Tình yêu Và Ước Vọng

Sáu

RA ĐẾN HÀNH LANG, ANNE LAU NƯỚC MẮT vội trở về căn phòng nhỏ bé của mình. May là cô không gặp ai dọc đường. Bước vào phòng cô gái đáng thương đưa tay chận ngực, thở hổn hển tưởng như vừa phải chạy một đoạn đường dài. Lucy đang đợi cô, kêu lên:

- Chị Anne! Suốt ngày em không sao gặp chị được, con mụ Hall giữ rịt em cho tới 5 giờ. Chị ơi, nói mau cho em biết câu chuyện ra sao?

Anne trả lời giọng từ tốn:

- Không có chi. Người ta đuổi chị, thế thôi.

Nét mặt Lucy lộ vẻ mừng rỡ được thoát nạn. Cô kêu lên:

- Thế thôi ư?

Anne vẫn đang chìm đắm trong làn sương mù ngăn cách cô với thế giới bên ngoài thì tính ích kỷ của cô em đã làm cho cô buồn phiền, cô lên tiếng hỏi lại:

- Vậy chưa đủ sao?

Lucy thì thầm với vẻ hối hận gượng gạo:

- Dĩ nhiên là phải như vậy. Nhưng lúc nãy em cứ nghĩ họ sẽ đưa việc này ra tòa, phải lập biên bản… gì gì nữa em cũng chẳng biết! Em trông đợi là em phải thú nhận hết. Em e ngại những chuyện không hay 

Anne bỗng nổi giận, cô quay nhìn thẳng vào mắt Lucy:

- Nếu sáng nay em biết sợ chuyện không hay thì thằng bé đã không chết. Một ngày khiếp đảm, một cơn ác mộng, chị chỉ muốn nó không phải là chuyện thật.

Lucy lạnh cả người, cô trả lời bằng giọng cứng cỏi:

- Chưa muộn đâu, nếu chị muốn, em sẽ gặp bà giám đốc nói thật tất cả. Em chẳng sợ đâu, em đi ngay đây.

Anne chua chát:

- Trễ rồi! Bà ta sẽ tưởng em nhận lỗi thay cho chị chứ chính chị sáng nay đã phạm lỗi.

Hai chị em cùng im lặng mà chẳng ai yên lòng. Anne đứng trước cửa sổ vẻ buồn rầu lẫn đau đớn. Lucy cắn môi, ngẩng gương mặt càng tỏ vẻ bướng bỉnh. Cô bỗng cảm thấy hối hận lẫn hổ thẹn, òa khóc và nhào vào cánh tay chị, lắp bắp:

- Ôi, em buồn lắm, em chẳng muốn đâu… Sao em ngu ngốc như vậy. Chị thật đáng phục, chị đã hy sinh vì em. Em thì không bao giờ dám chường mặt nghe họ xét xử, em không có bản lãnh. Không bao giờ họ phát chứng chỉ cho em, mà em cũng chẳng lấy dược chứng chỉ ở nơi khác. Chị sẽ kiếm việc dễ dàng phải không chị? Khi nào học xong em sẽ đến với chị. Chúng ta nhất định không chết dí ở cái xó xỉnh này nghe chị. Nhưng nếu chị muốn, thì em thú nhận…

Anne ôm em chặt vào lòng, trìu mến vuốt tóc em. Lucy dằn vặt như đang khủng hoảng thần kinh, cứ ấp úng những lời vô nghĩa. Anne rất thương em, cô thấy rằng sự hy sinh của mình thật là cần thiết. Hai chị em ngồi hồi lâu trên chiếc giường nhỏ kê sát cửa sổ. Thị trấn từ từ lên đèn, ánh sáng lần lượt thắp lên từ nơi này đến nơi khác.

Lucy thì thào nói nhẹ  như hơi thở;

- Chị sẽ đi đâu?

 Anne đã nhiều lần nghĩ  đến tương lai. Cô dự tính đi tìm việc ở một thành phố lớn nhưng không dè dịp kiếm việc làm lại xảy đến sớm hơn dự tính, mà xảy ra trong hoàn cảnh không thuận tiện. Cũng đành thôi. Cô trả lời em:

- Chị sẽ đi Manchester. Đừng lo lắng nhiều, chị sẽ mau chóng tìm được việc làm, đời không thiếu gì dịp may. Mà chị cũng chẳng ở xa em lắm đâu, cưng ạ!

 Anne im lặng một lúc rồi cô xúc động nói:

- Lucy, chị muốn em hứa với chị một lời long trọng. Nếu em nghĩ là chị đã giúp ích cho em thì em hãy hứa sẽ không bao giờ bất cẩn, em sẽ làm việc đàng hoàng, giữ gìn hạnh kiểm để xoá đi cái kỷ niệm đau thương kia. Hãy hứa với chị là em sẽ trở nên người y tá tử tế.

 Lucy thì thầm trong tiếng khóc nức nở:

- Em hứa với chị.

 Khi Lucy rời khỏi phòng. Anne bắt đầu sửa soạn vali. Cô quyết định sáng mai sẽ ra đi thật sớm, cô không thể chịu nổi phải thấy mặt đồng nghiệp để nghe những lời an ủi hay trách móc. Không, trong hoàn cảnh hiện giờ, tốt nhất là cắt đứt ngay cho xong, không còn dính líu gì với cái bệnh viện này.

 Tuy nhiên, cô cảm thấy còn một chút ray rứt cô cần giải quyết cho tâm hồn thanh thản. Mười một giờ đêm, khi cả khu nhà ở chìm trong bóng tối thì cô xuống cầu thang lớn, băng qua sân bước vào căn nhà nhỏ trông giống một thánh đường.  Không ai nhìn thấy bóng dáng lén lút của cô. Chỗ nhà đó là nhà xác. Không sợ hãi, tâm hồn trĩu nặng một nỗi buồn sâu sắc, Anne lặng ngắm nhìn cái thi thể nhỏ bé đáng thương. Cô nghĩ là cái chết của một đứa bé bao giờ cũng gây xúc động lớn lao hơn vì nó có thể tránh khỏi nếu ta cẩn thận hơn. Anne cầu nguyện với niềm xúc động tận đáy lòng. Cô cầu nguyện cho Lucy, cho bản thân cô, cho tương lai hai chị em. Cô cầu cho sự tha thứ tội lỗi của hai chị em vì lỗi lầm mà Lucy mắc phải.

 Cảm thấy tâm hồn yên ổn, Anne về phòng nghỉ.

 Sáng hôm sau, Anne ra đi lúc còn tối, chuông báo thức chưa vang lên. Tay cầm chiếc vali nhỏ, cô nhẹ nhàng ra ngoài hành lang, nhét tờ giấy vào phòng Lucy đang ngủ. Cô không thể chịu đựng cảnh ly biệt vào lúc này. Chắc Lucy cũng hiểu cho cô.

 Cô bước xuống những bậc thang lạnh ngắt, đi qua hàng rào sắt cửa bệnh viện Shereford một lần cuối.

 Trời mưa lâm râm, một đám mưa sớm thường có ở vùng ven biển. Mái tóc của Anne lấm tấm nước mưa trông như dát bằng những hạt trai.

 Khi ra tới đường cái dẫn lên tỉnh, cô không dám quay nhìn lại, sợ rằng nước mắt sẽ trào ra.