Tổ Chuyên Án Và Những Vụ Án Bí Hiểm

Chương 61: Hiện Nguyên Hình

Tuyết Tình ôm Trăn Trăn đi đến bệnh viện. Lúc này chỉ còn lại tôi với Miêu Miêu, không lẽ đây là kế điệu hổ ly sơn của hung thủ?

Vĩ Ca đúng là đồ chết giẫm, chẳng làm được chuyện gì nên hồn, ngược lại còn làm hỏng chuyện, gọi điện cho anh ta thì không được vì anh ta nợ cước phí nên bưu điện đã cắt. Trời ạ, hôm qua còn gọi được, nếu có cắt thì cũng phải cho thêm một ngày nữa không được à? Bây giờ chỉ còn lại Miêu Miêu bên cạnh tôi, nếu gặp nguy hiểm tôi không biết phải làm gì, xem ra chỉ còn cách cầu cứu A Dương thôi, hi vọng rằng anh ấy kịp đến trước lúc tôi bị thanh toán.

May mà tình hình của tôi không đến nỗi quá tệ, sau khi dùng hết nửa bình nước uống ở phòng uống nước xúc miệng xong thì miệng tôi cũng dần dần hết tê, cố gắng cũng đã nói được. Sau khi gọi điện cho A Dương xong, tôi và Miêu Miêu đi thang máy xuống tầng một, một là chờ A Dương đến chi viện; hai là xác định xem Hoàng Vũ có còn ở trong phòng bảo vệ không. Khoảng không trong thang máy chật hẹp khiến cho người ta có cảm giác ngột ngạt, tôi thấy rất khó chịu, bụng nghĩ nhanh chóng đến tầng một thôi, như thể nơi đó rất an toàn. Thế nhưng, không hiểu có phải là do ảnh hưởng của tâm lí hay không mà tôi cảm thấy thang máy di chuyển rất chậm.

“Anh A Mộ, anh có cảm giác thang máy di chuyển rất chậm không?” Đột nhiên Miêu Miêu hỏi.

Nếu Miêu Miêu cũng thấy như vậy thì chắc chắn không phải là tôi cảm giác sai, mà là thang máy có vấn đề. Đúng lúc đó, thang máy đột nhiên rung lắc mạnh mấy cái, tiếp đó thì dừng lại rồi đèn cũng tắt. Có lẽ Miêu Miêu sợ quá nên hoảng hốt kêu lên và nhào vào, ôm chặt lấy tôi.

Tôi ôm lấy cô ấy và lùi về phía sau, tới khi chạm vào vách của thang máy mới lấy điện thoại ra để soi. Trong thang máy chỉ có hai chúng tôi, hoàn toàn không có bất cứ thứ gì khác thường, điều này khiến tôi yên tâm phần nào, nên đưa tay ra khẽ vuốt ve bờ vai mềm mại của Miêu Miêu và an ủi cô ấy mấy câu, sau đó nghĩ cách thoát thân. Theo trí nhớ của tôi thì hình như chúng tôi đang dừng ở khoảng giữa tầng bảy và tầng tám, tuy không phải là tầng mười ba có ma, nhưng thang máy bỗng nhiên dừng lại ở đây thì chắc chắn không phải là chuyện tốt. May mà điện thoại vẫn còn tín hiệu, thế là tôi lại gọi điện cho A Dương, nói cho anh ấy biết chúng tôi đang bị kẹt trong thang máy, anh ấy nói hai mươi phút nữa sẽ đến nơi.

Khoảng năm phút sau, cửa thang máy bỗng phát ra một âm thanh rất kì quái, dường như có ai đó đang chốt cửa thang máy từ phía ngoài. Miêu Miêu vui vẻ trở lại: “Anh A Mộ, có người đến cứu chúng ta rồi!” Nhưng tôi thì không sao cười được, mà đẩy cô ấy ra phía sau lưng rồi khẽ nói: “A Dương không thể đến nhanh như vậy được.”

“Cái gì cơ, cái gì... vậy thì ai đang nhấn nút ngoài cửa thang máy...” Miêu Miêu ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Chà, với tình hình này thì dù là có cơ hội để chạy thì tôi cũng không thể chạy thoát được rồi.

