Sắc trời hơi lộ ra tia sáng, Chu Nguyệt Lý mang theo một thân mỏi mệt, đau nhức trở lại chỗ ở.
Vừa đi vào phòng, cô liền dùng tốc độ nhanh nhất cởi áo khoác, đi về phía phòng tắm, nghỉ muốn tẩy sạch hương vị nam nhân kia trên người mình, cùng với những dấu vết nhục nhã.
Xoay sang mở nước nóng, Chu Nguyệt Lý đứng dưới vòi hoa sen, tùy ý để cho nước nóng gột rửa cơ thể, hy vong có thể tẩy đi những nhục nhã không chịu nổi trên người.
Nhưng mà, nước ấm có thể tẩy đi hương vị của nam nhân đó, lại không thể tẩy đi trí nhớ của cô. Chu Nguyệt Lý bi thương cười, vì chính mình mà cảm thấy thương tâm.
Anh nói đúng, trải qua tất cả những gì xảy ra tối hôm qua, cô rốt cuộc không quên được anh, không chỉ vì anh đã cướp đi trong sạch của cô, còn bởi vì…… anh cho cô biết thế nào là sung sướng của nữ nhân..
Đây là quyền lợi mà cô đã tự nguyện buông tha, vào thời điểm mà cô quyết định gả cho một lão nhân…..
Tuy rằng hận anh dùng thủ đoạn ti bỉ cưỡng bức mình, cô cũng không thể không thừa nhận, cô đã sa vào hương vị tình dục mà anh đem lại, cùng anh mây mưa.
Trải qua hương vị kích tình kia, cô không biết sau này còn có thể giữ gìn cuộc sống trong sạch không, bảo vệ lời hứa của cô với tổng giám đốc.
Lão thiên gia a! Vì sao ngay sau khi cô quyết định lập gia đình, lại làm cho cô gặp phải nam nhân tà mị bá đạo kia? Ai tới cứu cô thoát khỏi sự hiếp bức cùng dục vọng của anh đi!
Chẳng lẽ…… Chỉ vì một tai nạn xe cộ nho nhỏ mà phải bồi thường hạnh phúc sau này của chính mình? Không! Cô không cần! Cô không muốn lại phải sống những ngày tính toán chi li kia nữa……
Không muốn mất đi cuộc sống giàu có sắp tới tay, nhất định phải nhận áp chế của anh, miễn cưỡng để anh hưởng dụng cơ thể, anh cần thì cứ lấy.
Đáp ứng anh đi! Chu Nguyệt Lý trong đầu chỉ có ý nghĩ này. Anh khơi mào dục niệm của cô, làm cho cô trong tiềm thức vẫn hướng về anh, lại bị lễ giáo trói buộc mà dao động không ngừng, ở trong thế khó xử.
Tắm trong làn nước ấm, cô lại nghĩ đến tư vị sung sướng mà anh đem lại……
Nhớ tới cảm giác da thịt hai người thân cận, hơi thở ấm áp của anh vây quanh cơ thể, mê huyễn thần trí cô……
Bàn tay của anh khẽ vuốt trên cơ thể cô, tìm kiếm cảm giác mẫn cảm của cô, làn môi của anh di chuyển trên thân thể, khắc hạ dấu vết, bộ vị cực nóng của anh chôn sâu trong cơ thể cô, làm cho cô vì anh mà điên cuồng.
Cho dù lúc này, anh không ở bên cạnh cô, cô vẫn tận sâu cảm giác được sự tồn tại của anh.
Tẩy đi hương vị của anh, lại rửa không sạch được cảm giác anh tồn tại, càng rửa không sạch trí nhớ chính mình.
Khoá lại vòi nước, Chu Nguyệt Lý đứng ở trước gương chà lau thân thể của chính mình, mặt gương phản chiếu lại những dấu hôn mà nam nhân kia lưu lại trên cổ, ngực cô, coi như chứng minh cho quyền sở hữu của anh.
Trong phòng tắm tràn đầy hơi nước, cô dường như nhìn thấy anh ở phía sau ôm cô! Chu Nguyệt Lý bỗng dưng quay đầu, chỉ thấy trước mắt hơi nước tràn ngập, làm gì có bóng dáng của anh?
Đúng vậy, anh như thế nào có khả năng xuất hiện trong nhà cô? Chu Nguyệt Lý cười khổ, xoá đi không được cảm giác mất mát nồng đậm trong lòng. Chẳng lẽ đúng như lời anh nói, cô vĩnh viễn cũng không thể quên anh……
Không! Sẽ không! Cô sẽ không khuất phục. Mới một đêm mà thôi, vì sao khiến cho cô nhớ mãi không quên?
