Tổ Trọng Án

Chương 179: Ngoại truyện – Tất nghiệp điển lễ (7)

Bó bắp cải?

Râu quai nón của cha Triển run run, sống với nhau hơn 30 năm, ông lại không biết vợ mình có bản tính hài hước như vậy. Ông buồn bực đưa mắt nhìn con trai vùi trong lòng vợ lau nước mắt, chợt có ảo giác, ông hình như bị thằng nhóc này lừa.

“Triển Chiêu, con khoan khóc đã.” Cha Triển bực bội nói với Triển Chiêu, “Nghe lời mẹ, kể một chút xem con với thằng Bạch Ngọc Đường này đã xảy ra chuyện gì đi.”

Tâm trạng Triển Chiêu đã khá hơn nhiều, nhờ sự xuất hiện của mẹ, cậu tạm thời thoát khỏi nguy hiểm bị đuổi khỏi nhà. Lúc này tâm trạng thả lỏng, cậu mới hít sâu một hơi, có chút ngại ngùng rời khỏi lòng mẹ.

Đã bao nhiêu năm không được con trai dựa dẫm, mẹ Triển nhất thời có chút hoài niệm. Bà nắm tay Triển Chiêu, đau lòng lau lau nước mắt còn chưa khô trên mặt, thở dài nói, “Khờ quá, con bảo xem, đi học thì tốt như vậy, tại sao đường tình cảm lại khúc khủy tới thế chứ.”

“Mẹ.” Triển Chiêu nhíu mày, có chút buồn bực phản bác, “Sao mẹ lại cảm thấy con đi đường khó chứ? Con lớn rồi, con thích một người, tại sao đấy không tính là sự lựa chọn của lý trí vậy?”

Mẹ Triển cũng không dễ giận như cha Triển, mặc dù lời nói của Triển Chiêu làm bà hơi bất mãn, nhưng cũng không giận. Bà khẽ mỉm cười, chăm chú nhìn vào mắt con, nhẹ giọng hỏi, “Con bảo con lớn rồi, vậy con nói cho mẹ nghe, rốt cuộc con thích chỗ nào của Bạch Ngọc Đường? Trên người cậu ta có nơi nào làm con không bỏ được?”

Triển Chiêu đỏ mắt, suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, “Con không biết, nhưng con hiểu, con không có cách rời khỏi anh ấy.”

“Đây chính là lý trí thành thục mà con nói à?” Cha Triển thật không nhịn được, “Triển Chiêu, con có biết lời mình nói bây giờ ngây thơ lắm không. Con đã sắp 25 tuổi, nhưng nói chuyện còn không bằng đứa bé 15!”


“Ông gấp cái gì!” Mẹ Triển trợn mắt nhìn chồng mình, ngược lại nói với Triển Chiêu, “Mặc dù cha con ăn nói không tốt, nhưng mẹ cũng cảm thấy, câu trả lời vừa nãy của con không để mẹ hài lòng.” Triển Chiêu, nếu con muốn cha mẹ ủng hộ, thì cũng phải cho chúng ta một lý do đáng tin chứ? Nếu không, bắt cha mẹ đồng ý cho con quen với một người đàn ông, nghĩ sao cũng thấy khó chịu. Cha mẹ không phải con, không thể nghe qua là hiểu. Cha mẹ cần có một lý do, làm một người cả đời chỉ giao thiệp bằng con số, cha mẹ con, không thể chấp nhận những suy nghĩ duy tâm, con hiểu không?”

Triển Chiêu nghe mẹ nói thế, không hiểu vì sao, tâm trạng lại càng thả lỏng hơn. Cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng cong khóe miệng cười.

“Nói thật, con hiểu ý cha mẹ, nhưng không có cách nào cho ra số liệu hai người có thể chấp nhận. Con thích Bạch Ngọc Đường, chuyện này không thể giải thích bằng số liệu được, cũng không có cách tính toán bằng công thức. Bọn con quen nhau, đều là vì tình thương và sự hấp dẫn lẫn nhau. Nếu như không thể nói ra một lý do, có lẽ, chỉ có thể tìm kiếm câu trả lời từ hai năm chung sống.

Cha mẹ, nếu hai người không mệt, con sẽ kể cho hai người nghe một câu chuyện thật dài. Chuyện này xảy ra trong khoảng thời gian hai năm qua, nếu hai người chịu nghe, thì sau khi nghe xong rồi, có thể sẽ hiểu rốt cuộc tụi con thích nhau ở nơi nào.”

Là cha mẹ, khi đối mặt với ánh mắt thành khẩn như vậy của con trai, làm sao có thể nhẫn tâm nói không được. Nhưng, họ thật sự cần một thời gian dài để nghe Triển Chiêu kể chuyện, dù sao, chuyện xảy ra trong hai năm đó, thực sự quá nhiều.

