Tới đón tổ Trình Cẩm ngoài người của cục Công an Lương Sa còn có vị phó kiểm sát trưởng mà Vệ Lập Quần đã nhắc tới, hắn trông khoảng ba mươi, tuy mặc chính trang nhưng cũng không lộ vẻ quá nghiêm túc.
Vệ Lập Quần giới thiệu hai bên cho nhau, “Phó kiểm sát trưởng viện Kiểm sát Thành Gia Thụ. Tổ trưởng tổ hiệp tra chuyên án đặc phái trong bộ Trình Cẩm.”
Tổ Trình Cẩm lần này tới đây là lấy danh nghĩa tổ hiệp tra đặc phái bộ Công an, cùng một bộ, cục Công an hẳn sẽ không bài xích.
Thành Gia Thụ bắt tay Trình Cẩm, “Tổ trưởng Trình, xin chào.”
Hắn nhìn thấy Bộ Hoan đưa một hộp nhựa lớn đựng trái cây đã gói kỹ cho một cảnh sát, rất kinh ngạc, “Tổ trưởng Trình, vị nào trong tổ anh đao pháp lợi hại quá vậy? Tôi nhất định phải làm quen mới được.”
Trình Cẩm cười nói, “Làm sao nhìn ra là người trong tổ tôi khắc?”
“Trái cây rất tươi, lại không bị ướp đá, cho nên hẳn là hoàn thành trên máy bay.”
Trình Cẩm kêu người, “Diệp Lai, qua đây.”
Diệp Lai đi tới, Trình Cẩm cười nói với cô, “Kiểm sát phó rất tán thưởng kỹ thuật khắc trái cây của em, anh nghĩ hai người chắc chắn sẽ có chủ đề chung.”
Nụ cười trên mặt Diệp Lai cứng đờ một giây, bắt tay Thành Gia Thụ, “Chào anh, khắc trái cây à… Chính là thái nhiều hơn thái thịt, như cà rốt chẳng hạn…”
Thành Gia Thụ cười nói, “Nói vậy là cô cũng tự nấu cơm? Tôi ngược lại không thích thái cà rốt vì không thích ăn cho lắm, thái củ cải trắng thì nhiều hơn…”
Bộ Hoan liếc Dương Tư Mịch đang dựa vào người Trình Cẩm, chỉ Hàn Bân nói chen vào, “Thật ra đao pháp của cậu này càng tốt hơn, trước đây là bác sĩ khoa ngoại, càng có chủ đề với anh.”
Hàn Bân bước ra, “Tôi không thích cắt củ cải.”
Củ cải gì chứ, Vệ Lập Quần cảm thấy vẫn nên ngậm chặt miệng đứng xa một chút, ngớ ngẩn sẽ bị truyền nhiễm đó.
Mấy cảnh sát bên cạnh đoán là cũng không thích củ cải, nhìn Trình Cẩm, “Tổ trưởng Trình, bây giờ chúng ta về cục trước?”
“Đương nhiên, đi thôi.”
Trên đường đi Thành Gia Thụ đề cập tới Kỳ Nguyên, “Tôi và anh ta đã trò chuyện, anh ta là một người rất có chủ kiến, ý chí cũng kiên định, không phải loại người cay nghiệt, nhưng chúng tôi không hỏi được gì từ miệng anh ta.”
Hắn rất bất đắc dĩ, “Hoàn toàn không rõ rốt cuộc anh ta nghĩ gì.”
Diệp Lai nói, “Mỗi người đều có lý của mình, tuy là có khi không muốn ai biết cũng không ai có thể hiểu.”
Thành Gia Thụ cười nói, “Đúng, điểm này tôi cũng đồng ý.”
“… Hai người đó hợp nhau ha?” Bộ Hoan nói khẽ.
Hàn Bân nói, “Anh ghen tị?”
Sau khi đến cục Công an Thành phố, Trình Cẩm và cục trưởng hàn huyên mấy câu rồi vào vấn đề chính, “Án phân thây khiến dư luận xã hội lớn vô cùng, xuất phát từ cẩn thận, trên bộ phái chúng tôi tới hiệp tra vụ án này. Nên chúng tôi tới làm phiền các ông một thời gian.”
