc Đường, anh tiếp tục thêm đòn nữa, “Lúc ở nhà chắc anh thường đánh vợ nhỉ? Nếu không cô ấy cũng chẳng bỏ anh đi mất.”

Lời nói của Bạch Ngọc Đường làm khuôn mặt Vương Chí Quân hiện ra sự giận dữ, hắn điên cuồng gào lên, “Mày thối lắm! Vợ tao chết sớm rồi! Con nhỏ này không phải vợ tao! Chỉ là một con điếm!”

“Điếm?” Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “Nhất dạ phu thê bách nhật ân, sao anh có thể bảo vợ của mình là điếm được chứ?” (*一夜夫妻百日恩 – Một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa)

Khuôn mặt Vương Chí Quân thoảng qua nét giận dữ, Bạch Ngọc Đường nhìn thấy, cũng giật mình, “Không lẽ vợ của ngươi thật sự đi làm điếm? Cô ấy thà làm điếm cũng không muốn làm vợ của ngươi? Vương Chí Quân, ngươi thật là hèn nhát, chỉ có thể hưng phấn với phụ nữ đã chết, là một tên bất lực, là tên biến thái chỉ biết động dao với phụ nữ đã chết!! Có gan sao không tìm đàn ông đi?”

“Mày, mày câm miệng! Câm cái miệng chó của mày lại!” Vương Chí Quân rơi vào thịnh nộ, hắn điên cuồng chăm chú nhìn Bạch Ngọc Đường, cặp mắt đỏ ngầu, vành mắt muốn rách!

Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên không chịu bỏ qua, tiếp tục dùng ngôn ngữ kích thích Vương Chí Quân, “Mày bắt tao câm miệng? Còn lâu! Mày làm gì được tao nào? Muốn tao câm miệng, tới giết tao đi! Tới đây!”

“Á!” Vương Chí Quân điên quồng gào lên vung lên con dao trong tay!

Chu Quyên bị dọa sợ đến hồn lìa khỏi xác, cả người căng cứng, ngay cả tiếng kêu la thảm thiết cũng không thể phát ra. Toàn bộ quá trình này, người duy nhất cố gắng giữ bình tĩnh chính là Bạch Ngọc Đường. Trong khoảnh khắc Vương Chí Quân giơ dao lên, trong tay Bạch Ngọc Đường đã có thêm cây súng.

Hai tiếng súng vang lên, dao trong tay Vương Chí Quân rơi xuống đất, Chu Quyên gào thét té xuống, Bạch Ngọc Đường tiến nhanh về phía trước, ôm cô vào trong ngực.

Tổ trọng án, cảnh sát vũ trang, cảnh sát thành phố H do Lăng Sở Sở mang tới, sau khi nghe được tiếng súng, liền hô hoán xông vào. Vương Chí Quân bị Bạch Ngọc Đường bắn hai phát té xuống đất, một súng bắn trúng tay phải, một phát khác trúng ngay giữa mồm, hiện giờ đã hôn mê, không biết còn sống hay đã chết. Hiện trường là một mớ hỗn độn, cảnh viên đem Vương Chí Quân cùng Chu Quyên lên xe cứu thương, nhanh chóng đưa tới bệnh viện. Mà Bạch Ngọc Đường sau khi giao Chu Quyên cho Lăng Sở Sở rồi, liền ngồi ngay xuống đất, hít thở thật sâu mấy hớp.

Vài phút sau đó, hiện trường đã được dọn sạch, cảnh viên đang tiến hành công việc thu thập bằng chứng cuối cùng. Bạch Ngọc Đường cũng rời khỏi căn phòng thuê đầy tội ác, một lần nữa trở lại dưới ánh mặt trời.

Trước mặt tiền căn phòng là một bờ cát trắng nõn, Bạch Ngọc Đường ngồi trên sàn, nheo mắt lại nhìn cảnh đẹp nơi biển trời xa xa, tâm tình đặc biệt thoải mái hơn, lại cảm thấy có chút trống rỗng.

Lúc này, bên cạnh anh nhiều thêm một người. Bạch Ngọc Đường không cần nhìn, chỉ bằng cảm giác cũng biết, là cậu tiến sĩ nhỏ đó đang ở bên cạnh anh.

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, híp mắt hỏi, “Muốn hỏi tôi chuyện gi?”


Triển Chiêu sửng sốt, sau đó gãi gãi đầu, “Làm sao anh biết tôi có chuyện muốn hỏi anh?”

“Bởi vì cậu là vị tiến sĩ nhỏ vô cùng tò mò.”

Triển Chiêu ngốc lăng, nhìn ánh mắt tràn đầy ý cười của Bạch Ngọc Đường, bất đắc dĩ nhíu mày, “Thứ nhất, tôi không nhỏ. Thứ hai, tôi không có tò mò, cái này gọi là thăm dò tinh thần được không!”

Bạch Ngọc Đường càng cười vui vẻ hơn, “Vậy sao? Đáng tiếc, tôi không thể nói cho cậu biết.”

“A? Tại sao?” Triển Chiêu mất hứng cau mày.

“Vì cậu không phải cảnh sát, trước khi vụ án kết thúc, mọi chi tiết phá án đều không thể công khai.”

“Nè! Bạch Ngọc Đường, trước lúc phá án sao anh không bảo không thể công khai! Giờ dùng người xong rồi lại muốn bỏ rơi!! Cảnh sát cũng không thể không nói lý chứ!”

Bạch Ngọc Đường không để ý đến phản kháng của Triển Chiêu, anh tiêu sái đứng dậy, bước nhanh về hướng biển rộng xa xa.

“Nè! Bạch Ngọc Đường!”

Triển Chiêu trợn mắt há mồm nhìn Bạch Ngọc Đường mặc áo khoác nhảy vào biển, sau đó tay chân nhanh nhẹn như mái chèo, vỗ vào bọt nước, nhìn qua giống như một con cá tao nhã xinh đẹp, bơi về đàng xa.

Ráng chiều vàng vàng chiếu rọi trên mặt biển, Triển Chiêu ngơ ngác nhìn dáng bơi của Bạch Ngọc Đường, một lát sau, không nhịn cười được.

Cái anh Bạch Ngọc Đường này hình như thay đổi rất nhiều, so với lần đầu Triển Chiêu gặp còn tưởng như hai người khác nhau. Triển Chiêu chưa từng thấy anh ta cười đến hạnh phúc như thế, nếu vì cứu được cô gái kia lại khiến anh ta vui vẻ đến vậy, Triển Chiêu cảm thấy, có bị Bạch Ngọc Đường chọc ghẹo một chút, cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao. Dù sao, những chuyện phát sinh bên trong cánh cửa kia, sớm muộn gì cậu cũng biết.