Tổ Chuyên Án Và Những Vụ Án Bí Hiểm

Chương 51: Là Ma Hay Là Quỷ

“A Mộ, anh chưa kéo khóa quần.”

Tôi vừa mới thò đầu vào nhìn đường ống điều hòa thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng phụ nữ quen thuộc, vội cúi xuống kiểm tra khóa quần, vì hốt hoảng nên đứng không vững và ngã từ trên ghế xuống. Tôi nghĩ, chắc phen này sẽ chết là cái chắc, nhưng khi ngã xuống thì lại phát hiện ra một sự việc rất kì quái, sàn nhà không hiểu sao bỗng trở nên lồi lõm, hơn nữa lại còn rất mềm mại, còn có cả mùi thơm của con gái nữa, khiến tôi không muốn ngồi dậy mà cứ nằm như vậy.

“Vẫn còn chưa chịu dậy, muốn chết à!"” Giọng nói giận dữ của Trăn Trăn vang lên bên tai tôi, “sàn nhà"” mềm mại lập tức đẩy tôi sang bên một cách thô bạo. Thì ra, vừa rồi tôi đã đè lên người Trăn Trăn hèn nào mềm mại đến thế, nhất là bộ phận gồ lên.

Sau khi ngồi dậy, tôi phát hiện ra, khóa quần của tôi được kéo chặt, còn

Duyệt Đồng thì đang đứng ở cửa bịt miệng cười lớn. Ai dà, lại bị cô ấy chơi xỏ rồi. Thật sự là tôi rất muốn tìm ra Tiểu Tương người yêu của cô ấy, được như vậy thì tôi không còn phải chịu cái cảnh bị cô ấy đùa cợt mà không dám lên tiếng. Có điều, nếu tìm ra Tiểu Tương dễ dàng như vậy thì tô đã làm hai năm trước đây rồi.

Tôi nói rõ tình hình với Duyệt Đồng, cấp dưới của cô ấy đang thu thập chứng cứ trong nhà vệ sinh nữ, nên tôi bảo cô ấy đích thân kiểm tra đường ống của điều hòa, xem bên trong đó có chút dấu vết gì không. Tôi xếp chồng ghế lại Duyệt Đồng đeo găng tay vào rồi lấy dụng cụ ra và chuẩn bị trèo lên ghế. Bỗng nhiên cô ấy nói với tôi: “Chiếc váy tôi mặc hôm nay có đẹp không?"”

Duyệt Đồng mặc một chiếc váy ngắn màu vàng nhạt, rất hợp với chiếc sơ mi phía trên dài cũng rất phù hợp, có thế khoe một cách khéo léo đôi chân đài rất đẹp của cô, vì thê câu trả lời của tôi tất nhiên là: “Rất đẹp, ít nhất cũng được chín mươi điểm.”

“Cảm ơn” Cô mỉm cười với tôi, nhưng rối lập tức thu nụ cười lại, “Vậy thì

anh còn đứng đó làm gì?”

“Sao cơ...” Thì ra cô ấy sợ tôi nhìn trộm!

Sau khi bị Duyệt Đồng và Trăn Trăn đuổi ra ngoài phòng uống nước, tôi

bước tới trước bàn làm việc của Hoàng Kính. Ông ấy đang hiệu đính bản thảo, hai mắt dán vào màn hình máy vi tính, dường như không biết là tôi đang tới gần. Tôi hỏi ông về những chuyện liên quan đến ma, câu trả lời của ông ấy kiệm lời hết mức, tôi hỏi câu nào ông ấy trả lời câu ấy, không thêm bất cứ từ nào. Tuy câu trả lời của ông ấy hết sức vắn tắt, nhưng vì đó là của một người từng có rất nhiều năm làm việc với chữ nghĩa nên vẫn có thể hiểu ý nghĩa của những câu trả lời ấy một cách rất rõ ràng.