Nếu đã không chạy thoát được thì đành mặc cho ông trời vậy. Cánh cửa thang máy từ từ mở ra, nhưng chỉ rộng vừa đủ chỗ cho hai bàn tay thì dừng lại. Ánh sáng yếu ớt của chiếc điện thoại chỉ đủ cho tôi cố gắng lắm cũng chỉ nhìn thấy tình hình bên trong thang máy, bên ngoài vẫn tối đen, song tôi nhìn thấy một đôi mắt đầy vẻ phẫn nộ thấp thoáng trong khoảng tối đó. Trời đất, đại hạn của tôi đến rồi sao? Tôi vẫn còn chưa lấy vợ, đẻ con, thế là tôi mắc tội bất hiếu với cha mẹ mất rồi.

Trong thang máy chật hẹp, điều duy nhất tôi có thể làm là cố gắng hết mức lùi về sau, dính vào thân hình mềm mại như bông của Miêu Miêu. Một bàn tay dính đầy nước bê tông đột nhiên xuất thiện ở khoảng cửa hé của thang máy, rồi từ từ vươn về phía chúng tôi. Khi cả bàn tay ấy đến trước mặt tôi, thì một khuôn mặt đính đầy nước xi măng hiện ra trên khoảng cửa hé đó.

“Ta đã đến theo như lời hẹn, người là do ta giết, không liên quan gì đến nhà họ Lâm...” Một giọng nói phụ nữ lạ lùng vang lên trong không gian chật hẹp của thang máy, khi cái miệng há ra để nói đã làm cho nước bê tông từ khuôn mặt bẩn thỉu ấy chốc chốc lại rơi xuống, làm cho bầu không khí lại càng trở nên huyền bí.

Tuy nhiên, lúc đó tôi không hề cảm thấy sợ, ngược lại còn thấy rất nhẹ nhõm như cất được tảng đá trong lòng. Tôi chậm rãi lấy ra một điếu thuốc châm lửa, rít một hơi rồi mới nói: “Bà Lâm, bà đã đùa quá giới hạn rồi đấy.” Mặc dù bà ta dùng nước bê tông bôi đầy khuôn mặt, hơn nữa còn giả giọng nói, nhưng tôi vẫn nhận ra, bà ta chính là Kỷ Tuyết Dung! Nếu bà ta dọa dẫm tôi bằng thân phận của chính mình thì có lẽ tôi đã nghĩ rằng bà ta đã chết, nhưng bà ta lại xuất hiện với thân phận của con ma xi măng, như vậy rõ ràng là bà ta đang chạy tội cho người thân, và bà ta chưa chết!

Quả nhiên, sau khi bị tôi vạch trần thân phận, bà ta tỏ ra rất sửng sốt, vội rút lui ra khỏi thang máy. Song, điều đó hoàn toàn không có nghĩa là chúng tôi không sao nữa, vì ngay sau đó một bàn tay đàn ông không dính nước xi măng thò vào, rồi vung mạnh một, ném một vật màu xanh đen về phía chúng tôi.

Tôi vội quay người lại ôm lấy Miêu Miêu tránh sang bên, khi tôi định thần lại nhìn thì thấy vật màu xanh đen là những con rắn giống như loại rắn đã cắn Trăn Trăn. Điều đáng sợ là kẻ kia ném liền ba con.

Ba con rắn thuộc loại rắn chỉ cần cắn một nhát có thể làm chết người, chúng đang trườn trên sàn thang máy về phía chúng tôi. Chúng tôi đã cùng đường, chẳng còn chỗ nào để lùi nữa, cách duy nhất bây giờ là chạy lên trên. Tôi nghiến chặt răng, dùng toàn bộ sức lực bế Miêu Miêu lên, rồi ra hiệu cho cô đẩy nắp bảo dưỡng trên nóc thang máy để chạy thoát ra từ phía trên.

Có lẽ vì quá sợ hãi nên khác với vẻ vụng về ngày thường, lúc này Miêu Miêu rất nhanh nhẹn, chỉ sau mấy cái là đã mở được nắp bảo dưỡng. Nhưng vì cô ấy quá yếu nên không thể nào trèo ngay lên được, tôi đành phải dùng tay nâng mông cô lên. Cô ấy mặc váy ngắn, trong lúc cuống quýt, tay tôi thò vào trong váy của cô ấy. Có điều, tôi không có thời gian nhiều đề mà nghĩ về những việc đó, đành tiếp tục để tay nâng cái mông mềm mại, căng tròn của cô ấy và đẩy lên.

