Titanic - Trong Vũ Trụ

Chương 18

MƯỜI TÁM

Nicolai dừng lại nghỉ ngơi, tay anh run rẩy vì kiệt sức. Sau nhiều tháng sống trong vũ trụ, toàn bộ cơ thể anh đã yếu đi và không quen với việc lao động chân tay. Trong môi trường trọng lực siêu nhỏ, họ không phải mang vác nặng và không cần sử dụng cơ bắp nhiều. Trong năm tiếng qua, anh và Luther đã làm việc liên tục và đã sửa xong các ăng-ten sóng ở dải S, đã tháo và lắp lại các khớp các-đăng. Giờ anh kiệt sức. Chỉ một việc đơn giản là co tay để cử động khi mặc bộ quần áo đi ngoài vũ trụ cũng rất khó khăn với anh.

Làm việc khi mặc bộ quần áo đó đã là một cực hình. Để thông hơi cho toàn bộ cơ thể trong nền nhiệt khắc nghiệt từ âm một trăm hai mươi đến một trăm hai mươi độ và để duy trì áp suất khi chịu tác động của chân không ngoài vũ trụ, bộ quần áo của họ được may bằng nhiều lớp vải cách ly Mylar bằng nhôm, bên trên phủ ni lông và một lớp vải cân đối, lớp vải phồng lên để chịu áp lực. Dưới bộ quần áo đó, các phi hành gia phải mặc quần áo lót được nhét các ống làm nguội nước. Họ cũng phải đeo ba lô hỗ trợ chứa nước, ô-xi tên lửa đẩy tự túc và thiết bị liên lạc. Thực sự thì bộ quần áo đi bộ ngoài không gian là bộ quần áo cá nhân phồng to và khó cử động khi mặc. Chỉ vặn chặt một con ốc cũng tốn sức và đòi hỏi tập trung cao độ.

Công việc đó khiến Nicolai kiệt sức. Hai tay anh đang lóng ngóng trong đôi găng tay vũ trụ, người anh mướt mồ hôi. Anh cũng đã đói.

Anh uống một ngụm từ ống được gắn vào trong áo và thở nhẹ nhõm. Dù nước có vị lạ như có mùi cá nhưng anh chẳng bận tâm nghĩ về nó. Mọi thứ đều có vị khác lạ trong môi trường trọng lực siêu nhỏ. Anh uống một ngụm nữa và thấy nước bắn lên cằm. Anh không thể cho tay vào mũ bảo vệ để lau nên anh không để ý đến nó và nhìn trái đất. Khi đột nhiên thấy trái đất lộng lẫy bên dưới, anh thấy hơi chóng mặt, thậm chí là buồn nôn. Anh nhắm mắt, chờ cho cảm giác đó đi qua. Đó là bệnh say khi chuyển động, không hơn không kém, nó thường xảy ra khi bạn bất chợt nhìn thấy trái đất. Khi bụng dạ đã ổn định trở lại, anh mới cảm thấy một cảm giác mới: nước bị đổ ra giờ đang di chuyển lên má anh. Anh nhăn mặt, cố lắc cho giọt nước chảy xuống nhưng nó cứ tiếp tục lăn trên da anh.

Nhưng mình đang ở trong môi trường trọng lực siêu nhỏ, ở đây không khí không có khái niệm lên hay xuống. Nước sẽ không thể nào chảy được.

Anh bắt đầu lắc mạnh đầu, đập bàn tay đeo găng lên mũ bảo vệ.

Anh vẫn cảm thấy giọt nước di chuyển lên mặt anh, để lại một vệt ẩm ướt trên cằm, rồi nó đi đến tai. Giờ nó đã đến viền mũ liên lạc qua bộ đàm của anh. Chắc chắn lớp vải ở đó sẽ lau khô chất lỏng đó, sẽ ngăn không cho nó chảy nữa….