Cô nhất định sẽ quên anh, bởi vì cô không thể nhớ anh, cô không thể nhớ nhung một nam nhân đã xâm phạm mình, một nam nhân có khả năng huỷ hoại đi hạnh phúc của cô……
Cô nhất định sẽ quên anh!
Tiện tay lấy một bộ áo ngủ, Chu Nguyệt Lý đi vào trong phòng, mệt mỏi nằm đổ xuống giường, trằn trọc, trong đầu tất cả đều là bóng dáng anh.
Không thể còn nghĩ đến anh! Cô ra lệnh cho chính mình. Sao càng là mệnh lệnh chính mình, cô càng nhớ anh đêm qua cuồng dã…… Được anh ôm, khảm thật sâu tư vị trong cơ thể, không thể quên đi, cũng khó mà thoát khỏi……
Cô tức giận đi lấy thuốc ngủ, bỏ hai viên vào miệng mình.
Như vậy, sẽ không còn nghĩ đến anh đi?
Nằm ở trên giường, ngày thường đều ngủ giường đôi nhưng nay khiến cô cảm thấy khá lớn, mà không…… là tịch mịch đi! Anh thành công khơi mào cảm giác mà cô chưa từng có, làm cho cô nhớ tới — cô là nữ nhân, là nữ nhân cần được nam nhân sủng ái và giữ lấy…
Trong mông lung, cô lại nhớ đến lời nói của anh — mỗi khi đêm khuya, cảm giác cô tịch sẽ khiến em nghĩ đến tôi, điên cuồng dày vò nhớ tôi. Bởi vì qua đêm nay, thân thể của em sẽ không còn là của chính mình nữa, mà là của tôi.
Chẳng lẽ anh thật sự nói đúng?! Thân thể của cô đã không còn là của cô nữa, mà thuộc về anh?
... ....... ..... .. ..
Ánh sáng nhàn nhạt của hòang hôn nhẹ chiếu xuống một bóng dáng giống như một con báo đang săn mồi, cười không một tiếng động hướng giường Chu Nguyệt Lý đi tới.
Đôi mắt lạnh nhìn chằm chằm vẻ mặt ngủ say ngây thơ của cô, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười khát máu, tựa như một con báo theo dõi con mồi. Anh nhìn trúng con mồi, mơ tưởng chạy thoát lòng bàn tay của anh.
Nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, bàn tay ấm áp vuốt ve cánh tay tuyết trắng của cô, ngón cái kìm lòng không được mà nhẹ nhàng vẽ vòng trên cổ tay cô. Khiêu khích giơ lên cánh tay ngọc của cô mà cắn, nguyên bản chỉ là động tác trêu đùa mà lại khiến anh vui thích như vậy, ngay cả đầu lưỡi cũng gia nhập hàng ngũ mị hoặc.
Anh đem mỗi ngón tay hoàn thành lễ rửa tội, thậm chí ngay cả lòng bàn tay phấn nộn cũng không buông tha, tinh tế hưởng thụ nữ nhân đem lại cho anh lạc thú.
Trong lúc ngủ mơ ý thức chìm trong bóng đêm, Chu Nguyệt Lý nhíu mi, trong miệng lại phát ra tiếng rên rỉ thoải mái. Đáng giận…… Tên nam nhân đoạt đi trong sạch của cô ngay cả trong mơ cũng không buông tha cô.
Thân thể khô nóng khó chịu, nàng bất an cuốn lại cơ thể, cố giảm bớt cảm giác khó chịu kia đi.
“Ân…”
Cô một cước đá văng tấm chăn đang bao lấy cơ thể mình ra, động tác này lại làm vạt áo ngủ cũng bị nhấc lên theo, lộ ra cặp đùi dài trắng nõn.
Nam nhân tầm mắt giằng co ở phần đen giữa hai chân cô, trong lòng biết ở áo ngủ dưới không sợi nhỏ…… Ha ha! Nhìn không ra ngày thường bộ dáng cô bảo thủ, lại có một linh hồn cuồng dã như thế!
Anh không tự chủ nhớ tới đêm qua ở trong văn phòng nhiệt tình giao hoan, nhớ tới cặp đùi tuyệt đẹp của cô ôm lấy thắt lưng tinh tế của mình, ở dưới thân anh lãng mạn rên rỉ, lộ ra bộ dáng mê hồn, làm cho anh thưởng thức cảm giác mất hồn tuyệt vời ăn sâu vào xương kia…… Anh thét lớn một tiếng, không được tự nhiên xê dịch thân thể cứng ngắc, buộc chặt thân thể ở phía dưới.
