Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 28

Đến bảy giờ sáng, hai mươi mốt người bị hại đã xác nhận được thân phận.
Nếu người bị hại rất có khả năng có ghi chép phạm tội, vậy có thể thuận theo sợi dây này trực tiếp tìm tòi trong kho dữ liệu của họ.


Du Đạc thấy may mắn vì bây giờ số liệu tội phạm đều được điện tử hóa, như thế cậu có thể dùng phần mềm phân biệt hình ảnh tìm kiếm những tên tội phạm này. Tuy kho dữ liệu khổng lồ, máy tình tìm sẽ không quá nhanh nhưng so với dùng tay lật hồ sơ giấy vẫn tốt hơn nhiều.


Trình Cẩm ở bên cạnh liếc nhìn sơ yếu lí lịch của những người kia, nói, “Du Đạc, cậu cùng bọn anh đến sông Sa xem thử. Ở đây để Tiểu An trông.”


Tiểu An đang gục xuống bàn ngủ say, Trình Cẩm nói với cảnh sát ở một bên, “Có vấn đề gì về máy tính thì đánh thức em ấy dậy, để em ấy xử lý.”
Hàn Bân ở lại phòng pháp y, hắn muốn chỉnh sửa lại hệ thống báo cáo nghiệm thi.


Bên Diệp Lai đã có một ít đầu mối, “Lão đại, mẹ Kỳ Nguyên tên là Từ Vân Thục, bà ấy luôn ở nhà, rất kỳ lạ, con trai bị bắt mà bà ấy hình như không sốt ruột gì cả. Em trai Kỳ Minh của Kỳ Nguyên thì không biết đã đi đâu, nhưng bọn em tra được chút tin tức. Hắn hùn vốn với người khác mở phòng chơi game ngầm, một tuần trước ở đó xảy ra một vụ đánh nhau ác tính, có người bị thương nặng, người đó cũng thuộc nhóm dân anh chị, đang tìm Kỳ Minh khắp nơi, tuyên bố nói muốn một cái chân Kỳ Minh, có thể vì thế mà Kỳ Minh trốn rồi.”


“Nhanh chóng tìm ra Kỳ Minh.” Trình Cẩm nhìn Bộ Hoan, “Chuyện Kỳ Tổ Huy và Vu Văn Dũng tra rõ chưa?”


Bộ Hoan nói, “Vu Văn Dũng là lừa đảo chuyên nghiệp, thuộc loại tội phạm kinh tế, ông ta và mẹ Kỳ Nguyên – Từ Vân Thục là bạn học trung học, nhờ tầng quan hệ này mới quen biết Kỳ Tổ Huy. Sau khi ông ta ôm tiền của Kỳ Tổ Huy bỏ chạy, đầu tiên là đến Quảng Châu, mở công ty ở đó nhưng lỗ vốn nặng, ông ta liền lừa người khác, sau đó chạy tới vùng Phúc Kiến.”


“Tóm lại, mỗi khi tiêu gần hết tiền ông ta sẽ bắt đầu lần lừa gạt mới, đại giang nam bắc ông ta chạy mấy vòng, không biết bao nhiêu người bị ông ta hại cửa nát nhà tan. Ông ta về Lương Sa là bởi không còn sống được bao lâu, ông ta mắc bệnh ung thư, chẳng biết có phải báo ứng không.”


“Anh nói báo ứng là chỉ ông ta mắc bệnh ung thư hay bị giết? Nếu có báo ứng, thế giới đã sớm hòa bình rồi.” Trình Cẩm càng quan tâm hơn là, “Vu Văn Dũng và Từ Vân Thục là bạn học trung học, người đầu tiên Vu Văn Dũng lừa gạt chính là nhà bà ấy? Lừa đảo hình như đều bắt đầu từ người quen.”


Trình Cẩm tự hỏi tự trả lời, Bộ Hoan chỉ có thể nhún vai.


Trình Cẩm nói, “Tìm ra Kỳ Minh, còn nữa, tra thử có tội phạm đang lẩn trốn hoặc kẻ tình nghi bị phán xử nào từng gặp phải tập kích không, sát thủ liên hoàn này của chúng ta đi đêm lâu như thế có lẽ đã từng thất bại. Mọi người tìm người hỗ trợ của đội trưởng Giang cùng điều tra đi, bọn họ hiểu tội phạm ở Lương Sa hơn, có lẽ từng nghe qua vài tin đồn.”


Vệ Lập Quần hỏi, “Tra những thứ này có tác dụng gì? Xem có ai từng gặp hung thủ không?”
“Từa tựa như vậy.” Trình Cẩm nói, “Đi thôi, chúng ta đến sông Sa, chuyện đó để họ tra.”


