Tổ Trọng Án

Chương 132: Vụ án 9 – Ngạc mộng tái lâm (8)

Bởi vì vụ đánh bom này nên hồ sơ của Bá Tước bị mở lại. Làm một tổ trưởng tổ trọng án phân cục thành phố D, bị nhận lãnh trách nhiệm nặng nề, Bao Chửng ôm lấy toàn bộ tài liệu phạm án của Bá tước trong ba năm trước đây. Bao Chửng lập tức lấy toàn bộ tài liệu chia ra đưa cho từng thành viên tổ trọng án, cùng lúc đó, cũng phát ra lệnh mới nhất.

Gần đây, tổ trọng án tạm thời bỏ qua toàn bộ vụ án trong tay, dốc hết sức đối phó với chuyện đánh bom của Bá tước vừa cải tử hoàn sinh. Căn cứ vào phong cách hành sự của hắn ba năm trước đây, đây là vụ án đầu tiên, nhưng nhất định không phải là vụ duy nhất. Chờ đợi tổ Trọng án chính là một sự khiêu chiến khắc nghiệt nhất trước này chưa từng có.

Theo thông lệ, tổ trọng án bắt đầu mở cuộc họp trong phòng nhỏ, lần này vẫn có toàn bộ thành viên tham dự, thậm chỉ có cả Tần giản trước giờ luôn ẩn nấp. Bao Chửng sắc mặt nghiêm trọng tuyên bố nhiệm vụ mọi người sắp phải đối mặt, lại mang toàn bộ tình hình đã nắm giữ được sửa sang lại.

“Trước mắt, chúng ta cần đối mặt với ba vấn đề nan giải, vì vậy, toàn bộ tổ trọng án sẽ được chia làm ba tổ làm việc.” Nói tới đây, Bao Chửng trước hết đưa mắt nhìn Trương Long Triệu Hổ, “Đầu tiên, vụ án này chúng ta nắm giữ quá ít đầu mối. Tiểu Trương, tiểu Triệu, hai người các cậu mang một nhóm anh em đến hiện trường vụ án, cố gắng hết sức để thu thêm càng nhiều đầu mối từ nhân chứng.”

“Rõ!” Trương Long Triệu Hổ nhìn nhau, đồng thời nhận lệnh.

Bao Chửng nhìn về phía Triển Chiêu, “Mặc dù hiện tại, có rất nhiều dấu hiệu chứng tỏ Bá Tước sống lại, gây án, nhưng cũng chưa có bằng chứng trực tiếp chứng minh vụ án lần này là do Bá tước làm. Đây chính là điểm chúng ta cần xác định. Bá tước có thật chết đi sống lại hay không, là chân tướng mà công chúng cần biết. Triển Chiêu, cậu mang theo Bạch Ngọc Đường với Tô Hồng, chuyên tâm phụ trách làm hồ sơ cho Bá tước, chỉ cần giải quyết vấn đề này thôi.”

Triển Chiêu lập tức gật đầu.

“Được.” Tô Hồng cũng đáp một tiếng.

“Tiểu Bạch?” Bao Chửng nhìn Bạch Ngọc Đường.

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường ngoắc ngoắc, “Đội trưởng, anh xác định cho tôi cùng tham gia sao?”


Bao Chửng không đáp, chỉ trợn mắt với Bạch Ngọc Đường một cái. Thấy Bạch Ngọc Đường còn tính mở miệng nói gì đó, Công Tôn Sách nãy giờ ngồi cạnh Bao Chửng đột nhiên chen miệng nói, “Tiểu Bạch, cậu nghe lời Bánh bao đi.”

“Vâng, tuân lệnh.” Bạch Ngọc Đường cười, liếc Triển Chiêu cạnh bên một cái.

Triển Chiêu cũng cong miệng, cậu nhìn ra được, có thể được Bao Chửng tín nhiệm đã khiến tâm trạng Bạch Ngọc Đường hòa hoãn rất nhiều. Vậy là tốt rồi, dù Bá tước có nguy hiểm đi nữa, thì thái độ Bạch Ngọc Đường lúc này cũng để Triển Chiêu yên tâm.