Qua ông ấy tôi được biết, ông ấy là người rất thích sạch sẽ, mỗi một vật dụng trên bàn ông ấy, từ trang giấy đến chiêng bút đều được để ở một chỗ bất di bất dịch. Kể từ khi người bảo vệ gặp ma đến nay, mỗi sáng khi ông ấy đến đều phát hiện ra một vài vật dụng bị đổi chỗ. Tuy ông không nói hẳn ra là bị ma làm, nhưng nói với tôi rằng tất cả đồng nghiệp trong Ban biên tập, bao gồm cả Lâm An An nhân viên mới đến cũng rất rõ ông không thích người khác động đến đồ vật trên bàn làm việc của mình, nên chuyện đó không thể do đồng nghiệp gây ra được.

Bắt chuyện với một người không thích nói chuyện là một việc hết sức vô vị

nên tôi không tiếp tục làm phiền Hoàng Kính nữa. Tôi bước tới bên Lâm An An đang ngồi ngây người trước bàn làm việc. Vừa nhìn thấy tôi bước đến, cô ấy lập tức nhoẻn miệng cười, rồi liến láu mãi không thôi, nhưng những lời cô ấy nói chẳng có giá trị gì, ví dụ cô ấy hỏi tôi có vào nhà vệ sinh kiểm tra không, có phát hiện ra gì không, có phải đã biết được nguồn gốc của con ma cái xi măng hay không, thậm chí còn hỏi tôi rằng có biết bắt ma không. Trước những câu hỏi dồn dập ấy, tôi có cảm tưởng người tới điều tra không phải là tôi mà cô ấy mới chính là người đang điều tra tôi.

“Cô có gặp phải chuyện gì lạ lùng không?” Đế cô ta không còn tiếp tục hỏi

lan man nữa, nhân cơ hội cô ta dừng lời, tôi lập tức hỏi.

“Chuyện này tôi cũng không biết trả lời thế nào cho rõ ràng, tôi là người khá đoảng, hay quên, các đồng nghiệp khác đều nói rằng đồ vật của họ bị thay đổi vị trí, còn tôi thì lại không chú ý đến điều đó”.Bàn làm việc của Lâm An An như một bãi chiến trường, cho dù có thay đổi vị trí của tất cả mọi vật dụng trên bàn thì cô ấy chưa chắc đã biết.

Tiếp đó tôi hỏi về một số vấn đề khác, nhưng chỉ biết được qua lời của cô ấy rằng anh rể Tiêu Kiêm Phong của cô cũng đã gặp ma, nhưng do khả năng diễn đạt của cô ấy không tốt, nên chỉ nói rằng Tiêu Kiêm Phong nhìn thấy một khuôn mặt phụ nữ trên tường, còn những điều khác thì nói rất mơ hồ. Có lẽ, đợi Tiêu Kiêm Phong về rồi hỏi thẳng anh ta sẽ tốt hơn, những lời khẩu cung qua người này người khác rất dễ làm rối phương hướng điều tra.

Vì không hỏi được manh mối nào có giá trị, tôi cảm thấy vô vị và lại muốn

hút thuốc. Nhưng khi tôi đưa tay vào túi quần mới sực nhớ ra là bật lửa để quên trên xe, án bàn tay tôi đã đụng phải thỏi son mà tôi vừa phát hiện ra trong nhà vệ sinh. Tôi lập tức lôi thỏi son ra cho An An xem, và định hỏi cô ấy có biết chủ nhân của thỏi son này là ai không.

Nhưng, tôi vẫn còn chưa kịp mở miệng thì cô ấy đã cướp lời nói: “Đồ mỹ phẩm Lancone rất đắt tôi muốn có chúng từ lâu lắm rồi...” Từ ánh mắt thèm muốn của cô ấy thì có thể phán đoán, hình như cô ấy tưởng là tôi định tặng thỏi son ấy cho cô.

“Cô mà cũng cần phải trang điểm sao? Sao lại thế chứ, làn da của cô rất đẹp, môi cũng đỏ răng thì trắng, không dùng mỹ phẩm cũng đã rất xinh đẹp rồi.”Tuy tôi không mấy hứng thú với các cô gái còn trẻ, nhưng để tránh cho việc cô ấy đòi tôi phải tặng cho thỏi son ấy, tôi đành phải sử dụng cách đề phòng trước cho an toàn.