Từ cục Công an thành phố đến khu vực sông Sa phát hiện ra thi thể mất khoảng một giờ đi đường, Thành Gia Thụ lái xe, trực tiếp lái vào một bến thuyền.


“Đây là bến thuyền lớn nhất Lương Sa, rất nhiều thuyền tư nhân đều đậu ở đây, chỗ này cũng cung cấp dịch vụ cho thuê thuyền. Thỉnh thoảng tôi sẽ đến. Ông chủ chỗ này tên Đào Lễ, chính là người kia.” Thành Gia Thụ chỉ vào một người đàn ông đang kiểm tra thuyền.


Đào Lễ cũng nhìn thấy họ, cởi bao tay ném sang một bên, đi tới nhìn mấy người họ một lát, sau đó hỏi Thành Gia Thụ, “Muốn thuê thuyền? Hôm nay dẫn bạn theo hả?”
Trình Cẩm cười nói, “Hai người quen nhau?”
Thành Gia Thụ và Đào Lễ đều cười.


Đào Lễ nói, “Tôi là người làm ăn, trí nhớ không tệ lắm, khách nào gặp mấy lần đều sẽ có ấn tượng. Mấy vị hẳn là lần đầu đến nhỉ?”
“Đúng thật. Chúng tôi muốn thuê thuyền, tự chúng tôi lái hay chỗ anh có người lái thuyền?”


Đào Lễ nói, “Đều có, bên tôi lái thì phải trả thêm. Các anh hoàn toàn có thể tự lái, thuyền này tốc độ không nhanh.” Anh ta đá lốp xe buộc xuôi theo thân thuyền, “Dù đụng trúng cái gì cũng không sao.”


Du Đạc nói, “Quá nguy hiểm, ở đây lại chẳng phải công viên trò chơi. Nước sông rất sâu, trên thực tế nguy hiểm rất lớn, không biết hàng năm loại thuyền này của anh xảy ra bao nhiêu sự cố, tạo ra bao nhiêu ca tử vong?”


Đào Lễ nhìn họ, “Tôi nói này, các anh không phải người của bộ ngành nào đó hay truyền thông tin tức gì đấy chứ?”
Viện Kiểm sát và Ban thời sự? Đúng rồi.


“Không, dĩ nhiên là không, xin lỗi, mấy người họ đều là lần đầu đến Lương Sa, không hiểu tình hình chỗ chúng ta.” Thành Gia Thụ cười nói, “Chọn một thuyền cho chúng tôi đi.”


Sau khi lên thuyền Du Đạc lại bắt đầu nói, “Thuyền này quả thực rất nguy hiểm, nếu bị lật, người không biết bơi chắc chắn sẽ mất mạng, giống như chuyện chiếc phà xảy ra một tuần trước vậy.”


Cậu sờ áo phao màu vàng trên người, “Đây cũng không phải sản phẩm chính quy, không biết có đủ sức nổi khi gặp nước không…”
Vệ Lập Quần nói, “Đây là một đề tài tin tức tốt, tôi có thể lên một kế hoạch…”


Thành Gia Thụ hơi khó có thể tin, “Cho nên mấy người thật sự định làm ngành đóng tàu của Lương Sa phá sản?”
“Sao lại vậy được? Thời đại đang tiến lên, cải cách là rất cần thiết.”
“Mấy người không thể làm thế…”


Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đứng bên mạn thuyền nhìn họ ồn ào.


Trình Cẩm nói, “Du Đạc, tính xem thuyền này nhiều nhất chạy được bao xa, ý anh là phải có thể đi và về. Đo tốc độ nước chảy nữa, anh muốn biết phạm vi ném thi thể ở đâu mà cuối cùng nó sẽ dừng lại ở chỗ phát hiện thi thể.”


“Được.” Du Đạc vỗ thùng dụng cụ lớn đã lôi lên thuyền, “Bến thuyền ở đây không kiểm tra túi đồ của khách, hung thủ rất có thể là thuê thuyền vứt xác.” Cậu mở thùng, lấy dụng cụ ra, “Em chỉ có dụng cụ thô sơ nhưng đo đạc đơn giản thì không thành vấn đề.”


Thành Gia Thụ nói, “Nhưng tính toán mấy thứ đó cũng không có tác dụng gì?”


Trình Cẩm nói, “Hung thủ của chúng ta là người có thời gian rảnh rỗi, hắn rất không có khả năng là người làm việc trên thuyền đánh cá, những người đó không có nhiều thời gian rảnh đi trù tính án giết người – công tác chuẩn bị điều tra trước khi giết người rất tốn thời gian, với lại thuyền đánh cá ở đây đều có đông người làm việc, nếu thỉnh thoảng hung thủ biến mất nửa ngày hay một ngày rất dễ làm người xung quanh chú ý.”


