Tình yêu Và Ước Vọng

Mười

MỘT BUỔI CHIỀU THỨ  BẢY, ANNE ĐƯỢC RẢNH RỖI nằm dài trên giường. Cô giũa móng tay nghĩ tới buổi tối cùng Nora đi xem hát. Vé hát đó mỗi tuần đều được gửi  đến bệnh viện nhưng họa hoằn lắm mới đến tay y tá, thường thì nhân viên cấp trên giữ lại cho mình.

Gleenie đột ngột vào phòng kêu lên:

- Bà Gilson đang cần chị. Cả bệnh viện nháo nhào lên.

Anne chưa kịp trả  lời thì Glennie lại tiếp:

- Không,  không. Chẳng phải tai họa gì đâu, mà là một sự việc hấp dẫn lắm, rất lý thú. Ông Bowley trứ danh bị viêm ruột thừa đột ngột. Ông Prescott đã đưa ông ta về Hepperton. Chị biết không, ông Bowley to lớn đang ở phòng đặc biệt của khu B, chắc giờ này người ta đã đưa vào phòng giải phẫu rồi. Người ta đã trưng dụng cả lố y tá chọn lọc kỹ để phụ tá, chị cũng ở trong số đó. Mừng cho chị Anne ơi!

Anne tới trình diện Gilson mà lòng ngổn ngang tình cảm. Chẳng biết đây có phải là một vinh dự? Thật khó chịu khi có buổi rảnh rỗi lại bị lấy mất vì lý do đó. Rồi Anne cũng mau quên những bực bội. Chính y tá trưởng đích thân chỉ huy việc sửa soạn dụng cụ. Bà Gilson thường làm việc chung với Prescott cùng bốn y tá chọn trong những người có khả năng đặc biệt đã nhận được các chỉ thị riêng. Hai lao công mang bình dưỡng khí. Một bầu không khí khác thường càng lúc càng tăng. Sau cùng mọi việc đâu vào đấy, người gây mê đã nối ráp dụng cụ. Các y tá nữ đeo găng tay, mặc đồng phục đang đợi bác sĩ và bệnh nhân tới.

Bác sĩ Prescott bước vào, nhanh nhẹn và tỏ ra rất bình thản. Đó là  người giản dị, từng chống đối những nghi thức phiền phức. Mặc dù có vẻ hờ hững và lơ đãng, anh đã nhìn thấy tất cả, chỉ cần liếc sơ chung quanh anh cũng kiểm tra được mọi việc đã đầy đủ chưa.

Anne chưa hề nhìn gần nhà giả phẫu nổi tiếng này. Cô quan sát và nhận ra ngay sự cân bằng và sức hấp dẫn mạnh mẽ của các tính đặc biệt. Prescott không cao lớn, anh đứng thẳng người, nét mặt cương nghị giữ một vẻ bình thản không đổi. Đôi mắt săc sảo với một màu xanh trong trẻo đến lạnh lùng. Mài tóc dầy và đen, cái cằm bạnh tỏ ra cương quyết làm nổi bật vẻ mặt khắc khổ.

Prescott ra hiệu. Người bệnh đã được đánh thuốc mê được đưa tới trên chiếc xe đẩy, đặt lên bàn giải phẫu. Nằm ngửa phủ kín trong tấm “ra”, ông Matthew Bowley to lớn chỉ để lộ khoảng da vài phân vuông ướt đẫm chất iode. Prescott cầm ngay con dao mổ, rạch ngay một đường đầu tiên.

