Bao đại ca cũng mất ngủ.” Triển Chiêu kinh nhạc quan sát khuôn mặt của Bao Chửng, phát hiện, trên mặt đối phương trừ mệt ra thì chẳng nhìn ra dấu hiệu gì nữa.
“Em không nhìn ra cậu ta có quầng thâm sao?” Công Tôn Sách nhíu mày.
Triển Chiêu cau mày, nghiêm túc nhìn mặt Bao Chửng mấy lần, sau đó mơ màng lắc đầu một cái.
Triển Chiêu giúp Bạch Ngọc Đường băng bó vết thương trên tay, sau đó lên mạng gọi taxi tới. Vì thời tiết không tốt nên Triển Chiêu phải bỏ thêm rất nhiều tiền mới có tài xế đồng ý tới nhà Bạch Ngọc Đường đón họ. Cúp điện thoại, lúc đang chờ xe tới, Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường về phòng, lôi ra valy, sau đó cầm một vài món đồ tùy thân của cả hai bỏ vào. Bạch Ngọc Đường có chút nghi vấn nhìn động tác sắp vali nhanh nhẹn của Triển Chiêu, không nhịn được hỏi, “Em làm gì đó?”
Triển Chiêu trầm mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Gần đây tôi phải ở lại tổ Trọng án, nhưng xem tinh thần của anh bây giờ, tôi không dám để một mình anh lại trong hà, cho nên, anh theo tôi đi đi.”
Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn ra, anh rất muốn phản đối cái quyết định này của Triển Chiêu, bởi vì với tư cách một kẻ ở ẩn, anh thật không quen môi trường ác liệt trong phòng làm việc của tổ Trọng án. Nhưng thấy biểu lộ trên mặt Triển Chiêu rõ ràng viết không cho thương lượng, ngoại trừ nghe lời, còn có cách nào khác không?
Cúi đầu nhìn bàn tay bị Triển Chiêu bao lại thành cục, Bạch Ngọc Đường có hơi hối hận hành động vừa rồi. Một quyền kia không chỉ phá hư cái bàn tốt, còn đồng thời phá hủy thế giới hai người với Triển Chiêu. Tất cả đều nhờ đám phần tử khủng bố kia, cuộc sống thế này không biết còn kéo dài bao lâu nữa. Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể cau mày tiếp tục theo Triển Chiêu xách hành lý.
Taxi trong đêm mưa gió đưa hai người về tổ trọng án. Triển Chiêu kéo hai rương hành lý to, Mà Bạch Ngọc Đường cũng kéo theo một cái theo sau lưng Triển Chiêu, hai người nửa bước không rời, bước vào phòng làm việc tổ Trọng án lầu hai. Mọi người đang bận rộn hầu như không hẹn mà cùng lúc dừng tay, kì quái nhìn hai người. Triển Chiêu đầu tiên nhìn mọi người cười, sau đó đặt hành lý xuống đất, nhìn Bạch Ngọc Đường nói, “Anh giải thích với mọi người đi, tôi có chuyện muốn tìm Bao đại ca nói.”
Nói rồi cũng không quản Bạch Ngọc Đường đồng ý hay không, Triển Chiêu xoay người bước về phòng làm việc của Bao Chửng. Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên muốn theo, nhưng anh chưa kịp bước lên hai bước, Trương Long Triệu Hổ đã đồng thời nhào tới bao vây anh, mồm năm miệng ba hỏi xem anh với Triển Chiêu rốt cuộc muốn làm gì.
Dĩ nhiên, còn nhiều cảnh viên cũng không nhiều chuyện như hai vị này, bọn họ chỉ hi vọng có thể thông qua bạch ngọc đường biết được thêm nhiều chuyện liên quan tới Bá Tước. Vụ án gần đây hành hạ họ sứt đầu mẻ trán, mặc dù tính tình Bạch Ngọc Đường không tốt, nhưng cũng là một trong số ít người có quan hệ mật thiết với Bá tước, Bạch Ngọc Đường nhìn qua còn dễ tiếp cận hơn Tô Hồng, dĩ nhiên muốn bám lấy Bạch Ngọc Đường đào tài liệu.
Triển Chiêu vừa đi về phòng làm việc của Bao Chửng, vừa để ý tình hình sau lưng. Khi nghe thấy Trương Long Triệu Hổ đã cản trở Bạch Ngọc Đường thành công rồi, khóe miệng cậu không nhịn được cong lên. Hai người này cũng xem như thông minh, không uổng công cậu ta mới nháy mắt với hai người.
