Tình yêu Và Ước Vọng

Ba

BA PHÚT SAU, ANNE ĐÃ CÓ MẶT Ở ĐẦU giường đứa bé. Cô rút cái ống vô dụng ra, lấy kìm mở rộng miệng ống ở trong yết hầu. Bằng vài động tác chính xác cô gạt ra khỏi khí quản những màng mỏng đã bịt kín lại, rồi với tất cả nghị lực lẫn thất vọng, cô thực hiện hô hấp nhân tạo. Cô lặng im làm việc, nét mặt căng thẳng và sắc mặt lợt lạt. Giọng cô vang lên ngắt quãng nhưng chắc nịch:

- Mã tiền! một “xê xê” dầu long não. Ether nguyên chất!

Lucy mang tới những thứ chị cô yêu cầu mà hai tay run bần bật. Những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán Anne. Đôi môi cô mím lại rồi tái dần. Không rõ cô có biết rằng những cố gắng của cô là vô ích, hay là cô còn hy vọng chống chọi với điều chắc chán sẽ xảy ra? Giọng cô thì thầm lạc hẳn đi:

- Báo ngay cho bà y tá trưởng.

Lucy rùng mình ngần ngừ chẳng muốn đi.

Giây phút sau, trong phòng chật ních người. Cô Lennard y tá trưởng tới trước nhất, còn mặc nguyên áo ngủ. Sau đó là cô Hall trưởng phòng rồi sau cùng là hai cô y tá Gregg và Jenkins không mặc áo choàng cùng nón y tá. Ông bác sĩ già Hassal cũng chạy tới định bắt tay vào việc, nhưng việc cứu chữa hoàn toàn thất bại. Anne lặng im, đứng ngây người ở chân giường, run rẩy chứng kiến công việc thử thách cuối cùng thật vô ích. Mặt lợt lạt, hai mắt mở to, Lucy đứng bên cạnh chị.

Sau cùng, cô Lennard y tá trưởng đứng dậy. Đó là một người đàn bà mảnh khảnh, tóc bạc trắng cuộn lại từng mảng đã rối tung. Đôi mắt nghiêm nghị tinh tường nhìn Anne xoi mói rồi cất tiếng hỏi:

- Làm sao có thể xảy ra chuyện này?

Anne im lặng thật lâu trước câu hỏi ngờ vực, sau cô trả lời:

- Cái ống bị nghẹt, chúng tôi đã thử làm nhưng không được.

Bác sĩ Hassal nói giọng cứng cỏi:

- Nhiệm vụ của cô là ngăn ngừa không để xảy ra một tai nạn như thế!

Yên lặng bao trùm căn phòng. Bác sĩ Hassal từ từ đậy tấm khăn lên mặt đứa bé chết.

Gregg đã sang phòng nhỏ bên cạnh đột ngột trở về. Cô gái hùng hổ và khó chịu này thường tỏ ra ác cảm với Anne… Chị ta tuyên bố với vẻ long trọng để nhấn mạnh tầm quan trọng việc chị ta vừa khám phá:

- Có người vừa pha trà dưới bếp.

Y tá trưởng cố gắng để giữ bình tĩnh, sau đó bà nói với giọng trịnh trọng:

- Có phải cô đã xuống bếp pha trà trong khi chỗ của cô là phải ngồi ở đây, bên cạnh bệnh nhân.

Anne hãi hùng, cố gắng chịu đựng cái nhìn lạnh tanh buộc tội. Nếu cô nói sự thật thì sự nghiệp của Lucy hỏng không thể nào cứu chữa.

- Nhưng… - Cô thì thào, ngần ngừ cố tìm cách che dấu cho em. Không tìm được câu để bào chữa, cô đành ngừng ngang.

Một câu hỏi khác lại vang bên tai cô như lời tuyên án không thể cứu gỡ:

- Cái ống nghẹt lúc mấy giờ?

Câu hỏi trực tiếp đe dọa tới Lucy. Nếu sự thật phơi bày thì em cô sẽ ra sao? Anne thấy rõ tình thế nghiêm trọng. Cô tưởng tượng ra hậu quả khủng khiếp cho Lucy nếu thú nhận sự lơ đãng của cô ấy. Lucy chưa được nhận bằng chứng nhận, nó sẽ không bao giờ nhận được nếu người ta biết nó đã phạm lỗi chểnh mảng đến thế!

Anne bênh vực cho cô em gái mà cô thương như con ruột. Cô suy nghĩ giây lát và quyết định ngay. Vì thương Lucy, cô sẽ nói dối:

- Lúc 6 giờ kém năm, tôi cảm thấy rất mệt mỏi muốn pha một tách trà. Tôi tin chắc rằng bệnh nhân không gặp nguy hiểm gì. Khi Lucy tới thay ca nó lên tiếng gọi tôi. Tôi đã thấy chuyện đã xảy ra và chúng tôi cùng làm việc…

Cô đưa mắt nhìn đồng hồ và một lần nữa can đảm chịu đựng cái nhìn của y tá trưởng:

- … suốt ba phút đồng hồ, nhưng … không kết quả.

Đôi môi mỏng của Gregg hé mở, để thoát ra một tiếng thở dài. Ông Hassal tỏ lòng khinh bỉ bằng một câu nguyền rủa.

Mọi người im lặng. Anne đứng thẳng người không nhúc nhích. Lucy không biết nói năng gì, đưa tay nắm chặt thanh ngang giường.

Cô Lennard nói giọng lạnh tanh:

- Cô về phòng đi. Chúng tôi sẽ xét tới cô sau.