Một đôi mắt có ma tính.
Một đôi mắt bắn thủng linh hồn cô, phá hư lý trí, đồng thời cũng bắt cô làm tù binh.
Mỗi lần bị đôi mắt ấy nhìn chăm chú, cô liền cảm thấy linh hồn của mình như bị hút vào cặp đồng tử ma mị kia, cái gì mà bình tĩnh ,cái gì mà đạo đức ,tất cả đều bị ném lên chín tầng mây rồi.
.... ... ..... .
Hôm ấy, Chu Nguyệt Lý lên tàu điện ngầm đi làm như thường lệ, khoang xe vẫn chật ních người.
Cô bị đám đông mãnh liệt xô đến cạnh cửa, mặt áp vào kính xe ,lúc này, đột nhiên có một bàn tay quái ác thò vào trong váy cô, sờ soạng cái mông tròn nho nhỏ, thân thể cô cứng đờ, trong đầu lập tức nghĩ đến – dê xồm , cô bị tên dê xồm ức hiếp !
“Dừng tay……”
Cô yêu ớt kêu, chỉ sợ làm đám người chung quanh chú ý, như vậy mất mặt chết mất!
“Em đã quên giao hẹn của chúng ta ?”
Giọng nói quen thuộc khiến cô thả lỏng người.
“Chuyện xảy ra vào buổi tối hôm đó…… Em không phải đã thề rằng anh nói gì cũng nghe sao ?” Người đàn ông đó nhắc nhở cô.
Chu Nguyệt Lý cắn đôi môi cánh hoa đè xuống cảm giác nhục nhã trong lòng, người đàn ông này đang bắt nạt cô, anh đứng đằng sau ngăn chặn cảnh xuân của cô lộ ra ngoài, vén váy cô lên tới thắt lưng, bàn tay đưa vào kéo chiếc quần lót tơ màu đen quyến rũ sang bên cạnh, ngón tay thon dài thâm nhập nơi kín đáo nhất của cô.
“Á……” Cô cắn chặt môi rên rỉ.
Ngón tay dài không ngừng di động ma sát trong cơ thể cô, thân thể ấy vốn rất mẫn cảm nên mật nước tuôn chảy, người đàn ông gây ra chuyện này cũng biết thân thể của mình sớm có phản ứng, liền kéo khóa, lôi dục vọng nam tính sưng phồng ra ngoài, nhanh chóng đẩy vào tiểu huyệt của cô.
Hai tay Chu Nguyệt Lý phải bám chặt cửa xe làm chỗ dựa, đón nhận lửa nóng của anh tiến vào va chạm, không dám phản kháng.
Cô nhất định phải nghe theo lời người đàn ông này.
Bất cứ chuyện gì cũng nghe……
Bởi đêm hôm đó!
Nếu đêm hôm đó không có gì xảy ra, cô chắc chắn sẽ không dây dưa với anh thế này.
Anh thỉnh thoảng lại xuất hiện ở chung quanh cô, dù là công ty, suối nước nóng hay trong nhà, nơi nào cũng vậy…… anh luôn tham lam đòi hỏi thân thể cô.
Mỗi ngày,cô bị anh xâm chiếm mà lại chỉ biết tên của anh, ngoài ra hoàn toàn không biết gì thêm .
Thời gian cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua, mà cô càng ngày càng không thể rời xa anh , tình cảm ngày càng được vun đắp hơn……
Cuối cùng cô đã trở thành tù binh dục vọng của anh.
Tối nay, tâm trạng của Chu Nguyệt Lý vô cùng tốt.
Bởi vì vào hôm thứ sáu trước khi cô tan sở khoảng 15 phút, cấp trên của cô, cũng chính là tổng giám đốc của tập đoàn Cao Thông đã cầu hôn cô.
Bất chợt nghe thấy lời đề nghị này của ông ta, ban đầu cô vô cùng kinh ngạc, sau đó lại tò mò muốn hỏi, vì sao là cô?