Sau khi Triển Chiêu vào cửa, Bao Chửng đang cùng Công Tôn Sách ngồi ở đó mắt to trừng mắt nhỏ. Triển Chiêu hơi ngẩn người. Công Tôn Sách liếc thấy Triển Chiêu, thờ ơ nói, “Triển Chiêu, em tới đúng lúc, nghe nói em trị được cho Bạch Ngọc Đường nhà mình hết mất ngủ. Tới, em giúp anh trị cho Bao đại đội trưởng mấy đứa đi.”
“Bao đại ca cũng mất ngủ.” Triển Chiêu kinh nhạc quan sát khuôn mặt của Bao Chửng, phát hiện, trên mặt đối phương trừ mệt ra thì chẳng nhìn ra dấu hiệu gì nữa.
“Em không nhìn ra cậu ta có quầng thâm sao?” Công Tôn Sách nhíu mày.
Triển Chiêu cau mày, nghiêm túc nhìn mặt Bao Chửng mấy lần, sau đó mơ màng lắc đầu một cái.
Công Tôn Sách nhún vai, “Anh quên, em nhìn không ra. Anh thấy ngoài anh ra trên đời không có người nào nhìn ra được. Anh đây chính là xui xẻo, chỉ vì quen cậu ta từ nhỏ, nhìn riết quen.”
Triển Chiêu biết lúc này mà cười là rất không đúng nhưng cậu nín nửa ngày, cuối cùng không nhịn được vẫn phải cười.
Bao Chửng bị hai người làm thành trò cười cũng không giận, hắn chỉ bất đắc dĩ nhìn Công Tôn Sách, quay lại nói với Triển Chiêu, “Tiểu Triển Chiêu, cậu tới chỗ tôi là có chuyện muốn nói sao?”
Triển Chiêu vội vàng thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói, “Thiếu chút nữa là quên. Bao đại ca, lời em sắp nói là suy nghĩ của em từ đầu tới giờ, bây giờ tuy không quen, nhưng vì chuyện này tạm thời vẫn chưa thể để Bạch Ngọc Đường biết, cho nên bây giờ em nhất định phải nói cho anh biết.”
“Bạch Ngọc Đường?” Bao Chửng không hiểu nhìn Triển Chiêu, “Chuyện này với Bạch Ngọc Đường có liên hệ gì?”
“Không giải thích kịp nữa.” Triển Chiêu không đáp lại câu hỏi của Bao Chửng, “Chuyện này có chút phức tạp, nhưng em sẽ tóm gọn hết sức có thể. Có gì thắc mắc anh có thể đọc hồ sơ của em.”
Vừa nói, Triển Chiêu bước về trước một bước, dùng giọng nói thật nhanh nói, “Em đã tiến hành phân tích hai vụ đánh bom này, lại mang tất cả vụ án ba năm trước Bá Tước từng làm cũng lôi ra để bắt chéo so sánh, kết quả phát hiện một vài nghi vấn.
Trước hết, 3 năm trước động cơ gây án của Bá tước vô cùng rõ ràng, mà bây giờ hai vụ án này, động cơ của tội phạm mơ hồ, thậm chí vô cùng hoang đường. Tin tức buổi sáng em xem, có cảm giác không phải động cơ chân chính của tội phạm. Hắn ta làm như vậy chắc chắn có mục đích sâu xa hơn, bất quá, bây giờ hắn nghĩ chưa phải thời cơ tốt để công bố ra cho công chúng. Hoặc, cái động cơ chân chính đó không thể nói với người ngoài.
Hơn nữa từ giọng điệu Bá tước dùng thông báo cảnh sát sau khi gây án năm đó cùng từ ngữ trong tin thơ này cũng nhìn ra được, người trước chỉ đơn giản là kể lại sự thật cùng nói lên yêu cầu của mình, mà giọng điệu người sau lại hết sức khoa trương còn cố tình phát tán khủng bố, phong cách vô cùng khác nhau.