Thân thể mê ngươi như vậy, tựa như một khối ngọc thượng đẳng, chờ đợi nam nhân đào móc khai phá…… Mà anh so với chồng tương lai của cô lại càng là người đã thưởng thức cô trước.
Khoé miệng anh cười tà. Ai bảo cô là đối tượng mà Cao Hữu Tam tuyển làm vợ tương lai chứ? Trong quá trình săn mồi là cô, nói vậy anh phải nhận được không ít lạc thú, mà cuối cùng…… tất cả đều nằm gọn trong lòng bàn tay anh, mà mùa thu hoạch đó quả là món quà tốt nhất mà nữ thần may mắn dành cho anh.
Anh cúi thân mình xuống, tinh tế quan sát thân thể khiến cho nam nhân huyết mạch sôi trào này, âm thầm tức giận cô quyết định gả cho Cao Hữu Tam.
Theo những gì anh điều tra, cha mẹ cô ly hôn đã nhiều năm, hơn nữa hình như cũng đã qua đời, người mẹ sống cùng cô nương tựa nhiều năm để lại cho cô một khoản tiền thuốc men khá lớn, cô cũng không có anh chị em, xem ra cùng anh…… là một người cô đơn sống trên đời.
Một nữ nhân còn trẻ đẹp, lại đáp ứng gả cho một nam nhân tuổi đủ để làm cha mình, không vì lí do gì khác ngoài tiền tài cùng quyền thế, mà cô đáp ứng cùng Cao Hữu Tam kết hôn, chắc vì quá sợ những ngày tháng sống trong nợ nần.
Lòng anh bỗng dâng lên một cỗ thương tiếc, anh hoàn toàn có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của cô khi đáp ứng cuộc hôn nhân này.
Không để ý đến cảm giác khác thường trong lòng, anh cúi đầu hôn lên bên tai mẫm cảm của cô, tiếp theo vươn đầu lưỡi trêu đùa vành tai khéo léo của cô, di chuyển từ tai nhẹ xuống một bên má hồng như tôm luộn chín, lại dọc theo hôn lên cánh môi anh đào khẽ rên rỉ của cô.
Nguyên bản Chu Nguyệt Lý đang ngủ say trên người bỗng xuất hiện cảm giác áp bách mà nhíu mi, cô cảm thấy khó thở, lại cảm giác trong người có một luồng nhiệt khô nóng khó nhịn.
Nóng chết người….. Cô không ngừng vặn vẹo thân mình.
Di? Cái mồi lửa kia như thế nào lại không thấy đâu rồi? Cô tiếc nuối khẽ thở dài, lại cảm giác được — có cái gì ở bên tai khẽ liếm, hoặc ngậm không ngừng gãi ngứa , khiến cô rất hưởng thụ cảm giác tê dại gây ra khoái cảm này.
Chu Nguyệt Lý hơi hơi mở đôi mắt ngập nước như che kín bởi sương mù, hé ra ngũ quan như được điêu khắc phóng đại ngay trước mặt, cô híp mắt phượng vẫn đang mơ màng, xác định có phải hay không chính là cái nam nhân luôn trong mộng cùng cô dây dưa kia.
“Này xem như mời sao?”
Bộ dáng thanh thuần ngái ngủ của cô, ngoài ý muốn lại kích thích anh, thức tỉnh dục vọng thâm trầm cu anh, mãnh liệt muốn lập tức có được cô.
Không đợi cô trả lời, anh đã hàm trụ cánh môi anh đào, kỹ xảo kích tình ở trong miệng cô mà kích thích.
Tiếng nói nam tính quá mức chân thật làm Chu Nguyệt Lý bừng tỉnh, cô nghẹn họng nhìn nam nhân ở trên người mình, hô hấp nhất thời dồn dập, hít thở khó khăn đều là do sự kích thích dục vọng nữ nhân của nam nhân kia.
Sửng sốt trong chốc lát, cô mới ý thức được rõ ràng tình trạng trước mắt — anh xâm nhập nhà dân trái phép! Còn dám quá phận đánh lén cô!
Lý trí lập tức quay trở về, cô lập tức dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi giam cầm nhu tình của anh.
“Cứu mạng a……""
Môi đỏ tiên diễm ra tiếng cầu viện bị anh hàm trụ trong miệng, hút lấy hương vị ngọt ngào trong miệng cô.