Cơ thể anh bỗng cứng lại. Chất lỏng đã đi xuống dưới viền mũ. Giờ nó đang lách vào trong tai anh. Đó không phải là một giọt nước hay một dòng chảy mà là thứ gì đó di chuyển có mục đích. Một thứ gì đó còn sống.

Bên trái, rồi bên phải, anh cố hất nó ra. Anh đập rất mạnh vào mũ bảo hiểm. Nhưng anh vẫn thấy nó chuyển động và chui qua bộ đàm của anh.

Anh thấy hình ảnh chóng mặt của trái đất, rồi vũ trụ đen ngòm, rồi lại đến trái đất. Rồi anh không trụ được nữa và điên cuồng lượn xung quanh.

Chất lỏng đã luồn vào tai anh…

- Nicolai? Nicolai, xin hãy trả lời! - Emma gọi khi thấy anh trên màn hình. Anh đang xoay tròn, bàn tay đeo găng đập rất mạnh vào đầu. - Luther, có vẻ như anh ấy bị tai biến!

Luther xuất hiện trên màn hình và nhanh chóng đến giúp người đồng nghiệp đang mặc bộ quần áo đi trong vũ trụ. Nicolai vẫn đập mạnh, lắc đầu lên xuống. Emma nghe thấy tiếng họ trên sóng UHF. Luther cuống cuồng hỏi.

- Có chuyện gì vậy?

- Tai tôi. Nó ở trong tai tôi.

- Anh đau à? Tai anh đau à? Hãy nhìn tôi!

Nicolai lại đập mạnh vào mũ bảo vệ.

- Nó đang vào sâu hơn! - Anh hét lên. - Lấy nó ra ngay! Lấy nó ra!

- Có chuyện gì với anh ấy thế? - Emma hét lên.

- Tôi không biết. Lạy Chúa! Anh ấy đang hoảng loạn.

- Anh ấy đang tiến đến sát hộp dụng cụ. Hãy đưa anh ấy tránh xa nó ra trước khi anh ấy làm hỏng bộ quần áo!

Trên màn hình, Luther túm lấy tay bạn mình.


- Cố lên, Nicolai! Ta sẽ quay về khoang chặn khí.

Đột nhiên Nicolai giật mạnh chiếc mũ như thể muốn tháo nó ra.

- Không, đừng! - Luther hét lên, tuyệt vọng giữ chặt hai tay bạn mình để giữ chặt anh. Hai người đâm vào nhau, các dây buộc cuốn vào nhau và rối tung quanh họ.

Griggs và Diana đã đến gần màn hình cùng Emma. Cả ba sợ hãi nhìn cảnh tượng đang diễn ra ngoài Trạm vũ trụ.

- Luther, hộp dụng cụ! - Griggs hét. - Cẩn thận bộ quần áo của các anh!

Dù anh đã nói vậy nhưng Nicolai đột nhiên vặn mạnh tay Luther. Chiếc mũ của anh lao vào hộp dụng cụ. Một dòng nước trong suốt trông như sương mù trắng đột nhiên phụt ra khỏi kính che mặt của anh.

- Luther! - Emma hét lên. - Hãy kiểm tra mũ bảo vệ của anh ấy! Kiểm tra mũ của anh ấy!

Luther nhìn tấm che mặt của Nicolai.

- Tệ thật! Kính anh ấy bị vỡ. - Anh hét lên. - Tôi thấy vết rò! Anh ấy đang bị tụt áp suất.

- Hãy đeo mặt nạ dưỡng khí khẩn cấp và đưa anh ấy ra khỏi đó ngay bây giờ!

Luther với tay và bật nút cấp nguồn khí ô-xi trên bộ quần áo của Nicolai. Luồng khí bổ sung có thể làm bộ quần áo phồng đủ lâu để Nicolai có thể trở về trạm an toàn. Luther vẫn cố giúp bạn mình tỉnh táo và bắt đầu lôi anh về khoang chặn khí.