Cũng được đấy chứ, sau khi Miêu Miêu đã thoát lên trên không quên tôi đang vật lộn bên cái chết, cô ấy chìa bàn tay mảnh mai về phía tôi, tôi thực sự sợ sẽ làm gãy cánh tay của cô ấy, nhưng tôi lại sợ rắn cắn chết hơn. Mượn đà từ cánh tay cô ấy, tôi dùng hết tài trèo cây từ hồi nhỏ, trèo lên như một chú khỉ.

Trèo lên nóc của thang máy, cảm thấy an toàn hơn nhiều, nhìn qua cửa bảo dưỡng xuống dưới thì thấy trong thang máy tối om, ánh sáng của chiếc điện thoại di động không thể nào soi xuống dưới được nhưng tôi nghĩ ba con rắn ấy có lẽ sẽ không bò lên được? Trong trí nhớ của tôi thì không có loài rắn nào biết bò trên tường.

Nguy cơ tạm thời đã được giải quyết, nhưng Miêu Miêu thì cứ kì kì thế nào ấy, dưới ánh sáng mờ mờ của chiếc di động, tôi thấy mặt của cô ấy đỏ bừng, hơn nữa hơi thở trở nên nặng nề. Tôi cứ nghĩ là cô ấy quá sợ hãi, nhưng không ngờ cô ấy nói ra một câu làm tôi sửng sốt: “Anh A Mộ, Miêu Miêu không phải là người dễ dãi, đề nghị anh từ lần sau không được sờ mông em tùy tiện như vậy.”

Trời đất ơi! Lần này thì đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan uổng rồi.

Tôi ngượng ngùng nhìn Miêu Miêu một lát, thì thấy có ánh sáng chiếu từ bên ngoài vào và tiếng người gọi: “A Mộ, cậu có ở trong đó không?” Là tiếng của A Dương.

“A Dương, cuối cùng thì cũng chờ được đến lúc cậu tới! Mau mở cửa ra đi, có điều phải cẩn thận, trong thang máy có rắn độc đấy.” Tôi nói vọng xuống từ trên cửa bảo dưỡng.

A Dương là người dày dạn kinh nghiệm, cậu ấy không mở cửa ngay mà tìm mấy cái bình chữa cháy đến phun vào trong thang máy một lúc rồi mới mở cửa. Bình chữa cháy có hiệu quả hạ nhiệt độ, còn rắn là loài động vật máu lạnh, nên khi nhiệt độ xuống thấp, động tác của chúng lập tức trở nên chậm chạp. A Dương bước vào, cứ một chân giẫm lên một con, chỉ loáng một đã giết xong ba sinh vật nhỏ.

Rời khỏi chiếc thang máy nguy hiểm, tôi mới nhận ra là A Dương chỉ mang theo Lô Sán, tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ mang theo cả một đội đến! Có điều, bây giờ là 0 giờ, trong một thời gian ngắn mà triệu tập nhiều người đúng là không phải việc dễ dàng. Cùng đi với họ còn có cả Hoàn Vũ đang ngáp ngắn ngáp dài, anh ta nhìn tôi với ánh mắt trách móc rồi làu bàu: “Đã bảo các anh là đừng làm phiền tôi rồi mà, đến bây giờ thì còn làm hỏng cả thang máy. Lát nữa anh phải viết cho tôi cái giấy chứng nhận chứ đừng để tôi phải chịu tội thay.” Nói rồi, anh ta đi xuống tầng một một mình bằng chiếc thang máy khác, bỏ mặc chúng tôi ở lại.

“Cậu gặp anh ta ở đâu?” Sau khi Hoàng Vũ đi khỏi, tôi hỏi A Dương.

“Tôi vừa vào tới nơi thì nhìn ngay thấy anh ta. Anh ta đang ngủ trong phòng bảo vệ. Tôi bảo cần anh ta giúp đỡ, nhưng một hồi lâu mà anh ta cũng vẫn không mấy nhiệt tình.”A Dương nói, mặt lộ vẻ không vui.

Từ chỗ chúng tôi đang dừng xuống đến tầng 1 chẳng mất bao nhiêu thời gian, cứ cho là vừa rồi Hoàng Vũ chính là người đã ném rắn vào thang máy thì vẫn có đủ thời gian để đến phòng bảo vệ, vì vậy vẫn không thể loại trừ khả năng anh ta là hung thủ. Việc quan trọng nhất lúc này là trở lại tầng mười ba tìm Vĩ Ca và Hà Tịch, hi vọng rằng bọn họ không bị rắn cắn, nếu không thì lại xảy ra án mạng.

