Tình yêu thứ ba

Chương 20

Cuối cùng cô đã hiểu bản thân thật ngây thơ mít đặc biết bao, lấy tình yêu che lấp đôi mắt mình, cam tâm tình nguyện làm người lừa mình dối người nhất trong vở kịch này.

Sáng ngày hôm sau, thời tiết mát mẻ.

Tôi ngồi taxi, đang dừng trước cửa quán Starbucks, khi xuống xe, tôi cố gắng để tư thái mình thanh nhã hơn chút, thậm chí còn thuận theo hướng gió thổi nhẹ qua tóc tôi.

Nhưng, mắt tôi tìm kiếm mỗi một vị trí gần cửa sổ trong quán Starbucks, vẫn không thấy bóng dáng Lâm Khải Chính, bên đường cũng không có chiếc xe Jeep màu đen biển số 66888. Tôi không cam tâm, lại bước vào Starbucks tìm kĩ lưỡng, vẫn không có. Ông này, chắc hôm đó bị tôi bắt gặp, ngại ngùng không muốn chơi tiếp mánh cắm sào chờ nước đây.

Có điều vẫn thật hơi thất vọng, rốt cuộc đã mấy ngày không gặp. Bước vào văn phòng, trên bàn có thiếp mời màu đỏ.

Tôi mở phong bì, đập vào mắt đầu tiên chính là bức ảnh cô dâu, hai gương mặt dính sát vào nhau, trong đó lại là Cao Triển Kỳ!

Tôi nhất thời không dám tin vào mắt mình, mở thiệp mời, trên đó rõ ràng ghi: "Cao Triển Kỳ, Bạch Lệ lúc 12:08 ngày 28 tháng 9 tổ chức hôn lễ tại tầng hai khách sạn Quân Hoàng."

Bạch Lệ? Là người thế nào? Chưa từng nghe qua, chuyện này cũng nhanh quá. Tôi vứt thiệp mời trên bàn, không kìm được bật cười khanh khách. Cùng lúc, tâm trạng tôi cực kỳ phức tạp. Tuy tôi chưa từng nghiêm túc đối diện với tình cảm của anh ta, nhưng anh ta đứng sau lưng tôi nói những lời đó, rốt cuộc khiến tôi không thể quên được. Nhưng, sau khi nói xong, anh tay quay người liền kết hôn với người khác, đây cũng có phần quá sức châm biếm! Lẽ nào đây chính là mất cái này được cái khác?

Đang nghĩ thì Cao Triển Kỳ gõ cửa bước vào văn phòng tôi, anh ta gõ cửa khi nào? Thật là hôm nay không giống hôm qua.

"Nhìn thấy chưa?" Anh ta cong môi chỉ thiệp hồng.

"Thấy rồi." Tôi bình tĩnh trả lời.

"Có cảm nghĩ gì?"

"Mừng cho anh chứ sao."

"Tôi còn tưởng cô có chút hụt hẫng?" Còn may anh ta hồi phục lại mấy phần việc ăn nói đưa đẩy.

"Hụt hẫng vì anh còn có nhiều người, chưa tới lượt tôi." Tôi đáp.

Anh ta phủi ghế, ngồi đối diện tôi: "Giao cho cô ba nhiệm vụ."

"Nói đi, đương nhiên cống hiến."

"Thứ nhất, hôm đó giúp tôi nhận tiền mừng."

"Không vấn đề."

"Thứ hai, mượn cho tôi hai chiếc Mes đón dâu."

"Hai chiếc?" Tôi trợn to mắt: "Một chiếc tôi cũng mượn không được, tôi không quen ông chủ lái Mes."

"Cô không quen, có người quen!" Cao Triển Kỳ nói bằng ngữ khí mờ ám.

"Người khác quen thì anh đi mà tìm người khác, tìm tôi làm gì?" Tôi không vui.

"Tôi nói với người đó không có giá trị gì cả, cô thì khác."

"Cao Triển Kỳ!" Tôi nghiêm khắc nói: "Nếu anh còn coi tôi là bạn thì mong anh tôn trọng tôi, đừng nói với tôi kiểu đó!"

"Được được được, tự tôi tìm anh ta." Cao Triển Kỳ nhượng bộ: "Công ty anh ta xếp vài chiếc đấy."

"Đó là việc của anh."

"Nhưng việc thứ ba, mong cô nhất định giúp đỡ, dù sao cũng đừng tức giận!" Anh ta biểu hiện một cách chân thành.

"Còn phải xem là việc gì?" Tôi vòng hai tay trước ngực, biểu thị đề phòng.

"Cô biết đấy, thế giới này chính là nịnh bợ như vậy, chính là nhìn người tới tham dự, bạn của cô có đẳng cấp, có trình độ, cô cũng sẽ có đẳng cấp, có trình độ theo, nếu cô dở tới mức không mời nổi bạn bè tới dự, cô cũng bị người ta coi thường. Đặc biệt là làm trong lĩnh vực luật sư như chúng ta, chính là theo ai có quan hệ tốt, ai có hẫu thuẫn tốt..." Anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Tôi đại khái đã nghe ra ý tứ của anh ta, giơ tay ngắt lời: "Được rồi, được rồi, anh muốn tôi làm gì? Nói thẳng đi."

"Mời Lâm Khải Chính nhất thiết phải tham dự tiệc cưới của tôi!" Anh ta cũng không úp mở, nói dứt khoát.

"Anh phát cho cho anh ấy một cái vé phạt là xong."(Vé phạt = thiệp mời)

"Sai, theo tôi biết, Lâm Khải Chính cực kì ít tham dự những trường hợp thế này, hơn nữa quan hệ giữa tôi và anh ta rất bình thường."

"Anh ấy lại chẳng phải lãnh đạo nhà nước, vì sao nhất định phải mời anh ấy tới?"