Phụ nữ cho dù là mười tuổi hay tám mươi tuổi cũng đều không cưỡng lại

được trước những lời ngon ngọt, nên trước những lời khen của tôi, Lâm An An phổng cả mũi và lập tức nhận lời giúp tôi tìm ra chủ nhân của thỏi son. Nhưng sau khi cô ta chạy khắp lượt tòa soạn về thì mang cho tôi một đáp án rất thất vọng: “Các chị đều nói thỏi son này không phải của họ.”

Lạ thật đấy, tầng này chỉ có một cơ quan này, nếu thỏi son này không phải của những phụ nữ ở đây, vậy thì là của ai? Tôi hỏi Lâm An An, không ai dám vào nhà vệ sinh nữ, vậy thì hàng ngày có phải mọi người đều đi vào nhà vệ sinh nam hay không?

“Tất nhiên là không phải thế!” Cô nguýt tôi một, “ mấy hôm nay chúng

tôi đều đi xuống nhà vệ sinh tầng dưới.”

Tôi lại hỏi cô, có phải vừa rồi có người ngoài tới đây không, những người ấy liệu có vào nhà vệ sinh không? Lâm An An đặt ngón tay lên miệng, nghĩ một lúc mới trả lời: “Có rất nhiều người đến, nhưng chỉ có người của các anh mới vào nhà vệ sinh. Cả buổi sáng tôi ngồi ở đây, nên rất rõ.”

Vị trí của cô ấy có thể nhìn thấy thang máy, lại không có việc gì để làm, người ra người vào chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của cô. Nhưng, không có ai ngoài chúng tôi vào nhà vệ sinh, mà những phụ nữ ở đây thì lại không nhận thỏi son này là của họ, vậy thì chủ nhân của thỏi son này là ai? Không lẽ nó lại là của những người đàn ông ở đây, nếu thế thì đúng là đáng giật mình.

Đúng lúc đó, Duyệt Đồng và đồng nghiệp của cô ấy bước vào phòng uống nước, tôi bèn hỏi cô có phát hiện thấy gì không. Bỗng nhiên, cô ấy nhìn đầu tôi với vẻ rất căng thẳng: “Đứng yên, đừng động đậy!” Nói rồi cô â"ý cầm chiếc kẹp đi tới chỗ tôi, hình như cô ấy đã phát hiện thấy gì đó trên đầu tôi.

Duyệt Đồng thận trọng đưa chiêng kẹp lên đầu tôi, khiến tôi cũng thấy rất căng thẳng, không hiểu có thứ kì quái gì trên đầu mình. Một cơn đau nhói xuyên qua thái dương, tôi cứ tưởng mình đã bị ong mật châm, song mấy sợi tóc ở đoạn cuối của chiếc kẹp cho tôi biết chỉ là cô ấy nhổ mấy sợi tóc trên đầu tôi.

“A Mộ này, tóc của anh rất mảnh! Còn hơn cả tóc của một số cô gái!” Duyệt Đống nhìn mấy sợi tóc của tôi rối nói với vẻ rất nghiêm túc.

“Cô đang khen tôi đấy à?” Bỗng nhiên tôi có cảm giác bị oan ức mà không

thế nói ra lời, đành bất lực hỏi: “Cô nhổ tóc của tôi làm gì thế?""

Cô đưa cho tôi một chiếc kính lúp và chiếc hộp trong suốt có để một sợi tóc bên trong cho tôi, “Sợi tóc này tìm thấy ở trong đường ống điều hòa, vừa rồi anh cũng thò đầu vào đó, vì thế tôi phải xác nhận xem sợi tóc ấy có phải là của anh rơi khi thò đầu vào đó hay không. Nhưng, sợi tóc của anh nhỏ như thế này, nhìn bằng mắt thường cũng có thể phân biệt được.”

Tôi dùng kính lúp so sánh sợi tóc trong hộp với sợi tóc trên chiếc kẹp, thấy

rõ sự khác nhau vế độ to nhỏ, cũng có nghĩa là sợi tóc phát hiện thấy trong đường ông điều hòa không phải là của tôi.