Bốn người chúng tôi lên tới tầng mười ba, ở đó vẫn tối om. Mò mẫm một lúc thì chúng tôi tìm thấy Vĩ Ca và Hà Tịch đang ngất xỉu trong cầu thang. Tôi tát mạnh hai cái vào má của Vĩ Ca thì anh ta mới nhảy dựng lên và kêu to: “Ma cái ở đâu? Hãy xem sợi dây trói ma của ta đây!” Nói rồi anh ta ở thế phòng thủ bằng sợi dây có rất nhiều bùa chú xuyên qua.

Tôi bạt vào gáy Vĩ Ca một, hỏi xem rút cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại ngất xỉu ở đây? Anh ta kêu lên oai oái, tay bóp gáy rồi đáp: “Vừa rồi hình như tôi nghe thấy ở đây có tiếng động, nên tôi vào xem, không ngờ bị giáng cho một gậy.”

Tôi lại hỏi Hà Tịch, cậu ta đáp: “Lúc đó, chúng tôi vừa bước vào thì đèn lập tức phụt tắt, tiếp đó tôi nghe anh ấy kêu lên một tiếng. Tôi vẫn còn chưa hiểu có chuyện gì thì đã phát hiện ra con ma xi măng ở ngay bên cạnh tôi, nó đưa chiếc gậy ra vung một và giáng xuống đầu tôi. Tôi định gọi qua máy bộ đàm để cầu cứu các anh nhưng chỉ gọi được một tiếng thì ngất xỉu.”

Kì lạ thật, vừa rồi hung thủ còn lén lén lút lút, thế mà sao bỗng dưng lại ra mặt với bọn họ như vậy nhỉ? Hơn nữa, tôi cũng không nhìn thấy có giọt nước xi măng nào bắn ra trên sàn nhà, cũng không thấy cây gậy đâu. Không có chứng cứ thì suy đoán cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ còn cách nhanh chóng lục lọi cả tòa nhà một phen, xem có tìm ra Kỷ Tuyết Dung hay không. Với tình hình hiện nay, khẳng định là bà ta đang ở chỗ của hung thủ, chỉ cần lôi được bà ta ra là mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng.

Tôi bảo Vĩ Ca và Miêu Miêu - hai gánh nặng đó xuống tầng để theo dõi Hoàng Vũ, và nói với Vĩ Ca, sau khi vụ án này kết thúc sẽ nghĩ cách cho chiếc máy tính của anh ta cùng lắm thì đưa giấy để Tổ trưởng ký. Nhưng, nếu tối nay mà Miêu Miêu có vấn đề gì thì sẽ không có chuyện đó nữa. Còn tất nhiên, nếu anh ta bị khử mất thì tôi sẽ nói với Tổ trưởng kiếm cho anh ta một chứng nhận liệt sĩ.

Tôi bảo A Dương và Lô Sán đưa họ xuống tầng 1, sau đó thì kiểm tra từng tầng một từ dưới tên, còn tôi và Hà Tịch thì sẽ kiểm tra từ tầng trên cùng xuống.

Phần lớn tầng trên cùng của tòa nhà vẫn còn để trống, tôi và Hà Tịch kiểm tra liền bốn tầng, nhưng chẳng thấy bóng dáng một con ma nào. Đúng lúc đó thì chuông điện thoại réo, là Tiểu Na gọi đến, không biết khuya như thế này mà cô ấy còn gọi cho tôi là có chuyện gì? “Có phải anh nói rằng trong Tòa soạn Nhật Báo có nhân viên bảo vệ tên là Hà Tịch không?” Tôi vừa mở máy thì đã thấy cô ấy hỏi một câu rất lạ lùng.

“Đúng vậy, có chuyện gì à?” Tôi không hiểu, hỏi lại.

“Em vừa hỏi được qua huấn luyện viên, đại sư Yoga biểu diễn hôm trước cũng tên là Hà Tịch, hơn nữa, không ai biết hiện nay tung tích của ông ấy ở đâu...” Sau đó, Tiểu Na nói những gì thì tôi không nghe thấy nữa, vì Hà Tịch đã đứng ngay sau lưng tôi.

Vừa rồi tôi không để ý rằng tại sao Hà Tịch luôn thích đứng đằng sau lưng người khác như vậy, cứ nghĩ rằng vì cậu ta tự ti nên mới có thói quen ấy. Bây giờ nghĩ ra mới thấy, thì ra cậu ta cố tình làm như vậy, mục đích là để dễ dàng tấn công người khác, kẻ tấn công Vĩ Ca vừa rồi không phải là con ma xi măng mà chính là hắn! Việc hắn nhai ngấu nghiến đồ ăn vặt theo Miêu Miêu có lẽ là để che giấu thân phận của mình, không phải là hắn chưa ăn rong biển bao giờ mà là giả như ngờ nghệch, cũng giống như việc hắn luôn tỏ ra rất chú ý đến công việc của mình, tất cả cũng chỉ là để che giấu thân phận của mình.

