Tình yêu thứ ba

Chương 3

Cô và anh hai đường thẳng song song không biết lúc nào đã dường như có xu hướng lại gần.

Có lẽ còn có khả năng giao nhau. Cuộc đời, thật không phải lúc nào cũng đều để lại chỗ dư.

Ngày hôm sau, tôi đem hợp đồng của Trâu Nguyệt tới văn phòng, gọi Cao Triển Kỳ tới, nói với anh ta: "Về lĩnh vực lao động anh thông thạo hơn tôi, giúp tôi xem bản hợp đồng này của Tiểu Nguyệt, xem có thể nghĩ ra cách nào để tránh phải thực hiện trách nhiệm khi vi phạm hợp đồng không nhé."

Cao Triển Kỳ nhìn tôi khó hiểu: "Làm gì? Tiểu Nguyệt không làm nữa thật à? Vì sao? Công ty tốt như vậy, lương cũng cao như thế, nguyên nhân gì không muốn làm nữa? Còn ầm ĩ lên đến mức ra toà kiện cáo, không cần thiết chứ. Tôi nói với bạn gái tôi một tiếng, để cô ấy quan tâm tới Tiểu Nguyệt nhiều hơn."

"Anh giúp tôi xem trước đi, có việc anh không hiểu rõ, lần tới có thời gian tôi sẽ nói với anh. Giờ tôi phải nhanh tới toà án nhân dân trung cấp, vụ án cướp giật kia chiều nay tuyên án." Tôi cầm hồ sơ vụ án, vội vàng ra khỏi cửa.

Đợi đến 11 giờ, thẩm phán mới chính thức tuyên án, đương sự của tôi, không ngoài dự đoán, xác định là chủ mưu, bị tuyên án tử hình. Khi ấy cậu con trai đó ngã quỵ xuống đất, cha mẹ cậu ta ngồi ở bục dự khán nghe xong cũng khóc không ra tiếng.

Phòng xét xử nằm trên tầng 3, sau khi kết thúc, tâm trạng tôi rất tệ, bước ra khỏi phòng xét xử, ấn thang máy đi xuống. Cha mẹ cậu ấy đuổi theo, không ngừng cầu xin tôi cứu con họ. Lúc này thang máy mở, ba người lôi lôi kéo kéo bước vào, cha mẹ cậu ấy nức nở, túm chặt tay tôi nói không ngừng, tôi cũng đành an ủi hết lần này tới lần khác, nói còn có cơ hội, có thể kháng án. Đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói hơi quen, vừa quay đầu, liền thấy Lâm Khải Chính đứng ngày sau tôi cúi đầu nói điện thoại, bên cạnh còn có vài vệ sĩ như thường lệ. Anh ta khẽ dùng tiếng Anh nói cái gì đó, hoàn toàn không có ý chào hỏi tôi. Tôi cũng quay đầu coi như không nhìn thấy anh ta.

Thang máy xuống tầng một, tôi và hai ông bà lão bước ra ngoài, bọn họ vẫn đứng trong thang máy.

Ra tới tận cửa lớn, đến bên đường, hai ông bà vẫn đi theo, tôi giơ tay bắt lấy một chiếc taxi, chuẩn bị lên xe, lúc này, người mẹ đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi, dập đầu lạy tôi, điều này tôi sao dám nhận, tôi vội vàng quay người đỡ, lại đảm bảo hết lần này tới lần khác nhất định sẽ cố hết sức kháng án, giữ lấy một con đường sống cho cậu con trai.

Đợi tôi an ủi hai ông bà xong, quay đầu lại thì taxi kia đã chạy mất tăm hơi rồi. Toàn án nhân dân trung cấp ở vùng ngoại ô, ra vào rất bất tiện, phải đợi xe trống khác thật không dễ dàng.

Lúc này, đột nhiên đằng sau tôi vang lên tiếng còi xe, dọa tôi giật nảy mình, vội vàng đỡ hai ông bà lão sang bên đường để nhường, nếu không sẽ chắn đường chiếc xe đi ra.

Nhưng chiếc xe từ từ lướt qua tôi, rồi dừng lại. Tôi cúi đầu nhìn vào trong xe, là Lâm Khải Chính ngồi ở vị trí lái xe, anh ta hạ kính xe xuống, nói với tôi: "Tôi có thể đưa cô đi một đoạn."

Tôi vội vàng xua tay: "Không cần, tôi tự gọi xe là được."

"Hay chúng ta nên nói tiếp chuyện Trâu Nguyệt."