"Anh ta rất khủng! Anh ta có sự thần bí! Bình thường anh ta không bao giờ tham dự những trường hợp này, thế nhưng anh ta lại đích thân tham dự lễ cưới của tôi, chứng tỏ quan hệ giữa tôi và anh ta không phải loại thường!"

Tôi nhìn Cao Triển Kỳ, mất hết kiên nhẫn kêu lên: "Lão Cao, chúng ta chẳng qua chỉ là một luật sư nho nhỏ, có nhất định phải làm vậy không?"

"Luật sư chẳng phải dựa vào thể diện mà kiếm cơm hay sao? Thể diện ai lớn, người đó ăn nhiều. Những thẩm phán, chánh án nho nhỏ kia thấy quan hệ của tôi và ông chủ lớn mật thiết thế, còn không nhìn tôi bằng con mắt khác? Sau này còn hy vọng tôi tìm nguồn gốc vụ án hoàn thành nhiệm vụ cho họ nữa ấy chứ!"

Tôi nhìn anh ta, không còn gì để nói.

Anh ta chắp tay thi lễ: "Xin cô đấy, giúp tôi nói với Lâm tổng đi. Một câu nói của cô là có thể xử lí được..."

"Cao Triển Kỳ!" Tôi ghét anh ta cứ luôn nhắc tới mối quan hệ giữa tôi và Lâm Khải Chính, vội vàng ngắt lời anh ta.

Anh ta lại làm lơ, tiếp tục nói: "Thật đấy, Trâu Vũ, giúp tôi việc này đi! Chỉ cần anh ấy có thể tới, tôi đặc biệt miễn cho cô không phải nộp phong bì."

"Tự anh đi nói với anh ấy, kéo tôi vào làm gì?"

"Tôi nói với anh ta cũng chẳng có giá trị gì, dáng vẻ ngạo nghễ trên cao của anh ta căn bản không cách nào có thể tiếp xúc." Cao Triển Kỳ có chút tức giận.

Có thể thế ư? Tôi thầm nghĩ. Tôi luôn cảm thấy anh ấy có thể coi như ông chủ không tự cao tự đại, lẽ nào trước mặt tôi anh ấy biểu hiện khác?

Cao Triển Kỳ dựa người vào thành ghế, bày ra bộ dạng uể oải: "Trâu Vũ, tôi bắt đầu thực sự rất không phục, cảm thấy bản thân mình đợi cô lâu như vậy hết sức uổng phí, nếu cô gả cho anh ta, vậy tôi chịu thua, nhưng cô......" Anh ta nuốt phần sau xuống.

Tôi trừng mắt với anh ta, nhưng lại thấy anh ta không nói ra được lời nào.

Anh ta dịch dịch chân, nói tiếp: "Tôi một bụng phẫn nộ, chạy đi tìm anh ta, kết quả anh ta nói qua loa: "Chuyện giữa tôi và Trâu Vũ không cần thảo luận cùng anh". Mẹ kiếp, thật lợi hại! Hoàn toàn không thèm đặt tôi trong mắt mà, tôi càng tức giận, thực sự đếch muốn làm việc cho anh ta nữa. Kết quả sau này, lời nói của một người bạn đã nhắc nhở tôi, người phụ nữ đó cũng biết Lâm Khải Chính, tôi hỏi cô ấy, nếu giữa Lâm Khải Chính và Cao Triển Kỳ, cô chọn ai, người phụ nữ ấy không thèm nghĩ liền nói, "Nếu câu hỏi lựa chọn có Lâm Khải Chính, cho dù là A, B, C hay D, anh ấy vĩnh viên là đáp án đúng."

Cao Triển Kỳ đập mạnh lên bàn một cái: "Câu nói đó khiến tôi hoàn toàn nghĩ thông, tôi đấu hơn thua với anh ta, thật tội gì chứ. Không bằng cảm ơn ông trời cho tôi có một người bạn có quan hệ vô cùng vững chắc với anh ta, càng có lợi với tôi. Vì vậy, bây giờ, tôi hoàn toàn không có ý kiến với sự lựa chọn của cô."

Nghe anh ta nói vậy, tôi chỉ cảm thấy chán nản, Lâm Khải Chính đối với tôi là tình yêu, nhưng trong con mắt người khác lại chỉ là tiền tài và quyền thế.

Cao Triển Kỳ còn nói: "Vì vậy, Trâu Vũ, cô có nghĩa vụ cải thiện quan hệ giữa tôi và Lâm Khải Chính, tiệc cưới lần này chính là khởi – động – nghi – thức."

Tôi chuẩn bị trả lời anh ta thì điện thoại reo, Tả Huy gọi tới.

"Buổi tối ở đâu?" Tôi hỏi.

"Lô Như Ý trong khách sạn Thiên Nhất, anh hẹn lúc 6h30."

"Lại là Thiên Nhất, không ngán à, trong thành phố này không có nơi nào khác ăn được à?" Tôi trách móc.

"Lãnh đạo đều thích ăn bào ngư ở đấy mà."

"Được thôi."

"Hay anh thuận đường tới đón em?"

"Không cần, không cần đâu, tự tôi qua."

Tôi nói bên này, bên kia Cao Triển Kỳ dùng biểu hiện ám muội biết rõ mười mươi ra khỏi văn phòng, vừa lùi vừa dùng khuôn miệng nói với tôi: "Đừng quên để anh ta đến!"

Nhất định anh ta tưởng tôi đang nói chuyện với Lâm Khải Chính. Tôi đành lắc lắc đầu.

Buổi chiều, khi tôi chuẩn bị tới khách sạn Thiên Nhất, Lâm Khải Chính gọi điện tới, tôi áy náy nói với anh buổi tối có một bữa tiệc không thể không đi, vừa vặn anh cũng nói phải đi tiếp khách, thế là hai chúng tôi hẹn gặp nhau sau bữa tối.

