Tổ Trọng Án

Chương 153: Vụ án 10 – Trùng sinh chi lộ (5)

Lại một ngày trôi qua, Triển Chiêu mở mắt, nơi ánh mắt nhìn tới được là một mảng trần nhà có ánh sáng âm u. Hiện tại phải là ban ngày, hôm nay là ngày thứ tư cậu bị Vân Thu Trạch mang tới nơi đây. Triển Chiêu híp mắt, bắt đầu suy nghĩ về vấn đề đã chiếm cứ rất lâu trong đầu cậu, Vân Thu Trạch rốt cuộc muốn gì?

Vậy mà khi cậu còn chưa bắt đầu nghĩ, cửa phòng đã bị đẩy ra.

“Thời gian ngủ của em rất có quy luật,” Vân Thu Trạch tới trước giường của Triển Chiêu, nhìn chăm chăm vào mắt cậu, cười nói, “Không ngờ sau chuyện hôm qua em vẫn còn có thể ngủ được, xem ra tư chất tâm lý của em tốt hơn Bạch Ngọc Đường nhiều lắm.”

Trong mắt Triển Chiêu tỏa ra một sự chán ghét, cậu lạnh lùng nhìn Vân Thu Trạch, không nói lời nào.

“Giận?” Vân Thu Trạch mỉm cười, cởi dây trói hai chân Triển Chiêu ra, còn dùng tay chọt chọt chân cậu.

Triển Chiêu nhíu mày một cái, cảm giác tê dại trên đùi làm cơ thể cậu vô cùng khó chịu. Vân Thu Trạch quan sát biểu tình trên mặt Triển Chiêu, không hề chần chờ, bắt đầu ra tay xoa bóp đùi cho Triển Chiêu.

“Máu huyết chờ sau đó sẽ tự động lưu thông bình thường, ngươi có thể ra ngoài, không phiền.” Triển Chiêu muốn dịch hai chân né tránh Vân Thu Trạch, nhưng động tác như vậy với cậu lúc này có hơi miễn cưỡng.

Vân Thu Trạch khẽ mỉm cười, động tác nhạy bén nắm lấy mắt cá chân Triển Chiêu.

Triển Chiêu cả kinh trong lòng, chuyện khuất nhục hôm qua lại vọt lên trí óc, cả người cậu căng thẳng, giận dữ trừng Vân Thu Trạch.

Nụ cười trên mặt Vân Thu Trạch vì biểu tình khẩn trương, sợ hãi của Triển Chiêu mà càng thêm vui vẻ, hắn chăm chú nhìn Triển Chiêu, nói, “Sợ cái gì? Hôm qua tôi không có chạm vào em, hôm nay cũng sẽ không chạm vào em. Tôi chỉ mong em có thể phối hợp với tôi, nếu như em chịu ngoan ngoãn một chút, tôi có thể cân nhắc tới chuyện thả em xuống đất cho em đi lại.”

Triển Chiêu ngẩn ra, “Ngươi nói thật?”

Vân Thu Trạch cười, “Dĩ nhiên, tôi không cần phải nói láo với em. Chuyện em hỏi tôi hai hôm nay, trừ chuyện tôi không muốn nói ra, mấy câu còn lại không phải đều là thật sao?”

Triển Chiêu không nói gì nữa, cậu nghi ngờ nhìn Vân Thu Trạch nghiêm túc giúp cơ thể tê dại của cậu được thả lỏng. Quả nhiên, sau khi hai chân cậu được tự do rồi, Vân Thu Trạch lại tháo dây thừng trên người của cậu xuống. Sau khi bị trói trên giường hai ngày hai đêm, Triển Chiêu rốt cuộc cũng có được một chút tự do.

Bởi vì có lịch sử hôm qua, lúc Triển Chiêu đối mặt với Vân Thu Trạch sẽ không còn bình thản như trước, có thể nói đã có một chút tự giác của con tin. Bây giờ mặc dù không bị trói buộc nữa, nhưng cậu vẫn không dám tới quá gần Vân Thu Trạch. Triển Chiêu không vội vàng xuống đất đi lại, cậu hoạt động tứ chi, sau đó đề phòng nhìn Vân Thu Trạch.

“Không đi xuống đi lại chút sao?”


Triển Chiêu lắc đầu, bình thản đáp, “Nằm lâu choáng váng, cho ta nghỉ một hồi.”