Vì sao là cô? Tổng giám đốc tuy tuổi đã cao, nhưng với thân phận và tiền tài của mình chắc chắn ông ấy có rất nhiều phụ nữ cam tâm tình nguyện bỏ qua vấn đề về tuổi tác mà đi theo ông ta, thế thì sao ông lại chọn cô?
Không phải cô tự ti về bản thân, mà là bản thân cô biết rõ, ngoại hình của cô thanh tú có thừa, diễm lệ chưa đủ, căn bản không được liệt kê vào hàng ngũ ưa nhìn, chỉ có thể nói là nhìn được mà thôi, tổng giám đốc tuyển trúng cô thật khiến cô kinh ngạc đến rơi cả tròng mắt, người bên ngoài nếu biết chuyện này, đại khái chắc cũng có cách nhìn giống cô đi!
Không ngờ tổng giám đốc lại nói, do cuộc sống của cô từ trước đến nay căn bản không có điểm gì xấu, hơn nữa năng lực chuyên môn rất tốt,là người thích hợp nhất làm đối tượng kết hôn của ông—— vì thân là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Cao Thông, ngoài khả năng làm việc thì cuộc sống sinh hoạt hằng ngày không được có bất kỳ vết nhọ nào.
Cô trừng mắt chôn chân tại chỗ. Không ngờ điều kiện để trở thành đối tượng kết hôn lại là như vậy! Một lát sau hết kinh ngạc, cô đồng ý với tổng giám đốc sẽ cân nhắc yêu cầu này của ông ta.
... .....
Ngày nghỉ cuối tuần qua đi, sau khi suy nghĩ kĩ càng, cô quyết định chấp nhận lời đề nghị của tổng giám đốc.
Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cô vô cùng vất vả thiếu thốn vì có người cha cờ bạc, rượu chè, gái gú, người mẹ đáng thương của cô cuối cùng cũng không chịu nổi mà quyết định ly hôn, để rồi hai mẹ con cô phải nương tựa vào nhau tiếp tục duy trì sự sống.
Vừa học vừa làm thêm vô cùng chăm chỉ , cuối cùng sau khi tốt nghiệp cô may mắn được vào làm việc tại tập đoàn Cao Thông, lại thêm biểu hiện đặc biệt xuất sắc mà được điều đến làm thư ký bên cạnh tổng giám đốc, vốn cho là cuộc sống đã đến lúc thuận buồm xuôi gió hơn một tý, ai ngờ mẹ cô do lao động quá mức mà ốm liệt giường, tiền phí thuốc thang khám chữa bệnh cộng thêm mưu sinh hằng ngày luôn đè nặng trên đôi vai gầy yếu của cô,có lẽ tổng giám đốc biết rõ tình trạng của cô hiện nay, cho nên mới đề cập đến chuyện kết hôn, đồng thời chấp thuận thanh toán giúp cô các khoản nợ khổng lồ.
Chính vì vậy mà cô đã dao động. Cô vẫn luôn hâm mộ cuộc sống của những người giàu có, không giống như cô mỗi lần tiêu tiền đều phải tính toán cẩn thận, cô đã phải trải qua những ngày nghèo khổ đáng sợ cho nên lời đề nghị của tổng giám đốc chẳng khác gì ân huệ trời ban đối với cô .
Huống hồ đàn ông vừa có tiền tài, vừa có địa vị như tổng giám đốc, chẳng phải là đối tượng mà cô vẫn luôn ao ước bấy lâu nay hay sao? Cô còn gì để do dự nữa chứ?
Thế là, cô đồng ý cuộc hôn nhân có thể mang lại cho cô vinh hoa phú quý này.
Cảm giác bay lên đầu cành làm phượng hoàng có phải như vậy không?
Cô cho tới bây giờ cũng không nghĩ mình có thể làm dâu nhà giàu, mặc dù tổng giám đốc đã kết hôn ba lần, tuổi đủ lớn để làm cha cô, nhưng cô không quan tâm, chỉ cần tổng giám đốc cung cấp cho cô cuộc sống giàu có, không để cô phải trải qua cuộc sống tính toán chi li từng ngày kia nữa là được.