Tôi vừa bước vào căn phòng đã được bao sẵn thì Tả Huy và cục trưởng Lý cũng tới. Cục trưởng Lý là lãnh đạo của Tả Huy, cũng coi như là người quen với tôi, vì vậy gặp mặt vô cùng nồng nhiệt, ba người nói chuyện vui vẻ, về việc của Trâu Nguyệt, ông ấy cũng đồng ý cố gắng giúp đỡ hết sức.

Sau ba tuần rượu, cục trưởng Lý bắt đầu làm Nguyệt lão, nói với tôi một cách chân thành: "Tiểu Trâu, Tả Huy là nhân viên tốt, làm việc chăm chỉ, tác phong nghiêm cẩn, rất có tiền đồ. Trước kia, cậu ta đi qua vài đường vòng, đây cũng là do tôi làm lãnh đạo không biết cách, giám sát chưa nghiêm, trách nhiệm chủ yếu ở tôi. Có điều thanh niên phạm chút sai lầm cũng khó tránh, cô cũng cần bớt phiền muộn, khoan dung độ lượng mà tha thứ cho cậu ấy, cho cậu ta một cơ hội. Tôi biết, cậu ta vẫn luôn có tình cảm với cô, cũng chưa hề quên cô. Gương vỡ lại lành, đó cũng là việc tốt mà. Đúng không?" Ông vừa nói vừa vỗ vai tôi.

Tôi không thể nói gì, đành cười gật đầu.

Tả Huy ngồi bên cạnh cúi đầu uống rượu, dường như nói trúng tâm sự trong lòng.

Cũng vừa may điện thoại của Cục trưởng Lý reo lên, mới hóa giải cục diện khó khăn này.

Lại tán gẫu thêm một lúc, tôi đề nghị mời cục trưởng Lý đi mát – xa chân, cục trưởng Lý liên tục nói "Được, được". Tả Huy đứng lên ra khỏi phòng, tôi đoán anh ta chuẩn bị thanh toán vội vàng đi theo.

Quả thật anh ta tới quầy thanh toán tiền, tôi bước lên ngăn cản: "Không cần, không cần, để tôi."

"Không sao, anh thanh toán cũng thế mà." Anh ta cố chấp lấy tiền thẻ tín dụng trong ví ra.

"Không! Không! Đây là việc em gái tôi, sao có thể để anh trả tiền!" Tôi giữ tay anh ta, cũng lấy tiền từ trong ví ra.

Đúng lúc chúng tôi lôi lôi kéo kéo, nóng hổi không chịu được, đột nhiên tôi thấy một đôi mắt quen thuộc. Lâm Khải Chính và một đám người từ cầu thang đi xuống, đang thấy cảnh này.

Lòng tôi phát hoảng, oán hận nghĩ sao mà đúng lúc vậy, y như phim truyền hình.

Lâm Khải Chính bỏ đám người lại, tới thẳng chỗ tôi và Tả Huy. Mấy ngày không gặp anh, vừa gặp liền có chút xao động. Xem ra anh ấy cũng uống không ít, sắc mặt hơi đỏ.

"Trưởng phòng Tả, lâu rồi không gặp." Anh bắt tay với Tả Huy trước rồi mới nhìn tôi một cái, gật đầu.

Tả Huy vội nói: "Lâm tổng, hai lần trước tới công ty các anh, muốn gặp anh nhưng không may là anh đều đi công tác."

"Thật ngại quá, hôm khác tôi đặc biệt mời trưởng phòng Tả tới công ty chỉ đạo công việc."

"Không dám, không dám, chỉ cần Lâm tổng có thời gian gặp chúng tôi một lát là được rồi." Hai người bắt đầu lên giọng quan cách, tới tai tôi lại có chút khó chịu.

"Hôm nay hai người cũng ăn cơm ở đây à?" Lâm Khải Chính hỏi.

"Đúng vậy, chúng tôi mời một vị lãnh đạo."

Lâm Khải Chính ngẩng đầu sang nhân viên phục vụ đối diện: "Tính vào của tôi."

Tả Huy vội vàng nói không cần, Lâm Khải Chính nào từ chối vì anh ta, dẫn đầu đám người nghênh ngang đi trước.

Tôi vẫn đứng ngây ra ở đó, từ đầu đến cuối, vẻ mặt vô cảm, chẳng nói câu nào.

Tả Huy nhún nhún vai, nói với tôi: "Cũng tốt, có ông chủ lớn trả tiền."

Tôi miễn cưỡng nặn ra nụ cười, gật đầu.

Một lúc sau, tôi và Tả Huy dìu cục trưởng Lý nửa say ra khỏi cửa lớn của Thiên Nhất, Tả Huy để tôi đỡ cục trưởng Lý đi lái xe tới.

Tôi đứng ở cửa, ra sức chống đỡ cơ thể lắc trái lắc phải của cục trưởng Lý, vô tình phát hiện, một chiếc xe Jeep màu đen to lớn biển 66888 đối diện cửa lớn.

Sau đó, tôi lờ mờ nhìn thấy Lâm Khải Chính đang ngồi ở vị trí lái xe, trong xe tối đen, tôi không nhìn rõ biểu hiện của anh ấy.

Lúc này xe Tả Huy cũng dừng bên cạnh tôi. Tả Huy xuống xe, dìu Cục trưởng Lý vào ghế sau, tôi không còn cách nào, đành ngồi lên ghế phụ cạnh Tả Huy.

Xe rời khách sạn, điện thoại của tôi reo.

"Em nhất định phải ngồi cạnh anh ta ư?" Lâm Khải Chính hỏi trong điện thoại, ngữ khí tương đối cứng nhắc.

"Không phải." Trước mặt Tả Huy và cục trưởng Lý, tôi không có cách nào trả lời.