“Ngô……”
Nam nhân thả lỏng lực đạo của đôi môi, lấy đầu lưỡi tinh tế liếm cánh môi sưng đỏ, hai tay Chu Nguyệt Lý vốn đang chống cự anh cũng vô lực hạ xuống, không hề giãy dụa.
“Tiểu yêu tinh, em doạ đến tôi.” Khẽ nhếch khoé môi vẫn đang đặt tại miệng cô, anh lên án .
Ai dọa đến ai nha? Cô còn không tính toán việc anh xâm phạm nhà dân trái phép đâu, anh lại dám vừa ăn cướp vừa la làng!
Chu Nguyệt Lý tức giận há mồm muốn mắng, ai ngờ vừa lúc rơi vào cạm bẫy anh giăng sẵn.
“ Tôi…… anh…… Ngô……”
Anh tiến quân thần tốc hút mật nước cam thuần trong miệng cô, đầu lưỡi có kỹ xảo trêu chọc phấn lưỡi của cô, lại làm người ta trái tim nhảy kịch liệt.
Bị anh quyến rũ như vậy, trí óc Chu Nguyệt Lý nháy mắt trống rỗng, cô rên rỉ ra tiếng, hướng anh nhổm người dậy, tham lam yêu cầu càng nhiều.
Cô đem hai tay đặt tại ngực anh, phấn lưỡi nếm thử đầu lưỡi nhiệt tình đụng chạm trong miệng mình.
Trên trán nhiễm một tầng mồ hôi, nam nhân không tự chủ rên rỉ ra tiếng. Trời ạ! Nữ nhân này thật ngọt, thật đủ tư vị!
Người Trung Quốc từ xưa đến nay có tính áp chế, làm cho một khi bị tỉnh lại, liền giống như nước sông Hoàng Hà đổ ập tới không thể vãn hồi.
Bị Chu Nguyệt Lý khơi mào khát vọng, thân hình chủ động lại nhiệt tình khiến hạ thể của ann nhanh chóng sưng lên, mong muốn phát tiết rống giận ở trong cơ thể cô bừa bãi kêu gào.
Anh hít sâu một hơi, ý đồ ức chế dục hoả trong cơ thể, đôi môi khiêu gợi dọc theo cơ thể lưu lại vô số dấu hôn. Chu Nguyệt Lý cả người nóng lên, chỉ cảm thấy đã bị một cảm giác nóng bỏng dọc theo cổ dọc xuống.
“Ân…… A……”
Cô chịu không nổi loại cảm giác bức bách này, ngay cả chính mình rên rỉ cũng cảm thấy thẹn, cô cắn chặt môi ngăn mình phát ra thanh âm đáng xấu hổ, lại rước lấy nụ hôn trừng phạt mạnh mẽ của anh.
“Tiểu yêu tinh, kêu đi…… Tôi biết…… Em cũng muốn……”
Nam nhân hơi hơi rời đi thân thể của cô, bỏ đi áo sơmi, kéo đi khoá quần, phóng xuất ra dục vọng cực nóng dâng trào. “Mau nói em muốn tôi!”
Cần anh?! Thiếu thân hình anh mạnh mẽ bao trùm, cái lạnh mãnh liệt đem đến cho cô cảm giác mát lạnh, nháy mắt thoát khỏi mê chú của anh.
Cô từ trong tình dục tỉnh táo lại, phát hiện áo ngủ ở trong mê loạn đã bị kéo xuống, xuân sắc trước ngực loã lồ trước mắt anh, không khỏi sợ hãi.
“Không!”
Nguyên bản bàn tay đang vuốt ve lồng ngực ấm áp của qnh giờ lại cố dùng sức đẩy anh ra.
“Em rõ ràng cũng muốn!” Trong cơ thể dục vọng tăng vọt căng cứng cần phát tiết, anh nâng con ngươi tràn đầy dục vọng quát.
“Sắc lang!” Chu Nguyệt Lý phẫn hận trừng mắt nhìn anh.
Rõ ràng là anh xâm phạm nhà dân trái phép, cô chưa báo cảnh sát bắt anh đã là nhân nhượng cho anh lắm rồi, tự nhiên còn thừa dịp cô ngủ mà quấy rối tình dục, hiện tại lại dám đem trách nhiệm đổ lên đầu cô.
“Tôi nếu là sắc lang, em chính là sắc nữ.” Anh tà mị khẽ liếm cánh môi, ý đồ tái khơi mào dục vọng cô.