Nghe thấy anh ta nói vậy, tôi đành mở cửa xe ngồi vào. Hai ông bà lão đứng ngoài, vẫn không ngừng nhờ vả, tôi cũng mở cửa kính xe, tiếp tục xoa dịu và nhận lời, cho tới khi xe đã rời xa họ.

"Cô đi đâu?" Sau khi ra đường lớn, anh ta hỏi.

"Chỉ cần vào trong thành phố, anh có thể tùy ý thả tôi ở đâu cũng được."

"Được, khi nào cô cần dừng lại thì nói với tôi một tiếng."

"Anh chẳng phải vẫn còn vài người ư?"

Anh ta chỉ chỉ đằng sau, tôi quay đầu nhìn, phía sau có hai xe đi theo.

Tiếp theo đó, hai chúng tôi đều không lên tiếng, không khí trong xe rất trầm lặng.

Anh ta mở CD. Âm nhạc nổi lên.

Tôi chủ động nêu ra việc của Trâu Nguyệt: "Lâm tổng, việc của Trâu Nguyệt có thể xử lý đặc biệt một chút không."

"Quy chế nhân sự của công ty rất nghiêm ngặt, nếu muốn phá lệ, phải thảo luận trên cuộc họp hội đồng quản trị."

"Vậy anh có thể đề cập với hội đồng quản trị không?"

Anh nhướng nhướng mày, nói: "Được, tôi sẽ đề cập xem sao, nhưng bản thân tôi rất hy vọng Tiểu Nguyệt ở lại, cô ấy thực sự làm việc rất tốt. Có lẽ, tôi có thể tạm thời điều động cô ấy khỏi bộ phận của chúng tôi."

"Nhưng nó vẫn có thể luôn nhìn thấy anh, nghe được tin tức về anh, sợ rất khó giải quyết triệt để vấn đề."

"Không đến nỗi vậy chứ, thực ra cơ hội tiếp xúc của tôi và nhân viên không nhiều." Tuy nói vậy, giọng anh ra lại lộ ra vài phần đắc ý.

Tôi hỏi anh ta: "Ngày hôm đó vì sao anh tới bệnh viện? Sao anh biết Tiểu Nguyệt nằm viện?"

Anh ta nhún nhún vai: "Sáng sớm tôi từ Hồng Kông trở về, mới biết việc này, tới bệnh viện một là xác nhận xem tình hình cô ấy thế nào, ngoài ra cũng muốn nói rõ suy nghĩ của tôi. Nhưng, tôi thực sự không giỏi làm việc đó, còn chưa nói vài câu cô đã vào, bộ dạng như muốn khảo cung hỏi tội, tôi cũng đành phải bỏ đi dự định sau."

Tôi quay đầu nhìn anh ta, hôm nay có lẽ là bàn việc chính nên anh ta ăn mặc rất chỉnh tề, comple veston, rất có khí chất. Tôi thầm tán dương trong lòng, thật là con rùa vàng mẫu mực.

"Để mấy hôm nữa đợi Tiểu Nguyệt tinh thần ổn định, tôi sẽ nói chuyện với con bé một lần nữa." Tôi trả lời.

"OK, nếu cần tôi trực tiếp trao đổi với cô ấy, cũng không vấn đề gì."

Tôi vội vàng trả lời: "Tạm thời không cần anh ra tay!"

Anh ta cười khẽ. Đúng rồi, có người khác giới điên cuồng vì mình, thường sẽ có cảm giác đắc ý.

"Cô là luật sư?" Anh ta hỏi tôi.

"Phải."

"Vừa nãy hai người già đó là vì vụ án gì?"

Tôi nói đại khái tình hình vụ án cho anh ta.

"Cô cho rằng kháng án sẽ có hy vọng ư?" Anh ta lại hỏi.

"Tôi không chắc, lý do tử hình cũng có nhưng nghe nói kết quả phán quyết của vụ án này chính là gợi ý của quan tòa cấp trên."

"Nếu giữ lại cho cậu ta một con đường sống, cô có thể kiếm được bao nhiêu?"

"Không có tiền, đây là trường hợp giúp đỡ. Nhà cậu ta rất nghèo."

"Vậy sợ rằng cô sẽ làm họ thất vọng."

"Có lẽ. Nhưng trường hợp này thực sự không đáng bị xử bắn, suy cho cùng trẻ người non dạ, sa chân vào con đường lầm lạc." Tôi than thở.