Thời gian còn lại trong ngày, Triển Chiêu dùng thành ý lớn nhất của mình, bắt đầu kể lại chuyện của mình với Bạch Ngọc Đường cho cha mẹ. Cậu không biết sau khi kể xong sẽ phải đối mặt với kết quả ra sao, nhưng lúc cậu nói đến những chuyện đó, tâm trạng cậu một chút cũng không nặng nề. Bởi vì, đây là chuyện hành trình hoài cổ, trong chuyến đi ấy, có lẽ có đau khổ,khó khăn, nhưng càng nhiều hơn là sung sướng cùng hạnh phúc.

Là vào giờ phút ấy, một người khác trong góc thành phố, Bạch Ngọc Đường lại đang làm chuyện hoàn toàn ngược lại với Triển Chiêu.

Sau khi rời khỏi quán ăn, Bạch Ngọc Đường một thân một mình lái xe đi mất. Ngồi trong xe, tâm trạng của anh thật nặng nề, cực kỳ xuống thấp. Anh rời khỏi gia đình Triển Chiêu, nhưng không biết nên tới nơi nào.

Cả đời Bạch Ngọc Đường chưa hề gặp thời điểm nào buồn bã như vậy, toàn thân anh cảm thấy vô lực. Cha mẹ anh từ hồi anh còn rất nhỏ đã rời đi vì một chuyện ngoài ý muốn, trong hơn hai mươi năm, anh không biết cái gì là tình thương của cha, hay của mẹ. Nhưng, Bạch Ngọc Đường là một người nói lý, anh hiểu Triển Chiêu lúc này phải đối mặt với chuyện gì. Triển Chiêu khổ sở bao nhiêu, anh rõ ràng hơn bất kỳ ai khác, nhưng, anh lại không thể giúp đỡ được gì cả. Hôm này, toàn bộ chuyện xảy ra ở Triển gia, giống như buổi xét xử vắng mặt Bạch Ngọc Đường, chuyện duy nhất Bạch Ngọc Đường làm được chính là chờ đợi. Loại cảm giác này, thật tệ hại.

Bạch Ngọc Đường cứ thế lái xe không mục đích, bất giác,  anh lại đi tới một con hẻm nhỏ mà náo nhiệt. Bạch Ngọc Đường hơi hoảng, hình như  rất lâu trước đó anh đã tới nơi này, nhưng thật lâu sau cũng không tới. Anh từ từ lái xe, vừa lái vừa tìm, cuối cùng tìm được quầy rượu kia ở sâu trong hẻm.

Bạch Ngọc Đường nhớ ra, hôm đó, anh tới nơi này, để giám thị Đinh Nguyệt Hoa đi chơi đêm không về. Mà nửa đêm hôm đó, bị một cuộc gọi của Bao Chửng đào về hiện trường phạm tội, ở đó, lần đầu tiên anh gặp gỡ Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường dừng xe lại, hôm nay anh đột nhiên có xung động, muốn ôn lại cuộc sống lúc không có Triển Chiêu.

Vào quán rượu, đi thẳng tới quầy Bar, gọi ly rượu anh thích nhất với bartender, sau đó, nhẹ dựa vào quầy bar quan sát cảnh trang trí đã thay đổi rất nhiều. Hai năm có thể sửa đổi rất nhiều thứ, nơi này cũng hoàn toàn khác so với lúc đầu.

Bạch Ngọc Đường uống từng hớp từng hớp rượu. Anh thật ra không muốn say, rồi lại cảm thấy, say cũng được. Nhưng ở quầy bar như thế, có rất nhiều người là túy ông chi ý bất tại tửu, một nam nhân xuất sắc như Bạch Ngọc Đường, muốn yên lặng một mình uống say ở quán bar, hình như cũng không dễ.

Cũng không lâu lắm, đã có mấy người đẹp tiếp cận anh, trong đó còn có mấy đứa bé gái trông qua chưa quá 20 tuổi. Bạch Ngọc Đường thấy phiền, nhưng vẫn nhịn xuống đuổi các cô đi. Ngay lúc đó, chợt, có một giọng đàn ông từ sau lưng Bạch Ngọc Đường truyền tới, “Đẹp trai, mời anh uống ly rượu được không?”

Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, kinh ngạc quay người nhìn về diễm ngộ bất thường lần này, phải biết, tới bây giờ anh chưa khi nào bị đàn ông tiếp cận trong quầy bar đâu.

“Tại sao lại là anh?” Chờ tới lúc Bạch Ngọc Đường thấy rõ người tới, biểu tình kinh ngạc bị thay bằng bất đắc dĩ, anh nhìn người kia, nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, “Bàng đại ca, trò đùa này hơi quá đi?”