Thái độ thẳng thắn của Triển Chiêu làm Vân Thu Trạch không nhịn được bật cười, hắn gật đầu, nói, “Em yên tâm, từ hôm nay đổ đi, tôi sẽ đối xử với em tốt hơn một chút.”

“Tại sao?” Triển Chiêu khẽ cau mày.

Vân Thu Trạch nhìn chăm chăm đôi mắt Triển Chiêu, sau đó từ đàng sau lấy ra một bộ còng tay sáng loáng, quơ quơ trước mắt Triển Chiêu, “Đương nhiên là do tôi vừa tìm thấy một món để em thoải mái một chút, nếu không em nghĩ là gì? Không lẽ là do sau một chuyện hôm qua, tôi thích em rồi, không nỡ để em chịu tội sao?”

Lời của Vân Thu Trạch làm khuôn mặt Triển Chiêu xoẹt qua một vẻ lúng túng, cậu cau mày gật đầu. Vân Thu Trạch nói không sai, bị còng tay còn thoải mái hơi chuyện bị trói toàn thân nhiều. Nhưng cái tên khốn kiếp này hình như vẫn không nói rõ vì sao đột ngột lại muốn đổi sang cái này, bất quá, chuyện này cũng không quan trọng. So với vấn đề thoải mái hay không thoải mái, chuyện làm Triển Chiêu mất tự nhiên hơn chính là thái độ của Vân Thu Trạch. Giống như sau chuyện hôm qua, thái độ của hắn đã thay đổi rất nhiều. Tuy Triển Chiêu sẽ không nghĩ là Vân Thu Trạch thích cậu, nhưng cậu cứ cảm thấy, tâm trạng của Vân Thu Trạch đúng là có hơi thay đổi một chút.

Nhưng thứ thay đổi này có chút vi diệu, thậm chí cả bản thân Vân Thu Trạch cũng không để ý tới sự thay đổi đó. Nhưng, chuyện ấy không thoát khỏi mắt của Triển Chiêu. Sự việc ngày hôm qua bắt đầu rất đột ngột, mà kết thúc còn đột ngột hơn thế. Ngay lúc cậu nghĩ Vân Thu Trạch thật sự muốn cưỡng hiếp mình, Vân Thu Trạch lại đột ngột ngừng tay. Không hề báo trước, không hề chuyển tiếp, mà cứ như vậy dừng tay.

Sau khi ngừng lại, Vân Thu Trạch lập tức trở về căn phòng khác, mãi cho đến khuya hôm đó hắn cũng không ra ngoài mở trói cho Triển Chiêu. Sau đó đến nửa đêm, Vân Thu Trạch rốt cuộc bước ra ngoài, cầm theo một máy quay, vì Triển Chiêu quay một đoạn. Phần lớn lời thoại trong đoạn phim đó đều là do Vân Thu Trạch sắp xếp bắt Triển Chiêu nói, lúc quay phim, hắn nói cho Triển Chiêu biết, hôm nay sẽ đưa đoạn phim này tới cho Bạch Ngọc Đường, cho Bạch Ngọc Đường biết tình trạng hiện tại của Triển Chiêu. Sau khi quay xong, Vân Thu Trạch trói Triển Chiêu lại, rồi cũng không xuất hiện nữa. Đây cũng là lý do vì sao Triển Chiêu bị tê cả người, ngủ đến sáng hôm nay.

Thái độ của Vân Thu Trạch làm Triển Chiêu có chút không hiểu nổi, nhưng sau khi được cởi trói sau nửa tiếng đồng hồ, thái độ của Vân Thu Trạch vẫn rất ôn hòa. Triển Chiêu khi an tâ rồi, mới chủ động xuống giường đi lại. Bởi vì hai ngày nay không có hoạt động, bắp thịt có cảm giác rất khó chịu. Nhưng Triển Chiêu dù sao cũng là người tuổi trẻ thân thể mạnh khỏe, sau một hồi vận động liền khôi phục rất nhiều. Vân Thu Trạch thấy bộ dáng nghe lời của Triển Chiêu, tâm trạng hình như vô cùng vui vẻ, nhưng cho dù là thế, lúc hắn cảm thấy Triển Chiêu hoạt động đủ rồi, vẫn dùng còng tay xích cậu vào một cái ghế bên cạnh bàn.

Tổng cộng có hai cái còng, Vân Thu Trạch còng một cái vào hai chân Triển Chiêu.

