Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 1

Chương 52

“Lão đại, có chuyện rồi!”
Trình Cẩm vừa vào văn phòng liền bị đám Diệp Lai vây quanh, anh liếc nhìn cả đám người vẻ mặt khẩn trương, không thấy Du Đạc đâu bèn nhíu mày, “Du Đạc? Cậu ấy làm sao?”


Diệp Lai nói, “Không phải Du Đạc, lão đại, là anh!” Du Đạc không có mặt nguyên nhân là cậu bị gọi đi sửa máy tính hộ, cũng không xảy ra bất trắc gì.
Mấy ngày trước Trình Cẩm đưa cho họ hai tấm vé du thuyền xa hoa, bảo họ tra tin tức về nó.


Bộ Hoan thanh minh trước, “Bọn tôi thật sự không lười biếng.”


Trước tiên họ gọi điện cho phía du thuyền, bảo bên đó kiểm tra gian phòng trên du thuyền một lần, không có vấn đề; sau đó họ rất cần cù mang vé tàu đến phòng kiểm nghiệm chứng cứ, người bên đó kiểm tra xong thì nói vé không có vấn đề, hỏi họ giờ xử lý thế nào, đám Bộ Hoan quyết định không lên du thuyền chơi, để người của tổ kiểm nghiệm tùy tiện xử lý.


Sau đó người nọ đưa vé cho người khác, người này cầm về lại tặng cho bạn, người bạn không biết có phải lại tặng cho bạn bè người thân không… Tóm lại, cuối cùng một đôi người yêu lên du thuyền xa hoa vào ở gian phòng cảnh quan lộng lẫy đó, sau đó bọn họ không thể sống sót cập bến, pháp y nói là đột ngột phát bệnh tim nhưng hai người chết đều không có tiền sử bệnh tim.


Hàn Bân nói, “Nghi ngờ bước đầu là họ uống phải loại thuốc nào đó, có vài loại thuốc sau khi tiến vào cơ thể người thay cũ đổi mới rất nhanh, quá thời gian nhất định sẽ không tra ra.”


Tiểu An nói, “Lão đại, chắc chắn có người muốn đối phó anh và thầy Dương!” Nếu lúc đó ở trong gian phòng ngắm biển lộng lẫy là Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, không biết kết quả sẽ như thế nào…


Dương Tư Mịch không quan tâm chuyện này, hắn hỏi, “Trình Cẩm, vậy có phải chúng ta lại có ngày nghỉ không?”


Rất có thể. Vé tàu là Trình Cẩm cung cấp, mà người lên du thuyền lại chết, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đều không thoát khỏi hiềm nghi, khẳng định không thể tham gia điều tra vụ án này, thậm chí mọi thành viên tổ đặc án cũng không thể tham gia điều tra, những công việc khác có lẽ cũng phải tạm thời bỏ dở, không phải chính là lại có ngày nghỉ sao?


Trình Cẩm gọi điện thoại cho Khuất Dược, anh đoán thuyền mô hình là mồi câu nhỏ Khuất Dược thả xuống để thăm dò quan hệ của anh và Dương Tư Mịch, hoặc nói là cho họ một cơ hội công khai quan hệ, vì Khuất Dược đã chủ quan nhận định anh và Dương Tư Mịch không phải quan hệ bình thường. Có người thả câu, có người bằng lòng mắc câu, Trình Cẩm chọn công khai quan hệ của mình và Dương Tư Mịch, suy nghĩ của anh là dù sao làm trong ngành này đều là nhân tinh cả, anh và Dương Tư Mịch có gì thật lẽ nào bọn họ không nhìn ra?


Khuất Dược nhận điện thoại nói, “Tôi biết cậu sẽ tìm tôi mà. Không sai, thuyền mô hình là tôi tặng hai cậu, vé tàu cũng là tôi mua, nhưng chuyện còn lại không liên quan đến tôi. Cậu yên tâm, tôi sẽ tra rõ việc này, các cậu nghỉ ngơi mấy ngày trước đi.”


Được nghỉ có lương dường như không tồi nhưng vẫn mong sự việc sớm được điều tra rõ, nếu không cho dù Khuất Dược nhảy ra nói là hắn mua vé cũng sẽ không có ai tin.
Rất nhanh Tạ Minh để Ngụy Thanh thông báo họ được nghỉ phép tạm thời, lần này không quyết định thời gian nghỉ.


Đám Diệp Lai theo Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi ra ngoài, Du Đạc đi sửa máy tính giúp cũng quay về rồi, Trình Cẩm nói, “Về nhà cả đi, nhớ kỹ, cố gắng ở nơi an toàn.”
Diệp Lai cười nói, “Lão đại, đi theo anh là an toàn nhất!”


Tiểu An tung tăng nói, “Lão đại, về nhà anh nấu cơm đi, lâu lắm không tự động tay rồi!”
Một chiếc xe màu đen tướng tá rất lớn dừng bên cạnh họ, cửa sổ xe từ từ hạ xuống để lộ khuôn mặt tươi cười của Bộ Hoan, “Lên xe nào.”