"Làm sai, muốn hối hận cũng không chắc có cơ hội." Anh ta trả lời.

Tôi gật đầu đồng ý, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới ánh mắt tuyệt vọng của cậu thanh niên đó.

Rất nhanh đã vào tới khu vực thành phố, tôi nói: "Lâm tổng, dừng ở đây đi, không làm mất thời gian của anh nữa."

Anh ta cũng không nói nhiều, từ từ dừng xe, tôi nói tiếng "cảm ơn", mở cửa xe, đang định xuống thì đột nhiên anh ta lên tiếng: "Tối nay, tôi hẹn vài người bạn tòa án nhân dân tối cao ăn cơm, trong đó có một người hình như là chánh án bên hình sự, nếu cô muốn cố gắng cho bên đương sự thì có thể tới, tôi giới thiệu để hai người quen nhau."

"Có được không?" Ý kiến của anh ta thật đường đột, khiến tôi có phần không dám tin.

"Được, cô gọi điện cho tôi nhé."

"Số nào?"

"Số nào cũng được, tôi sẽ dặn dò lại." anh ta nhìn tôi rồi trả lời.

Tôi xuống xe, ba chiếc đằng sau tôi rời xa, hòa vào dòng xe. Ánh mặt trời chính ngọ đột nhiên khiến tôi có phần ngơ ngẩn.

PS: nếu vẫn tiến độ này thì thường Jini sẽ post "Tình yêu thứ ba" vào buổi tối. (vì Jini dịch được kha khá, mà lại có bạn giúp edit nên mọi người yên tâm sẽ có "Tình yêu thứ ba" để đọc thường xuyên nhé)

Thất tịch không mưa vào lúc 13:00 nhé.

Cả buổi chiều, tinh thần tôi có phần bất an, biểu hiện hôm nay của Lâm Khải Chính khiến tôi bối rối, với mối quan hệ giữa tôi và anh ta, kỳ thực không có lý do gì để mời tôi tham gia cuộc tụ họp với bạn bè, trừ phi anh ta muốn dùng cách này để làm yên lòng tôi, không muốn dùng thủ đoạn quá khích đó chứ, tránh ảnh hưởng tới hình ảnh công chúng của anh ta? Xác suất này khá lớn, cho dù thế nào, một nhân viên vì ông chủ mà tự sát, ông chủ làm thế nào để vờ bản thân vô can, nói mình chẳng hề làm gì, chỉ sợ không ai tin. Hoặc anh ta không để Trâu Nguyệt từ chức, cũng là muốn sau khi đợi sự việc qua đi mới xử lý nhỉ?

Một ý nghĩ chợt loé sáng trong đầu tôi, lần sau nói chuyện Tiểu Nguyệt từ chức với Lâm Khải Chính, tôi chỉ cần nói một câu: "Nếu anh khăng khăng không cho Tiểu Nguyệt đi, tôi sẽ công khai việc này, để dư luận phán xét!" Muốn ép anh ta nhất định sẽ trố mắt đứng nhìn, ngoan ngoãn bật đèn xanh.

Vừa nhìn đồng hồ đã gần 6 giờ. Tôi quyết định có lẽ cứ đi ăn bữa cơm này, cho dù thế nào cũng là một cơ hội, loại luật sư bé nhỏ như chúng tôi rất khó có cơ hội trực tiếp gặp mặt lãnh đạo của toàn án tối cao của tỉnh.

Tôi gọi vào di động đối ngoại của Lâm Khải Chính. Không ngoài dự đoán, sau hai tiếng chuông lại là giọng của người đàn ông đó: "Chào cô."

"Chào anh, tôi tìm Lâm tổng."

"Xin hỏi, cô là ai?"

"Tôi họ Trâu."

Giọng nói bên kia đột nhiên trở nên nhiệt tình: "A, luật sư Trâu à, Lâm tổng hiện nay không ở đây, anh ấy nhờ tôi nói với cô mời cô 6 giờ trực tiếp đi tới lô dành cho đế vương của khách sạn Thiên Nhất.

"Vâng, cảm ơn anh."

"Không cần, không cần đâu, tạm biệt."

"Tạm biệt." Tôi gác máy, trong lòng cảm thán, người có quyền có thể chỉ sợ dính vào chỗ nào đều là chỗ tốt, có lẽ tôi nên tìm cơ hội chụp ảnh chung với Lâm Khải Chính, nhỡ may sau này anh ta trở thành người giàu nhất Trung Quốc, tôi sẽ treo ở văn phòng còn khoe khoang.