"Em còn phải đi đâu?"

"Em còn có việc?"

"Còn có việc gì?" Anh truy hỏi đến cùng.

"Em sẽ liên lạc với anh sau."

"Vậy được, anh đợi điện thoại của em." Anh ngắt máy trước, thể hiện rõ sự bất mãn.

Tôi để di động vào túi, trong lòng có chút muộn phiền, nghĩ tới việc khiến anh không vui, lại có phần tự trách.

"Ai vậy?" Tả Huy hỏi một cách không thích hợp.

"Không liên quan tới anh!" Đúng lúc tôi đang không biết nổi nóng với ai liền đốp lại một câu.

Anh ta coi như không có chuyện gì, vẫn nói: "Trâu Vũ, cục trưởng Lý là lãnh đạo cũ của anh, hiểu anh nhất, ý tốt của ông ấy, em đừng trách."

Tôi quay đầu nhìn cục trưởng Lý đã nằm liệt trên ghế sau bất tỉnh nhân sự.

"Cục trưởng Lý cũng là vì chúng ta..." Tả Huy tiếp tục nói.

"Tả Huy!" Tôi ngắt lời anh ta: "Nếu anh cho rằng tôi vẫn luôn một mình là vì chờ đợi anh thì anh nhầm hoàn toàn rồi."

Câu này của tôi chẹn họng Tả Huy không nói lên lời. Một lúc lâu sau, anh ta buồn bã hỏi: "Giữa chúng ta, một chút khả năng cũng không ư?"

"Không, một chút khả năng cũng đều không có!" Tôi dữ dằn trả lời.

"Anh sẽ ở bên cạnh đợi em, đợi tới ngày em tha thứ cho anh."

Tôi đột nhiên muốn cười, đàn ông thường dễ dàng nói từ vĩnh viễn, Cao Triển Kỳ, Tả Huy, còn có Lâm Khải Chính, đều như nhau, nhưng phụ nữ, như tôi chỉ lựa chọn câu nói tôi nguyện ý cảm động.

"Tiễn cục trưởng Lý về nhà đi," Tôi đề nghị.

Tôi và Tả Huy, thêm cục con trai cục trưởng Lý, mất sức của ba bò chín trâu mới đỡ nổi cục trưởng Lý lên lầu.

Trở về lấy túi trong xe ra, tôi nói với Tả Huy: "Anh về trước đi, tôi còn có việc."

"Muộn thế này em còn đi đâu? Nếu không anh đưa em đi." Tả Huy thấy kỳ lạ hỏi.

"Không cần đâu, tự tôi đi."

Tả Huy đành lái xe đi. Thấy xe anh ta biến mất trong tầm mắt, tôi gọi điện cho Lâm Khải Chính.

"Alo?" Anh đáp.

"Anh đang ở đâu?" Tôi hỏi.

Một chiếc xe phanh két ngay cạnh tôi, mang theo một cơn gió. Hóa ra anh luôn đi theo chúng tôi.

Hạ cửa xe, anh ra hiệu cho tôi lên xe.

Tôi ngồi lên xe, thấy vẻ mặt anh vẫn không vui, nâng kính xe lên, lái xe về phía trước mặt.

"Sao thay xe lớn thế này, còn dán tối hù nữa, ở ngoài nhìn vào trong chẳng thấy gì cả, giống như xe thiết giáp." Tôi ngó xung quanh nói với anh, muốn phá vỡ không khí.

Anh không đáp, chỉ nhìn về phía trước.

"Hôm nay vì việc của Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt thi viên chức bên cục thuế vụ, qua môn viết rồi, còn cửa phỏng vấn nữa, Tả Huy cục phó quản lý nhân sự ăn cơm, hỏi thăm chút." Tôi đành trực tiếp giải thích bữa cơm tối nay.

"Muốn vào cục thuế sao không tìm anh! Không chỉ cục thuế? Trâu Nguyệt muốn vào cơ quan nào, anh không thể làm ư?" Anh lên tiếng nhưng ngữ điệu vẫn có chút bất mãn.

"Trước mắt ghi danh, thi gì gì đó đều là tự Trâu Nguyệt, đã tới bước này rồi, hôm qua nói đến chuyện này, em liền nghĩ có thể lại càng tốt, dù sao em cũng quen cục trưởng Lý, vì vậy đồng ý đến ăn cơm." Tôi giải thích thêm.

"Hôm qua em và Tả Huy ở bên nhau? Chẳng phải em đang giới thiệu đối tượng cho Trâu Nguyệt ư?" Anh còn nhớ rõ ràng.

"Không có, khi tiễn Trâu Thiên và bạn xuống lầu, tình cờ gặp anh ta, nói tới chuyện này."

"Muộn vậy? Còn có thể tình cờ gặp anh ta ư?"

"Anh ta sống ở tầng dưới mà."

Anh không nói gì nữa, xe dừng ở ngã tư, đèn xanh, chiếc xe phía trước đi chậm, anh nhíu mày, ra sức bấm còi, âm thanh của còi xe cực lạ khiến tôi giật nảy mình.

"Lần sau còn phải đưa cục trưởng đi ăn cơm không?" Đột nhiên anh hỏi.

"Chắc là không cần đâu."

"Hoặc anh ta lại nghĩ cách để kéo em vào?"

"Anh nói gì vậy?" Lời của anh khiến tôi có chút không vui.

"Vì sao ý tốt của anh, em đều không đồng ý tiếp nhận, nhưng anh ta giúp thì em lại phối hợp?" Anh đột nhiên lớn giọng chất vấn tôi.

Tôi nhất thời không biết nói gì: "Khải Chính, anh hiểu lầm rồi, em không phải ý đó."

"Em biết rõ anh ta có ý khác với em, em còn cùng vào cùng ra với anh ta, lôi lôi kéo kéo, em làm như vậy là đang cổ vũ anh ta ư?" Ngữ khí anh càng lúc càng nghiêm khắc.