Trình Cẩm quan sát chiếc xe trước mắt, “Đây là xe chống đạn?”
“Đúng vậy, trong cục vẫn rất quan tâm sự an toàn của tổ đặc án chúng ta.”


Trình Cẩm bất đắc dĩ lắc đầu nhẹ, kéo Dương Tư Mịch lên xe, không gian trong xe vẫn khá rộng rãi, sau khi toàn tổ đặc án lên xe cũng không có cảm giác chen chúc.
Chạy trên đường không lâu, họ phát hiện đằng sau không chỉ có một chiếc xe đang giả vờ đi cùng đường với họ.


Hàn Bân nói, “Cần tra xem ai đi theo chúng ta không?”
Trình Cẩm nói, “Cục số Mười đi, có ai có quan hệ cá nhân với bên đó không? Gọi điện hỏi thử.”
Quan hệ tốt nhất với họ trong bộ An ninh là cục số Chín và cục số Mười, trong đó cục số Mười am hiểu công việc giám sát kiêm bảo vệ hơn.


Hàn Bân lấy điện thoại di động ra bấm số, hắn tìm Lôi Sơn trước đây từng hợp tác một lần.
Trong chiếc xe ở xa, điện thoại di động của Lôi Sơn reo, hắn cầm điện thoại lên xem, cười nói, “Tổ đặc án tìm tới cửa.” Đồng nghiệp Lữ Văn Khải đưa đầu qua nhìn, sau đó “chậc” một tiếng.


Lôi Sơn ấn phím kết nối, cười nói, “Chúng tôi chỉ phục tùng mệnh lệnh của cấp trên thôi, các anh yên tâm, các anh hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm đó, đừng quản chúng tôi, xem như chúng tôi không tồn tại…” Ngay khi nhận điện thoại, hắn đã chuẩn bị trả lời các kiểu chất vấn của đối phương nhưng Hàn Bân chỉ “Ừ” một tiếng rồi cúp máy.


Lữ Văn Khải nhìn Lôi Sơn đột nhiên tắt tiếng đồng thời giống như bị nghẹn lời, mày nhíu lại, không nhịn được nói, “Bọn họ nói lời khó nghe gì rồi? Chúng ta cũng đâu có làm gì…”


Lôi Sơn ngắt lời hắn, “Không, họ không nói gì.” Hắn nhún vai, “Chắc là họ ngầm cam chịu cho chúng ta đi theo. Tôi cũng không biết họ nghĩ gì.” Bọn họ từng có kinh nghiệm bị người cùng ngành theo dõi, nhiều lúc biết rõ đối phương chỉ phục tùng mệnh lệnh của cấp trên nhưng vẫn không nhịn được tích giận, giờ đến lượt mình làm thế mà gặp phải người dễ nói chuyện, thật bất ngờ.


Lữ Văn Khải không quá tự nhiên ho khan, “Không phải nói họ không dễ chọc à? Bây giờ xem ra cũng được…”


Trong xe chống đạn, Hàn Bân nghe Lôi Sơn nói câu đầu tiên là biết đúng là cục số Mười, lấy được đáp án hắn liền cúp điện thoại, nói với đám Trình Cẩm, “Là cục số Mười.”
Tiểu An lầm bầm, “Đáng ghét, sao phải đi theo chúng ta.”


Diệp Lai cười nói, “Theo dõi cũng vất vả lắm, đợi chút nữa chúng ta ăn đồ ăn thơm phức, họ cũng chỉ có thể gặm lương khô, còn không thể đi ngủ, phải nhìn chằm chằm tất cả nhân viên khả nghi lui tới…”


Du Đạc nói, “Sớm biết thì ở trong cục cho rồi, chỗ đó an toàn nhất, cũng không cần lãng phí nhân vật lực.”


Dương Tư Mịch lên tiếng, “Tôi không thích ở lại cục.” Dù trước đây hắn thấy ở đâu cũng như nhau nhưng bây giờ hắn thích ở nhà hơn, với lại hắn cảm thấy nếu không có mấy người lắm chuyện này, hắn và Trình Cẩm ở đâu đều rất an toàn.


Trình Cẩm cười nắm chặt tay Dương Tư Mịch, sau đó cảm nhận được đối phương đang dùng sức nắm ngược lại, “Đương nhiên phải đi ra, nếu không làm sao biết ai đang có ý đồ gì?”


Bọn họ hiện là mồi câu. Bọn họ rất có tự giác làm mồi, không khăng khăng trốn trong xe chống đạn. Sau khi đến chợ thực phẩm, họ xuống xe đi mua thức ăn.


Đám Lôi Sơn rất phiền muộn, mấy người chạy tới cái nơi nhiều người thế này làm gì hả, chỗ này rất không dễ theo dõi đó, với lại người bình thường không phải thích đi siêu thị hơn chợ thực phẩm sao?


