Tổ Chuyên Án Và Những Vụ Án Bí Hiểm

Chương 68: Lời Nguyền Của Ma Núi

Lái xe cùng Tử Điệp đếng rừng thông, khi chiếc xe vẫn còn chưa kịp dừng thì bỗng nhiên có một đám đông giận dữ xông ra và vây lấy chiếc xe. Xem ra họ rất kích động, có mấy người đàn ông vạm vỡ còn ra sức đập vào kính xe, ra hiệu cho chúng tôi xuống xe. Số lượng của đối phương rất đông, ít ra cũng tới bốn chục người, tôi thực sự hoảng hốt trước vẻ giận dữ của họ. Giữa ban ngày ban mặt tụ tập để cướp bóc, đến xe của cảnh sát cũng không bỏ qua, không hiểu sao trị an ở đây lại tồi đến thế.

Tôi đang định bảo Tử Điệp gọi điện về đồn xin cứu viện thì phát hiện ra, đám đông tuy chủ yếu là đàn ông nhưng trong đó cũng có không ít những phụ nữ lớn tuổi. Cho dù có dốc cả sào huyệt ra thì có lẽ cũng không cần phải dùng đến cả mấy bà già này! Tôi nghĩ, mình đã đoán sai rồi, vì thế bèn hỏi Tử Điệp những người này là như thế nào.

“Bọn họ là người của bản Long Động, mỗi lần xảy ra chuyện ma núi tác quái thì họ lại làm ầm ĩ lên một phen.” Tử Điệp nói với vẻ mặt không vui.

“Thì ra là như vậy.” Tôi nhún vai bất lực. Cũng khó mà trách được liên tiếp xảy ra những vụ hiếp dâm xác chết như thế, ai mà không tức giận! Hung thủ đích thực thì vẫn chưa tìm ra, vậy thì chỉ còn cách trút giận lên “cảnh sát làm việc không hiệu quả” mà thôi.

“Cô đừng xuống xe vội, để tôi xử lý đã!” Tôi nói rồi định mở cửa xe, tuy nhiên việc đơn giản ấy cũng tốn không ít thời gian, vì cửa xe đã bị những người bên ngoài chặn mất.

Khó khăn lắm tôi mới bước được xuống khỏi xe, một bà cụ già giơ chiếc gậy lên định đánh tôi, những người khác cũng trong tư thế sẵn sàng nện cho tôi nhừ tử. Hai bàn tay khó chọi lại được hai bàn tay, huống chi đối phương có tới hơn bốn chục người, có tới những hơn tám chục bàn tay, chỉ cần mỗi người cấu cho tôi một cái cũng đủ lắm rồi. May mà, tuy nắm đấm của tôi không có tác dụng, nhưng đầu óc thì vẫn rất linh hoạt, tôi lập tức nói to: “Tôi là người của Chính phủ cử đến?”

Chiêu này quả là có tác dụng, chiếc gậy của bà cụ dừng lại trên không và không giáng xuống đầu tôi. Thế là tôi bèn nói tiếp: “Chuyện ma núi đã khiến cho Chính phủ rất chú ý, Giám đốc sở công an rất giận dữ trước việc đồn công an của huyện Xung Nguyên cho đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ, vì thế đã cử tôi tới phối hợp điều tra. Mọi người cứ yên tâm, tôi sẽ điều tra đến cùng vụ án này và nói lại rõ ràng với bà con. Người của Phòng Trinh sát hình sự chúng tôi làm việc rất chú trọng đến hiệu quả, không bao giờ có tác phong làm việc qua loa như cảnh sát ở đây đâu. Có điều, để có thể bắt được con ma núi ấy nhanh nhất, thì tôi muốn mọi người hết sức phối hợp công tác điều tra, vì suy cho cùng tôi không phải là siêu nhân, nếu mọi người không phối hợp, thì công tác điều tra không thể nào tiến hành được.”

