Tình yêu Và Ước Vọng

Mười Năm

TRỜI ĐÃ TỐI MỊT KHI CHIẾC XE TỚI VÙNG ngoại ô Luân Đôn, rẽ vào đường ngang để tới quốc lộ phía Bắc. Tuy xe chạy nhanh và có tiện nghi, Anne vẫn tiếc cái phòng hạng ba trên xe lửa. Ở đó ít nhất cô có thể nằm dài ra và ngủ, còn trên xe phải ngồi nên ngủ không thẳng giấc. Nhưng cô xua ngay ý tưởng đó và cảm thấy hối hận phần nào là phụ lòng Lucy.

Vào lúc 10 giờ, xe ngừng trước một hiệu ăn. Hành khách uống cà phê, ăn bánh xăng uých. Anne quan sát khách đi xe, tất cả đều là người bình thường và dễ chịu. Anne để ý một bà có ba đứa con nhỏ cùng đi. Ăn uống xong, chiếc xe lại lên đường.

Anne rơi vào trạng thái lơ mơ nửa thức nửa ngủ, lâu lâu lại giật mình vì xe sốc mạnh. Năm giờ sáng, Anne thức dậy định lau mặt cho tỉnh ngủ vì xe sẽ tới Manchester lúc 6 giờ sáng.

Anne lau tấm kình mờ hơi nước và cố gắng nhìn ra ngoài bóng tối. Trời mưa như trút nước, con đường hun hút như đường hầm, ánh đèn rọi sáng loá nước mưa. Nước bắn tung toé dưới bánh xe. Thỉnh thoảng một chiếc cam-nhông chở nặng chạy ngược chiều.

Cô mở chiếc xách tay lấy lọ nước hoa Cologne. Cô lơ đãng thoa lên thái dương, bỗng đột nhiên tài xế thắng gấp. Cả chiếc xe rung động và nặng nề trượt trên con đường trơn trợt. Anne hiểu rằng tài xế không còn làm chủ chiếc xe, bánh không lăn mà xe còn trượt đi một quãng dài. Chưa ai kịp kêu lên tiếng nào thì chiếc xe đã bỏ lòng đường, leo lên lề. Xe đâm sầm vào một cây du cổ thụ bên đường, có tiếng kính vỡ loảng xoảng và tiếng kim loại bị bóp bẹp dúm. Xe đã ngừng mà máy vẫn nổ, sau đó phát cháy. Chiếc xe lật nhào, lửa từ thùng xe lan ra, một trong những bánh xe còn tiếp tục quay một hồi trong không khí.

Anne sắp ngất đi tuy vẫn còn giữ được ý thức. Cô cảm thấy vai phải tê dại, mình mẩy đầy những vụn kiếng bể và miệng cô đầy máu. Còn chút xíu nữa là cô mê man bất tỉnh thì tiếng kêu chói tai của người đàn bà nằm bên cạnh đã đưa cô về khái niệm rõ ràng của bổn phận y tá. Đầu óc rối bời, cô tự nhủ: “Nào, ta phải ra khỏi đây và giúp đỡ các hành khách thoát cảnh này. Đó là nhiệm vụ y tá của ta”.

Bằng một cố gắng phi thường, rất đau đớn, cô lách ra khỏi ghế ngồi, cô bò nhoài tới một cửa kiếng bể ở phía trên. Cuối cùng cô lách ra được bên ngoài, nhảy xuống đất, lăn cả thân người lên cỏ ở lề đường ướt sũng. Tài xế ngồi gần bên cô, đưa tay ôm lấy đầu. Anne hỏi:

- Ông có bị thương không?

- Tôi cũng không biết nữa. Tôi bị hất tung ra ngoài, không phải lỗi tại tôi, tại thắng không nhả. Tôi…

- Đừng than van nữa, ai cũng thấy cả. Hãy giúp tôi đưa những người bị thương ra kẻo họ bị chết cháy đấy!

Mấy người đàn bà gào lên trong xe. Lửa đã xém tới phía trước xe, bốc ngọn khá lớn. Mùi sắt, mùi sơn cháy toả ra trong không khí. Tài xế lắp bắp:

- Cửa cấp cứu ở phía sau…

- Nhanh lên, chạy tới chỗ đó.

Hai người cùng xô, cánh cửa bật ra ngay. Một người đàn ông nhảy ra gần như ngã trúng vào họ. Ông ta kêu lên:

- Cảm ơn. Tôi tưởng cửa gài chặt, mọi người chết cháy mất thôi.

Anne ra lệnh cho ông ta:

- Giúp chúng tôi đưa những người khác ra ngoài.

Cô leo lên xe, hai người đàn ông theo sau. Cả ba khiêng những người bị thương, đặt vào chỗ khô ráo. Hầu hết đã mê man. Nhiều người ở trong tình trạng phải khiêng bằng cáng, một số người gãy xương, số khác bị rách thịt hoặc nứt sọ.