Anh vẫn quên không được, cô ở dưới thân anh khát cầu anh giữ lấy, không giống một xử nữ thanh thuần, nhiệt tình làm cho anh nhớ mãi không quên.
Chu Nguyệt Lý bị anh xâm nhập mà phẫn nộ, căn bản không chú ý tới gương mặt tà mị của anh .
“Anh là đồ hạ lưu bại hoại chết tiệt!”
Cô vừa mắng vừa sửa lại áo ngủ của mình,“Anh vốn không nên xuất hiện trong phòng tôi. Nói! Anh làm cách nào biết địa chỉ nhà tôi? Anh tiến vào bằng cách nào?” Nếu không biết rõ hai vấn đề này, cô vĩnh viễn đừng hi vọng có thể an tâm ngủ.
Ngày mai! Cô nhất định phải tìm thợ khoá thay khoá cửa nhà mình. Chu Nguyệt Lý nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh.
Anh khẽ nhếch cánh môi, tà tứ cười.“Cái đó có gì khó? Chỉ cần bỏ một chút tiền liền biết địa chỉ nhà em, hơn nữa với kỹ thuật phá khoá của tôi, xâm nhập vào nhà em là việc cực kỳ đơn giản."
Lời nói của anh dập tan ý định vừa rồi của cô, làm hô hấp cô cứng lại, sắc mặt tái nhợt. Ngụ ý, cho dù cô có thay đổi khóa, cũng không ngăn được anh xâm nhập……
Cô nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ thực không thể thoát khỏi dây dưa cùng anh ta sao? Chỉ vì một tai nạn xe cộ nho nhỏ mà bồi thường hạnh phúc cả đời mình, đáng giá sao?
“Anh rốt cuộc đến để làm gì?” Chu Nguyệt Lý tức giận hỏi anh.
“Đương nhiên là tới chiếu cố em.” Anh trả lời như thể đó là điều đương nhiên, làm tâm tình của cô khó chịu tới cực điểm.
“Anh từ nay về sau biến mất khỏi mắt tôi, đối với tôi mà nói chính là chiếu cố tốt nhất.”
“Tôi nếu biến mất, em…… bỏ được sao?” Chỉ sợ không quá vài ngày, thân thể của cô liền chịu không nổi .
Đôi mắt lạnh của anh giống như nhìn thấu tâm hồn cô, làm cô không được tự nhiên cúi đầu, không có gan cùng anh đối mặt, bởi vì từ trong mắt anh, cô nhìn thấy được hình ảnh chột dạ của bản thân.
Đúng như lời snh nói, cô luyến tiếc anh biến mất không thấy, nếu anh thật sự biến mất, người trước hết không chịu nổi…… chỉ sợ sẽ là cô đi.
Cô thực hận chính mình yếu đuối! Mới một buổi tối…… cô đã quên mất sự thật rằng mình sẽ đính hôn……
“Không có gì tốt để luyến tiếc cả.” Cô kiêu ngạo ngẩng đầu, cậy mạnh nói, tuyệt không thừa nhận lực ảnh hưởng của anh đối với mình.
Nam nhân mỉm cười, cũng không quan tâm cô khẩu thị tâm phi, trực tiếp bế cô lên.
“Anh muốn làm gì?!” Chu Nguyệt Lý khoa chân múa tay đánh anh,“Buông! Buông……. Anh mau thả tôi xuống dưới…… Tôi sẽ kêu cứu mạng a!”
“Em kêu đi!” Anh không để tâm uy hiếp của cô. Đã sớm nhìn thấu cô chỉ là hổ giấy, chỉ biết kêu sẽ không cắn, huống hồ hổ giấy làm sao có thể so với lão hổ thật sự là anh đây? Anh căn bản không đem uy hiếp của cô để trong lòng.
Anhkhông để ý Chu Nguyệt Lý giãy dụa, ôm thân hình thon nhỏ của cô ra khỏi phòng ngủ, đem nàng an trí trên ghế của phòng khách.
“Ăn đi!” Anh ngồi xuống bên cạnh cô. Chu Nguyệt Lý nhìn thấy đồ ăn trên bàn, không tự chủ được nuốt nước miếng. Cô đã bao lâu không ngửi thấy mùi thức ăn do nhà làm ? Chắc đã mười mấy năm đi……
Năm đó mẹ cô mang theo cô rời khỏi người cha đổ đốn, một thân một mình liều mình kiếm tiền nuôi cô, mỗi ngày về nhà đều mệt mỏi ngã xuống ngủ, làm sao còn sức nấu cơm cho cô? Luôn đưa tiền bảo cô ra bên ngoài ăn.