Nói một hồi, cuối cùng tôi cũng đã trấn an được những người dân bản, họ ghé vào tai nhau thì thầm, đại khái nói rằng tôi là cán bộ cao cấp của Chính phủ, lần này chắc hẳn sẽ bắt được con ma núi...

Tôi chợt cảm thấy rất hãnh diện, cảm giác thỉnh thoảng được làm cán bộ cao cấp thật là thích. Thực ra, tôi chỉ là một con tép riu, chưa nói đến chuyện không hề có vị trí nào trong chính quyền tỉnh, ngay cả ở Tổ Điều tra cũng chỉ là một chân sai vặt mà thôi.

Có lẽ, tôi cũng nên cân nhắc đề nghị của đồn trưởng Hoa một chút, ở lại đây để đảm nhận chức đồn trưởng sắp tới. Nhưng, ý nghĩ ấy chỉ lóe qua trong đầu mà thôi. Tôi vẫn rất thích cuốc sống nhiều màu sắc chốn đô thị, nếu bắt tôi ở lại nơi nhỏ bé này, có lẽ tôi phát điên lên mất.

Vì dân bản coi tôi là cán bộ cao cấp, hơn nữa, trong lời nói tôi đã cố ý vạch rõ ranh giới với cảnh sát ở đây, nên thái độ của họ đối với tôi lập tức thay đổi hẳn. Bà cụ lúc nãy định đánh tôi còn nắm lấy tay tôi, dắt tôi tới hiện trường xảy ra vụ án, tôi vừa đi vừa khua tay về phía Tử Điệp đang ngồi trong xe, ra hiệu cho cô ấy xuống xe và đi cùng.

Trên đường đi, bà cụ nói rằng người trong bản đều gọi bà là bà Ba, nạn nhân bị ma núi xâm phạm lần này là cháu dâu của bà, vì vậy bà mới tức giận và định đánh tôi như vậy. Bà còn cho tôi biết, những người cùng đi phần đông là người thân của người bị hại. Trong khi nói chuyện, tôi để ý những người dân bản ấy chủ yếu là đàn ông, người lớn tuổi cũng đã ở độ tuổi cổ lai hy, người ít tuổi đang ở độ tuổi thiếu niên. Nhưng phụ nữ thì chỉ có mấy bà già như bà Ba.

Đất lề quê thói, tôi biết có những nơi cấm phụ nữ làm các công việc cúng bái, nhưng sao mấy người như bà Ba lại không bị cấm như vậy? Tử Điệp đã đuổi theo kịp, nhưng bọn họ cũng không ngăn lại. Thế là tôi định hỏi bà Ba xem ở bản của bà có kiêng kị như thế không, và tất nhiên để tránh làm bà ấy phật lòng, tôi đã cố gắng đưa ra một câu hỏi rất ngắn gọn và khéo léo: “Thưa bà, đồng nghiệp của cháu cũng muốn đi cùng, như thế có tiện không? Cô ấy là phụ nữ, ở đây mọi người có kiêng không ạ?”

“Không kiêng kị gì đâu, không kiêng gì đâu. Tuy bản này nói là của người Dao, nhưng thực ra đó chỉ là trên danh nghĩa thôi, cũng chẳng có gì khác với các anh đâu, không có quy định gì đặc biệt. Chỉ cần các anh bắt được ma núi, thì muốn đưa ai tới cũng được.” Mặc dù răng của bà Ba đã rụng hết cả, nhưng lời nói vẫn khá rành rọt, tôi vẫn nghe được rõ ràng, tinh thần của bà ấy tỏ ra cũng vẫn rất minh mẫn.

“Thế thì cho phép cháu được nói thẳng, nếu phụ nữ cũng tới đây được, sao lại chỉ có mấy bà cụ như bà, mà không thấy những người phụ nữ trẻ hơn.” Tôi cố gắng nói thật lễ phép, vì tôi không biết vấn đề này có làm bà ấy tức giận hay không.