Bao Chửng ho nhẹ một tiếng, tiếp tục phân nhiệm vụ. Lần này hắn nhìn Bàng Thống, “Bàng Thống, gần đây phải phiền cậu. Vì tổ chức khủng bố gửi mail tới mới gây ra khủng hoảng trên mạng, cấp trên yêu cầu chúng ta phải ổn định tâm trạng của công chúng. Vì thế cứ cách 8 giờ chúng ta sẽ mở một cuộc họp báo đối ngoại, sửa chữa tình hình mới nhất rồi thông báo. Vì vậy trong khoảng thời gian này, cậu cần ở trong tổ Trọng án chờ lệnh.”

Bàng Thống không hề chần chừ gật đầu, cũng cười nói, “KHông thành vấn đề, dù sao một mình tôi cũng cô đơn, về nhà cũng chả có gì làm, thôi thì lấy tổ làm nhà cho rồi. Bất quá đội trưởng này, trong khoảng thời gian này cậu cũng không thể keo kiệt nữa, anh em khổ sở như vậy, tiền làm thêm phải tới đúng lúc đó.”

Bao Chửng cười khẽ, theo bản năng nhìn Công Tôn Sách. Công Tôn Sách liếc mắt, trợn mắt nhìn Bàng Thống rồi, đột nhiên móc ra một tấm thẻ thật mỏng, trực tiếp ném cho Bàng Thống.

Bàng Thống nhanh tay lẹ mắt, tóm lấy thẻ vào tay, “Ô! Golded Card đó!”

Công Tôn Sách cười nói, “Toàn bộ gia tài của đội trưởng các cậu đấy, xài vừa thôi.”

“A Sách —- tôi đem tiền cho cậu giữ cậu lại phá của như vậy, cậu cảm thấy có được không!?” Bao Chửng xót xa nhỏ giọng thầm thì.

Công Tôn Sách nhướn mày, “Thế nào, cậu muốn ý kiến không? Thế cứ thoải mái lấy lại quyền tài chính nhé, tôi chả vấn đề.”

“Không không không, cậu quản đi, tôi không ý kiến, hoàn toàn không ý kiến. Ha ha.” Bao Chửng vừa cười cười với Công Tôn Sách vừa len lén nháy mắt với Bàng Thống.

Bàng Thống nín cười, nhét thẻ vàng của Bao Chửng vào túi của mình, sau đó cười hi hi đi trước sửa sang lại bài thông báo.

Mọi người trong tổ hiếm khi thấy được lão đại mất mặt, nhưng bây giờ áp lực phá án quan trọng, cười một hồi cũng phải quay về với một đống công việc phá án.

Trong phòng làm việc lầu hai, Triển Chiêu ngồi ở bàn làm việc chăm chú nhìn tập tài liệu trong tay. Bạch Ngọc Đường mặt nghiêm túc đứng cạnh cậu, người dựa lên bàn, khóe miệng mím lại thành đường thẳng. Tô Hồng cũng ở đây lật xem tài liệu, vừa xem vừa nhíu mày, như đang suy nghĩ gì đó.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, phòng làm việc chỉ còn lại tiếng lật hồ sơ. An tĩnh như vậy làm Bạch Ngọc Đường có chút phiền não, anh kéo kéo cổ áo sơ mi, cau mày tiến sát bên người Triển Chiêu, “Em còn chưa có kết luận sao?”

Bị Bạch Ngọc Đường đột ngột tiến tới làm sợ hết hồn, Triển Chiêu một mực chuyên chú suy tính, ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, bất đắc dĩ nói, “Nếu anh phiền có thể ra ngoài đi một vòng, hoặc là bảo Bao đại ca sắp xếp cho anh nhiệm vụ khác.”

“Thôi khỏi, em tiếp tục đi.” Bạch Ngọc Đường bỉu môi, nhàm chán ngồi xuống.

Bị cuộc trò chuyện của hai người cắt đứt công việc, Tô Hồng ngẩng đầu lên nhìn bọn họ một chút, đột nhiên nói với Bạch Ngọc Đường, “Thế này đi tiểu Bạch, Triển Chiêu bây giờ phải làm hồ sơ viết cho Bá Tước, mà hai chúng ta đều biết Bá Tước. Không bằng chúng ta nói với cậu ấy một chút về quan điểm của Bá Tước đi, có lẽ có thể cung cấp ít tài liệu cho cậu ấy, sớm hoàn tất hồ sơ.”