“Liệu có phải là tóc của thợ bảo đường điều hòa không?” Tôi hỏi.

“Trên sợi tóc không có nhiều bụi, nên chắc hẳn là sợi tóc rơi vào thời gian

gần đây.” Duyệt Đồng nhướn mày về phía Y Y, ném câu hỏi cho cô ta. Lâm Y Y đáp bằng giọng chắc chắn: “Đầu mùa hè đúng là có thợ duy tu đến bảo dưỡng, đến nay cũng đã bốn, năm tháng rồi, thời tiết bây giờ đã bù đầu chuyển lạnh rồi.”

Rụng tóc là một chuyện hết sức bình thường của con người, nhưng mà rụng tóc thì đúng là chuyện chưa nghe thấy bao giờ, không lẽ đôi mắt mà Y Y nhìn thấy trong đường ống điều hòa là của người? Song, đường ống điều hòa nhỏ như vậy, làm sao con người có thể chui vào đó? Tôi nói ra những điều nghi vấn trong lòng, Duyệt Đồng nghe rồi nói: “Tôi cũng không hiểu làm thế nào mà có thể chui vào đó, nhưng có thể khẳng định chắc chắn là nhất định thời gian gần đây có vật gì đó hoạt động trong đường ống điều hòa.Vì trong đó không hề có mạng nhện, thậm chí còn có rất ít bụi.”

“Mọi người nói xem, liệu có phải là chuột chui vào đó không?” Trăn Trăn

bỗng nhiên nói xen vào.

“Cô nghĩ rằng lũ chuột nhàn rỗi tới mức không có việc gì làm phải leo lên

tận tầng thứ mười ba sao? Nếu đây là kho thức ăn còn có lý nhưng cả tòa nhà không hề có chỗ nào như vậy.” Duyệt Đồng nói.

“Thế thì có thể là mèo?” Trăn Trăn cố bảo vệ cho suy đoán của mình. Có

điều, sự biện hộ không có sức thuyết phục â"ý của cô nhanh chóng bị Duyệt Đồng đánh bại: “Có người mang mèo đi làm sao?”

“Ở đây không có ai mang thú cưng đi làm, hơn nữa, tôi khẳng định là thứ mà tôi nhìn thấy lúc đó là mắt người.” Y Y cũng phủ nhận suy đoán của Trăn Trăn.

“A Mộ, anh nghe gì thế, sao không nói gì vậy?” Duyệt Đồng thân tôi không có ý kiến gì bèn hỏi.

“Tôi đang nghĩ, liệu có phải thứ mà Y Y nhìn thấy là một đầu không có

thân hình hay không.” Đường ống điều hòa rất hẹp, không thế nào chui cả người vào trong đó được, nhưng nếu chỉ có đầu không thì chui vào đó khá dễ dàng.

“Tôi nhớ là có một loại yêu quái có tên là Phi Đầu Man, là một loại yêu quái dạng người cố có thể vươn ra rất dài....” câu nói của duyệt Đồng khiến cho tất cả mọi người ở đó đều run lên. “

Tôi gọi điện thoại cho Về Ca, bảo anh ta tra cứu tài liệu có liên quan đến Phi Đầu Man trên mạng xem thế nào, sau đó thì nhận được câu trả là: “Phi Đầu Man có nguồn gốc từ truyền thuyết Nhật Bản, ban ngày không có gì khác người thường, nhưng ban đêm thì biến thành yêu quái hại người. Nghe nói, có hai loại, một loại cổ có thể vươn dài vô tận, một loại đầu có thể rời thân, tay biến thành cánh và có thể bay. Cho dù là loại nào thì cả hai cũng có một điểm chung đó là trên cổ có một đám lông màu đỏ. Ngoài Nhật Bản, thì ở Trung Quốc, Nam Mỹ và Ba Lan cũng có những ghi chép tương tự về loại này. Ghi chép lâu đời nhất là từ thời Tấn trong “Sưu Thần Ký"” có nhắc đến “Lạc đầu thị”, nghe nói đó là một loại yêu quái đó người thường biến thành sau khi mắc phải chứng bệnh kì quái...”