“Như vậy, em có thể tự mình ăn cơm, không cần tôi đút.” Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Triển Chiêu, Vân Thu Trạch mỉm cười giải thích.

Dứt lời, hắn còn nháy mắt với Triển Chiêu một cái, “Có điều nếu em đồng ý để tôi đút em ăn, tôi cũng không ngại đâu.”

Triển Chiêu hung hăng nhíu mày, thờ ơ đáp lại, “Không cần.”

Vân Thu Trạch khẽ mỉm cười, quay vào phòng bếp, không lâu sau bưng ra một phần ăn sáng thơm nức mũi, đặt trên bàn trước mặt Triển Chiêu.

“Ăn đi, ăn xong tôi sẽ tìm cho em mấy quyển sách đọc đỡ buồn, tôi còn muốn đi tìm Bạch Ngọc Đường, chiều sẽ quay lại.”

Lời của Vân Thu Trạch làm tim Triển Chiêu nẩy lên, cậu vội vã nhìn về phía đối phương, “Ngươi muốn đi tìm Bạch Ngọc Đường?”

Sắc mặt Vân Thu Trạch trở nên nghiêm túc, hắn híp mắt nhìn Triển Chiêu, tự tiếu phi tiếu nói, “Em sợ cái gì, tôi chỉ đi giao usb cho hắn, không có đi giết hắn.”

Câu nói của Vân Thu Trạch làm tâm trạng khẩn trương của Triển Chiêu bình phục một chút. Thật ra cho dù hắn không nói, cậu cũng đoán ra. Vân Thu Trạch làm sao có thể giết Bạch Ngọc Đường đơn giản như vậy? Nếu hắn muốn làm thế, cũng không có bỏ công sức đi bắt Triển Chiêu. Nhưng tuy lý trí đoán được thế, thì khi chuyện xảy ra trước mắt vẫn khó tránh khỏi cảm giác lo lắng mãnh liệt. Quan tâm sẽ bị loạn, Triển Chiêu lúc đối mặt với những chuyện của Bạch Ngọc Đường, lúc nào cũng không có cách giữ tỉnh táo.

Vân Thu Trạch nhìn thấy ánh mắt bình ổn của Triển Chiêu, đột nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu. Không hiểu vì sao, bắt đầu từ hôm qua, loại cảm giác khó chịu này cứ bộc phát mãnh liệt. Nói thật hôm qua, khi hắn bảo hắn muốn cưỡng hiếp Triển Chiêu, tâm trạng của hắn vô cùng vui thích. Bởi vì hắn thấy được sợ hãi cùng khẩn trương không bình thường trong mắt của vị tiến sĩ nhỏ này. Ngay lúc đó, hắn thật sự cảm giác được mình có thể chinh phục Triển Chiêu, nghiền nát bình tĩnh của thản nhiên của cậu từ trước tới giờ. Loại cảm giác này vô cùng tuyệt diệu, để đạt được nó, Vân Thu Trạch đã làm xong tâm lý thực hiện chuyện cưỡng hiếp này.

Nhưng, kẻ khó đánh nhất vẫn là bản thân mình. Ở những phút cuối cùng, khi sự phản kháng của Triển Chiêu trở nên vô ích, Vân Thu Trạch vốn dĩ có thể thành công phá đi sự tôn nghiêm của Triển Chiêu. Nhưng không ngờ, người cuối cùng không thể ra tay cũng là chính hắn. Vân Thu Trạch cũng không hiểu vì sao. Hắn chắc chắn, hắn không ghét Triển Chiêu. Mặc dù hắn không phải loại người thích dùng bạo lực để xâm phạm người khác, hơn nữa tự hắn cũng không biết hắn có thích đàn ông hay không, chẳng qua, trong giờ phút hôm qua, hắn rõ ràng cảm thấy vô cùng hứng thú với Triển Chiêu. Loại kích động cùng hưng phấn khiến máu huyết toàn thân trào mạnh rõ ràng đến thế, làm hắn không thể khinh thường.