Anne chẳng phải là một người mới tập sự, nhưng hầu như không khí đặc biệt của phòng mổ đã làm cô chú ý. Ở Shereford, cô đã từng tham dự nhiều ca giải phẫu thực hiện qua tài năng của bác sĩ Hassal hay các chuyên gia đặc biệt được mời đến. Ở đây, sự khéo léo của Prescott làm cô ngạc nhiên. Cô nín thở khâm phục những cử động nhanh nhẹn và khéo léo vô cùng của anh. Khi cô phụ tá đưa lầm dụng cụ, Anne rùng mình lo lắng thấy rằng sự kém hiểu biết đó là sơ sót lớn. Prescott ngừng tay, không quay đầu lại, để rơi con dao mổ không ưng ý xuống. Tiếng dao rơi tách xuông nền nhà là một lời trách cứ nghiêm nghị hơn câu nói ra. Bác sĩ xòe tay mang găng cầm lấy cây kẹp mà anh đang cần đến, không nói một lời nào. Những lúc đang mổ, Prescott không nói dư thừa. Anne nghĩ thầm: “Người gì mà câm lặng và lạnh lùng đến thế! Nhưng lại là nhà phẫu thuật tài giỏi biết mấy!”. Cô đã gặp một người mà cô thật lòng khâm phục.

Bác sĩ sắp hoàn tất ca mổ. Sắp khâu vết mổ, bỗng anh dừng lại chờ đợi… Anne rùng mình. Bà Gilson nóng lòng trước vẻ căng thẳng này, đưa mắt hỏi dò cô y tá có nhiệm vụ đếm những miếng bông. Cô nói nhỏ: “Hai mươi bốn”. Bà Gilson quay lại Prescott nói:” Mọi việc xong xuôi rồi đấy, ông ạ” và đưa cây kim ra.

Anne cảm thấy toàn thân cứng đơ, nhưng lần này không phải sự thất vọng. Cô có nhiệm vụ giữ dụng cụ rửa vết thương trong suốt ca mổ, do chú tâm đến công việc nên không chi tiết nào cô lại quên. Hầu như không chú ý, cô vẫn đếm thầm tất cả những miếng bông lấy ra ở vết thương, cô thấy có hai mươi ba chứ không phải hai mươi bốn, vẫn còn thiếu một. Cô tê dại cả người, chăm chú nhìn Prescott đâm sâu mũi kim thứ nhất. Cô biết rằng chỉ có cô nhận ra sự sai sót. Tập quán và kỷ luật bệnh viện xưa nay vẫn quy định là phải giữ im lặng trong mọi trường hợp, nhưng hôm nay nhiệm vụ lại đòi hỏi cô phải vi phạm kỷ luật. Nếu cô im đi thì ca mổ sẽ thất bại thảm hại. Hai tay nắm chặt, cô gồng mình đấu tranh với sự thử thách, tránh cho cô bạn đồng nghiệp khỏi bị khiển trách. Cố giữ im lặng, cô ghé sát lại gần cô kia, thì thầm vào tai: “ Chị ơi, thiếu một miếng bông”.

- “Im!”- Prescott ra lệnh ngắn ngủi. Khi quay lại may mũi kim thứ hai, ông nhìn kẻ phạm lỗi cái nhìn lạnh tanh. Rồi ngừng tay, nhìn ngay mặt Anne, hỏi:

- Cô nói gì?

Anne nhợt nhạt nét mặt, nhưng quả quyết nhắc lại:

- Xin lỗi. Mới lấy ra có hai mươi ba miếng bông thôi.

Bà y tá trưởng giận dữ quay lại nhìn Anne, bà rầy:

- Nói bậy!

Prescott đưa tay ngăn cuộc cãi vã ồn ào của bà Gilson, quyết định:

- Đếm lại!

Người ta lấy thùng ra đếm những miếng bông. Quả nhiên chỉ có hai mươi ba. Prescott không nói một câu, đưa tay vào vết thương và những ngón tay dài của anh lấy ra miếng bông thứ hai mươi bốn.

Một sự im lặng ngắn ngủi, kỳ lạ như chưa từng xảy ra trong phòng này. Bác sĩ vẫn im lặng, tiếp tục may vết mổ. Anh nói giọng bình thản với chuyên viên gây mê:

- Cho ông ấy hồi phục!

Không một lời trách móc, Prescott bước ra khỏi phòng không hề ngẩng mặt nhìn lại cô y tá táo bạo một lần nào.

Anne tin chắc bác sĩ đã quên hẳn chuyện khó chịu vừa qua, cô có biết đâu rằng Prescott chẳng bao giờ quên những gì liên quan đến công việc của anh, những gì giúp đỡ hoặc làm trở ngại những dự tính và tham vọng của anh.