Tổ Chuyên Án Và Những Vụ Án Bí Hiểm

Chương 78: Lời Kết

Một

Sau khi giải quyết xong vụ án ở Long Động, tôi lần lượt tìm đến Tiểu Na và Lưu Niên, hỏi họ xem có phải là Tế Văn đã mắc cái gọi là trúng độc xác chết không. Sau khi nghe tôi kể chuyện về Tế Văn, hai người đó đã đưa ra hai sự giải thích hoàn toàn trái ngược nhau. Tiểu Na thì cho rằng Tế Văn đã mắc phải chứng yêu xác chết - một chứng bệnh tâm lí nghiêm trọng điển hình. Cô ấy giải thích: “Anh ta thực sự hoàn toàn không bị nhiễm độc xác chết, mà trong y học cũng không tồn tại khái niệm nhiễm độc xác chết, chẳng qua anh ta chỉ tìm một cái cớ cho hành vi biến thái của mình, để có thể tiếp tục đắm chìm trong cơn mê muội với xác chết mà không phải chịu trách nhiệm. Anh ta cảm thấy toàn thân đau nhức, đó hoàn toàn toàn do tác động của tâm lí, vì trong tiềm thức, anh ta luôn nhớ đến khoái cảm có được với xác chết, nhưng về mặt đạo đức và nhân tính thì lại không cho phép anh ta tiếp tục làm cái việc trời đất không dung thứ ấy. Thêm vào đó là nỗi sợ hãi bản năng đối với xác chết, cho rằng xác chết không sạch, tổng hợp tất cả các nhân tố trên đã sinh ra chứng bệnh về tâm lí. Và chỉ cần thỏa mãn dục vọng yêu đương với xác chết, triệu chứng này của anh ta sẽ lập tức biến mất, có điều chỉ một thời gian sau, dục vọng yêu đương với xác chết lại bùng lên, và bệnh tâm lí kia sẽ lại xuất hiện.”

Giải thích của Tiểu Na xem ra rất có lý, nhưng sau khi nghe giải thích của Lưu Niên thì tôi lại thấy đầu óc rối ren hơn. Lưu Niên không đưa ra sự giải thích về y học một cách trực tiếp cho tôi, mà trước hết hỏi tôi một câu rằng: “Cậu có biết vì sao mỗi khi tiếp xúc với tử thi tôi lại phải đeo găng tay không?” Đúng là tôi chưa thấy anh ấy không đeo găng tay mà tiếp xúc với tử thi bao giờ. Tôi luôn cho rằng anh ấy làm như vậy là để giữ vệ sinh, nhưng ngay sau đó anh ấy đã cho tôi biết một chuyện khiến tôi không khỏi rùng mình:

“Tôi có người hàng xóm tên là thím Tư, bà này rất hay nói. Hễ không có việc là bà ấy lại ngồi trước của nhà, tôi thường nói chuyện với bà ấy. Có lần, tôi đùa và cho bà ấy một điếu thuốc, và bà ấy học hút thật, nhưng sau đó bà ấy đã chửi tôi, vì bà ấy đã nghiện thuốc và bắt tôi phải đi mua thuốc cho bà ấy.

Con cái đều đi làm ăn xa, bà ấy ở cùng với người chồng sức khỏe không được tốt. Sau đó, chồng bà ấy mất, biết chuyện đó, tôi sợ bà ấy nghĩ quẫn nên đã mua một bao thuốc ngon đến nói chuyện với bà ấy. Bà ấy nói, chồng bà ấy sức khỏe không tốt, ra đi chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, vì vậy bà ấy cũng không để tâm lắm và còn tự mình lau người cho ông ấy nữa. Trong khi nói chuyện, tôi để ý thấy bà ấy cầm thuốc ở bàn tay một cách rất ngượng nghịu, trong khi không động tý nào tới bàn tay phải, thế là tôi hỏi bà ấy có phải bị thương không. Bà ấy thở dài, nói: “Bị tàn phế mất rồi!” Dù chỉ là pháp y, nhưng dù gì thì tôi cũng là một bác sĩ, tôi hỏi bà ấy sao lại vô duyên vô cớ để bị nó tàn phế như vậy, có cần tôi chữa giúp cho không. Bà ấy cười đau khổ, đáp: “Cậu không chữa được đâu, bàn tay này của tôi vì hút phải tử khí nên mới như vậy...”