Có lẽ thứ hắn muốn cũng không phải chỉ đơn giản là quan hệ tình dục như vậy, hắn chẳng qua cảm thấy có thể dùng cách này để phá hỏng bình tĩnh của Triển Chiêu, cảm giác có thể chiến thắng đối phương hết sức tuyệt vời. Nhưng cuối cùng hắn vẫn dừng tay lại! Sau khi qua một căn phòng khác tỉnh táo suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng xem như nghĩ thông. Thật ra nguyên nhân hắn dừng tay khá đơn giản, không phải vì hắn không thích Triển Chiêu, càng không phải do mềm lòng, chỉ là do hắn không thích xảy ra biến cố khi hành động của hắn còn chưa thành công.

Giống như Triển Chiêu đã nói, Triển Chiêu chẳng qua là một con cờ trong buổi đánh cược của hắn với Bạch Ngọc Đường. Một con cờ, có thể bị hi sinh hoặc xử lý bất cứ lúc nào. Tình hình hiện tại là, Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu có quan hệ người yêu, tình cảm thâm sâu. Vân Thu Trạch có thể đối với Triển Chiêu lạnh lùng, vô tình, nhưng Bạch Ngọc Đường không làm được. Trong buổi đánh cược này, Vân Thu Trạch dĩ nhiên đã chiếm thế thượng phong. Nhưng một khi Vân Thu Trạch cùng Triển Chiêu nảy sinh quan hệ tình dục, kết nối giữa hai người sẽ sâu hơn. Sau khi sâu hơn rồi, sẽ nảy sinh ảnh hưởng tới kế hoạch của Vân Thu Trạch, chuyện này hoàn toàn không nằm trong tính toán của Vân Thu Trạch.

Vân Thu Trạch là người cẩn thận, tính cách này được tạo thanh sau bao nhiêu năm chịu huấn luyện nằm vùng, ghim sâu vào xương tủy. Chuyện hắn ghét nhất chính là kế hoạch đã định tốt xảy ra thay đổi. Hắn thấy, Triển Chiêu chỉ có thể làm một con cờ, tuyệt đối không thể thành một biến số. Lý trí của hắn đã ra một quyết định thay cho cơ thể, đó là tuyệt đối không đụng vào Triển Chiêu. Nhưng tại sao, sau khi quyết định chuyện này hắn lại cảm thấy mất hứng?

Triển Chiêu không biết Vân Thu Trạch đang nghĩ cái gì, cậu trầm mắt, nuốt xuống từng miếng đồ ăn sáng do Vân Thu Trạch chuẩn bị. Thật lòng mà nói, tay nghề nấu nướng của Vân Thu Trạch vô cùng tốt, thậm chí là không phân cao thấp với Bạch Ngọc Đường. Nhưng bất kể là mấy lần ít ỏi trước hay hiện tài ngồi chung một cái bàn với Vân Thu Trạch, khẩu vị Triển Chiêu không bao giờ tốt.

“Ngươi thật sự là đầu bếp sao?” Triển Chiêu nuốt xuống một miếng trứng chiên, híp mắt nhìn về phía Vân Thu Trạch.

Vân Thu Trạch giống như mới tỉnh lại từ trong suy nghĩ của mình, hắn nhìn Triển Chiêu, gật đầu, “Dĩ nhiên, tôi cũng được tính là đầu bếp chuyên nghiệp.”

“Loại công việc ở quán ăn lớn, không có chuyên môn rất khó tìm. Không lẽ ngươi còn đặc biệt đi học nấu ăn?” Triển Chiêu giống như đột ngột sinh ra hứng thú với đề tài này, cậu chăm chú nhìn vào mắt Vân Thu Trạch, tiếp tục hỏi, “Không ngờ tổ chức khủng bố còn huấn luyện cả chuyện nấu ăn, tổ chức của các ngươi thật đặc biệt.”

Vân Thu Trạch khẽ mỉm cười, đáp, “Tổ chức dĩ nhiên không dạy những chuyện này rồi, nấu ăn chỉ tính là sở thích của tôi thôi. Đúng rồi, Bạch Ngọc Đường có hài lòng với món tôi dạy cho em không? Em nấu cho hắn ăn chưa?”

“Đã nấu, anh ta bảo cũng tạm, ngược lại anh hai anh ta rất thích.” Triển Chiêu nhớ lại cảnh tượng cùng Bạch Ngọc Đường chuẩn bị bữa tối, cảm giác như đã cách xa một đời.

Vân Thu Trạch có chút không ngờ nhìn Triển Chiêu, cuối cùng cong cong khóe miệng, “Con người đúng là hay thay đổi, nhớ lại năm đó Bạch Ngọc Đường thích ăn nhất là món tôi nấu, không ngờ hắn bây giờ lại quên luôn.”