Cũng may không lâu sau họ đã đi ra, bây giờ đám Bộ Hoan mua thức ăn rất có năng suất, không mù quáng mua như lần đầu tiên, trên đường đi họ đã chọn món xong, sau đó vào chợ cứ trực tiếp mua là được.


Lôi Sơn nhìn tổ đặc án xách đủ loại thực phẩm ra khỏi chợ, bọn họ muốn thêm đồ ăn, đáng thương chúng ta chỉ có ăn đồ ăn liền.


Xe dừng ở dưới lầu tòa nhà Trình Cẩm sống, mọi người lên lầu, Trình Cẩm đang định lấy chìa khóa ra mở cửa đột nhiên dừng lại. Dương Tư Mịch híp mắt, Trình Cẩm ra dấu tay cho đám Diệp Lai sau lưng, mọi người chia thành hai đội dời bước sang hai bên trái phải cánh cửa dựa tường ẩn nấp. Trình Cẩm gõ cửa, bên trong không có động tĩnh, Trình Cẩm ra dấu tay với Diệp Lai, Diệp Lai liền phối hợp với tiếng gõ của Trình Cẩm, đứng trước mắt mèo gắn trên cửa hô, “Chào anh Trình, anh có nhà không, tôi sống ở lầu trên, quần áo tôi phơi hình như rơi xuống ban công nhà anh, có thể nhặt giúp tôi không?”


Bên trong truyền ra tiếng bước chân, sau đó cửa mở, đằng sau cánh cửa, một người phụ nữ xinh đẹp tóc dài để xõa kinh hãi phát hiện mình bị mấy khẩu súng nhắm vào, Tiểu An nói, “Cô đừng lộn xộn, tôi chưa bắn súng bao giờ đâu, cô vừa động, tôi căng thẳng trượt tay thì thảm rồi.” Tiểu An đúng là hôm nay mới nhận được súng, không biết có phải trong cục cho rằng lần này rất nguy hiểm thật không mà phân phối súng cho cả cô bé vừa thành niên này.


Người phụ nữ chỉ kinh ngạc trong chớp mắt rồi cười nói, “Dương, đã lâu không gặp. Mọi người vào trong trước đi.”
Dương Tư Mịch không hề che giấu thu hồi con dao lóe ánh bạc trên tay, “Đới Duy, nơi này không phải nhà em, em không nên tùy tiện bước vào địa bàn của tôi.”


Nếu không có nguy hiểm, Trình Cẩm liền bảo mọi người thu vũ khí lại, vào phòng rồi nói tiếp.
Trình Cẩm cười nói, “Tư Mịch, vị này là?”


Dương Tư Mịch kéo Trình Cẩm ngồi xuống ghế sofa, sau đó hắn thoải mái dựa sát vào người Trình Cẩm, “Đới Duy, tên tiếng Anh là David, sát thủ bị cảnh sát hình sự quốc tế truy nã, nhưng bọn họ có lẽ còn chưa biết người mình muốn tìm là nữ.”


Đám Bộ Hoan kinh ngạc nhìn Đới Duy, người phụ nữ này là sát thủ? Bọn họ càng thêm đề phòng.
Hàn Bân nhíu mày, có một sát thủ rất nổi tiếng tên David, nghe nói chưa từng thất bại, không ngờ đây là tên thật mà còn là nữ, lại quen biết Dương Tư Mịch?


Đới Duy cực kỳ bất đắc dĩ, “Dương, câu nói này của anh không chừng sẽ dồn em vào chỗ chết.”
Dương Tư Mịch nói, “Em đâu có dễ chết như thế.”


Đới Duy mỉm cười, Dương Tư Mịch biết nói câu đó giống như đã học được quan tâm người khác, hơn nữa không giống đang giả vờ, cô ta nhìn về phía người đàn ông thay đổi Dương Tư Mịch, tóc ngắn, khôi ngô, nụ cười trên mặt khiến người khác sinh ra cảm giác thân thiết với anh… Dương Tư Mịch đưa tay che mặt Trình Cẩm, “Anh ấy là của tôi.”


“…” Đới Duy cười, ánh mắt cô ta lơ lửng nhớ lại chuyện cũ, “Dương, em nhớ trước đây anh nói em thích ai cũng được.”
Trình Cẩm nắm tay Dương Tư Mịch kéo xuống khỏi mặt mình.


Dương Tư Mịch liếc nhìn Đới Duy, “Bây giờ tôi khác rồi, ngoài Trình Cẩm, em thích ai cũng được.” Người khác liên quan gì tới hắn.


Đới Duy cụp mắt nghĩ ngợi, “Được rồi, giành đàn ông với đàn ông là chuyện gì chứ?” Hơn nữa còn không giành được, loại chuyện tốn công không có kết quả này ai muốn làm? Cô ta bỏ qua ý tưởng đột phát, nghiêm túc nhìn Trình Cẩm, cười nói, “Xin chào, Trình Cẩm, rất hân hạnh được biết anh.”