Cục trưởng cười nói, “Không phiền, bên chúng tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp với các đồng chí…”
Thái độ tiếp khách của cục trưởng quá tốt, nói tới nói lui thao thao bất tuyệt, Trình Cẩm muốn thoát thân, Dương Tư Mịch nhìn thấu suy nghĩ của anh, nghiêng xuống muốn nói chuyện, bị Trình Cẩm nắm tay cản lại.
Trình Cẩm nhìn Vệ Lập Quần, hơi chớp mắt.
Vệ Lập Quần phát hiện bản thân thế mà lĩnh ngộ được ý của Trình Cẩm, anh ta tiến lên nói, “Cục trưởng, tôi muốn thảo luận với ông chuyện đưa tin.”
Trình Cẩm lập tức nói, “Vậy hai người từ từ nói chuyện, chúng tôi đến tổ chuyên án trước.”
“Được, được.” Cục trưởng cười híp mắt mời Vệ Lập Quần vào văn phòng ông ta ngồi, người phía trên phái xuống không thể đắc tội, người của ban Thời sự lại cực kỳ không thể đắc tội.
Vệ Lập Quần nhìn tổ đặc án nhanh chóng rời đi, quay đầu đuổi theo cục trưởng, “Là thế này, bây giờ tạm thời không được đưa tin liên quan đến án phân thây, chúng ta phải có kỹ xảo…”
Tổ trưởng tổ chuyên án vụ án giết người phân thây thành phố Lương Sa cũng là đội trưởng đội Cảnh sát Hình sự, tên Giang Quang Hoa, hơn bốn mươi tuổi, là người đàn ông cường tráng tóc xám, sau khi chào hỏi Trình Cẩm thì giới thiệu thành viên hai bên cho đối phương.
Trình Cẩm đến vào lúc này chẳng khác nào tiếp nhận tổ chuyên án. Chúng cảnh sát Lương Sa đều rất bất mãn người từ trên xuống ngồi mát ăn bát vàng. Trình Cẩm hỏi tiến triển của vụ án, không ai trả lời, Giang Quang Hoa nhíu mày, nháy mắt bảo đồng nghiệp nói chuyện.
Mọi người dè dặt trao đổi cái nhìn của bản thân về vụ án, không ai nhất quyết nói Kỳ Nguyên là hung thủ, cũng không nhắc việc kết án.
Trình Cẩm nói, “Vậy chúng ta bắt đầu từ Kỳ Nguyên đi.”
Anh cho Hàn Bân và Tiểu An đi giúp pháp y chỉnh sửa thông tin người bị hại, những người khác cùng anh đi gặp Kỳ Nguyên.
Kỳ Nguyên đã ở trong phòng tạm giữ của cục Công an ba ngày, hôm nay là ngày thứ tư.
Cảnh sát tới gọi anh ta ra ngoài, anh ta biết chắc là lại muốn thẩm vấn, anh ta giữ vững tinh thần, bị hai người cảnh sát áp giải đi trên hành lang, đối diện có một cảnh sát dẫn theo một phạm nhân đi tới, phạm nhân đó lề mà lề mề vừa đi vừa mắng chửi thô tục, cảnh sát phía sau gã không kiên nhẫn đẩy một phát để gã đi nhanh lên, vẻ mặt phạm nhân cà lơ phất phơ chợt trở nên hung hăng, lúc đi ngang qua nhóm Kỳ Nguyên, gã đột nhiên quay người nhào tới cảnh sát phía sau, quật ngã người cảnh sát đó.
Hai cảnh sát bên Kỳ Nguyên vội vàng xông lên giúp, nhưng phạm nhân này động tác rất nhanh nhẹn, một cước tung ra đạp bay một người, cảnh sát xông lên sau cũng không né kịp bị gã đánh cho một quyền.
Kỳ Nguyên đầu tiên là ngẩn ra, sau đó phát hiện cảnh sát không còng tay mình liền không nghĩ nhiều, vội bước lên giúp cảnh sát.
Phạm nhân liếc anh ta, “Đi ra, đừng xen vào việc của người khác…” Còn chưa nói xong nắm đấm của Kỳ Nguyên đã đến, phạm nhân đột nhiên không kịp phòng bị bị đấm một cú, nổi giận, “Này! Người anh em, có nhầm không vậy, anh bị bọn họ bắt về còn giúp bọn họ? Có hèn không hả…”
Kỳ Nguyên không nói lời nào, quấn lấy phạm nhân đánh nhau, các cảnh sát cũng lần nữa vây lại, mấy người cùng nhau lên, phạm nhân rất nhanh bị chế ngự.