Thứ hai, chi tiết vụ án ba năm trước cùng ký ức của Tô Hồng, Bạch Ngọc Đường, em còn nghĩ ra được tính tình Bá Tước. Người này nhẫn nại, lão luyện, có triệu chứng điển hình của bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng. Hắn làm việc cẩn thận, trước khi làm đều có dự mưu, hơn nữa gần như không bao giờ thất thủ. Trong hai vụ án trước mắt, giống như có tình thể hiện những tính cách ở trên. Nhưng tôi vẫn cảm thấy người này quá mức phách lối. Phách lối này giống như có chút không hợp với hình tượng ẩn nhẫn ba năm trước, nhưng thứ khác biệt này rất vi diệu, em bây giờ vẫn chưa chắc chắn.
Thứ ba, đây là chuyện Tô Hồng cung cấp cho em. Theo như lời chị ấy nói, trước lúc Bá Tước biến thành Bá tước là một người tính tình cẩn thận, đối xử người hiền hòa, hơn nữa vô cùng tôn trọng phái nữ. Mặc dù Bạch Ngọc Đường nghĩ rằng đấy là chiêu giả vờ của Bá Tước, như từ chi tiết gây án của hắn mà thấy, chúng ta có thể nhìn thấy rất nhiều bằng chứng hợp với giả thuyết của Tô Hồng.
Ví dụ như, Bá tước gây án nhiều, nhưng nạn nhân nữ số lượng vô cùng ít, trẻ con dưới 16 lại càng không. Có lẽ chuyện này cũng không thể nói rằng trong tim Bá Tước còn cái thiện, nhưng chỉ có thế nói hành động của hắn trong vô thức, hắn sẽ né ra những đối tượng khiến hắn không thoải mái gây án kia. Trên diện tâm lý học tội phạm có rất nhiều vụ án có thể chứng minh, cách lựa chọn này bị tiềm thức khống chế, có khi cả tội phạm cũng không thể biết thậm chí không khống chế được.
Mà xem xét lại lần này, tội phạm hai lần gây án, có nữ, có trẻ con, lần thứ hai thậm chí còn dám gói bom vào bưu kiện của học sinh. So ra em cảm thấy chúng ta đang giao tiếp với hai người hoàn toàn khác biệt.
Một khiêm tốn, ẩn nhẫn, mục tiêu gây án rõ ràng chính xác, làm việc tỉnh táo, hết sức chuyên chú kỷ luật, làm việc không hề rối, lãnh khốc lại cố gắng tránh làm tổn thương phụ nữ, trẻ con. Mà một người khác kiêu căng, phách lối, động cơ gây án không rõ, làm việc cảm tính, không có kế hoạch tốt, đối với mọi người không chút lưu tình. Mặc dù cách họ gây án gần như giống nhau, thậm chí có rất nhiều chi tiết có thể kết luận kẻ tình nghi chính là Bá Tước sống lại, nhưng em vẫn thấy, người này không phải Bá tước.”
“Nói vậy, ý cậu là?” Khuôn mặt tiều tụy của Bao Chửng giống như phục hồi một chút tinh thần, hắn chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu, giống như bị ý nghĩ không ngờ này dao động.
Sắc mặt Triển Chiêu nghiêm túc nhìn Bao Chửng nói, “Em nghi ngờ, chủ sử sau hai vụ án này cũng không phải Bá tước.”
“Ý em là Bá Tước cũng không sống lại?”
Triển Chiêu lắc đầu, “Em không biết Bá Tước có sống lại hay không, em chỉ biết, người gây án không phải Bá tước ba năm trước. Bá tước bây giờ cùng Bá tước ba năm trước đây không phải một người.”
Nói tới đây, Triển Chiêu đột ngột nhíu mày, sắc mặt âm trầm như bầu trời giăng đầy mây đen ngoài cửa sổ, “Hay có thể nói rằng, kẻ sống lại là Bá tước, chứ không phải Vân Thu Trạch. Bá Tước giống như trở thành danh hiệu cho những đám tội phạm mới nổi kia, hoặc là thần tượng. Cách gây án này trong tâm lý học đều bị gọi là cat, bắt chước gây án. Thông thường, những kẻ bắt chước này sẽ có một ít khác biệt nhỏ nhặt với người bị bắt chước. Mà tệ nhất là, người bắt chước chúng ta gặp lần này có phần còn điên cuồng hơn Vân Thu Trạch.”
Lời Triển Chiêu nói cũng làm Bao Chửng xúc động, mặt đen của hắn lại càng tối thêm mấy phần, lần này có là Công Tôn Sách cũng tuyệt đối nhìn không ra quầng thâm.