“Ồ! Đây là ý kiến hay!” Triển Chiêu cũng đồng ý nói, “Hồ sơ tâm lý học chính là phác thảo về người tình nghi, mục đích của nó là thu hẹp phạm vi kẻ tình nghi lại, dùng tốc độ nhanh chóng nhất phong tỏa đối tượng cần bài tra. Nhưng lần này không giống trước đó, lần này chúng ta đã có mục tiêu, giờ việc chúng ta cần làm chính là tìm ra đặc điểm của hắn, tiến hành so sánh với hành động lần này, lấy được kết luận xác thực. Làm người quen cũ của Bá tước, hai người hoàn toàn có thể tham gia công việc làm hồ sơ, tôi nghĩ đây cũng là nguyên nhân Bao đại ca cho hai người tới làm việc với tôi.”

“Bảo anh nói cái gì, còn xác định gì nữa? Anh đảm bảo chuyện này là do hắn làm, trừ hắn ra còn ai biến thái như thế!” Bạch Ngọc Đường buồn bực gầm một tiếng, “Vân Thu Trạch tên khốn, mau cút ra đây cho ông!!”

Triển Chiêu hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình phiền não cua Bạch Ngọc Đường, cậu bất đắc dĩ cau mày, nhìn Tô Hồng, “Tôi thấy anh ấy tạm thời không giúp được gì đâu, chị tới trước đi.”

Tô Hồng khẽ mỉm cười, “Tôi nghĩ đây mới là nguyên nhân Bao đội trưởng gửi tôi tới làm kỳ đà cản mũi hai người.”

Triển Chiêu ngẩ nra, nụ cười giảo hoạt của Tô Hồng khiến mặt cậu đỏ lên, nhưng lúc cậu tính nói tiếp, Tô Hồng lại không cho cậu cơ hội.

“Bắt đầu từ khúc nào đây? Thế này đi, từ lúc tôi biết tính cách của Vân Thu Trạch vậy.” Tô Hồng híp mắt, bắt đầu nhớ lại.

“Tôi cũng không quá quen với Vân Thu Trạch, nhưng là vì quan hệ với tên kia.” Tô Hồng liếc Bạch Ngọc Đường, tiếp tục nói, “Cậu biết, lúc đó tiểu Bạch luôn theo Vân Thu Trạch, mà Đinh Điềm Huệ lại luôn theo tiểu Bạch, cho nên tôi với Vân Thu Trạch cũng không trách khỏi tiếp xúc. Vân Thu Trạch đối với tôi cũng không tệ, lúc đầu còn tốt hơn đám đội viên nam nhiều lắm. Trên vấn đề công việc hắn cũng khá bình đẳng, tới giờ đều không vì tôi là nữ mà xem thường hoặc hạ yêu cầu với tôi. Nhưng về vấn đề cá nhân, lần nào gặp nhau hắn cũng đối xử với tôi rất khách khí, cũng rất chiếu cô. Con người tôi tự nhận nhìn người xem như chính xác, cũng không nhìn ra Vân Thụ Trạch lại là gián điệp. Nếu như toàn bộ những chuyện ở đội Đặc cảnh đều là diển, thì tôi chỉ có thể nói là Vân Thu Trạch là một cao thủ diễn trò. Nhưng nếu hắn còn có chút thật lòng thì, tôi nghĩ hắn ta là một người có tính tình ôn hòa, đối xử tốt với nữ nhân.”

Đối xử tốt với nữ nhân. Lời của Tô Hồng làm Triển Chiêu có chút xúc động, cậu lật tài liệu trong tay, bên trong xuất hiện vô số ảnh chụp hiện trường nổ bom. Những thứ đó đều là huyết án mà ba năm trước đây Bá tước làm ra. Triển Chiêu nhanh chóng lật nhìn những tư liệu đó, chỉ lát sau, cậu ngẩng đầu lên nhìn Tô Hồng, đồng ý nói, “Xem ra, chị nhìn nhận người rất chính xác. Trong những vụ án Bá tước làm ra ba năm trước, tổng cộng có 56 nạn nhân, trong đó chỉ có hai nữ. Tỷ lệ này nói rõ, trong tiềm thức Bá tước dường như cũng không thích dùng bạo lực với nữ nhân, có lẽ đây là một phần tính tình thật sự của hắn.”