Đúng là hắn đã che giấu thân phận của mình rất tốt, tới mức mà từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nghi ngờ hắn. Bây giờ nghĩ lại thì thấy, khi Ninh Vũ Dị bị giết hắn không đi làm, nhưng không ai có thể chứng minh là hắn không có mặt ở hiện trường. Khi Hoàng Kính bị hại, hắn nói là mình đang đi tuần, và cũng không có chứng cứ rằng không có ở hiện trường. Giả thử hắn chính là đại sư Yoga có thể chui vào trong ống điều hòa thì mọi vấn đề đều đã được giải quyết. Bây giờ chỉ còn một vấn đề duy nhất là vì sao hắn lại phải giết người?

Tôi từ từ quay người lại, thấy Hà Tịch đang mỉm cười nham hiểm nhìn tôi, giọng nói không còn chất phác như trước nữa, thay vào đó là vẻ độc ác: “Nếu biết trước thì kiếm một tấm chứng minh thư giả là xong.” Chắc hẳn hắn đã nghe được câu chuyện giữa tôi và Tiểu Na qua điện thoại.

“Chính cậu đã giết Ninh Vũ Dị và Hoàng Kính?” Tôi hỏi, cố làm ra vẻ bình tĩnh.

“Anh đã biết quá nhiều, nếu vừa rồi khi ở trong thang máy anh giả bộ như không biết Kỷ Tuyết Dung, thì có lẽ ngày mai anh sẽ được trở về đi làm. Nhưng đáng tiếc, anh tự cho là mình thông minh, vì vậy mà đã tự mình chuốc lấy cái họa diệt thân.” Hắn cười lạnh lùng, bổ sung, “Như thế cũng tốt, anh chết rồi thì thì cả nhà họ Lâm cũng không còn bị nghi ngờ nữa.”

“Vì sao cậu lại giết người? Vì sao lại gán tội cho nhà họ Lâm, rồi vì sao lại cởi tội cho họ?” Tôi lùi về sau một bước, lẵng lẽ lấy chiếc bình đề phòng khi tấn công ra. A Dương và những người khác không thể nào lên kịp, vật duy nhất giúp tôi giữ được tính mạng bây giờ chính là chiếc bình xịt này.

“Anh đã biết quá nhiều, như thế rất không có lợi cho anh, thế thì hãy nghỉ sớm một chút...” Nói rồi, hắn xông vào tôi.

Tôi lập tức nhấn vào nút chiếc bình xịt nhằm thẳng vào mặt hắn, nhưng động tác của hắn rất nhanh và lập tức tránh sang bên bằng một tư thế rất kì quái, đồng thời vung tay chặt vào cổ tay tôi. Tôi có cảm giác như bị giáng một gậy sắt, tôi nghĩ, lúc trước Vĩ Ca không phải bị giáng bằng gậy mà là bằng cánh tay hắn.

Cơn đau dữ dội khiến tôi không còn giữ được vật bảo vệ tính mạng duy nhất, chiếc bình xịt bị văng đi. Hơn nữa, hắn còn nhân đà ấy túm lấy cổ tay tôi, năm ngón tay hắn như những chiếc vuốt, khiến tay tôi bị giữ chặt còn hơn cả bị cùm, có muốn chạy cũng không được.

Hắn nắm lấy cổ tay tôi kéo lại, tôi không đứng vững nên ngã nhào về trước, suýt nữa thì đè lên người hắn, nhưng hắn đột ngột tránh ra phía sau rồi túm chặt lấy người tôi như một con bạch tuộc có tám chiếc vòi. Tôi định hất hắn xuống, nhưng hắn túm rất chặt, tới mức mà tôi thấy mình như bị nghẹt thở, thế mà hắn vẫn còn siết mỗi ngày một chặt hơn. Tôi bắt đầu nghe thấy tiếng các khớp xương bị rạn ra, nỗi đau nhói khiến tôi ngất đến nơi. Chắc hẳn hắn định bóp chết tôi.

Trời đất ơi, ai sẽ là người đến cứu tôi đây, tôi không muốn gặp Diêm vương sớm như thế này!