Trong lòng Triển Chiêu chợt động, kinh ngạc nhìn Vân Thu Trạch, “Ý ngươi là, ngươi dạy ta làm món ăn đó vì muốn nhắc nhở Bạch Ngọc Đường về sự tồn tại của ngươi, phải không?”

Vân Thu Trạch khẽ mỉm cười, “Cứ coi như là thế, đáng tiếc hình như cũng không có thành công.”

“Có lẽ món ăn đó tương đối bình thường, Bạch Ngọc Đường không nhớ ra cũng không có gì là lạ.” Không biết vì sao, Triển Chiêu theo bản năng lại nói ra những lời ấy. (em ghen à…. Vì người ta từng thích món ăn của thằng khác…)

Vân Thu Trạch hơi ngẩn người, hình như đang rất nghiêm túc suy nghĩ những lời này của Triển Chiêu xem có hợp lý hay không. Triển Chiêu nhìn biểu hiện trên mặt Vân Thu Trạch, kết quả làm cậu có chút không ngờ. Nhìn bộ dáng Vân Thu Trạch có vẻ không phục lời nói của Triển Chiêu lắm, không lẽ, món ăn đó quả thực rất đặc biệt, đặc biệt tới mức Vân Thu Trạch cảm thấy chỉ cân để Triển Chiêu nấu ra, Bạch Ngọc Đường sẽ nhận ra chuyện hắn đã quay lại?

Nói thế, Bạch Ngọc Đường quả nhiên đã quên mất chuyện quan trọng tới vậy sao. Thế thì, không biết anh ta có còn quên những chuyện khác hay không? Những chuyện liên quan tới Vân Thu Trạch làm Bạch Ngọc Đường không muốn nhớ lại chuyện cũ. Bất kể là ký ức tươi đẹp hay còn là xấu xá, Bạch Ngọc Đường đều không muốn nhớ lại. Đây, có lẽ là một loại tự bảo vệ, vì đối với Bạch Ngọc Đường, sau thời gian hai năm, cái tên Vân Thu Trạch cùng những chuyện liên quan tới hắn, cũng không khác gì một loại thống khổ cùng hối hận.

Triển Chiêu đã hơi hiểu tâm trạng của Bạch Ngọc Đường, mà lúc này, Vân Thu Trạch hình như cũng nghĩ thông. Hắn nhẹ mỉm cười, thản nhiên nhìn về Triển Chiêu, bình tĩnh nói, “Mà thật ra như thế cũng không tệ, nếu như hắn thật sự đã quên rất nhiều chuyện, đồng nghĩa với việc cơ hội thắng của tôi sẽ tăng lên.”

“Cơ hội thắng? Ngươi nói, Bạch Ngọc Đường sẽ thua ngươi?”

Biểu lộ của Vân Thu Trạch vô cùng đắc ý, hắn nhìn vào mắt Triển Chiêu cười nói, “Triển Chiêu em còn chưa hiểu rõ tôi. Nếu như Bạch Ngọc Đường không quên, hắn hẳn là nhớ rất rõ, Vân Thu Trạch tôi, tới bây giờ đều không thua. Nếu biết chuyện sẽ thất bại, ngay từ đầu tôi cũng sẽ không làm. Em hiểu không?”

“Nhưng nếu ngươi chưa từng thất bại, thì tại sao lại ra nông nỗi như hôm nay?” Triển Chiêu chăm chăm nhìn Vân Thu Trạch, gằn từng chữ đáp trả.

Biểu lộ đắc ý của Vân Thu Trạch trong nháy mắt cứng đơ, hắn nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Triển Chiêu, chăn mắt nhíu chặt lại thành một cục.Trong mắt hắn dần dần nổi lên giận giữ cùng tàn nhẫn, hắn đặt mắt lên Triển Chiêu, lạnh lùng nói, “Triển Chiêu, đây là lần thứ hai em chọc giận tôi, em không sợ chuyện hôm qua lại tái diễn sao? EM cho rằng, lần nào tôi cũng sẽ bỏ qua cho em sao?”

Trong nháy mắt đó, ký ức khủng kiếp hôm qua làm tim Triển Chiêu chợt căng thẳng, cậu vội vàng dời mắt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Thu Trạch.