Bà ấy cho tôi biết, khi chồng bà qua đời, bà ấy đã lau người thay quần áo cho ông ấy. Lúc đó, bà ấy không nghĩ ra chuyện phải đeo găng tay, mà cứ dùng khăn mặt vắt khô rồi lau, việc xong mấy ngày sau thì phát hiện ra bàn tay phải vận động có phần hơi gượng. Bà ấy đã tới gặp bác sĩ, phần lớn họ đều nói rằng do lớn tuổi khí huyết không lưu thông, sau đó kê cho một đống thuốc chẳng có tác dụng gì. Cuối cùng, bà ấy tìm đến một thầy thuốc đông y lâu năm, người này bắt mạch cho bà ấy xong là biết bà ấy tiếp xúc trực tiếp với người qua đời, nói rằng tay của bà ấy hút phải tử khí, không chữa được nữa...

“Anh đeo găng tay khi tiếp xúc với tử thi chính là vì nguyên nhân ấy?” Tôi hỏi.

Lưu Niên gật đầu: “Ừ, tình trạng của bà Tư có thể có liên quan đến tuổi tác, vì bà ấy cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi. Có điều, trước lúc chồng chết, bà ấy chẳng hề có bệnh tật gì, không những có thể tự làm mọi việc trong sinh hoạt mà còn chăm sóc được cả người chồng ốm liệt giường lâu ngày, chỉ là vì lau người cho người chồng vừa qua đời mà bàn tay phải mới như vậy.”

“Anh cho rằng Tế Văn cũng là vì hút phải tử khí nên mới như vậy?”

Lưu Niên suy nghĩ một lát rồi mới đáp: “Hình như cậu đã bỏ qua một chi tiết, đó là lần đầu tiên Tế Văn giao cấu với xác chết, thì người chết ấy đã uống thuốc sâu tự vẫn. Có thể thuốc sâu đã khiến cho tử thi có những thay đổi khác thường, khiến Tế Văn nhiễm phải một loại độc tố nào đó trong quá trình giao cấu.”

“Nói như vậy, anh ta đã trúng độc xác chết thật?”

Lưu Niên lắc đầu: “Cũng không thể nói chắc chắn là nhiễm độc xác chết, mà chỉ có thể nói là một loại độc tố chưa biết tên, và loại độc tố này có khả năng tích tụ tại âm đạo của phụ nữ và có tính gây nghiện nhất định, vì thế mới khiến cho Tế Văn như vậy.”

“Anh nói đi nói lại vẫn chẳng phải là trúng độc xác chết còn gì?” Tôi mỉm cười ném cho anh ấy một điếu thuốc lá.

Anh ấy ngây ra một lúc bèn mỉm cười, đáp: “Khà, khà, cậu nói cũng đúng, độc tố tồn tại trên xác chết, ngoài cái tên độc tố xác chết thì còn biết gọi tên gì được?”

Hai

Khi tôi trở về Tổ Điều tra, Tổ trưởng gọi tôi vào phòng làm việc với nụ cười ranh mãnh, hỏi anh ấy có việc gì, anh ấy đáp với vẻ không mấy thân thiện:

“Anh Hoa định xin cho con gái về Tổ Điều tra, còn nhờ tôi nói giúp với Giám đốc sở, cậu nói xem tôi nên làm gì?”

Tôi lườm anh ấy một cái: “Đừng có giở trò đó ra với tôi, tôi theo anh mấy năm rồi, anh nghĩ thế nào sao tôi lại không biết. Từ xưa đến nay anh không làm gì mà không có mục đích, nếu Tử Điệp thực sự có những ưu điểm hơn người, có mà anh chẳng chạy ngay đến Đồn trưởng Hoa để xin người ấy chứ!”