Cô thông cảm mẹ làm việc vất vả, chưa bao giờ dám phiền mẹ nấu cho mình chút cơm, luôn một mình ăn quán ăn ở đầu đường. Sau khi tốt nghiệp đại học rồi vào làm việc ở tập đoàn Cao Thông, mẹ lại do mệt mỏi quá độ mà ngã xuống, từ đó về sau cô thường xuyên ở tại bệnh viện cùng công ty, thẳng đến khi mẹ qua đời vì bệnh mới thôi.
Dần dần……. cô sớm đã quên hương vị đồ ăn do nhà nấu, cũng đã quên cảm giác cả nhà cùng nhau dùng bữa…… Hiện tại nhớ lại, cô không có một chút ấn tượng nào liên quan đến mẹ con cùng nhau ăn cơm…… Trí nhớ nguyên lai cũng là một loại hình ảnh không bền, lâu ngày cũng sẽ biến mất vô tung.
Nhìn đồ ăn trên bàn, tuy rằng chỉ đơn giản có ba món ăn cùng một món canh, nhưng là mùi hương khiến cô mãnh liệt hưởng ứng, thế này mới nhớ tới, từ trưa hôm qua mình đã chưa có gì vào bụng.
Nam nhân này…… Là đặc biệt đến mang đồ ăn cho cô ư? Anh… dường như cũng không có xấu xa như cô nghĩ. Trong mắt có một loại cảm động, Chu Nguyệt Lý nháy mắt, mong nuốt lại nước mắt. Trên đời này tự nhiên còn có người sẽ vì cô mà nấu cơm? Cô thật sự quá cảm động!
“Chính là một ít đồ ăn nhà làm đơn giản, hy vọng em không chê.”
“Vậy tôi sẽ không khách khí.” Cô quay sang anh cười sáng lạn, trong mắt nồng đậm lòng biết ơn.
Bộ dáng cảm động của Chu Nguyệt Lý toàn bộ đều rơi vào đôi mắt tính kế của anh, cánh môi khẽ nở nụ cười vừa lòng, anh thưởng thức bộ dáng cô ăn như hổ vồ mồi, đồng tử nâu u ám như thợ săn bắt được con mồi mà hưng phấn sáng rọi.
Anh biết — cô đã như là vật trong tay của anh!
Cũng không uổng công anh tiêu tiền điều tra cô, chỉ cần nắm được nhược điểm của cô mà xuống tay, còn sợ nữ nhân này dám đối anh không nói gì nghe nấy sao? Cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Anh biết rõ phải làm như nào để dụ dỗ nữ nhân! Tuy rằng Chu Nguyệt Lý khác xa những nữ nhân mà trước đây anh cùng tiếp xúc, nhưng mà cũng khó mà không đổ trước anh.
Xem cô! Vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào ăn cơm tối, anh chẳng qua là thoáng buông dáng người vì cô mà nấu cơm, cô liền cảm động sắp khóc, ah không khỏi vì chính mình túc trí đa mưu cảm thấy đắc ý.
Mặc kệ đối phó với một nữ nhân như nào, ôn nhu đều là vũ khí duy nhất, chỉ cần nhằm vảo nhu cầu của cô mà ôn nhu xuống tay, nữ nhân nào cũng là dễ như trở bàn tay.
Thấy anh không có dấu hiệu động đũa, Chu Nguyệt Lý khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh sao lại không ăn?” Chỉ có cô một người liều mình ăn, làm sao có thể không biết xấu hổ?
“Tôi nhìn em ăn ngon, liền cảm thấy thực hạnh phúc , bụng một chút cũng không đói.” Anh nói mà mặt không đỏ, khí không suyễn, Chu Nguyệt Lý lại đỏ bừng hé ra mặt, trong lòng lại bởi vì lời nói của anh mà có cảm giác nhộn nhạo ngọt ngào.
Cô giúp anh gắp đồ ăn vào trong bát, thấp giọng nói:“Cho dù như thế…… vẫn nên ăn cơm nha!”
Hai người tựa như một đôi vợ chồng mới cưới, giúp đối phương gắp đồ ăn, cùng ăn bữa tối ngọt ngào.
Sau khi ăn xong bữa tôi, nam nhân ôm cô ngồi trên ghế xem TV.
Ti vi truyền những tin tức đã phát sinh hôm nay, Chu Nguyệt Lý đôi mắt khoá trụ trên gương mặt không chút thay đổi kia.
“Anh rốt cuộc là ai? Tên gọi là gì?” Đây chính là nghi vấn trong lòng cô.