“Trả lời!” Vân Thu Trạch đột ngột nắm lấy cổ tay Triển Chiêu, thô bạo kéo cậu lại gần mình.

Ánh mắt cả hai lại lần nữa chạm vào nhau, Triển Chiêu thấy rõ trong đáy mắt Vân Thu Trạch nổi lên bão tố. Mạch đập của cậu vì khẩn trương mà tăng tốc, đầu cậu lại vô cùng tỉnh táo phân tích tình huống trước mặt. Cậu không biết nếu chuyện hôm qua lại xảy ra, Vân Thu Trạch có thể sẽ bỏ qua cho cậu nữa hay không. Triển Chiêu biết, bây giờ nhất định phải để Vân Thu Trạch tỉnh táo lại, chỉ có vậy cậu mới có thể thoát được một kiếp.

Triển Chiêu bắt mình thả lỏng, cậu tỉnh táo nhìn Vân Thu Trạch, tận lực không nhìn tới sự nguy hiểm trong đáy mắt đối phương. Thanh âm run lên không chế ngự được, nhưng Triển Chiêu vẫn đem suy nghĩ của mình biểu đạt rõ ràng ra.

“Vân Thu Trạch, tôi công nhận chuyện hôm qua làm tôi rất sợ. Tôi không thích cách làm của anh, cũng không muốn anh làm như vậy nữa. Chọc anh giận là tôi sai, nhưng cho dù thế, tôi cũng hi vọng anh có thể xem tôi như một con tin bình thường. Anh không thích tôi, nhưng tôi nhận ra được, anh cũng không ghét tôi. Như vậy có thể tôn trọng tôi một chút không, đừng làm chuyện đó. Đấy là ranh giới cuối cùng của tôi, còn lại, anh muốn làm gì thì làm. Chỉ trừ chuyện ấy, xem như tôi cầu xin anh.”


“Cầu xin tôi?” Giọng của Vân Thu Trạch đã thả lỏng rất nhiều, hắn vẫn nắm chặt cổ tay của Triển Chiêu, nhưng trên mặt đã bớt đi lệ khí. Hắn chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu, trong đôi mắt trong suốt đó, hắn cảm thấy thành khẩn.

Triển Chiêu nói thật, đôi mắt này sẽ không gạt hắn. Bất quá cứ thế, một nghi vấn thú vị không lớn không nhỏ liền nảy sinh ra.

Vân Thu Trạch lạnh lùng nhìn vào mắt Triển Chiêu, hỏi, “Từ quan sát của tôi hai ngày nay, người như em tôi quả thật không ghét. So với đại đa số, em tỉnh táo, thông minh, can đảm. Tôi cứ tưởng cả chết em cũng không sợ, sẽ không có nhược điểm nào, nhưng tôi không ngờ, em lại sợ chuyện đó. Tôi rất hiếu kỳ, em không phải đàn bà, trinh tiết đối với em cũng không có gì quan trọng. Nói thật cho dù là đàn bà đi nữa, khi đối mặt với chuyện cưỡng hiếp không phải quan trọng nhất vẫn là bảo toàn tính mạng sao? Có điều trông bộ dạng hôm qua của em, cứ như muốn cùng tôi liều mạng vậy, hơn nữa còn là dưới tình hình biết rõ liều mạng sẽ chết.

Đã vậy, khi nãy em dùng hai chữ “Cầu xin”. Người khác tôi không biết, nhưng tôi rất rõ, đối với người như em, chịu mở miệng ra cầu xin tôi, nhất định phải hạ quyết tâm thật lớn. Em sẽ không hạ mình cầu xin tôi vì sợ chết, mà chỉ vì một chuyện này, thật quá kỳ lạ.

Triển Chiêu, em có thể cho tôi biết đây là vì sao không? Em học tâm lý, chắc chắn sẽ rất hiểu bản thân mình. Em có thể nói rõ ràng ra, tôi sẽ bỏ qua cho em. Không chỉ mỗi lần này, mà về sau tôi cũng có thể đảm bảo không đụng vào em nữa. Thế nào, nói xem.”