“Cậu cũng hiểu tôi quá nhỉ, có điều Giám đốc sở đã có lời thì thực sự khó nghĩ quá!” Tổ trưởng chau mày, tỏ bộ mặt rầu rĩ.

“Anh tưởng rằng tôi sẽ tin anh à?” Tôi uể oải châm một điếu thuốc, “Chắc chắn anh đã cúi đầu trước Giám đốc sở, tôi đã chẳng phải nếm mùi hai năm ở Đội chống trộm cắp là gì?”

“Đó là do cậu tự chuốc lấy, ai bảo cậu cũng giống tính khí tôi. Làm việc đi thôi nhanh lên nào!” Thấy không gạt được tôi, Tổ trưởng bèn tìm cách đuổi khéo.

Sau đó, tôi nói chuyện qua điện thoại với Tử Điệp, tôi hỏi cô ấy có đúng là muốn xin về làm việc ở Phòng Trinh sát hình sự không, tuy Tổ trưởng là người bướng bỉnh, nhưng chỉ cần Giám đốc sở có lời thì việc vào các đội khác cũng không thành vần đề. Tuy nhiên, cô ấy lại nói rằng: “Tôi mới là người không muốn đến đó để rồi chạy theo đuổi anh khắp nơi, tôi sẽ chờ đến khi ở cấp cao hơn rồi mới tới đó để dắt mũi anh.”

Thì ra, việc phá xong vụ án ma núi đã khiến cho hai cha con họ được Bí thư huyện ủy rất khen ngợi và thăng chức nâng lương ngay lập tức, có lẽ lần sau gặp lại thì Tử Điệp đã ở cấp cao hơn tôi. Ồ, thế mà sao tôi đã phá được rất nhiều vụ án treo mà vẫn cứ là một con tép nhỉ, trong khi người khác mới chỉ phá được một vụ đã được thăng chức ngay? Quảng Đông có một câu tục ngữ rất hay, đó là: “Đồng nhân không đồng mệnh, đồng sản không đồng bính”, thôi chấp nhận số phận vậy, những vụ án chờ tôi đi phá còn nhiều lắm.

Ba

Sau khi Lương Chính báo cáo hết vụ án với Giám đốc sở, bèn hỏi: “Tình hình anh Hoa gần đây thế nào? Chắc không trách tôi vì chuyện tôi từ chối điều động con gái anh ấy đến đây đấy chứ ạ?”

“Có lẽ không đâu, bây giờ cha con họ đang là những người nổi tiếng ở huyện Xung Nguyên, Bí thư huyện ủy ở đó còn gọi điện cho tôi hết lời khen ngợi năng lực làm việc của họ!” Giám đốc sở ngừng một lát rồi nói tiếp: “Công lao của A Mộ đều nhường hết cả cho họ, tôi có nên khen ngợi cậu ấy một chút không?”

“Giám đốc đừng làm hư cậu ấy, cậu ấy như thép mới ra lò, không rèn không được. Ngày nào mà tôi chả rèn cho cậu ấy, cho dù cậu ấy có biểu hiện tốt đến mấy.” Lương Chính cười ranh mãnh, rồi nói tiếp: “Có điều, có lúc cũng phải cho cậu ấy nếm chút ngọt ngào. Nghe nói Duyệt Đồng ở Đội Kĩ thuật lấy thẻ của cậu ấy tiêu mất hơn bốn ngàn đồng, hơn nữa lại cùng tiêu với Tiểu Điệp. Anh xem liệu có thương lượng với anh Hoa một chút để cơ quan anh ấy thưởng cho cậu Mộ ít tiền được không?”

“Chuyện này không có gì, anh Hoa chắc sẽ không từ chối đâu, vì suy cho cùng thì khoản tiền đó cũng tiêu cho con gái anh ấy mà, cùng lắm bảo anh ấy bỏ tiền tài ra là được.” Giám đốc sở nói, rồi đưa hồ sơ một vụ án khác cho Lương Chính và nói tiếp: “Đã đến lúc vào việc chính rồi.”