Tôi chộp lấy hồ sơ vụ án, chạy thẳng ra Thiên Nhất.

Quyết định quá muộn vì vậy tôi lại đến trễ, tới nhà hàng, đã 6 giờ 15. Dưới sự hướng dẫn của cô tiếp viên, tôi rất ngại ngùng bước vào, ngước mắt nhìn, mọi người đã ngồi chật bàn, Lâm Khải Chính ngồi ở vị trí chính giữa, còn có vài nhân vật dáng vẻ lãnh đạo nhìn quen quen. Lâm Khải Chính đứng lên, ra hiệu cho tôi ngồi chỗ trống đối diện với anh ta, sau đó nói: "Xin giới thiệu một chút, đây là một người bạn của tôi, cũng là một nữ luật sư ưu tú –Trâu Vũ."

Mấy vị lãnh đạo đó nhiệt tình gật đầu tỏ ý với tôi, vị ngồi cạnh tôi còn nói lớn: "Hiếm khi gặp được một người bạn là nữ giới của Lâm tổng, chắc phải để cô ấy ngồi cạnh anh chứ nhỉ?"

Người ngoài cũng nói theo: "Đúng đúng, mau đổi đi." Người ngồi cạnh anh ta quả nhiên đứng dậy, giơ tay mời tôi qua.

Lâm Khải Chính cười xua xua tay nói: "Đừng đổi đừng đổi, hôm nay sắp xếp Trâu tiểu thư ngồi cạnh viện trưởng Ngô là có việc muốn xin ý kiến."

Hóa ra người có giọng nói khá to ngồi cạnh tôi chính là viện trưởng Ngô – chánh án tòa án tối cao nhân dân xét xử các vụ án hình sự, chỉ nghe thấy viện trưởng Ngô cười đáp: "ấy chết, bạn của Lâm tổng có gì yêu cầu cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ làm theo."

Lâm Khải Chính nâng cốc rượu nói: "Dùng tiệc xong rồi nói chuyện công việc, nào, uống rượu trước!"

Bữa ăn này kéo dài tới tận hơn 9 giờ, vô cùng náo nhiệt, uống hết ba bình rượu Ngũ Nương 30 năm tuổi, trong cuộc nói chuyện của mọi người, tôi mới phát hiện những người tới tối này đều là lãnh đạo cấp cao của của giới chính trị và pháp luật trong tỉnh, hơn nữa bọn họ đều dường như vô cùng tôn trọng Lâm Khải Chính, còn Lâm Khải Chính tuy trẻ tuổi nhưng do có tài sản nâng đỡ, bản thân tự có một loại uy nghiêm.

Đương nhiên, tôi nhân lúc viện trưởng Ngô vui vẻ cũng đơn giản đề cập tới vụ án, viện trưởng Ngô đáp lời rất thoải mái: "Đợi vụ án lên tới tòa án tối cao, cô lại tới tìm tôi, tôi nói qua với đồng chí của bên xét xử, nếu thực sự có thể không tử hình, chắc sẽ không giết đâu. Giết người cũng chẳng phải việc gì tốt."

Lâm Khải Chính đúng là thính tai, nghe thấy việc chúng tôi nói, cũng nói với sang với viện trưởng Ngô: "Viện trưởng Ngô, mong ông nhất định phải quan tâm."

Viện trưởng Ngô lập tức nói: "Không vấn đề, Lâm tổng yên tâm, nào, tôi chúc cậu một cốc."

Tại cửa nhà hàng, mọi người nồng liệt bắt tay rồi ai nấy tự về. Chỉ còn lại tôi, Lâm Khải Chính, và vài vệ sĩ chui ra từ lúc nào. Lâm Khải Chính bước xuống bậc thềm, lấy chìa khóa xe, mở cửa, quay đầu nói với tôi: "Tôi đưa cô về."

Tôi hơi ngại, khách sáo nói: "Không phiền anh nữa, tôi gọi xe tự về."

"Đi thôi, không sao."

Thực ra tôi đã không còn tâm tư mà đối phó với anh ta nữa, nhưng anh ta kiên quyết nên tôi cũng đành lên xe.

Sau khi ngồi vào trong xe, tôi quay đầu nhìn mấy người đi theo, phát hiện họ cũng lập tức lên hai cái xe khác.

Lâm Khải Chính dường như nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, vừa nhìn kính hậu vừa nói: "Họ là vệ sĩ kiêm trợ thủ, không còn cách nào, đầu năm bộ phận an ninh thông báo cho chúng tôi rằng xã hội đen có ý đồ muốn động đến nhà chúng tôi, muốn bắt cóc đòi tiền chuộc nên đành phải thế này."