- Nhanh lên! - Griggs lẩm bẩm. - Lạy Chúa, nhanh lên!

Luther mất vài phút quý giá mới lôi được bạn mình vào khoang chặn khí, đóng cánh cửa và để không khí tăng áp lực lại như cũ. Họ không chờ để kiểm tra độ tương thích của khoang chặn khí như mọi khi, mà bơm áp suất trực tiếp đến mức 1.

Cửa khoang chặn khí mở ra. Emma lao qua khóa chặn.

Luther đã tháo mũ của Nicolai và cố lôi anh khỏi thân trên của bộ quần áo. Họ cùng nhau cố kéo Nicolai đang giãy giụa khỏi bộ quần áo đi bộ trong vũ trụ của anh. Emma và Griggs lôi anh dọc theo Trạm vũ trụ, đến khoang dịch vụ của Nga, ở đó có đầy đủ năng lượng và ánh sáng. Nicolai hét to dọc đường đi và nghiêng sang bên trái nút điện đàm của anh. Cả hai mắt anh phồng to, nhắm chặt, hai cầu mắt như sắp phụt ra ngoài. Cô sờ lên má anh thấy nó nhớp nháp. - không khí đang bị nén trong các mô dưới da do bị hạ áp suất. Có ít nước bọt lấp lánh trên hàm anh.

- Nicolai, hãy bình tĩnh! - Emma nói. - Anh ổn rồi, anh nghe thấy tôi không? Anh sẽ ổn thôi!

Anh hét lên và giật tung nút điện đàm. Nó bay đi.

- Giúp tôi đưa anh ấy lên sàn. - Emma nói.

Tất cả mọi người đều cố gắng chuẩn bị bàn buộc bệnh nhân, tháo những dây nước tiểu dài của Nicolai và buộc anh lại. Giờ họ đã cố định anh hoàn toàn. Ngay cả khi Emma kiểm tra tim, phổi và dạ dày của anh, anh vẫn tiếp tục rên rỉ và lắc đầu hết bên này sang bên kia.

- Tai của anh ấy. - Luther nói. Anh đã tháo bộ quần áo đi bộ trong vũ trụ khổng lồ của anh ấy và trợn mắt nhìn Nicolai bị hành hạ. - Anh ấy nói có gì trong tai anh ấy.

Emma cúi sát hơn để nhìn mặt Nicolai. Một vệt nước chạy từ cằm lên đường cong ở hàm trái, đến tai anh. Một giọt nước đọng trên loa tai.

Cô bật ống soi tai chạy bằng pin và nhét một ống tai nghe vào ống tai của Nicolai.

Đầu tiên cô thấy máu. Một giọt máu đỏ tươi lấp lánh dưới ánh sáng ống soi tai. Rồi cô tập trung vào màng tai.

Nó đã bị đục thủng. Thay vì màu lấp lánh của ráy tai, cô thấy một lỗ hổng màu đen. Chấn thương khí áp là điều đầu tiên cô nghĩ đến. Phải chăng việc áp suất hạ đột ngột đã làm nổ màng nhĩ của anh ấy? Cô kiểm tra lại màng nhĩ nhưng nó vẫn nguyên vẹn.

Cô bối rối, tắt ống tai và nhìn Luther.

- Đã có chuyện gì ngoài đó?

- Tôi không biết. Cả hai chúng tôi đều đang dùng máy thở. Chúng tôi nghỉ ngơi trước khi mang hộp dụng cụ về chỗ cũ. Một phút trước đó anh ấy vẫn ổn, sau đó anh ấy đã hoảng loạn.

- Tôi cần xem mũ bảo vệ của anh ấy.

Cô rời khoang dịch vụ của Nga và quay về khoang khóa dụng cụ. Cô giật mạnh cánh cửa, nhìn vào trong, nhìn hai bộ quần áo đi bộ trong vũ trụ mà Luther đã treo lên tường.