"Nhưng em đã cự tuyệt anh ta một cách rõ ràng rồi." Tôi bất lực biện bạch.

"Nhưng em cũng từng cự tuyệt anh một cách rõ ràng!" Anh thêm một câu.

Tôi đuối lý, cảm thấy rất oan ức. Đột nhiên, logic của tôi bị bẻ ngoặt, quay đầu lớn giọng nói với anh: "Em muốn ở cùng ai thì có thể ở cùng người đó, anh dựa vào cái gì mà quản em? Anh có tư cách gì mà quản em?"

Đổi lại là anh nhất thời sững sờ. Lúc này, đèn đường chuyển sang màu đỏ, anh vội đạp phanh xe, xe đã vượt qua vạch đỗ xe, dừng ở ngã tư. Xe lưu hành đèn xanh vây quanh xe chúng tôi, bấm còi inh ỏi. Anh mặc kệ, mắt nhìn chăm chú về phía trước.

Tôi cũng không nói gì, ngồi co lại trên ghế.

Đột nhiên, anh ủ rũ nói: "Chính vì anh không có tư cách quản em, vì vậy anh rất sợ sẽ mất em."

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên phát hiện trước mắt mơ hồ.

Anh giơ tay ra ôm chặt tôi vào lòng, hai chúng tôi không nói gì nữa.

Tình yêu như vậy thật khiến người cực khổ.

Anh đưa tôi tới căn nhà thô sơ của anh, hai chúng tôi mãnh liệt ôm hôn trong tâm trạng đau buồn, cho tới khi cao trào.

Anh giữ tôi lại qua đêm, tôi kiên quyết không đồng ý, đây dường như là một đường biên.

Hai giờ sáng, anh tiễn tôi về nhà. Tôi đi qua cửa sổ nhà Tả Huy, phát hiện bên trong vẫn sáng đèn.

Sáng sớm, tôi đang trong giấc mộng thì bị điện thoại của Cao Triển Kỳ đánh thức: "Tiểu thư, tám giờ rồi, còn đang ngủ ư? Dậy nhanh lên!"

"Làm gì? Hôm nay lại chẳng phải ngày anh kết hôn!" Tôi còn mơ màng, ngái ngủ, giọng nói không rõ ràng.

"Cấp cứu, cấp cứu, vừa nãy viện tối cao thông báo cho tôi, công ty Trường Sơn đột nhiên đồng ý hòa giải, kêu tôi 9h tới tổ chức cuộc họp hòa giải, Trí Lâm bên này sáng nay có một hạng mục kí kết thỏa thuận, cũng là 9h. Tôi chỉ có một người, hai bên đều hẹn cả rồi, cô giúp chút đi, tới Trí Lâm chống đỡ hộ nhé."

"Tôi không, tôi đi viện tối cao."

"Hì! Vậy không được, tôi mất rất nhiều sức lực mới đổi được cuộc hòa giải hôm nay, nếu thành thì trích 10%, sao có thể làm lợi cho cô."

"Vậy thì thế này, hôm nay tôi giúp anh đi Trí Lâm, trong 10% đó tôi được 5%."

"2%?"

"4%."

"3%?"

"Xong." Tôi vỗ chăn, ngồi dậy.

"Cô thật dã man!" Cao Triển Kỳ oán hận nói: "Lần sau đừng cầu cứu tôi!"

Tôi cười: "Trước khi tôi cầm được 3%, đánh chết tôi cũng không cầu cứu anh!"

Cúp máy xong, tôi đã hoàn toàn tỉnh táo. Vào nhà vệ sinh thay quần áo.

9 giờ kém 10, tôi đã tới tầng một Trí Lâm, trước khi vào sảnh lớn, quay đầu nhìn không thấy chiếc xe nào, Lâm Khải Chính chắc chưa tới. Bây giờ bước vào nơi này, đột nhiên cảm thấy có vài phần quen thuộc, hoặc có lẽ vì người tôi yêu hàng ngày đều ở đây, vì thế, tôi cũng có tình cảm kiểu khác. Hơn nữa cảnh vệ cũng biết tôi, gật đầu mỉm cười với tôi, không giống như vị khách tới lần đầu, kiểm tra giấy tờ xác minh thân phận.

Thang máy đã có không ít người đứng đợi, di động của tôi reo, trưởng phòng Âu Dương hỏi tôi trong điện thoại: "Luật sư Trâu, hôm nay là cô thay luật sư Cao tới à?"

"Vâng, tôi đã tới tầng một."

"Được, chúng tôi ở phòng họp tầng 7."

Tôi đồng ý. Đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai, quay đầu nhìn, Lâm Khải Chính đang cùng hai người nước ngoài đi tới.

Anh cũng vừa vặn nhìn thấy tôi, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng, nhưng miệng vẫn líu lo nói chuyện với hai người kia.

Người bên cạnh đều cung kính chào hỏi anh, anh cũng gật đầu lấy lệ. Còn tôi dáng điệu nghênh ngang quay đầu, làm ra vẻ xa lạ. Trong lòng thầm vui, bây giờ không giống ngày trước, cuối cùng không cần phải lễ độ cung kính như thế.

Cửa thang máy mở, anh vẫn phong độ như thường mời tất cả phụ nữ vào trước, tôi đứng trong góc dựa vào thang máy, anh cùng người nước ngoài bước vào, như vô tình đứng ngay cạnh tôi.

Thang máy đi lên, trong không gian nhỏ hẹp vô cùng yên tĩnh, đột nhiên có người lẵng lẽ nắm tay tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh vờ như không có chuyện gì, mắt nhìn thang máy đi lên, trên mặt lại mờ mờ lộ ra ý cười.