Nghe thấy yêu cầu của Vân Thu Trạch, Triển Chiêu có hơi không ngờ. Cậu nhìn vẻ mắt không nghe câu trả lời sẽ không bỏ qua trên mặt Vân Thu Trạch, chỉ có thể cau mày suy nghĩ tới chuyện cậu chưa bào giờ cẩn thận nghĩ qua. Suy nghĩ một hồi, cậu có hơi bất đắc dĩ nhìn Vân Thu Trạch, đáp, “Tâm lý học không phải vạn năng, tôi cũng không có cách nào giải thích. Nếu không thể giải thích, tôi chỉ có thể nói rằng, đó là bản năng sinh lý cùng phản ứng tâm lý của tôi, không thể dùng lý trí kiềm lại được.”

“Bản năng?” Vân Thu Trạch sửng sốt, hắn đưa mắt nhìn cổ tay Triển Chiêu bị siết trong tay mình, bĩu môi thả ra.

Cùng lúc đó, hắn lạnh lùng hỏi, “Ý của em là, em vốn không thích bị đàn ông đụng chạm mình, nói vậy sao em còn ngủ với Bạch Ngọc Đường? Không lẽ hai người tới bây giờ còn chưa làm thật?”

Triển Chiêu nhẹ cau mày, đáp. “Đây là hai chuyện. Đầu tiên, tôi với Bạch Ngọc Đường là lưỡng tình tương duyệt, mà hành động của anh ngày hôm qua đối với tôi là một loại cưỡng bức. Tôi không muốn bị cưỡng bức, cái này không dính líu gì với chuyện tôi thích đàn ông hay phụ nữ. Tôi biết, dưới tình thế đó mà còn phản khác chỉ khiến anh càng thêm điên cuồng, đến cùng rất có thể còn làm hại tới tính mạng. Nhưng tôi không nhịn được, đây chính là bản năng.”

“Nhưng, tôi cứ tưởng, em là một người lý trí, lẽ ra phải dễ dàng khống chế bản năng mình hơn người khác.”

Triển Chiêu lắc đầu, “Sự thật chứng minh, tôi cũng chỉ là một người bình thường.”

Vân Thu Trạch chăm chăm nhìn vào mắt Triển Chiêu, đột ngột cười, “Không hẳn là thế, tôi nghĩ, em sở dĩ không để tâm đến lý trí, cũng chỉ vì trong lòng em quá coi trọng Bạch Ngọc Đường. Nếu tôi đoán không sai, em còn chưa nảy sinh quan hệ tình dục với Bạch Ngọc Đường, mà hắn trước em cũng chưa từng có người yêu là nam giới. Vì vậy em không muốn người đàn ông đầu tiên của mình không phải là hắn, mà là tôi, hơn nữa còn bị cưỡng bức. Vừa nghĩ như thế xong, đúng là không chịu nổi thật, không nhịn được nha.”

Lời nói của Vân Thu Trạch làm khuôn mặt Triển Chiêu đỏ bừng, chuyện tình cảm riêng tư bị tên khốn kiếp này lôi ra thảo luận trắng trợn, làm loại người bảo thủ như Triển Chiêu cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng chuyện làm cậu cảm thấy sợ hãi hơn chính là, Vân Thu Trạch lại có thể nhạy bén đoán ra tâm tình thật sự của cậu. Và càng đáng sợ hơn chính là, Vân Thu Trạch vừa nãy không chỉ nói ra khổ sở đầu tiên trong lòng Triển Chiêu, mà cả tầng thứ hai hắn cũng không nói rõ.

Nói thật, Triển Chiêu không chỉ vì muốn lần quan hệ tình dục đầu tiên của mình là với người mình thích nhất. Quan trọng hơn chính là, cậu hiểu rất rõ vai trò trung gian của mình giữa Bạch Ngọc Đường với Vân Thu Trạch. Cậu là con tốt, hơn nữa còn là con tốt quan trọng quyết định thắng bại của hai người này. Như thế, với Vân Thu Trạch mà nói, chiếm lấy Triển Chiêu tức là càng tăng thêm đả kích cho Bạch Ngọc Đường. Loại đả kích này, thật sự không khác gì chuyện trực tiếp giết chết anh.

Triển Chiêu thấp thỏm nhìn Vân Thu Trạch, cậu có dự cảm, hình như Vân Thu Trạch đã đoán rõ chuyện lo lắng thứ hai của mình. Nhưng hắn không có nói rõ ra.

Vậy, hắn đã đoán ra từ khi nào? Là mới đây hay, là hôm qua? Nếu hắn đã sớm biết, vì sao còn bỏ qua cho mình?

Vân Thu Trạch, tâm lý của hắn rốt cuộc phức tạp tới mức nào đây.