- Cô đang làm gì thế? Watson? - Griggs hỏi và đi theo cô.

- Tôi muốn xem vết nứt có lớn không và anh ấy bị mất áp suất nhanh mức nào.

Cô tiến về phía bộ quần áo nhỏ hơn, ghi chữ “Rudenko”, rồi tháo mũ bảo vệ. Cô nhìn vào trong và thấy một giọt nước gần tấm kính che mặt. Cô lấy một khăn lau bằng vải cốt-tông trong túi và sờ vào mép chết lỏng đó. Nó dày, lấp lánh và có màu xanh lơ pha xanh lá cây.

Cô thấy lạnh dọc sống lưng.

Kenichi đã ở đây, cô đột nhiên nhớ lại. Vào đêm anh ấy chết, chúng ta đã tìm thấy anh ấy ở khoang chặn khí. Bằng cách nào đó, anh ấy đã khiến nó bị nhiễm bẩn.

Ngay lập tức cô lùi lại hoảng sợ và va vào Griggs đang đứng ở cửa.

- Ra ngoài! - cô hét lên. - Ra ngoài ngay!

- Có chuyện gì vậy?

- Tôi nghĩ chúng ta bị đe dọa sinh học. Đóng cửa lại! Đóng lại!

Cả hai đều cuống cuồng ra khỏi khoang chặn khí, vào nút số 2. Họ cùng nhau đóng cánh cửa và khóa chặt nó lại. Họ nhìn nhau căng thẳng.

- Cô nghĩ nó có thoát ra không? - Griggs hỏi.

Emma nhìn quanh nút số 2 để tìm những giọt nước lấp lánh trong khoang. Đầu tiên cô không thấy gì. Rồi một vật gì đó thoáng chuyển động, một vật lấp lánh như trong cổ tích dường như đang nhảy nhót đằng xa.

Cô quay lại nhìn nó. Nhưng nó đã biến mất.

Jack ngồi ở khoang dành cho bác sĩ trong phòng Điều hành phương tiện đặc biệt, anh trở nên ngày càng căng thẳng khi mỗi phút trôi qua và khi anh nhìn đồng hồ trên màn hình phía trước. Những giọng nói trên điện đàm của anh giờ có vẻ thúc giục kỳ lạ, những cuộc nói chuyện rất nhanh và ngắt quãng khi các bản báo cáo tình hình được đưa đi đưa lại giữa các điều khiển viên và giám đốc điều hành bay Woody Ellis. Được bài trí tương tự Phòng điều hành bay trên tàu con thoi và được đặt trong cùng tòa nhà, nhưng phòng Điều hành đặc biệt nhỏ hơn, có các chức năng chuyên biệt hơn và được điều khiển bởi những người tận tụy hơn với mọi hoạt động của Trạm vũ trụ quốc tế. Trong vòng ba mươi sáu tiếng qua, căn phòng ngày càng căng thẳng và liên tục có sự hoảng loạn. Có quá nhiều người trong phòng và quá nhiều giờ căng thẳng, ngay cả không khí cũng có hơi hướng của sự khủng hoảng, nó còn pha lẫn mùi khó chịu của mồ hôi và cà phê để lâu.

Nicolai Rudenko đang bị thương do bị tụt áp suất không khí đột ngột và rõ ràng cần di dời về trái đất khẩn cấp. Do chỉ có một thuyền cứu hộ. - đó là phương tiện trở về của đội. - nên toàn phi hành đoàn sẽ về trái đất. Đây sẽ là chuyến di dời được kiểm soát. Không được có bước tắt, không được phép xảy ra sai sót, không được hoảng loạn. NASA đã thực hiện việc này nhiều lần trước đây nhưng chuyến di dời bằng Phương tiện trở về của đội thực sự chưa bao giờ được thực hiện trước đây, không phải với năm người còn sống, còn thở trên trạm.