Trong khoảnh khắc đó, lòng tôi tràn ngập hạnh phúc vì tình yêu bí mật không nói ra này, chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng, lại ngấm ngầm chịu đựng, cố gắng không để biểu hiện của mình tiết lộ thiên cơ.

"Đinh" Thang máy dừng ở tầng 5, anh nắm chặt lòng bàn tay tôi, tựa như nói tạm biệt, sau đó theo khách rời thang máy. Tôi nhìn bóng dáng anh, thực sự có chút luyến tiếc không rời.

Cửa thang máy vừa đóng, một người con gái đột nhiên thở dài, vỗ ngực thấp giọng nói với người con gái khác: "Không được, không được rồi, mình vừa gặp Lâm tổng là choáng váng rồi."

Người con gái khác dùng lực chọc cô ta một cái: "Vậy cậu dứt khoát trực tiếp hôn mê trên người anh ấy đi."

Hai cô gái cười co người, nghe đối thoại của họ, trong lòng tôi có vài phần thỏa mãn, hư vinh, có người phụ nữ nào không có chứ? Huống hồ yêu Lâm Khải Chính và được Lâm Khải Chính yêu, cho dù thế nào đều nên coi là việc khiến người ta đắc ý đi.

Thế là tôi bước vào phòng họp tầng 7 với tâm trạng lâng lâng.

Việc ký kết thỏa thuận hoàn toàn thuận lợi, một hạng mục nhỏ một trăm vạn đối với Trí Lâm mà nói có thể do giám đốc bộ phận ký tên là được, vì vậy, mọi người đề hoàn toàn nhẹ nhõm.

Kết thúc, trưởng phòng Âu Dương giữ tôi lại ăn trưa, bị tôi khéo léo từ chối. Tôi thà về văn phòng ăn cơm hộp, 10 phút có thể giải quyết được vấn đề.

Thang máy xuống tầng một, bước ra khỏi cửa thang máy, đột nhiên tôi nhìn thấy chủ tịch Lâm – cha của Lâm Khải Chính đang đứng trước mặt, tôi chột dạ, cúi đầu bước nhanh rời đi, liếc qua thấy ông ta đang nghe cấp dưới báo cáo công việc, trong lòng thầm may, chắc không chú ý tới tôi, cho dù nhìn thấy, chỉ gặp tôi một lần, ông ta chắc sẽ không nhớ tôi là ai.

Sau đó chưa đi được hai bước, ông ấy đã gọi phía sau tôi: "Xin hỏi là luật sư Trâu à?"

Thảm rồi, bị bắt sống! Tôi đành quay người, nặn ra nụ cười: "Chủ tịch Lâm, chào ông! Thấy ông đang nghe báo cáo, ngại không dám làm phiền ông!"

"Không sao, hôm nay cô tới là ...?"

"Tôi tới tham gia việc ký kết thỏa thuận hạng mục thang máy trên công trình."

"Nhưng tôi nghe nói bây giờ cô không phụ trách công việc pháp luật của công ty chúng tôi rồi?"

Thái thượng hoàng này thật là minh mẫn.

"Vâng, do luật sư Cao của văn phòng chúng tôi phụ trách nhưng hôm nay anh ấy tạm thời phải tham gia cuộc hòa giải của toà án tối cao, vì vậy tôi tới giúp anh ấy." Tôi giải thích.

Chủ tịch Lâm gật đầu, không hỏi tiếp. Tôi thầm nghĩ trong lòng, cuộc sát hạch kết thúc! Thế là, cung kính nói với ông ta: "Chủ tịch Lâm, vậy tôi đi trước." Nói xong, quay người, hận không thể biến mất lập tức.

"Luật sư Trâu, cô tới văn phòng tôi một lát, tôi có chuyện tìm cô!" Chủ tịch Lâm đột nhiên lên tiếng.

Ngày nắng có sét, nhất thời nổ bên tai khiến tôi hoang mang lo sợ, thái thượng hoàng khi nào có việc phải tìm tôi? Công việc? Không thể nào! Ông ta chưa từng hỏi cụ thể! Cuộc sống? Lẽ nào, lẽ nào, lẽ nào......

Tôi theo ông ta vào thang máy, ông ấy vẫn thảo luận công việc với cấp dưới, nhưng tôi hoàn toàn không nghe được họ đang nói gì? Não tôi hoạt động cực nhanh, tưởng tượng các loại khả năng ông ta tìm tôi nói chuyện, ông ấy đã biết quan hệ giữa tôi và Lâm Khải Chính hay là lờ mờ nghe được chút tin tức, tôi nên giả vờ vô tội phủ nhận toàn bộ hay dứt khoát dũng cảm thừa nhận thực tế? Nếu ông ấy sỉ nhục tôn nghiêm của tôi, ra lệnh tôi rời xa Lâm Khải Chính hoặc giống như phim truyền hình, đưa ra một tờ chi phiếu lớn đổi lấy sự rút lui của tôi, tôi nên nghiêm chỉnh biểu thị tình yêu cao nhất hay điềm đạm chấp nhận sự sắp xếp?......

Thật muốn gọi điện cho Lâm Khải Chính hoặc hy vọng điện thoại anh ấy sẽ reo lúc này biết bao, hy vọng nghe thấy giọng nói của anh lúc này, khi thang máy đi qua tầng 5, tôi lại mong chờ nghe thấy tiếng "đinh", sau đó Lâm Khải Chính đứng trước cửa, đang thấy tôi như con cừu đang chờ bị giết đứng cạnh cha anh, hào hùng cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng......

Nhưng, cầu nguyện thường không có tác dụng, trên đời này đâu ra sự trùng hợp may mắn thế, thang máy dường như lên thẳng tầng 9 trong phút chốc, còn tôi cũng dường như tới văn phòng vô cùng rộng lớn của chủ tịch Lâm trong phút chốc.