Tôi vừa nói xong, sắc mặt bà ấy tối hẳn lại. Khi mà tôi tưởng rằng bà ấy sẽ trở mặt thì bà ấy thở dài và nói: “Những người có thể đến được thì đều đến cả rồi, phụ nữ trong bản chỉ còn những bà già như chúng tôi và mấy đứa bé gái. Các bé gái vì sợ bị ma núi nhằm vào nên không dám đến, những bà già như chúng tôi không bị ma núi nhằm vào nên chẳng sao cả.”

“Những phụ nữ trẻ trong bản đi làm việc ở nơi khác rồi phải không ạ?” Tôi hỏi.

“Đúng là có một số người đi làm ở nơi khác, bây giờ dù những đứa bé gái không chịu đi thì chúng tôi cũng sẽ đuổi đi, chứ nếu ở lại mà bị ma núi nhắm trúng thì chỉ có một con đường chết.” Bà Ba càng nói càng buồn bã, đôi mắt già nua rưng rưng lệ, “Cháu dâu của tôi vì không nỡ xa con, dù tôi có khuyên nhủ thế nào nó cũng không chịu đi, cuối cùng đã bị ma núi nhắm vào...”

Bà ấy cứ nhắc đi nhắc lại câu “ma núi nhắm vào”, tôi không hiểu ý bà ấy muốn nói gì, bèn hỏi: “Bà nói ma núi “nhắm vào”, có phải ý muốn nói ma núi vào bản giết người không ạ?”

“Không phải. Nếu ma núi mà vào bản thì dù có mất mạng già này tôi cũng không tha cho nó, nhưng nó cứ muốn ẩn giấu rất kĩ, hai chục năm nay, chẳng có mấy người nhìn thấy bóng dáng của nó.” Bà Ba nói đến đây lại trở nên giận dữ.

“Ma núi không vào bản, vậy thì nó làm hại người như thế nào?” Tôi càng nghe càng thấy mơ hồ.

“Nó nguyền rủa bản của chúng tôi, các cô gái trẻ đẹp đều bị nó nguyền rủa, rồi sau đó bị chết một cách khó hiểu. Hai chục năm nay, các cô gái bị nó nguyền rủa không đếm hết, những cô gái chôn ở đây đều bị chết vì lời nguyền rủa của nó.” Nói rồi, bà đưa tay chỉ về phía trước. Thì ra chúng tôi đã tới hiện trường từ bao giờ.

Cảm giác giữa ban đêm và ban ngày đúng là rất khác nhau! Những ngôi mộ và những “con ma chết treo” mặt đỏ áo trắng đêm hôm qua làm tôi sợ đến chết ngất, bây giờ nhìn gần hoàn toàn không thấy sợ chút nào, ngược lại vì có hàng trăm hình nhân như vậy nên trông còn có vẻ khí thế hơn. Tôi bước tới phía trước một hình nhân để nhìn, thì ra đó chỉ là một hình người được làm bằng cành cây, đầu trùm khăn đỏ, trên thân khoác một chiếc áo trắng rách nát được treo lơ lửng trên cành cây mà thôi.

“Nó không làm cho cậu sợ đấy chứ?” Bà Ba hỏi.

“Nói thật lòng, đêm hôm qua khi cháu đi ngang qua đây, nó làm cháu sợ quá.” Tôi ngượng ngùng đáp.

Bà Ba thở dài: “Chúng tôi cũng biết làm như vậy sẽ khiến cho những người từ xa đến sợ hãi, có điều, cũng chỉ vì con ma núi hoành hành quá, chúng tôi không còn cách nào khác nên mới làm như vậy!”

“Chúng có thể đối phó được với ma núi thật sao?” Tôi đưa mắt liếc nhìn hình nhân một cái.

“Nói có tác dụng thì cũng chẳng có đâu, nhưng chúng tôi không thể không làm gì! Mấy người cảnh sát các anh không bắt được ma núi, nên chúng tôi đành phải dùng chúng để canh mộ.” Bà ấy nói với vẻ rất hùng hồn, như thể mọi cảnh sát đều nợ tiền của bà ấy.

