Anne và Lucy lên chiếc xe ngựa không mui, cô hỏi người lái xe để biết chút ít về thành phố:
- Đường từ đây đến bệnh viện có xa không?
- Gần hai dặm, nhưng đâu phải một bệnh viện.
- Không phải?
- Đó là một trạm y tế cũ chống bệnh đậu mùa xây cất năm chục năm rồi. Thành phố không có thứ gì khác, đành xài đỡ.
Khi nhìn ngôi nhà cũ, thiểu não, dài và thấp, mái ngói màu xám trông như con vật cúi xuống đồng ruộng ngập bùn thì hai cô không khỏi rùng mình. Một căn nhà phụ bằng cây, tường trát vữa sần sùi được vội vã cất gắn thêm vào đó. Đó là khu nhà của các y tá. Hai cô bước vào căn chòi mà bên trong đáng chán hơn nhiều. Căn buồng nhỏ từ đây hai chị em sẽ ở chung có vách bằng cạc-tông, mái tôn, mỗi lần mưa đổ xuống ầm ầm như giông bão.
Hai cô lặng lẽ nhìn căn buồng thì có tiếng chân bước đến. Một người đàn bà có tuổi, tóc đen, mặc bộ đồng phục xám nhăn nheo, hai mí mắt phồng lên cho thấy rõ ràng là đã chịu đựng hết nổi. Bà mỉm cười tê tái chào hai cô:
- Mừng gặp hai chị. Tôi là James, giám đốc. Hai chị đi đường bình an chứ? Phòng của hai chị thiếu tiện nghi phải không, nhưng chúng tôi bù đầu với công việc. Bận lắm, bận lắm…
Bà nói nhỏ dần rồi ngưng lại, hai tay run run vì mệt nhọc. Anne thấy mí mắt dưới bên trái của bà giật giật. Bà giám đốc nói tiếp:
- Bữa ăn tối hai chị dùng ở phòng công cộng. Chỉ là bữa ăn nguội bởi vì chúng tôi bận lu bù. Các chị sẽ nhận được hướng dẫn để làm việc, chúng tôi buộc lòng nhờ hai chị làm việc ngay tối nay. Rất tiếc, nhưng công việc dồn dập quá sức chúng tôi.
Bà James kiệt sức lắm rồi, bà nở nụ cười héo hắt rồi bước ra. Lucy nói giọng lạnh tanh và bình thản cố hữu.
- Bà lão đáng thương này chẳng chịu đựng được bao lâu nữa.
Hai cô rửa mặt, khoác bộ đồng phục rồi xuống phòng ăn. Nhìn qua, hai cô hiểu được từ nay phải ăn uống kham khổ. Năm cô y tá bước vào lặng yên, kiệt lực sau nhiều giờ làm việc, ngốn món ăn chẳng ngon lành gì. Các cô mặc đồng phục khác nhau, hẳn họ thuộc các bệnh viện khác nhau. Anne không buồn trước sự lạnh nhạt của các cô gái, Anne mỉm cười làm thân với cô gái bên cạnh có vẻ mặt thật thà. Cô tên Davies, lúc sau cô nói cho Anne biết đầy đủ tình trạng hiện giờ. Có tất cả 54 bệnh nhân trong cái gọi là bệnh viện này và mỗi ngày lại có thêm người mới tới. Bệnh đau màng óc đã lan ra do một thủy thủ ở Cardiff mang tới, anh ta đã chết và đến nay số người lây bệnh chết đã lên đến con số bốn mươi.
Chính quyền địa phương kêu gọi Viện Vệ sinh Trung ương, người ta gửi bác sĩ Hespley tới. Ông ta đã bất lực, ông chỉ lo ngăn chặn đừng để thiên hạ đồn rùm beng về sự tàn phá tai hại này, bởi vì đó là lệnh của Luân Đôn chỉ thị cho ông.
Các y sĩ ở đây dù thiếu thốn đủ thứ đã làm việc hết mình. Nổi bật có bác sĩ Forrest, một người cục cằn nhưng rất tốt bụng. Mặc dù có bác sĩ Hespley nhưng chính Forrest điều khiển phòng y tế. Chính ông đã chuẩn đoán đây là hình thức đặc biệt mạnh của bệnh đau màng óc và yêu cầu gửi số huyết thanh cần thiết. Nếu bà James vững vàng trong nhiệm vụ thì bệnh dịch đã mau chóng được thanh toán. Nhưng người đàn bà tội nghiệp đó kiệt sức mất rồi, chẳng chế ngự được thảm trạng.
Anne và Lucy chăm chú nghe chuyện, khi Davies nói xong, Lucy quả quyết:
- Tốt nhất là chúng ta bắt tay ngay vào việc
Phòng bệnh dài và thấp, ba ngọn đèn lờ mờ soi sáng, giường xếp thẳng hàng hai bên phòng. Mọi việc ở đây nói lên trận chiến vội vã và tuyệt vọng chống dịch bệnh. Nước nhỏ giọt trên tường, chai lọ lăn lóc khắp nơi, các phiếu định bện treo lung tung.
Anne nhìn cảnh bát nháo, biết rằng nhân viên y tế ở đây đã phải đối phó với những khó khăn khủng khiếp như thế nào. Tuy nhiên, cô không chấp nhận phòng bệnh để cẩu thả như thế này. Hai chị em lặng lẽ bắt tay vào việc.
Lúc mười giờ tối, sau hai mươi giờ làm việc liên tục, căn phòng thay đổi hẳn bộ mặt. Anne định nói Lucy nghỉ tay một lúc thì cửa phòng mở ra, một người đàn ông mặc áo len màu huyết dụ, dáng to lớn bước vào. Ông ta có mái tóc dài và đen, lông mày rậm, khuôn mặt nhăn nheo có đôi mắt sắc sảo. Anne nhận biết đó là bác sĩ Forrest qua lời diễn tả của Davies.
Bác sĩ đột ngột bước vào và lặng người đi khi thoáng nhìn căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp. Ông quan sát chăm chú, để ý mọi chi tiết mà khuôn mặt không dịu lại chút nào. Sau cùng, ông nhìn Anne và Lucy, ông không nói tiếng nào về sự thay đổi hai cô đã làm, ông nói oang oang:
- Hai chị mới tới? Ở đâu lại?
- Từ Luân Đôn.
Ông gật đầu tỏ ý hài lòng, sau đó lại lớn tiếng ra lệnh:
- Hai chị theo tôi, ở đây có việc làm cho các y tá thật sự. Nhờ trời, hai chị trông cũng thông minh đấy!