Kỳ Nguyên dồn hết sức lực đè mặt phạm nhân xuống sàn nhà, chờ cảnh sát còng gã lại nhưng mấy cảnh sát này thế mà đều không mang theo còng tay, một người tháo dây giày ra, thời điểm này cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, Kỳ Nguyên nhận dây giày, lưu loát trói phạm nhân lại.
Cảnh sát kéo phạm nhân bị trói chặt dậy, giải đi, người kia vừa đi vừa hùng hổ, “Mịa! Thế mà đụng trúng đồ thần kinh!”
Kỳ Nguyên tiếp tục bị giải đến phòng thẩm vấn.
Sau khi phạm nhân hùng hổ kia bị giải đến cuối hành lang thì vòng về, đi vào một căn phòng trên hành lang, hắn la hét, “Trợ cấp! Tôi muốn xin trợ cấp bị thương ngoài ý muốn!”
Trình Cẩm cười nói, “Được, quay về rồi viết báo cáo đưa tôi, tôi sẽ ký tên.”
“Lại là báo cáo!” Bộ Hoan giả làm phạm nhân lớn tiếng kêu gào.
“…”
Cảnh sát phối hợp với Bộ Hoan rất bực mình, mặt anh ta bầm một mảng do bị Bộ Hoan đánh, bị thương ngoài ý muốn cái gì, rõ ràng là cố ý làm hại, đã vậy anh ta còn không có cách nào xin trợ cấp, bằng lòng viết báo cáo cũng không được.
“Này, đừng động đậy nữa.” Diệp Lai cầm máy ảnh chụp lại dây trói sau lưng Bộ Hoan.
Du Đạc kiểm tra nút thắt trên cổ tay Bộ Hoan một hồi, nói, “Khác với nút thắt trên tay người bị hại.”
Tay và chân người bị hại Vu Văn Dũng gần nhất đều có dấu nút thắt, là một kiểu nút hai số 8, người bình thường sẽ không thắt nút này, trên thuyền đánh cá thỉnh thoảng có dùng nhưng rất rõ ràng, Kỳ Nguyên không có thói quen dùng nút thắt này.
Diệp Lai giúp Bộ Hoan cởi dây thừng, Bộ Hoan vỗ vai người cảnh sát vừa hợp tác cùng, “Xin lỗi nhé người anh em.”
Không chờ người ta nói không sao, Bộ Hoan đã phối hợp vén áo sơ-mi lên, “Diệp Tử, lưng anh có bị bầm không, chụp cho anh mấy tấm, lưu lại làm bằng chứng.”
Diệp Lai trợn trắng mắt, “Anh có muốn cởi hết chụp mấy tấm không?”
“Được đó! Cách này hay, chúng ta tìm phòng trống từ từ chụp.”
“…”
Diệp Lai đưa máy ảnh cho Du Đạc, Du Đạc lắc đầu lùi lại mấy bước, “Em không có hứng thấy anh ấy khỏa thân.”
Vệ Lập Quần nói chuyện với cục trưởng xong quay lại, đứng một bên bất thình lình nói, “Tôi trái lại có thể giúp một tay.”
“… Không cần.”
Thành Gia Thụ nhìn Giang Quang Hoa không lên tiếng lại nhìn Trình Cẩm, “Vậy tiếp theo là đi thẩm vấn Kỳ Nguyên?”
Trình Cẩm nói, “Tôi và Dương Tư Mịch đi một chuyến.”
Mọi người cùng đến phòng thẩm vấn, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi vào phòng thẩm vấn, những người khác ở bên ngoài xem trực tiếp.
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch ngồi xuống đối diện Kỳ Nguyên, Trình Cẩm đặt tài liệu trong tay trước mặt Dương Tư Mịch, Dương Tư Mịch mở túi tài liệu rút ra tấm hình chụp hai tay Bộ Hoan bị trói, để lên bàn, “Nhận ra không? Mười phút trước anh trói.”
Kỳ Nguyên ngẩng đầu nhìn Dương Tư Mịch, kiềm chế tức giận, “Các người sắp đặt tôi?”
“Thú vị.” Dương Tư Mịch cười, “Chán ghét bị khống chế? Xem ra anh nhận tội ít nhất không phải vì bị ép buộc. Nút thắt trói người bị hại không phải nút thắt anh quen dùng. Có lẽ anh muốn nói anh biết rất nhiều kiểu nút thắt. Tôi có thể cho anh cơ hội để thử.”