Người tới chính là Bàng Thống. Vì chuyện gia tin tức tổ Trọng án hôm nay mặc một thân tây trang chuyên nghiệp, toàn thân nhẹ nhàng, mặc dù từng phụ kiện quần áo đều hết sức chú ý, nhưng nhìn qua cũng biết vô cùng đắt đỏ. Bản thân Bạch Ngọc Đường cũng là người có cuộc sống chất lượng cao, nhưng mỗi khi đối mặt với Bàng Thống, anh cũng thấy không bằng. Một đại nam nhân mà còn tỉ mỉ với chuyện ăn mặc như thế, tinh sảo mà không vướng, giống như hắn cũng không phải cố ý, mà loại thưởng thức ưu nhã như vậy đã sớm dung nhập vào máu của hắn, trở thành một phần bản thân hắn,. Loại thường thức này, nếu không được bồi dưỡng rèn luyện từ khi còn nhỏ thì tuyệt đối không thể tự nhiên như vậy.

“Ha ha, tôi tới đây chờ người, không ngờ người chưa đợi được, đã thấy cậu.” Bàng Thống nhếch khóe miệng, ngồi xuống cạnh Bạch Ngọc Đường, tiêu sái vẫy tay, bảo bartender lấy cho một ly Cocktail.

“Tôi thật không biết, anh cũng biết đi club.” Bạch Ngọc Đường nhìn bộ dáng quen thuộc của Bàng Thống, trong lòng có hơi bất ngờ.

“Tiểu tử, đừng xem thường người già cả.” Bàng Thống khẽ mỉm ười, “Tôi cũng từng một thời trẻ tuổi.”

“Người già cả?” Bạch Ngọc Đường bĩu môi, “Người già cả như anh bao nhiêu a, không tới 50 chứ?”

Bàng Thống trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, ngược lại cười nói, “Tôi còn chưa hỏi cậu. Gặp mặt gia trưởng Triển Chiêu rồi, kết quả thế nào?”

Nghe thấy câu hỏi của Bàng Thống, Bạch Ngọc Đường chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, “Nếu cái gì cũng xong thì tôi cũng không cần ngồi đây uống rượu. Giao cho tòa rồi, đang chờ phán xét.”

“Hèn chi nhìn buồn bã như thế. “Bàng Thống có chút hả hê cười, giơ tay vỗ vai Bạch Ngọc Đường, “Thật ra, sáng nay thấy cậu chạy tới đại học A, tôi cũng đoán được kết quả sẽ ra như vậy.”

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, không vui nhìn Bàng Thống, “Thế là sao?”


Trên mặt Bàng Thống hiện ra nụ cười giễu cợt, nhàn nhạt nói, “Cha mẹ trên đời, bình thường sẽ không tiếp nhận sự lựa chọn ngược ngạo của con cái. Huống chi, cậu xuất hiện đột ngột như thế, bảo cha mẹ Triển Chiêu lập tức chấp nhận, tuyệt đối không thể nào.”

“Phải không?” Bạch Ngọc Đường cau mày, lòng nói, tôi không có cha mẹ, tôi không biết.

Thấy bộ dáng buồn bã của Bạch Ngọc Đường, Bàng Thống lại vỗ vai anh, “Tiểu Bạch, xem như Bàng đại ca có lòng tốt nhắc nhở cậu, giao thiệp với cha mẹ không thể dùng cứng. Cuộc chiến của hai đứa bây giờ là một cuộc chiến kéo dài, không thể giải quyết một sớm một chiều. Bây giờ cậu có lẽ rất thấp thỏm, lo lắng, thậm chí còn thẩy khổ sở. Nhưng cậu phải biết, giờ mới chỉ là bắt đầu, tiếp đó 1 năm rưỡi, ba năm, năm năm, thậm chí là 10 năm, 8 năm, chỉ sợ hai đứa đều phải đối mặt với cục diện thế này.”

Bàng Thống thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường ngày càng đen, chợt cảm thấy mình hình như sắp dọa sợ người ta, không biết làm sao là cong cong miệng, nói tiếp, “Thật ra như vậy cũng rất công bằng. Lựa chọn con đường người thường không đi, sẽ phải gánh chịu áp lực người thường không sao tưởng tượng được. Chỉ cần hai đứa còn để ý thái độ của cha mẹ Triển Chiêu, thì hai đứa chỉ có hai lựa chọn. Hoặc vĩnh viễn lừa gạt họ, hoặc dùng hành động của mình cảm hóa họ, hai đường này thật ra cũng không dễ, cái sau càng khó hơn. Nhưng nếu không làm vậy, chắc hai đứa chỉ có thể chia tay. Nếu hai đứa chia tay được, tôi thấy chia tay có lẽ cũng không tệ lắm.”

“Không thể.” Bạch Ngọc Đường nhìn biểu tình thành khẩn trên mặt Bàng Thống, biết đối phương là thật lòng muốn tốt cho họ, nhưng, anh cũng không muốn nghe bất kỳ ai nói tới chuyện anh với Triển Chiêu chia tay.

“Không thể?” Bàng Thống câu môi cười.

Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn vào mắt Bàng Thống, khẳng định đáp, “Không thể, bởi vì đã không còn kịp nữa rồi.”