Bọn họ đã có quan hệ thân mật, mà cô…… lại không biết tí gì về hắn, bao gồm cả tên của hắn.
“Chuyện này quan trọng sao?” Thu tầm mắt khỏi màn hình ti vi, hắn nhìn về phía khuôn mặt vẫn che kín nghi vấn của cô.
“Đối với tôi chuyện này rất quan trọng.” Cô kiên trì muốn một đáp hắn.
Hắn nhíu mi, suy tư một chút rồi mới nói: “Em có thể gọi tôi Hàn, đây là tên của tôi.”
“Vậy còn họ anh đâu?” Chu Nguyệt Lý huých hắn một chút, thực không hài lòng với câu trả lời của hắn. Người này! Nói cũng như chưa nói mà thôi!
Dòng họ?! Nam nhân không cho là đúng hừ nhẹ một tiếng. Một cái vốn không phải họ của chính mình, nói hay không có gì khác nhau sao?
“Về sau sẽ nói cho em.” Hắn trả lời có lệ. Chờ hắn chiếm lại được những gì thuộc về hắn, hắn tự nhiên sẽ nói ra dòng họ cùng thân thế thật của hắn.
“Vì sao phải chờ đến sau này?” Cô hiện tại muốn biết chuyện của hắn.
“Cô gái! Lòng hiếu kỳ của em quá nặng.” Hắn không thích nữ nhân nói nhiều.
“Tôi……” Quan tâm anh thôi!
Chịu không nổi cô liên tiếp đưa ra vấn đề, nam nhân đem lời của nàng toàn bộ chặn vào trong miệng. Chu Nguyệt Lý bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ có thể ngơ ngác để cho hắn chiếm hết tiện nghi, tùy ý để đầu lưỡi linh hoạt của hắn tiến vào trong miệng, vơ vét mật ngọt của cô, tay hắn tham nhập vào áo ngủ của cô, vuốt ve phần da thịt tuyết nộn của cô, mà tri giác duy nhất của cô là cái mũi là còn ngửi được hơi thở, cái loại hương vị đầy nam tình này như thể sinh ra để kích tình, làm cho tim cô đập thình thịch, khó thở……
Lửa nhiệt tình làm cho cô buông lỏng đề phòng, hai tay vòng ra sau cổ hắn, chủ động hưởng ứng yêu cầu của hắn, lưỡi cùng nhau dây dưa…
Chu Nguyệt Lý chìm đắm trong thủ đoạn dụ dỗ cao siêu của hắn, đem hết thảy đều ném ở sau đầu, nhất là hôn ước trong lúc đó của cô cùng Cao Hữu Tam.
Giờ khắc này, cô chính là một phỵ nữ cô đơn khát cầu sự yêu thương từ người khác giới, mà không phải Chu Nguyệt Lý luôn sống vất vả, lại càng không phải giám đốc phu nhân tương lai của tập đoàn Cao Thông, vị hôn thê của Cao Hữu Tam.
“Em thật nhiệt tình.”
Thanh âm hắn nháy mắt đánh thức cô. Cô đang làm cái gì? Cô chính là người sắp đính hôn, cũng coi như là phụ nữ đã có chồng, tự nhiên còn cùng một người nam nhân ngoại tình.
Cô….. thật không biết xấu hổ!
Chu Nguyệt Lý bỗng nhiên nhận thấy được chính mình luống cuống, càng kinh hãi khi thấy cử chỉ thân mật của mình cùng hắn, nhanh chóng lôi ra bàn tay đang đặt trên ngực, cũng đẩy hắn ra khỏi người mình.
“Đây là không đúng .” Cô tự sỉ nhục bản thân tham hoan nhiệt tình.
“Không đúng?!” Hàn nhướng mày, nhìn thấu ý nghĩ trong lòng cô, tà nghễ nhìn con ngươi có chút phẫn uất lửa giận của cô.
Hiện tại mới nhớ tới vấn đề đúng hay không, không biết là đã quá muộn rồi sao?
Hắn mất nhiều thời gian trên người cô như vậy, tuyệt không cho phép cô vì cái loại cảm giác không đáng giá kia mà tuột khỏi tay hắn.
“Vậy phải làm sao mới đúng?”
Đối với vấn đề của hắn, Chu Nguyệt Lý không biết nên trả lời như thế nào. Cô vẫn luôn nghĩ sẽ gả cho tổng giám đốc, trung thành với hắn, thực hiện nghĩ vụ hôn nhân, làm tròn bổn phận của một người vợ, chính là cuộc sống sau này mà cô cần.