Hắn lấy ra một tấm ảnh chụp nút thắt khác, mặt trước hướng lên hai giây rồi úp xuống, sau đó lấy một sợi dây thừng đưa cho Kỳ Nguyên, nghiêng đầu nhìn, “Muốn thử không?”
Kỳ Nguyên nhìn Dương Tư Mịch, cầm dây thừng, bình tĩnh thắt một nút thắt giống trong ảnh.
“Không tệ.” Dương Tư Mịch lộ ra nụ cười kinh ngạc, sau đó sắc mặt lập tức lạnh xuống, “Đáng tiếc nút thắt tôi vừa cho anh xem cũng không phải nút thắt trên người người bị hại.”
“…” Kỳ Nguyên híp mắt hung hăng nhìn thẳng Dương Tư Mịch.
Dương Tư Mịch nói, “Rất không thích lâm vào hoàn cảnh bất lực kiểu này? Nhưng anh lại cam tâm tình nguyện nhận tội, chuyện đến nước này, tất cả đều do anh tự làm tự chịu.”
Kỳ Nguyên cắn chặt răng không nói gì, cúi đầu xuống.
Dương Tư Mịch mở tài liệu trong tay, nhìn Kỳ Nguyên, “Ba anh mất sớm, ông ấy qua đời mười ba năm trước, lúc đó ông ấy không cẩn thận bị người ta lừa…”
Kỳ Nguyên ngẩng đầu, “Đừng nhắc tới ba tôi.”
Dương Tư Mịch nói, “Vậy nói về người còn sống đi. Anh có một em trai, mẹ anh vẫn còn, các anh hiện sống cùng nhau…”
Kỳ Nguyên phát hỏa, “Cái gì gọi là mẹ tôi vẫn còn? Anh có biết nói chuyện không hả? Bà ấy vốn rất tốt!”
Trình Cẩm nhíu mày, gõ bàn, “Im lặng.”
Kỳ Nguyên im lặng.
Dương Tư Mịch nói, “Anh và người nhà, còn có những người xung quanh sống với nhau tốt lành, thân thể khỏe mạnh, sự nghiệp tốt đẹp. Tình trạng cá nhân là ba mươi mốt tuổi, chưa kết hôn, không có bạn gái cũng không có bạn trai…”
Kỳ Nguyên cười lạnh, “Anh muốn nói tôi là biến thái?”
Trình Cẩm nói, “Đây là đặc sắc của nước ta, người bình thường luôn độc thân chắc chắn sẽ bị người khác nói là có vấn đề, phi lưu đoản trường, anh có thể gánh vác được chứng tỏ anh là người rất độc lập tự chủ.
Phi lưu đoản trường: lan truyền tin đồn, vu hại người khác
Kỳ Nguyên nhíu mày, “Rốt cuộc các người muốn nói gì?”
Dương Tư Mịch nói, “Loại người đủ độc lập như anh chắc chắn sẽ không muốn chết – không phải dùng cách thức cam chịu này, cho nên tại sao anh muốn nhận tội thay người khác?”
Kỳ Nguyên tìm tòi nghiên cứu nhìn họ, “Các người là ai, tại sao nhận định tôi không giết người?”
Dương Tư Mịch nói, “Tôi không biết anh có giết người không vì anh có năng lực giết người. Tôi chỉ cho rằng anh không phải sát thủ liên hoàn giết bốn mươi chín người.”
Nghe thấy giết bốn mươi chín người, Kỳ Nguyên không tự chủ lộ ra biểu cảm chán ghét trong chớp mắt.
Dương Tư Mịch đóng bìa tập tài liệu trong tay, “Cho nên anh có gì muốn nói không?”
“Không có.”
“Vậy cứ thế đi.” Dương Tư Mịch đứng lên, một tay cầm tập tài liệu, một tay khác đưa cho Trình Cẩm, kéo anh đứng dậy, hai người cùng đi ra.
Cứ thế mà đi? Kỳ Nguyên nghi hoặc nhìn bóng lưng họ, sao lại nắm tay đi ra? Chẳng lẽ điểm đặc sắc hiện nay của xã hội chủ nghĩa Trung Quốc là độc thân đáng xấu hổ hơn đồng tính luyến ái?