Điều này sẽ không dành cho người tôi yêu trên đó.

Jack đổ mồ hôi và gần như phát ốm vì sợ.

Anh cứ nhìn đồng hồ và kiểm tra lại nó bằng đồng hồ đeo tay của anh. Họ đã chờ đường đi của Trạm vũ trụ quốc tế đến điểm thích hợp trước khi thực hiện tách Trạm vũ trụ và tàu. Mục đích của họ là đưa Phương tiện di dời khẩn cấp của đội xuống theo cách trực tiếp nhất có thể xuống khu vực hạ cánh để họ có thể gặp các nhân y tế. Sau nhiều tuần sống trong vũ trụ, họ sẽ yếu như mèo, các bó cơ không thể nâng đỡ họ nữa.

Thời điểm tách tàu sắp đến. Họ sẽ mất hai mươi lăm phút để tách khỏi Trạm vũ trụ quốc tế và họ cần được hướng dẫn bằng hệ thống định vị toàn cầu, cộng thêm mười lăm phút để đốt nhiên liệu tách khỏi quỹ đạo. Họ cần một giờ để hạ cánh.

Trong chưa đầy hai tiếng, Emma sẽ trở về trái đất. Dù cách này hay cách khác. Ý nghĩ đó đến với Jack trước khi anh kịp ngăn nó lại, trước khi anh cố ngăn mình nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp khi cơ thể Jill Hewitt bị phanh ra trên bàn khám nghiệm tử thi.

Anh nắm chặt tay thành một cú đấm, buộc mình tập trung vào các báo cáo y sinh của Nicolai Rudenko. Nhịp tim hơi nhanh nhưng ổn định, huyết áp vẫn ổn định. Cố lên! Cố lên! Hãy đưa họ về nhà ngay lúc này!

Anh nghe thấy Griggs trên trạm báo cáo.

- Chỉ huy, phi hành đoàn của tôi đã ở trên Phương tiện di dời, cánh cửa đã đóng lại. Ở đây khá ấm áp, nhưng chúng tôi sẵn sàng bất cứ khi nào các bạn xong.

- Chuẩn bị khởi động. - Chỉ huy nói.

Tim Jack như nhảy lên khi anh nghe thấy giọng của Emma trong điện đàm.

- Các cơ quan quan trọng của anh ấy vẫn bình thường nhưng anh ấy đã bị rối loạn ba lần. Chất lỏng đó đã di chuyển lên cổ và thân trên, khiến anh ấy khó chịu. Tôi đã tiêm cho anh ấy một liều mooc-phin nữa.

Sự tụt áp đột ngột đã khiến các bọt khí hình thành trong các mô mềm của anh ấy. Tình hình không có gì nguy hiểm, nhưng anh ấy rất đau đớn. Điều Jack lo lắng là bọt khí hình thành trong hệ thống thần kinh của anh ấy. Đó có phải là lý do khiến Nicolai hoảng hốt không?

Woody Ellis nói.

- Chuẩn bị khởi động! Tháo các thanh hạn chế Hệ thống điều khiển môi trường và hỗ trợ sống!

- Trạm vũ trụ quốc tế. - chỉ huy nói. - Các bạn chuẩn bị…

- Dừng ngay việc đó! - một giọng nói xen vào.

Jack sửng sốt nhìn giám đốc điều hành bay Woody Ellis. Ellis trông cũng sửng sốt không kém. Ông quay về phía giám đốc Ken Blankenship, người vừa bước vào phòng và đi cùng là người đàn ông tóc đen cùng sáu nhân viên của Lực lượng không quân.

- Tôi xin lỗi, Woody. - Blankenship nói. - Hãy tin tôi, đây không phải là quyết định của tôi.

- Quyết định gì? - Ellis hỏi.

- Việc di dời khẩn cấp bị hủy bỏ.