“Không lẽ đó là phi Đầu Man như trong truyền thuyết thật?” Tôi nói cho mọi người nghe về những thông tin vừa mới có được từ Vĩ Ca, một lần nữa khuôn mặt của các người đẹp trở nên biến sắc.

“Có chuyện này có lẽ tôi phải nói cho mọi người biệt.” Đúng lúc chúng tôi

đang thảo luận thì Tổng Biên tập Lâm bước tới và lên tiếng.

Ông ta bảo hai cô con gái đi làm việc của mình, rồi mời chúng tôi vào phòng làm việc. Khi tôi vừa đóng a xong, ông ta bèn kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện rất đáng sợ.

Có thế các anh cảm thấy rất kì lạ, vì sao chuyện tòa nhà này có ma lại lan truyền nhanh đến thế ngay cả đến các tòa chung cư gần đây cũng đều treo gương xua đuổi tà ma đầy trên cửa. Thực ra, đó là vì khi khởi móng xây dựng tòa nhà này đã xảy ra một chuyện rất kinh khủng.

Khi xây dựng móng của tòa này, có một công nhân tên là Hoàng Kiệt, vợ anh ta là Trần Diễm đền công trường tìm chồng, do không cẩn trọng chẳng may rơi xuống chiếc cột vừa đổ đầy bê tông. Khi mọi người phát hiện ra thì cô ấy đã ngập chìm trong đám bê tông, chỉ có phần đầu là vẫn cả nhô lên và vẫn còn sống. Mọi người định cứu cô ấy song đáng tiếc là bê tông đã đông kết lại nếu muốn cứu cô ấy thì phải bỏ cả cái cột đó đi và như vậy chắc chắn sẽ kéo dài tiến độ thi công công trình. Vì vậy, công ty xây dựng tất nhiên là không đồng ý, họ đã đưa ra đề nghị với Hoàng Kiệt là bồi thường cho anh ta trọ gói hai trăm ngàn, để anh ta tự tay đổ tiếp bê tông lên chôn sống người vợ.

Trước sự mê hoặc của đồng tiền, Hoàng Kiệt đã chấp nhận đề nghị đó của công ty, tự tay chôn sống vợ mình. Nghe nói khi bị chôn sống như vậy, Trần Diễm đã kêu tên rất thảm thiết nói rằng sau khi chết sẽ biến thành con ma hung dữ trả thù tất cả mọi người.

Cứ tưởng rằng sự việc sẽ kết thúc ở đó nhưng kể từ sau khi khánh thành, tòa nhà này bắt đầu xảy ra những chuyện rất kì lạ cầu thang máy thường xuyên dừng lại ở tầng không có người, những nhân viên làm việc ở đây cũng liên tiếp nói rằng nghe thấy những âm thanh kì quái, hoặc là đồ vật bị di chuyển vị trí. Sau đó, chuyện Trần Diễm bị chôn sống ở đây lan truyền đi lại càng khiến người ta thấy khiếp sợ hơn, chủ đầu tư đành phải sang Hồng Kông mời một thầy phong thủy nổi tiếng sang giúp.

Sau khi tính toán kĩ, thầy phong thủy cho rằng cấu trúc phong thủy của tòa nhà giống như bia mộ, lại nằm ở nút giao nhau giữa các con đường chính, tiếp nhận tất cả mọi âm khí và oán khí, kết tụ lại trong nền móng. Hơn nữa, Trần Diễm đã phải chết trong tức tưởi, thêm âm khí của các con đường dồn về, rất có thể đã hóa thành một con ma có thể xuyên tường xuyên vách.

Nếu muốn tiêu diệt con ma này, cách tốt nhất là đào cái xác đó lên và đốt đi, nhưng muốn đào được cái xác đó thì cũng có nghĩa là phải phá toàn bộ tòa nhà, đây là điều tất nhiên không thể được. Vì vậy thầy phong thủy đành phải trấn con ma đó bằng cách tạm thời chứ không thể giải quyết hết gốc rễ. Những con sư tử đá trước cổng và những chiếc chụp thủy tinh... được đặt là để trừ âm khí từ các con đường và trấn ma quỷ...