Con người ta là như vậy, những vấn đề mà mình không giải quyết được thì thường đổ trách nhiệm sang đầu người khác, khi người khác có sai sót gì thì họ lại cảm thấy mình làm gì cũng đúng, dù những việc mà họ làm càng tệ hơn. Có lúc, thậm chí còn mượn những việc làm sai mà mình gây ra để buộc đối phương phải đi theo khuôn phép, những người như bà Ba hình như cũng đã làm như vậy. Treo rất nhiều những hình nhân đáng sợ như vậy ở hai bên con đường chính dẫn vào huyện Xung Nguyên, người nơi khác đến nhìn thấy không sợ hãi mới là lạ. Không ai dám đến đây đầu tư, kinh tế ắt đi xuống, chính quyền địa phương chắc hẳn rất quan tâm. Có điều chính quyền cũng không có cách gì, chưa bắt được ma núi, dân chúng lại là người thiểu số, nếu không thì những hình nhân đó đã bị buộc phải tháo xuống rồi.

Hình như bà Ba còn định than vãn điều gì đó với tôi, nhưng tôi không muốn nghe bà ấy kể lể nữa, bèn nói: “Chúng ta đến hiện trường xem sao đã.”

Nhờ có sự giúp đỡ của bà Ba, chỉ đi ít bước chúng tôi đã tới hiện trường. Trời đất, mặc dù tôi đã xử lý không ít vụ hung án, đã từng nhìn thấy khá nhiều hiện trường đáng sợ, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi không nén được bật kêu thành tiếng. Tử Điệp thì càng không phải nói, có lẽ vì hôm qua trời tối, cô ấy không nhìn rõ, bây giờ khi đang là ban ngày, vừa nhìn thấy cô ấy đã lập tức chạy ra xa, nôn thốc nôn tháo.

Phía dưới những nhân mặt đỏ áo trắng là ngôi mộ bị đào bới. Những lớp bùn đất tơi xốp vung vãi khắp xung quanh ngôi mộ, những mảnh của chiếc áo tang bị xé vụn rải rác trên đất, nắp quan tài bị vứt bừa sang một bên. Tất cả cảnh tượng ấy chỉ là những cành lá làm nền, bởi ngay bên cạnh đó là Đinh Hương Hoa - một cái xác thối rữa cực độ chủ nhân của ngôi mộ bị xâm phạm.

Trời đất! Xác chết đã bị thối rữa đến thế rồi sao mà ma núi vẫn ra tay được?! Tôi nhìn thấy đã không còn muốn ăn, chứ đừng nói đến ham muốn xác thịt!

Biện pháp điều tra ra hung thủ tốt nhất trong các vụ án hãm hiếp xác chết cũng như các vụ án cưỡng hiếp, đó là xét nghiệm tinh trùng còn sót lại trên cơ thể của người bị hại, có điều ở đây không có cơ quan pháp y cũng như nhân viên và thiết bị xét nghiệm, vì thế trình tự này có thể bỏ qua. Mặc dù tôi có thể tự lấy tinh dịch ra từ trên thân của xác chết, sau đó đưa tới xét nghiệm ở các huyện thị lân cận có thiết bị tương ứng, nhưng tôi không thể có đủ dũng khí trước một cái xác đã phân hủy đến mức độ ấy. Có thể, những người biến thái như Lưu Niên mới có đủ dũng khí để làm việc này, còn tôi thì không thể làm được, chỉ riêng mùi hôi thối nồng nặc cũng đủ làm tôi phát ngất rồi.

Mặc dù hiện trường nồng nặc mùi hôi thối, nhưng không thể không làm gì, vì thế tôi đành cố nén cơn buồn nôn tìm kiếm những dấu vết còn lại. Phần mộ bị đào bằng tay không rất rõ, trên vách mộ vẫn còn dấu vết những ngón tay cào lên, không có dấu vết móng vuốt của động vật, còn độ to nhỏ và khoảng cách giữa những dấu ngón tay trên vách mộ thì tương đương như tay người, vì thế gần như có thể khẳng định: “Kẻ gây án là con người.”