- Chúng ta có người bị ốm trên đó! Phương tiện di dời khẩn cấp đã sẵn sàng.

- Anh ấy không thể về được.

- Đó là quyết định của ai?

Người đàn ông tóc sẫm màu bước về phía trước. Ông ta nói mà gần như không biểu hiện chút thương tiếc nào.

- Đó là quyết định của tôi. Tôi là Jared Profitt, thuộc Ủy ban An ninh Nhà Trắng. Hãy ra lệnh cho phi hành đoàn của các vị mở cửa lại và rời Phương tiện di dời khẩn cấp.


- Phi hành đoàn của chúng tôi đang gặp rắc rối. - Ellis nói. - Tôi sẽ đưa họ về.

Nhân viên điều khiển đường đi của tàu xen vào.

- Giám đốc, chúng ta phải chuyển sang bước chuẩn bị ngay bây giờ nếu muốn họ hạ cánh đúng mục tiêu.

Ellis gật đầu với Chỉ huy trưởng.

- Hãy đưa Phương tiện trở về khẩn cấp đến điểm khởi động. Chúng ta sẽ chuẩn bị phóng.

Chỉ huy trưởng chưa kịp nói lời nào thì tai nghe của anh đã bị giật ra, anh bị lôi ra khỏi ghế và đẩy ra ngoài lối đi. Một nhân viên của Lực lượng Không quân thế chỗ của Chỉ huy trưởng ở bảng điều khiển.

- Này! - Ellis hét lên. - Này!

Toàn bộ nhân viên điều hành bay cứng đơ khi các nhân viên của Lực lượng Không quân nhanh chóng bao vây toàn bộ căn phòng. Họ không rút vũ khí nhưng thái độ đe dọa rất rõ.

- Trạm vũ trụ quốc tế, không được khởi động! - chỉ huy liên lạc mới nói. - Việc di dời khẩn cấp đã bị hủy bỏ. Hãy mở lại cánh cửa và ra khỏi Phương tiện di dời khẩn cấp!

Griggs bối rối trả lời.

- Tôi nghĩ tôi không nghe rõ, trung tâm Houston!

- Việc di dời này bị hủy. Hãy ra khỏi Phương tiện di dời khẩn cấp! Chúng ta đang gặp khó khăn với các máy tính điều khiển đường đi của tàu và máy tính hướng dẫn, điều khiển và lái tàu. Giám đốc điều hành bay đã quyết định tốt nhất là dừng việc trở về khẩn cấp.

- Trong bao lâu?

- Không giới hạn.

Jack đứng bật dậy, sẵn sàng ném tai nghe của viên Chỉ huy điện đàm mới xuống đất.

Jared Profitt đột ngột xuất hiện trước mặt anh chặn đường.

- Anh không hiểu tình hình đâu, anh bạn.

- Vợ tôi ở trên trạm. Chúng tôi sẽ đưa cô ấy về.

- Họ không thể trở về. Tất cả bọn họ có thể đã bị nhiễm bệnh.

- Bệnh gì?

Profitt không trả lời.

Jack giận dữ lao vào ông ta nhưng anh bị hai nhân viên Lực lượng không quân giữ lại.

- Nhiễm cái gì? - Jack hét lên.

- Một loại sinh vật mới. - Profitt nói. - Một Chimera.

Jack nhìn khuôn mặt nghiêm khắc của Blankenship. Anh nhìn các nhân viên thuộc Lực lượng không quân đang sẵn sàng giành quyền sử dụng bảng điều khiển. Rồi anh nhận thấy một khuôn mặt quen thuộc của Leroy Cornell vừa bước vào phòng. Cornell trông tái xanh và run rẩy. Đó là lúc Jack hiểu quyết định này đã được đưa từ cấp trên xuống. Cả Blankenship và Woody Ellis cũng không thể làm gì khác.

NASA không còn giành quyền kiểm soát nữa.