Tôi nhìn anh ta, không biết nên trả lời thế nào đối với câu trả lời đó, đồng tình, hay nịnh nọt? Ở cùng anh ta thường có chút ngắc ngứ. Dưới ánh đèn đường, tôi phát hiện mắt anh ta đỏ, cằm xuất hiện những vệt râu xanh, thần sắc càng mệt mỏi.

Anh ta quay đầu nhìn tôi, tự châm biếm nói: "Thực ra người có tiền sống cũng không dễ dàng gì."

Tôi cười, nói: "Hôm nay cảm ơn anh trước. Nếu vụ án này có thể giữ lại mạng người, tôi sẽ cảm ơn anh sau."

"Cảm ơn thế nào?"

"Anh nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được."

"Thế nào cũng được, chỉ cần đừng mời tôi đi dùng bữa. Dùng bữa đối với tôi mà nói là một phần cực khổ nhất trong công việc."

"Lẽ nào ngày ngày anh đều dùng bữa như vậy?"

"Về cơ bản là như vậy."

"Thực sự ăn không no, như vậy dạ dày rất dễ bị hại." Tôi nói rất cảm thông.

Đi tới ngã tư, anh ta nói: "Trái hay phải?"

Tôi vội vàng lên tiếng: "Không xa nữa, Lâm tổng, không cần đưa tôi về, tôi xuống xe, gọi taixi một lát là về tới nhà, anh cũng rất vất vả rồi. Thật sự thật sự ......"

"Trái hay phải?" Anh lái xe chậm lại, tiếp tục hỏi, hoàn toàn không hồi đáp lời khước từ của tôi.

"Phải." Tôi đành nói.

Anh thông thạo quay xe về phía đường bên phải, hai xe phía sau vẫn đi theo một cách có chừng mực.

"Anh vất vả như vậy, thời gian đâu mà ở cùng bạn gái?" Tôi muốn làm không khí sôi nổi lên, dựa vào việc cùng ăn một bữa cơm nên mới tìm vấn đề cá nhân để nói, anh ta chuyên tâm lái xe, dường như không nghe thấy lời tôi.

Đột nhiên tôi ý thức được bản thân đã thất lẽ, vô cùng lúng túng. Quay đầu nhìn ngoài xe, vốn dĩ do rượu nên mặt trở nên nóng, lúc này càng ửng đỏ.

Trong lòng thầm mắng bản thân: Mày là cái thứ gì, thật là tưởng ai cũng quý mình, muốn làm bạn với người khác.

Lúc này, tôi thấy con đường quen, vội vàng kêu: "Lâm tổng, tôi tới rồi, xin dừng lại."

Anh nghiêng đầu nhìn bên đường nói: "Đây là tòa nhà của cục thuế quốc gia mà?"

"Đúng, tôi ở phía sau, bước vào là tới, cảm ơn, cảm ơn!" Không đợi anh ta dừng xe, tôi liền mở cửa, nhảy xuống. Cuối cùng tránh xa được người kỳ lạ này, tâm trạng tôi nhẹ nhõm đi nhiều, cách tấm kính, anh ta giơ một tay lên ra hiệu cho tôi, sau đó tăng ga, hoàn toàn không thèm quan tâm quy tắc giao thông, đè qua vạch vàng quay đầu rời đi, sau đó hai xe sau cũng rời theo.

"Có gì ghê gớm đâu." Tôi lầu bầu một câu, quay người về nhà.

Lên lầu, mở cửa phòng thấy cửa phòng Tiểu Nguyệt khép hờ, bên trong có ánh đèn. Tôi mở cửa, Tiểu Nguyệt ngồi trước vi tính, nghe thấy âm thanh đẩy cửa, nó lúng ta lúng túng tắt một cửa sổ. Tôi chạy tới, lớn tiếng nói: "Em đang làm gì?"

Tiểu Nguyệt chột dạ nhìn tôi: "Không làm gì, nói chuyện với bạn thôi."

"Chị thấy em vừa tắt một cửa sổ, nói thật đi, em đang làm gì?"

"Thực sự không làm gì cả, chị à. Em lớn thế này rồi, chị đừng quản em nữa."

"Không quản em, không quản em, nếu em có thể khiến chị không quản, chị mới cảm ơn trời cảm ơn đất đấy? Việc em đã làm gọi là cái gì?"