Lương Chính giở hồ sơ, đọc: “Có ma vào lúc đêm khuya ở Đài hóa thân, khiến một nhân viên ở đó sợ quá phát điên...” Đọc rồi, Lương Chính nở nụ cười hiếu thắng, “Vụ án này hẳn rất thú vị đây, cậu A Mộ lại được phen bận rộn rồi!”

Hồ Sơ Vụ Án Bí Hiểm

Nguyên Mẫu Chân Thực Của Vụ Án Giao Cấu Với Xác Chết Đến Nay Vẫn Bỏ Ngỏ

Nguyên mẫu của vụ án thứ sáu là do một người bạn trên mạng có tên là “Bướm yêu hoa” và “Hồ sơ 12 giờ đêm” của nhóm QQ cung cấp nhân đây tôi xin được chân thành cảm ơn các bạn.

Vì nguyên mẫu của ma núi có liên quan đến một vụ án cho đến nay vẫn chưa phá xong, nên tên nhân vật và địa phương đều được thay đổi.

Cuối những năm tám mươi, người dân làng thôn khắp vùng lân cận của một thị trấn X thuộc thành phố Y bắt đầu lên núi trồng cây kinh tế, để ngăn chặn kẻ trộm lấy cấp nhựa thông, cứ đến mùa thu hoạch họ lại cử người lên canh giữ ban đêm trong rừng.

Giống như những gì đã viết trong truyện vốn dĩ mỗi đêm có hai người trông, nhưng có một đêm, một trong hai người canh có vợ sắp lâm bồn nên vội vàng về nhà. Người còn lại là A Tam, một thanh niên hai mươi tuổi. Một người canh thì cũng không có vấn đề gì, cái chính là gần ngôi nhà gỗ nơi dùng làm lán canh mới thêm một ngôi mộ mới, đó là mộ của một phụ nữ trẻ vì cãi nhau với chồng trong lúc nghĩ quẩn đã uống thuốc sâu tự tử.

Đêm ấy là ngày mười sáu trăng vừa tròn vừa sáng, gió núi thổi làm bay bay những lá phướn trên mộ và phát ra tiếng kêu phần phật khiến cho A Tam mấy lần định bỏ chạy về nhà. Con người ta là như vậy, càng là những thứ đáng sợ thì lại càng muốn nhìn xem, vì vậy mà A Tam cứ nhìn ra phía ngôi mộ từ cửa sổ của ngôi nhà gỗ. Thế rồi đến nửa đêm cậu mơ màng thiếp đi, không biết bao lâu sau đó thì bị đánh thức bởi tiếng đào bới không lấy gì làm to. Cậu nhìn ra ngoài qua cửa sổ, thấy một con gì đó hình dạng rất giống người đang đào ngôi mộ đó lên cậu tưởng rằng có kẻ đào trộm mộ, nhưng trong mộ làm gì có thứ đáng tiền để ăn trộm nhỉ? Không hiểu có chuyện gì mặc dù sợ đến chết, nhưng lại cũng rất tò mò thế là cậu lẳng lặng ra khỏi ngôi nhà gỗ. Cậu đi đến gần, thì nhìn càng rõ hơn, thì thấy một sinh vật rất giống một người đàn ông, nhưng toàn thân là một màu đen, đang đào bới ngôi mộ như một con chó dại, tiếng đất cát rơi xuống kêu rào rào.

A Tam càng thấy tò mò hơn và cứ lặng lẽ quan sát đối phương, xem hắn muốn làm gì. Một lát sau sinh vật kia kéo quan tài lên, bật nắp và lôi xác chết trong đó ra rồi lột hết quần áo trên xác chết!

Một làn gió lại thổi tới, mùi thối từ xác chết bay ra, khiến A Tam buồn nôn. Bởi cảnh tượng mà A Tam nhìn thấy đó là sau khi lột hết quần áo trên xác chết, sinh vật kia đã giao cấu với xác chết, dưới ánh trăng, những động tác giao cấu thật là đáng sợ và buồn nôn.