Dấu vết ngón tay trên nắp quan tài lại càng rõ hơn, kẻ gây án có lẽ đã bật nắp bằng tay không, việc này người bình thường không thể nào làm được, ngoài sức khỏe phi thường, kẻ gây án còn có đôi bàn tay “cứng như thép”.

Quan sát kĩ một lát, ngoài những dấu vết ngón tay ra thì không phát hiện thêm gì nữa. Lớp đất vung vãi lẽ ra có thể cung cấp một chứng cứ quan trọng, đó là dấu chân của kẻ gây án, nhưng đáng tiếc nó đã bị dân bản vô tình làm hỏng, bây giờ, xung quanh ngôi mộ toàn là dấu chân của họ. Vì không thể tìm thêm dấu vết, tôi nói với bà Ba là có thể chôn lại xác chết, sau đó chuẩn bị ra về cùng Tử Điệp. Nhưng, bỗng nhiên bà Ba kéo tay tôi lại, nói rằng nhất định phải bắt bằng được con ma núi và trả lại sự công bằng cho cháu dâu bà. Tôi lại phải nói với bà ấy một hồi lâu rồi khó khăn lắm mới thoát thân nổi.

“Anh có phát hiện thấy gì không?” Trên đường trở về đồn cảnh sát, Tử Điệp hỏi tôi. Vừa nãy, nhìn thấy cái xác thối rữa cô ấy lập tức nôn thốc nôn tháo nên hầu như không quan sát được tình hiện trường.

Tôi đáp: “Dấu chân mà ma núi để lại đã bị dân bản làm hỏng mất rồi, ở đây lại không có pháp y nên không thể tiến hành khám nghiệm xác chết được, hơn nữa cũng không có sự hỗ trợ của đội kĩ thuật, những manh mối phát hiện ra rất ít. Dấu vết duy nhất phát hiện được đến nay là dấu tay, có thể phán đoán, ma núi là một người đàn ông đã trưởng thành, tuổi từ ba mươi nhăm đến năm mươi nhăm, rất khỏe và bàn tay đầy vết chai.”

“Tuổi từ ba nhăm đến năm nhăm, tay đầy vết chai... sao anh lại có thể khẳng định như vậy?” Tử Điệp nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc.

Tôi giải thích: “Ma núi liên tục gây án trong hai chục năm rồi, nếu là ở thành phố thì không ngoại trừ có người bắt chước, nhưng đây là vùng nhỏ, hơn nữa những kẻ có khuynh hướng yêu xác chết khá hiếm hoi, vì thế tôi cho rằng, kẻ gây án chỉ có một. Những thiếu niên dưới mười lăm tuổi phạm tội cưỡng hiếp không nhiều lắm, hơn nữa, ở một vùng rừng núi như thế này có lẽ ở độ tuổi ấy đến cả ý thức về tình dục cũng chưa hình thành, hãm hiếp xác chết lại càng là chuyện không thể. Vì thế, giả thử ma núi bắt đầu gây án từ năm mười lăm tuổi thì đến nay tuổi của nó sẽ là ba mươi nhăm. Còn nếu ma núi đã quá năm mươi nhăm tuổi thì cho dù dùng xẻng mà phải đào một mình đã là việc vô cùng vất vả, càng không nói tới chuyện bới mộ và bật nắp quan tài bằng tay không. Xem xét thêm vấn đề giảm ham muốn tình dục của độ tuổi, thì càng thấy rõ giới hạn tối đa độ tuổi của ma núi sẽ là năm mươi nhăm tuổi.”

“Vậy chuyện tay đầy vết chai cũng là do anh đoán ra?” Tử Điệp lại hỏi.

“Không phải là đoán, mà là suy lý.” Tôi khẽ nắm lấy cánh tay trắng ngần và nõn nà của cô, nói: “Nếu tay của ma núi cũng mềm mại như tay cô thì mộ chưa đào xong hai bàn tay của hắn đã bị rách bươm ra, và trên đất cũng như áo tang bị xé sẽ dính đầy vết máu. Nhưng, tôi không thấy có giọt máu tươi nào ở hiện trường, vì thế rút ra kết luận. Da tay của ma núi rất dày, hơn nữa còn đầy vết chai sần.”