"Chị, em xin chị đừng nói nữa, em không muốn nhắc tới việc đó nữa." Trâu Nguyệt có phần nóng nảy

Tôi cảm thấy hơi choáng váng, đặt mông lên giường nó, nói: "Tiểu Nguyệt, em nói thật cho chị, rốt cuộc em yêu Lâm Khải Chính ở điểm nào, chính vì anh ta có tiền?"

"Chị uống nhiều rồi, đi nghỉ ngơi thôi, em không muốn nói những chuyện này."

"Không, em nói cho chị biết, chị vẫn luôn không hiểu, đàn ông có tiều nhiều vô cùng, chị cũng quen không ít, hôm nào chị giới thiệu cho một người."

Tiểu Nguyệt quay lưng với tôi, nhìn màn hình vi tính, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Khi em thích anh ấy, cũng không biết anh ấy rất có tiền. Lúc đó em vừa vào công ty, ngày thứ hai đi làm, thấy anh ấy đứng trước cửa công ty, mặc comple veston ngồi xổm ở đó nói chuyện với một ông lão, khi ấy em thấy rất lạ, rồi anh ấy vào thang máy cùng em, dùng di động sắp xếp người khác mua vé tàu hỏa về nhà cho ông cụ đó, còn dặn đi dặn lại phải đưa lên tận tàu, ngoài ra còn đưa thêm 500 tệ, khi đó ấn tượng của em với anh ấy rất tốt. Sau này mới biết anh ấy là giám đốc phòng em, phòng em rất lớn, có bảy tám chục người, loại thư ký nhỏ như chúng em rất hiếm khi có thể gặp anh ấy, chỉ khi họp mặt toàn thể nhân viên của phòng mới có thể thấy anh ấy ngồi trên. Anh ấy không thích nói, nhưng nói gì cũng đều rất thích hợp, rất mạnh mẽ. Chị, không chỉ em, tất cả phụ nữ chỗ chúng em đều mê anh ấy."

"Người có tiền làm việc thiện chỉ thỏa mãn việc làm người cứu thế giới." Tôi nói.

Tiểu Nguyệt không để ý tới tôi, tiếp tục nói: "Anh ấy luôn nho nhã, rất khách khí với những người có chức vụ thấp hơn, lên thang máy cũng sẽ nhường phụ nữ lên trước, dù là người con gái nhà quê đưa cơm hộp. Nhưng, anh ấy mãi mãi dường như có khoảng cách với người khác, không ai biết trong lòng anh ấy đang nghĩ gì, anh ấy hình như không có bạn, không có người yêu. Anh ấy luôn cố gắng như vậy, lại luôn mệt mỏi như thế, mấy lần em thấy anh ấy ngồi một mình ngơ ngẩn trong phòng họp, ngồi cả buổi chiều."

Những lời miêu tả của Tiểu Nguyệt lại khiến tôi nhớ tới Lâm Khải Chính vừa nãy, chính xác như vậy, tôi bất giác gật đầu.

Tiểu Nguyệt vẫn nói: "Anh ấy giống như người đàn ông trong mộng của em, có tâm hồn vừa cao quý vừa cô độc, có sự đau khổ và nỗi buồn không để ai biết. Đợi khi em phát hiện em yêu anh ấy, em đã không còn cách nào bắt bản thân mình ngừng lại."

"Không đến mức ấy chứ?" Những lời này nho nhã quá, tôi có chút không chịu nổi, không kiềm chế được nói ra câu một câu.

Tiểu Nguyệt quay mạnh đầu lại, kiên định nói: "Không, tuy em không hiểu anh ấy, nhưng em tin vào trực giác của em. Có điều ..." Thần sắc con bé trở nên tối tăm: "Em biết em đang mơ một giấc mơ hoàn toàn không thực tế, vì vậy, em sẽ không để bản thân mình làm việc ngu ngốc nữa, sẽ để giấc mơ này mãi mãi trong giấc mộng của em, trở thành hồi ức của em."

Đầu tôi dưới hai tác dụng nặng nề của rượu và thơ trữ tình của Tiểu Nguyệt càng lúc càng đau, tôi đứng lên, vỗ vỗ vai nó: "Như thế là được, tốt nhất đến mơ cũng đừng nên có, ngủ một giấc tới sáng. Em nói như vậy thì chị yên tâm rồi. Chị đi ngủ trước đây."

Tôi trở về phòng mình, đến quần áo cũng không cởi liền lăn lên giường, ngủ một giấc tới sáng.