Hì hục một hồi, sinh vật ấy mới rời khỏi xác chết của người phụ nữ A Tam chớp mắt một cái, thì không thấy kẻ kia đâu nữa. A Tam vừa lăn vừa bò về thôn, vừa gõ cửa vừa la hét, đánh thức tất cả mọi người trong thôn. Mọi người cầm đuốc lên núi xem, hiện trường vô cùng bừa bãi, xác chết của người phụ nữ trần truồng nằm trên mộ, hai mắt vẫn mở trừng, toàn thân toàn bùn. Người dân trong thôn rất phẫn nộ, mấy chục người chia nhau đi tìm. Nhưng, cho đến tận lúc trời sáng vẫn chẳng thu được gì, mọi người đành phải chôn cất xác của người phụ nữ một lần nữa, rồi cắt cử người trông giữ ngôi mộ trong một tháng.

Từ những năm tám mươi, chuyện hãm hiếp xác chết bắt đầu hoành hành cứ hễ trong khu vực có cô gái nào chết trẻ thì sinh vật ấy lại xuất hiện như một con chó dại. Để đề phòng xác của người thân không bị xâm phạm nhiều gia đình đã cắt cữ người trông giữ bên mộ cả tháng trời. Nhưng, sinh vật đó chờ đến khi những người canh giữ đi hết thì lập tức đào mộ và giao cấu với xác chết, cho dù xác chết đó thối rữa đến mức nào!

Hơn hai mươi răm qua, vụ án đó vẫn không phá được, vì thế, chính quyền địa phương luôn bưng bít thông tin, những người bên ngoài biết rất ít về những điều mà xóm trên ngõ dưới đều biết rất rõ.

Ngoài việc hãm hiếp xác chết, thực ra câu chuyện thứ sáu còn có không ít tình tiết chân thực ví dụ như chuyện A Mộ nhìn thấy con ma áo trong mặt đỏ ở chương một. Những hình nộm trong truyện là những gì trong hiện thực thì không ai biết, vì người bạn cung cấp đề tài này không dám tới gần để nhìn.

Lúc đó, người bạn ấy lái xe đi đường ban đêm, khi đi đến đoạn hoang vắng, thì chiếc xe bỗng dưng chết máy. Khởi động rất nhiều lần và rất lâu cũng không được, người ấy bèn cầm đèn pin xuống xe mở nắp ca pô để kiểm tra. Kiểm tra một lượt vẫn không phát hiện ra điều gì, khi quay về xe thì chợt nhìn thấy ở phía xa dường như có rất nhiều ngôi mộ, hơn nữa còn có hàng chục hàng trăm hình thù mặt đỏ áo trắng rất giống người đang nhảy nhót.

Người bạn ấy sững người, vội vừa bò vừa lăn quay lại may sao, một lúc sau có hai chiếc xe chở hàng đi qua, tài xế xe hàng rất tốt bụng, xuống xe giúp người bạn ấy. Nhưng, điều lạ lùng là, người tài xế xe chở hàng kia chỉ vặn khóa chiếc xe lập tức nổ máy, trong khi trước đó người bạn ấy mở khóa tới cả mấy chục lần cũng không được. Kể từ đó về sau người bạn ấy không bao giờ dám lái xe đi đêm nữa.

Ngoài ra, còn có rất nhiều nguyên mẫu chân thực của các tình tiết mà Cầu Mỗ không thể nào liệt kê hết ở đây, nhưng điều đáng nói đến là chuyện về thím Tư, những điều viết trong truyện hoàn toàn giống như trong hiện thực. Vì thím Tư là hàng xóm của một người anh em của Cầu Mỗ, chuyện đó là do thím Tư nói với chính Cầu Mỗ. Mặc dù đã khám và điều trị theo nhiều bác sĩ, nhưng cho đến nay tay của thím ấy vẫn rất gượng.