Nghe xong những lời kế của Tổng Biên tập Lâm về con ma cái toàn thân đầy nước xi măng, đôi mắt trong đường ông điều hòa, xác chết bị chôn vùi dưới móng nhà, con ma có thế xuyên thường xuyên vách... trong đầu tôi chợt hiện lên một ý nghĩ rất lạ lùng. Có thể đúng như lời của thầy phong thủy, tất cả những chuyện kì lạ ấy đều đo con ma xuyên thường gây nên như vậy thì sẽ giải thích được chuyện vì sao chỉ có dấu chân đi vào mà không có dấu chân đi ra ở nhà vệ sinh nữ và vì sao nó lai có thế đi chuyển được trong đường ống điều hòa.

Nhưng, có đúng là con người ta sau khi chết xong sẽ biến thành ma quỷ không? Tuy nhiên, tất cả những việc đã xảy ra dường như khẳng định rằng tất cả đều do ma quỷ gây ra.

Cấp dưới của Duyệt Đồng đã hoàn thành công việc thu thập chứng cứ trong nhà vệ sinh nữ, cô bèn cùng mọi người quay về Đội Kĩ thuật đê xét nghiệm, sau khi có kết quả có lẽ sẽ cung cấp cho chúng tôi đôi chút manh mối gì đó. Còn tôi và Trăn Trăn thì hi vọng rằng sẽ tìm hiểu thêm được một số tình hình nữa từ miệng của những người đã tận mắt nhìn thấy ma, từ đó khẳng định thêm rằng có hay không sự tồn tại của ma quỷ. Theo như lời của Tổng Biên tập Lâm, trừ Y Y ra còn có hai người khác cũng đã từng nhìn thấy ma, đó là Tiêu Kiêm Phong và nhân viên bảo vệ Hà Tịch.

Vì Tiêu Kiếm Phong đang đi phỏng vấn ở cơ sở, nên chúng tôi xuống phòng bảo vệ ở tầng một tìm gặp Hà Tịch trước. Nhưng, khi chúng tôi bước vào đó thì chỉ thấy một nhân viên bảo vệ dáng người cao đang ngủ gật, nhìn biển tên trên tôi áo thì biết anh ta là Hoàng Vũ. Tôi nhìn lên cổ của anh ta, chợt phát hiện ra trên đó có một túm lông màu đỏ, không lẽ lại trùng hợp như vậy?

Tôi bước tới khẽ lay vai anh ta, anh ta bật dậy như lò xo, sau khi lấy lại tinh thần, bèn hỏi tôi có chuyện gì với giọng nói đầy vẻ sốt ruột. Tôi chìa thẻ cảnh sát ra rồi hỏi anh ta xem hiện giờ Hà Tịch có làm việc không, anh ta ngáp một rồi đáp: “Cậu chàng nhát gan ấy đi tuần rồi, để tôi gọi cậu ấy về cho!” Nói rồi anh ta bèn nói vào trong máy bộ đàm bảo Hà Tịch quay về phòng bảo vệ, xong việc anh ta lại quay ra ngủ gật.

Tôi lật tìm trong tủ tài liệu ra hai bộ hồ sơ, một trong số đó tất nhiên là hồ sơ về Hà Tịch, bộ còn lại là của Hoàng Vũ. Sở dĩ tôi phải mở xem hồ sơ của Hoàng Vũ là vì ngoài việc tôi phát hiện ra túm lông đỏ trên cổ anh ta ra, điểm mấu chốt là chiều cao của anh ta gần giống với chủ nhân của dấu giày trong nhà vệ sinh nữ, nên tôi muốn biết chiều cao đích thực của anh ta. Anh ta cao “181 cm” đây là con số ghi ở hàng chiều cao trong tư liệu. Không lẽ, đây cũng lại là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?