So với văn phòng của Lâm Khải Chính, văn phòng của chủ tịch Lâm có thể coi là nguy nga lộng lẫy, đồ dùng đều bằng gỗ lim, trên tường treo đầy các chữ lớn nhỏ của các họa sĩ nổi tiếng. Tôi đứng giữa phòng, cố gắng nhắc nhở bản thân: Trâu Vũ, bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Chủ tịch Lâm ngồi trước bàn làm việc to lớn, sau đó, giơ tay tỏ ý mời tôi ngồi đối diện ông ta. Xem ra biểu hiện ông ta hòa nhã bình tĩnh, dường như không giống muốn làm khó tôi.

"Luật sư Trâu làm nghề này rất lâu rồi nhỉ?" Ông ta lên tiếng hỏi han.

"Hơn năm năm rồi ạ." Tôi dè dặt đáp.

"Lần trước thấy bản hợp đồng cô làm, rất chuyên nghiệp, chắc cô sẽ có tiền đồ lớn!"

"Cảm ơn chủ tịch Lâm khen ngợi."

Tôi trong lòng biết không hay, bắt đầu khen ngợi sau chắc có chỗ làm khó.

Biểu hiện của chủ tịch Lâm trước sau đều như nhau, dáng vẻ mỉm cười của ông ta và Lâm Khải Chính cực giống nhau, nghĩ tới năm đó chắc cũng là thanh niên tài năng, tuấn tú tướng mạo siêu phàm.

Khi tôi đang suy nghĩ linh tinh, chủ tịch Lâm đột nhiên đi vào chủ đề chính: "Cô và Lâm Khải Chính ở bên nhau bao lâu rồi?"

Không ngoài dự liệu, quả nhiên sự việc đã sáng tỏ, nhưng đoán được không có nghĩa đã nghĩ ra câu trả lời, tôi nhất thời nghẹn giọng, mặt trở nên đỏ rực.

Còn chủ tịch Lâm, mỉm cười nhìn bộ dạng lúng túng của tôi, cũng không nói lời nào, dường như không đợi câu trả lời của tôi thì sẽ không dừng lại.

Một lúc lâu sau, tôi lấy lại tinh thần, nói một câu tạm thời: "Chủ tịch Lâm, tôi không hiểu ý ông."

"Cô đương nhiên hiểu. Cô là người thông minh."

"Tôi quen Lâm tổng sắp được nửa năm, làm việc ở Trí Lâm cũng một thời gian......"

Chủ tịch Lâm ngắt lời tôi: "Tiểu thư Trâu, không cần nói những cái đó, cô nói cho tôi biết, cô yêu Khải Chính không?"

"Tôi... Tôi... Chủ tịch Lâm, có thể ông hiểu nhầm rồi ... Tôi và Lâm tổng không có gì, chỉ là bạn bè..." Tôi bất lực biện bạch một cách vô thức.

Chủ tịch Lâm mở ngăn kéo, lấy trong đó ra một phong thư, sau đó rút ra một sấp ảnh, nhẹ nhàng đặt trước mặt tôi.

Tôi nhìn những bức ảnh đó, sau đó tôi thấy, tôi và Lâm Khải Chính ở nhà ăn, ở sân bay, trên xe, bên đường, có ôm, có hôn, có tay nắm tay, có nhìn nhau cười, thậm chí còn có một tấm, Lâm Khải Chính mỉm cười giơ tay lau đi bọt café viền môi tôi trước cửa sổ quán Starbuck.

Tôi kinh hoàng nhìn những bức ảnh thơm dịu đó, chỉ cảm thấy sởn gai ốc, vẫn luôn có người bên cạnh chúng tôi, chú ý nhất cử nhất động của chúng tôi!

Tôi nhìn chủ tịch Lâm ngồi đối diện bằng ánh mắt khiển trách, cho dù thế nào, ông ta cũng không cần dùng thủ đoạn đê tiện này để đối phó với con trai mình.

Chủ tịch Lâm thấy vẻ mặt của tôi, nhẹ nhàng xua tay với tôi: "Cô hiểu nhầm rồi, đây không phải là ý của tôi."

Tôi càng kỳ lạ, vậy có thể là ai? Giang Tâm Dao?

Nhìn ra vẻ nghi hoặc của tôi, chủ tịch Lâm tiếp tục nói: "Mấy ngày trước, có người gửi tới những tấm ảnh này, hét giá 200 vạn, nếu không sẽ gửi ảnh tới Hồng Kông cho nhà họ Giang, khiến hôn sự của Khải Chính và Tâm Dao bị hủy. Thông qua hắc đạo bạch đạo, rất nhiều quan hệ, mặc cả, cuối cùng mất 80 vạn để đổi lấy những tấm ảnh này. Cục công an sớm đã nói sẽ có người có kế hoạch trị nhà họ Lâm chúng tôi, không ngờ là thông qua cách này."

Đầu óc tôi hỗn loạn, việc ông ta nói đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của tôi, trong thực tế lại có thể phát sinh sự việc như vậy!

Biểu hiện của chủ tịch Lâm càng lúc càng nghiêm túc: "Trâu tiểu thư, cô và Khải Chính bên nhau làm gì, tôi chẳng buồn quản, đàn ông có vài phụ nữ ở ngoài là việc rất bình thường, nhưng, hôn sự của chúng tôi và nhà họ Giang tuyệt đối không thể xảy ra sơ sót, nếu xảy ra sơ sót, bồi thường là gia sản của nhà họ Lâm tôi."