Hắn nhìn Triển Chiêu cùng Công Tôn Sách, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, “Triển Chiêu, không thể không nói cậu mang tới một tin tức thật tốt.”
“Không phải tin tốt, nhưng là tin tức hữu dụng.” Công Tôn Sách trợn mắt nhìn Bao Chửng, sau đó đứng dậy vỗ vai Triển Chiêu, “Tiểu Triển Chiêu, em làm giỏi lắm, lúc đầu chuyện chúng ta cần làm rõ chính là đối thủ của chúng ta tột cùng là ai, đây cũng là chuyện tốt.”
Chuyện tốt sao? Triển Chiêu bất đắc dĩ gật đầu, Công Tôn đại ca nói cũng đúng, nhưng nói chuyện này tốt thật sự quá miễn cưỡng. Thật ra Triển Chiêu cũng từng nghĩ tới, nếu cậu sai, nếu như người cậu lúc này đang đối mặt chính là Vân Thu Trạch ban đầu thì, có lẽ cậu sẽ càng cảm thấy tệ hôn. Bởi lẽ bất kể từ chi tiết gây án hay còn từ tính tình bên hồ sơ, cat này so ra bản thân Vân Thu Trạch cũng kém rất nhiều. Hắn có lẽ là một đối thủ đơn giản hơn so với Vân Thu Trạch, nhưng đối thủ đơn giản này lại điên cuồng hơn, tùy ý hơn, làm cho người ta hết sức đau đầu.
Bất quá cũng được, mặc dù tội phạm làm người ta đau đầu, nhưng Triển Chiêu có thể tạm thời không cần nhớ tới hắn. Cậu nói tình hình cho Bao đại ca, cũng tương đương với việc hạ xuống một tảng đá lớn trong lòng, hiện tại cậu có đồng bọn rồi, không phải lo lắng bất cẩn tiết lộ chuyện này cho Bạch Ngọc Đường biết nữa. Trời mới biết, bây giờ cậu đối phó với một cat cũng đã cảm thấy rất phiền, cậu thật không muốn đối mặt với con rồng lửa cứ nhắc tới Bá Tước là bộc phát như Bạch Ngọc Đường.
Nghĩ tới đây, Triển Chiêu lập tức chào hai vị đứng đầu, xoay người đẩy cửa ra tìm Bạch Ngọc Đường. Nhưng trong nháy mắt cậu mở cửa, tình hình ngoài cửa lại làm cậu hoảng hốt.
Áo trắng, mặt đen, đôi mắt bốc lửa. Triển Chiêu giật mình nhìn con rồng lửa bước qua trước mắt cậu, để lại một đống hài cốt bị lửa thiêu. Lúc cậu kịp thời phản ứng, đang tính đuổi theo Bạch Ngọc Đường, đã không còn kịp nữa.
Triển Chiêu giật mình nhìn về hướng Bạch Ngọc Đường rời đi, quay đầu chăm chăm nhìn Bao Chửng cùng Công Tôn Sách, mặt mũi tái nhợt khóc không ra tiếng.
Công Tôn Sách đồng tình thở dài, Bao Chửng ngại ngùng rút rút khóe miệng.
Triển Chiêu đoán được, Bạch Ngọc Đường nhất định đã nghe thấy buổi trò chuyện vừa nãy của cậu với hai vị đại lão rồi, về phần nghe được bao nhiêu cũng không rõ. Chuyện tới bây giờ, cậu đã phiền toái lắm rồi, trừ đối mặt ra cũng không còn đường nào khác. Vì thế, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, “Hai vị đại ca, hai người biết lúc tâm trạng Bạch Ngọc Đường không tốt sẽ đi đâu không?”
Làm Triển Chiêu kinh ngạc là, hai vị đại ca đó, lại cùng lúc lắc đầu.
“Hai người cũng không biết?”
Công Tôn Sách bất đắc dĩ xoa tay, “Trước kia mỗi lẫn tâm trạng cậu ta không tốt sẽ trốn, khi nào tốt rồi sẽ tự động xuất hiện, có người đã từng thử đi tìm cậu ta lúc cậu ta trốn, nhưng chưa có ai từng thành công. Bất quá cái tật này của cậu ta đã hơn một năm chưa tái phát, đúng không, Bánh bao?”
Thấy Bao Chửng gật đầu, Triển Chiêu hoàn toàn hôn mê. Cậu biết lần này cậu mới thật sự gặp phải phiền toái.