Nhưng là…… Mấy ngày nay các chuyện liên tiếp xảy ra làm cho cô bị vây trong tình trạng mờ mịt, nhất là sự tồn tại của hắn, lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của cô, làm cho cô trở thành một nữ nhân không trinh tiết, ở sau lưng chồng cùng nam nhân khác thấu hoan, nữ nhân vô sỉ.
“Làm người vợ trung thành của Cao Hữu Ta, chính là đúng sao?”
Đúng vậy! Đây là quyết định sau khi cô đáp ứng hôn sự — cô phải làm một người vợ trung thành, làm vợ hiền của tổng giám đốc, nhưng vì sao cô hiện tại lại cảm thấy hi sinh như vậy không đáng?!
Hàn cẩn thận quan sát từng biểu tình rất nhỏ trên gương mặt cô, từng bước một dẫn tư tưởng của cô theo phương hướng mà hắn muốn.
“Em gả cho hắn, đối hắn tận trung, tuy rằng có thể có cuộc sống giàu có, nhưng hắn lại không có cách nào đem lại cho em khoái cảm của nữ nhân, còn muốn lấy đi năm tháng thanh xuân sau này của em, cuộc hôn nhân này công bằng sao?”
Không công bằng! Cô phải hy sinh quá nhiều!...
Biểu tình phẫn uất trên gương mặt Chu Nguyệt Lý tuy lập tức biến mất, nhưng vẫn không thoát khỏi con mắt sắc bén của hắn.
Hàn tự tin cười, biết chính mình đã điều khiển được nhận thức của cô. Một lão nhân, thế nào so với được với hắn ở trên giường dũng mãnh, nữ nhân thông minh đều nên lựa chọn hắn.
“Cho nên có tình nhân không tính là quá phận đi!”
Tình nhân?! Lời nói của hắn không thể nghi ngờ chính là cảnh tỉnh Chu Nguyệt Lý vốn đang bị hắn mê
hoặc lý trí. Không! Cô không thể phản bội tổng giám đốc!
Chu Nguyệt Lý đứng dậy, tránh cùng hắn quá mức thân cận, cô phát hiện — hắn đã nghiêm trọng quấy nhiễu việc của nàng.
“Sắc trời không còn sớm , tôi ngày mai còn muốn đi làm, anh đi về trước đi.” Cô tùy ý tìm cái cớ, thầm nghĩ mau chóng đem hắn đuổi đi, một mình cố làm rõ ràng lại mớ hỗn độn trong đầu.
Duệ mâu nhíu lại, tia hờn giận hiện lên trong mắt Hàn. Cô tự nhiên còn có năng lực kháng cự hắn? Xem ra hắn còn phải dùng công phu trên người cô mới được.
“Cao lão nhân không phải cho em hai ngày nghỉ sao? Tính cả hai ngày cuối tuần, em tổng cộng có thể nghỉ ngơi bốn ngày, hôm nay mới qua ngày đầu tiên, cho nên em còn có ba ngày nghỉ.”
“Sao anh lại biết?” Chu Nguyệt Lý kinh ngạc nhìn hắn. Chuyện này hẳn là chỉ có cô cùng tổng giám đốc biết nha. Hắn rốt cuộc là ai? Vì sao tin tức linh thông như vậy?
“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi tự nhiên sẽ có nguồn phát tin tức.” Hàn vỗ nhẹ hai má non mịn của cô, “Đem tôi đuổi đi, ai tới cùng em nghỉ phép nha!”
“Tôi không cần anh bồi.” Chu Nguyệt Lý tránh thoát hai tay của hắn, trong lòng dâng lần đề phòng. Nam nhân này không phải người đơn giản, tiếp cận cô cũng chỉ sợ là có rắp tâm khác.
Hắn rất khả nghi!
“Nhưng mà…… Tôi đã quyết định cùng em nghỉ phép a……” Hắn muốn lợi dụng thân thể của mình, làm cho cô không thể lại cự tuyệt hắn.
Hàn bắt lấy tay cô, đem cô kéo vào trong ngực, hai tay khóa nhanh eo nhỏ của cô, làm cho cô không thể giãy ra khỏi hắn, cúi đầu hôn trụ cánh môi anh đào.
Chu Nguyệt Lý muốn tránh khỏi hắn, nhưng mà….. dưới nụ hôn bá đạo của hắn, cô dần dần đã quên đi nghi ngờ trong lòng.
Cô chung quy là một nữ nhân…… Một nữ nhân cần nam nhân yêu thương……