Tử Điệp bỗng run bật người, rụt tay về, mặt ửng đỏ, lời nói cũng trở nên lúng túng: “Xem ra, anh cũng có phần giỏi đấy chứ.”

“Tôi vẫn còn kém cỏi lắm! Nếu cộng sự của tôi tới, thì chỉ trong vài ba ngày, anh ấy sẽ bắt được ma núi thôi.” Tôi chợt nhớ đến Tiểu Tương, nếu cậu ấy tới, tôi sẽ nhẹ nhàng biết bao! Giống như trước đây, mỗi khi điều tra vụ án, hầu như cậu ấy không cần đến tôi giúp, một mình cũng có thể giải quyết ngon lành.

“Vài ba ngày mà có thể phá xong một vụ án tồn đọng suốt hai mươi năm, có phét lác quá không vậy?” Tử Điệp mở to đôi mắt tuyệt đẹp như hai giọt nước, nói với vẻ kinh ngạc.

“Cô cũng có thể làm được, chỉ cần cô để tâm chú ý đến mỗi một chi tiết.” Tôi cười, đáp.

Tử Diệp im lặng, dường như cô ấy đang nhớ lại chi tiết trong vụ án, nhưng cũng dường như không tìm ra lời giải đáp. Một lát sau, cô ấy nói: “Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

“Trước hết trở về làm no cái bụng đã, sau đó hãy tính. Tôi còn chưa kịp ăn sáng đây này!” Bụng tôi đói cồn cào từ lâu rồi.

“Chỉ biết đến ăn. Vừa nãy bố tôi đã nói với dân bản là sẽ phá xong vụ án này trong vòng một tháng. Nếu anh không bắt được con ma núi, bọn họ lại kéo đến gây chuyện đấy.” Bệnh đại tiểu thư của cô ấy lại bắt đầu phát tác.

“Cô cũng rất quan tâm đến đồn trưởng Hoa đấy chứ.” Tôi liếc nhìn Tử Điệp một cái, vẻ tinh nghịch. Tử Điệp lập tức quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa xe, nói: “Tôi đâu có quan tâm đến ông ấy, tôi chỉ muốn nhanh chóng phá xong vụ án này.” Phụ nữ đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Thấy sắp về đến đồn, tôi không đùa cô ấy nữa mà nói một cách nghiêm túc: “Vừa rồi trong lúc nói chuyện với tôi, bà Ba có nói đến một chi tiết khiến tôi rất chú ý.” Nghe vậy, Tử Điệp quay mặt lại, hỏi tôi đó là chuyện gì.

“Lời nguyền của ma núi.”

“Tôi cũng đã nghe nói đến điều này. Có điều, họ mê tín quá, làm gì có lời nguyền nào.” Nhiệt huyết của cô ấy dường như biến mất, thay vào đó là vẻ ỉu xìu.

“Chuyện phải có nguyên nhân của nó. Cách nói về lời đồn tuy rất hoang đường, nhưng đúng là bản Long Động có rất nhiều phụ nữ chết trẻ, cô không cảm thấy rất lạ lùng sao?” Nếu lời nguyền không có thực, vậy thì rất có thể những người phụ nữ này đã bị người khác ám hại. Sự thực là như vậy, có lẽ, chờ tôi nghiên cứu kĩ càng bút lục về những vụ án này xong thì chắc chắn trong lòng sẽ có phương hướng.

Tuy nhiên, đúng lúc đó Tử Điệp bỗng nhiên nói ra một câu, khiến mối nghi hoặc có hay không sự tồn tại lời nguyền của ma núi càng trở nên lớn hơn: “Tôi nhớ là, những phụ nữ bị ma núi xâm phạm, lúc còn sống hình như đều mắc bệnh thần kinh...”

Không lẽ, bản Long Động bị ma núi nguyền rủa thật?