"Vì vậy, nếu cô muốn chút tiền tài, tìm chỗ dựa, sống những ngày tháng tốt đẹp, vậy hai chúng ta cố gắng hết sức bình tĩnh một chút, chú ý ảnh hưởng, nếu thực sự có tình yêu gì đó, còn muốn nghĩ tới tương lai ở bên nhau, tôi khuyên cô sớm bỏ đi ý nghĩ này, tôi có thể nói với cô một cách rõ ràng rằng Giang Tâm Dao là con gái duy nhất nhà họ Giang, ai lấy được nó, người đó sẽ là người thừa kế tương lai nhà họ Giang, Khải Chính không dễ dàng gì mới đạt được mục tiêu này, cô nhất định không được làm hỏng việc tốt của nó. Hơn nữa, sức khỏe cha mẹ Giang Tâm Dao rất tốt, sống 10, 20 năm không thành vấn đề, trước đó, Khải Chính tuyệt đối không thể ly hôn nó."

Lời của ông ta khắc sâu vào lòng tự tôn của tôi, tôi phản bác: "Ông hiểu nhầm rồi, tôi chưa từng nghĩ qua việc muốn Khải Chính cho tôi cái gì, tôi không vì tiền của anh ấy, cũng không cần danh phận nào cả."

Ông ta nhếch khóe miệng chậm rãi cười cười: "Vậy thì tốt! Tóm lại, cô đừng ép Khải Chính, nếu cô ép nó chính là làm hại nó. Khải Chính là đứa con tôi yêu thích nhất, tôi cũng muốn giao gia nghiệp cho nó, nhưng, điểm yếu chí mạng của nó chính là quá coi trọng tình cảm, nếu cô ép nó từ bỏ Giang Tâm Dao vì cô, vậy chính là ép cả đời nó mãi mãi không thể cất đầu dậy."

Tôi bị chọc giận, nhảy bổ lên, nhìn chằm chằm người đàn ông cao ngạo này, nói ra từng câu từng chứ: "Tôi sẽ không ép anh ấy, từ khi bắt đầu, tôi chưa từng nghĩ qua sẽ đạt được từ anh ấy, hay từ Lâm gia các người, ông có thể yên tâm hoàn toàn!"

Ông ta cũng nhìn chăm chú lại tôi, đột nhiên hỏi: "Cô nhìn thấy vết thương trên tay nó chưa?"

Tôi nhất thời ngớ ra, nhớ lại, trên tay Khải Chính quả thật có vài vết sẹo mờ mờ, thế là tôi gật đầu.

"Nó giải thích thế nào với cô về những vết thương đó?" Ông ta lại hỏi.

"Anh ấy nói do hồi nhỏ đánh nhau."

"Nó lừa cô. Mẹ nó nhảy xuống sông tự sát do tinh thần uất ức, khi đó nó chỉ có 12 tuổi, không thể chấp nhận được hiện thực này, một thời gian dài cũng rất hỗn loạn về mặt tinh thần, những vệt sẹo đó kỳ thực là tự nó dùng dao lam tự làm thương chính mình. Tôi đưa nó ra nước ngoài, mất không biết bao nhiêu tiền, nghĩ không biết bao nhiêu cách mới cứu được nó trở về. Vì vậy tôi có thể nói cô căn bản không hiểu nó!"

Tôi không dám tin vào những gì mình nghe được, chỉ ngây ngốc nhìn miệng chủ tịch Lâm lúc khép lúc mở.

Chủ tịch Lâm đứng dậy, đi qua bàn làm việc, tới trước mặt tôi: "Trâu tiểu thư, tôi không muốn làm khó cô cũng không muốn ép buộc cô rời ra Khải Chính, tuy Khải Chính chưa từng nói về cô với tôi, nhưng tôi cũng nhìn ra, từ khi Khải Chính ở bên cô, nó trở nên rất vui vẻ, có lẽ cô có thể khiến nó hạnh phúc, nhưng tôi lo sự việc phát triển sẽ không đơn giản đến thế, cô có thể bảo đảm cô khống chế được tất cả không? Cô có thể bảo đảm khi nên đến thì cô đến, khi nên đi thì cô đi không? Cô có thể bảo đảm sẽ không tổn thương tới bất kỳ người nào không?"

Tôi có thể bảo đảm không? Tôi cũng đang tự hỏi bản thân, nhất thời lại tìm không ra đáp án khẳng định.

Chủ tịch Lâm nhìn tôi, nói một cách chân thành: "Trâu tiểu thư, tự cô giải quyết ổn thỏa, tôi chỉ mong cô đừng vì yêu Khải Chính, cuối cùng lại làm hại nó." Nói xong, ông ta trở về sau bàn làm việc ngồi xuống, tỏ ý tôi có thể rời đi.

Tôi không biết bản thân làm thế nào mà ra khỏi văn phòng của chủ tịch Lâm, làm thế nào vào thang máy, làm thế nào rời công ty Trí Lâm. Ánh nắng tháng 9 vẫn hừng hực như vậy, tôi xách túi, ven theo đường, đi về phía trước không mục đích. Trong lòng tôi có hàng trăm cảm giác: nhục nhã, thất vọng, kinh ngạc, đau khổ, chán nản, khó chịu, trộn lẫn cả vào nhau thành một đống, khiến người ta cảm thấy không còn đường trốn tránh.

Đột nhiên tôi bật cười bản thân, nhớ ra, tôi thật trẻ con ngu dốt biết bao, lấy tình yêu để che mắt mình, còn tưởng rằng nhân thế đều ngu ngốc, Lâm Khải Chính, người vừa nãy còn lặng lẽ nắm tay tôi đó, người tôi tưởng rằng tôi hiểu mọi thứ về anh ấy, sau lưng tôi lại làm biết bao việc giấu diếm giả dối. Đương nhiên, anh ấy không làm sai gì cả, anh ấy giấu tôi cũng là điều nên làm, từ khi bắt đầu, tôi chính là cam tâm tình nguyện làm người lấy vải thưa che mắt thánh trong vở kịch này. Tôi bịt tai mình để đi lấy cái chuông trên mái nhà, bị người ta tóm được, thật là ngàn vạn đáng đời.