Tô Hồng gật đầu, “Trong vụ án mới nhất 5 người bị hại đều là nam, vậy có thể nói rõ kẻ gây án là Bá Tước không?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Chưa thể, chỉ có năm người, không nói rõ gì cả, hơn nữa…”

Triển Chiêu vừa lật nhìn tài liệu vừa nói tiếp, “Vụ án ba năm trước sở dĩ nữ ít bị hại là do, Bá tước thường lựa chọn những chỗ có đặc thù là cơ quan chính phủ, ví dụ như, đồn cảnh sát, đội phóng hỏa. Mấy chỗ này nữ nhân vốn ít, cho nên có thể đoán là hắn cố ý. Còn lần này, địa điểm là trên đường phố đông người, chuyện này hoàn toàn khác với chuyện ba năm trước.”

“Thông minh.” Tô Hồng gật đầu, “Xem ra chúng ta đã có được một điểm mấu chốt.”

“Nè nè nè, hai người các người có ý gì?” Bạch Ngọc Đường một mực không yên lòng lên tiếng cắt đứt lời nói chuyện của Tô Hồng với Triển Chiêu, “Các người đang ở đây chứng minh vụ án đó không phải do Vân Thu Trạch làm?”


Lời chất vấn của Bạch Ngọc Đường làm Triển Chiêu sửng sốt, “Ngọc Đường, bọn tôi chỉ đang muốn làm rõ chân tướng.”

“Chân tướng?” Bạch Ngọc Đường cười lạnh, giọng không khỏi cao lên mấy phần, “Chân tướng chính là… Vân Thu Trách là thành phần khủng bố máu lạnh vô tình! Hắn mà lại hạ thủ lưu tình với nữ nhân!? Nói đùa gì vậy! Chỉ là tình cờ thôi, tên biến thái kia tình cờ cho nổ ngay đồn cảnh sát, đội phòng cháy, nếu có cơ hội, hắn sẽ đi đánh bom quân đội, tòa nhà chính phủ!”

Nói tới đây, Bạch Ngọc Đường nóng nảy xoay vòng tại chỗ, sau đó giận dữ chăm chăm nhìn Triển Chiêu gào lên, “Hiện tại hắn đổi khẩu vị, muốn tạo không khí khủng hoảng cho đám đông, cho nên mới gài bom trên đường, tình cờ không giết chết nữ nhân thôi, đây nói rõ được chuyện gì? Hắn trước kia là cặn bã, bây giờ vẫn là cặn bã, chuyện này là do hắn làm, trên thế giới này không còn biến thái nào khiến người ta mắc ói như hắn đâu!”

Bạch Ngọc Đường giận dữ nói hết quan điểm của mình, hoặc là nói, anh giận dữ phát tiết xong. Triển Chiêu cùng Tô Hồng nhìn nhau, đều phát hiện vẻ mặt đồng cảm trong mắt đối phương. Triển Chiêu bất đắc dĩ cười, “Được rồi, tôi đã hiểu quan điểm của anh với Bá tước. Vậy tiếp theo, chúng ta…”

Đột nhiên, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, khuôn mặt người chết của Tần Giản xuất hiện ở cửa.

“Tần Giản,” Triển Chiêu ngẩn ra, “Có chuyện?

Khóe miệng Tần Giản co quắp một cái xem như mỉm cười với Triển Chiêu, sau đó lại trừng mắt với Bạch Ngọc Đường, cuối cùng dùng giọng bình thản nói, “Mới nãy tôi nghe thấy sếp Bao nhận được điện thoại.”

Điện thoại? Nghe thấy hai chữ này, trong lòng ba người gần như cùng lúc trầm xuống. lúc này có điện thoại dường như chính là tin tức xấu nhất.

“Có đánh bom mới.”

“Thương vong?” Triển Chiêu vội vàng hỏi.

Tần giản xoa tay, “Không biết, bất quá nhất định là có người chết, vì sếp Bao gọi tôi tới hiện trường.”