“Cho nên hắn có thuyền riêng hoặc thuê thuyền, nhưng hai thứ này đều sẽ để lại ghi chép ở bến thuyền. Chúng ta tính ra thời gian người bị hại chết, tính ra phạm vi khứ hồi giữa mấy bến thuyền ở vùng nước này, rồi so sánh chéo ghi chép của mấy bến thuyền quanh đây, hẳn có thể sàng lọc ra một danh sách.”


“Còn có thể hỏi những thuyền đánh cá thường xuyên hoạt động ở đây, bọn họ cũng là người làm ăn, năng lực nhận ra người sẽ không kém, có lẽ sẽ có ấn tượng với người nào đó thường xuyên đi một mình và dừng thuyền ở vị trí đặc biệt.”


Thành Gia Thụ nói, “… Tuyệt vời. Tôi nghĩ bọn họ sẽ có ấn tượng.”
Vệ Lập Quần nói, “Thật ra tôi luôn không hiểu được, sát thủ liên hoàn tại sao thích hình thức cố định, nhóm người bị hại cố định, cách giết người cố định, còn giấu thi thể cố định.”


“Không hẳn tất cả đều như vậy, cũng không có chú trọng.” Dương Tư Mịch ngồi ở mạn thuyền, lung lay theo sóng nước, như thể gió lớn hơn chút nữa là có thể thổi bay hắn. “Hình thức cố định an toàn hơn, giống như khuôn mẫu hành vi của động vật, anh có thể hiểu thành bản năng hoặc cùng loại với quen tay hay việc.”


Trình Cẩm đưa tay cho Dương Tư Mịch, “Qua đây.”
“Không.” Dương Tư Mịch chớp mắt ngả người ra sau.


Trình Cẩm đi về phía trước, Thành Gia Thụ hô, “Thuyền này nhỏ, đừng đứng hết sang một bên, thuyền sẽ không ổn định…” Hắn còn chưa nói xong thuyền đã nghiêng về một bên, “ùm” một tiếng, Dương Tư Mịch rơi xuống nước.
“A! Gay to…”


Thuyền nhỏ không ngừng lắc lư, Du Đạc nắm chặt hộp dụng cụ.
Vệ Lập Quần muốn đi tới xem xét tình hình, Trình Cẩm đưa tay ngăn cản, “Đừng tới đây, thuyền quá nhỏ, trọng tâm không ổn sẽ bị lật. Em ấy không sao.” Từ lúc bắt đầu nói anh liền nhanh chóng mà có trật tự cởi quần áo.


Thành Gia Thụ gấp gáp nằm nhoài xuôi theo mép thuyền nhìn xuống nước, “Không sao thật chứ? Cậu ta không nổi lên.”
Trình Cẩm nói, “Bọn tôi trở về ngay.” Anh đã cởi áo, quần dài và giày vớ, nhảy vào nước sông.
“Cậu ta lý trí bình tĩnh đến đáng sợ.” Thành Gia Thụ cười nói.


Du Đạc cũng rất bình tĩnh, “Anh ấy nói không sao thì sẽ không sao.”
Thành Gia Thụ không nói gì nhìn Vệ Lập Quần, Vệ Lập Quần cũng rất bình tĩnh nói, “Đừng xem họ là người bình thường, họ muốn bơi thì để họ bơi đi, nếu chúng ta có thể nhân cơ hội lái thuyền đi thì tốt.”


… Đều chẳng phải người bình thường, Thành Gia Thụ lo lắng nghĩ.
Hơn một phút sau, cuối cùng họ cũng nhìn thấy Trình Cẩm và Dương Tư Mịch nổi lên mặt nước, hai người leo lên thuyền, Trình Cẩm lau nước trên mặt, nói, “Trên thuyền có chăn không?”
“Không có.”


“Được rồi. Du Đạc, cậu đo xong chưa? Xong rồi thì chúng ta đi ngược về.” Trình Cẩm mặc lại áo sơ-mi và quần dài, suôn sẻ kéo khóa, cài nút áo.


Dương Tư Mịch ngồi trên boong thuyền ngửa đầu nhìn anh, Trình Cẩm xử lý bản thân xong thì đi đến cạnh Dương Tư Mịch, quỳ một chân, dùng ống tay áo lau nước trên mặt hắn, vén lên phần tóc xoăn ướt nhẹp dính vào mặt hắn.
“Thật muốn ném em vào nước trở lại. Lạnh không?”


Dương Tư Mịch mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Trình Cẩm không nói.
Trình Cẩm cùng hắn đối mắt mấy giây, kéo hắn vào lồng ngực mình. Quần áo Trình Cẩm lập tức bị quần áo và mái tóc ướt đẫm của Dương Tư Mịch thấm ướt.


Thành Gia Thụ nhìn Vệ Lập Quần rồi nhìn Du Đạc, hi vọng hai người có thể giải thích hướng đi của chuyện rơi xuống nước đột phát ngoài ý muốn này nhưng lại bị phớt lờ.
Du Đạc nói, “Mười phút nữa chúng ta có thể cập bờ, chung quanh đây chắc không bán quần áo.”


“Bến thuyền chắc chắn có đồng phục dư…” Mạch suy nghĩ của Trình Cẩm nhảy cóc đến công việc, “Tra luôn nhân viên làm việc ở bến thuyền đi. Bọn họ lái thuyền ra dừng lâu trên sông cũng không khiến người khác chú ý.”
Thành Gia Thụ nói, “Cậu nói là hung thủ có khả năng nằm trong số bọn họ?”


“Chỉ là một phương hướng điều tra.”
Sau khi thuyền nhỏ cập bờ, Đào Lễ trông thấy Trình Cẩm và Dương Tư Mịch ướt đẫm, “Ờ, thuyền nhỏ không ổn định lắm, tôi nên đề cử các anh dùng thuyền lớn hơn, thật sự xin lỗi, thế này đi, hôm nay giảm cho các anh hai mươi phần trăm.”


“Cảm ơn, anh có dư đồng phục không?”
“Có, xin chờ chút.” Đào Lễ gọi người đến phòng kho lấy hai bộ, “Các anh có thể vào văn phòng thay đồ.”
“Cảm ơn.”
Bờ sông gió to, Dương Tư Mịch toàn thân ướt đẫm môi cũng trắng bệch, nhưng vẫn nói, “Em không mặc thứ này.”


Đây không phải lúc ghét bỏ đồng phục của người ta thô ráp xấu xí, nếu không phải quần áo Trình Cẩm cũng bị làm ướt, trái lại anh có thể cởi ra cho Dương Tư Mịch mặc.
Trình Cẩm bình tĩnh nói, “Nếu em không mặc, anh sẽ cởi sạch em, để em quấn chăn đi về.”


Mắt Dương Tư Mịch sáng lên, xem ra rất có hứng thú với đề nghị này.
“…”
Trình Cẩm thở dài, “Em không chịu mặc thật? Nước ở đây rất bẩn, từng ngâm thi thể, anh còn không cẩn thận uống một ngụm.” Anh cau mày ho hai tiếng.
Dương Tư Mịch nói, “Chúng ta nhanh đi về tắm gội thay quần áo.”


“Anh muốn đến cục xem có tiến triển mới hay không trước.”
Dương Tư Mịch nói, “Có biến họ sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Hắn nhìn Du Đạc, Du Đạc lập tức cho đáp án cực kỳ khẳng định.


Trình Cẩm cười, “Được rồi, anh sẽ giữ điện thoại luôn mở. Nhưng còn một vấn đề, hành lý của chúng ta còn ở cục.”
“Buổi sáng bọn họ đã mang đến nhà khách rồi.”
“Được rồi, anh không có vấn đề. Đi, thay quần áo ướt nhé?”
“Được.”


Sau khi quay về, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch xuống xe ở nhà khách gần cục Công an.
Thành Gia Thụ nhìn họ đi xa, thu ánh mắt về nhìn phía trước, đạp chân ga, nói, “Tôi muốn hỏi một vấn đề…”
Vệ Lập Quần nói, “Đừng hỏi, chuyện hai người đó bỏ qua toàn bộ là được.”


“Không phải, tôi muốn hỏi…”
Du Đạc nói, “Lòng hiếu kỳ đừng quá mạnh.”
Thành Gia Thụ hít sâu, nhanh chóng nói ra, “Tôi muốn hỏi có phải mấy người muốn điều tra bến thuyền, viết tin về bến thuyền thật không?”


“… Anh có thể nói chậm chút. Nhờ anh nhắc tôi đấy, nếu không tôi đã quên đề tài hay này rồi, phải tranh thủ viết bản ghi nhớ thôi.”
“…”
Văn phòng cục Công an, nơi này vẫn người đến người đi, mọi người đều bận rộn.


Diệp Lai ngẩng đầu lên từ chồng tài liệu, “Về rồi? Lão đại đâu?”
Du Đạc nói, “Anh ấy và thầy Dương bất ngờ rơi xuống sông Sa, giờ đã về thay quần áo. Nếu không phải chuyện rất quan trọng tốt nhất tạm thời đừng tìm.”
Tiểu An khẩn trương hỏi, “Hai anh ấy không sao chứ?”


Bộ Hoan ở một bên cười bí hiểm, “Họ không sao đâu, nhưng nếu chúng ta không thức thời, tâm trạng Dương Tư Mịch sẽ rất không tốt, đến lúc đó có sao là chúng ta. Muốn cược bao lâu họ sẽ quay lại đây không?”
Mọi người cúi đầu nhìn đồng hồ hoặc điện thoại, bắt đầu tính giờ.