Vì để chúc mừng cho đại sự của cuộc đời, tối nay sau khi tan sở, cô lập tức đi nhậu một phen, mặc dù tất cả bạn bè đều khuyên cô đừng gả cho ông chồng già để rồi bỏ phí tuổi thanh xuân, không được hưởng hạnh phúc chân chính của người phụ nữ.
Hừ! Hạnh phúc là cái gì? Đối với cô, không có tiền sẽ không có hạnh phúc! Cho nên, cô cưới một ông già có gì uỷ khuất đâu, ngược lại còn cảm thấy đó là quyết định đúng đắn nhất từ trước đến nay của mình. . . . .
Đêm khuya, Chu Nguyệt Lý đã ngâm men say, lái xe chạy bon bon trên đường cao tốc không một bóng người.
Bất thình lình ——
Ai đó chạy xuyên qua đường, Chu Nguyệt Lý vẫn còn đang đắm chìm trong ảo tưởng về cuộc sống giàu sang sau này nên hoàn toàn không chú ý tới tình huống phía trước.
Cho đến khi xe cô đụng phải người đó, cô mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng khẩn cấp phanh xe. Âm thanh ken két bén nhọn vang lên, bánh xe để lại trên đường một vệt ma sát rất dài.
Sao lại như vậy?
Chu Nguyệt Lý ngây dại!
Đâm. . . . . . Đâm phải. . . . . .
Cô. . . . . . Cô đâm xe vào người ta. . . . . .
Chu Nguyệt Lý nhanh chóng bước xuống xe, đầu óc trống rỗng, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Cô run rẩy bước về phía người đang ngã nằm, mắt thấy đối phương không nhúc nhích liền chảy nước mắt sợ hãi.
Người này. . . . . . còn sống không? Cô quá sợ nên không dám tiến lên xác nhận, chỉ có thể rối loạn đứng ở bên cạnh ,làm gì đây ,làm gì đây?
Làm thế nào. . . . . . Cô gây ra đại họa rồi! Không chỉ lái xe sau khi uống rượu, còn gây ra tai nạn. . . . . .
Nếu như bị người khác biết sự việc này, hôn sự giữa cô và tổng giám đốc trăm phần trăm sẽ thất bại, hạnh phúc mà cô vất vả lắm mới có được cũng tan thành mây khói. . . . . . Không! Cô tuyệt đối không thể để ai biết sự việc xảy ra tối nay!
Cô phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!
Chu Nguyệt Lý quan sát xung quanh, xem xét có người nào thấy tai nạn vừa xảy ra hay không——
Không có. Không có kẻ nào thấy chuyện vừa mới xảy ra.
Cô lập tức xoay người muốn lái xe chạy về hướng cũ, không ngờ mới bước một bước, bỗng thấy một bên mắt cá chân của mình bị người khác nắm chặt!
Cô sợ tới mức đứng im tại chỗ không dám động đậy.
Đúng . . . . . là âm hồn bất tán! Người bị hại biết cô muốn bỏ anh lại, cho nên mới giữ chặt cô không thả . . . . . . Cô sợ đến mức suýt ngất đi.
“Cô. . . . . . đâm người xong liền muốn chạy hả , can đảm lắm nhỉ!”
Chu Nguyệt Lý nghe thấy giọng điệu đối phương chứa đựng tức giận, mới tạm thời an tâm. Hoá ra chỉ là bị thương. . . . . . Còn may, cô không có đâm chết người thật. . . . . .
“Anh. . . . . . Không sao chứ?” Cô lên tiếng hỏi han
“Chắc chỉ. . . . . . gãy khoảng…. ba cái xương sườn!” Anh ta run rẩy đứng dậy, tay vuốt nhẹ lồng ngực, không biết đang nói thật hay đùa.
Chu Nguyệt Lý thấy sinh mạng anh ta không có gì nguy hiểm, vốn cảm thấy vui vẻ , nhưng vừa mới nghĩ đến hôn sự, lòng liền nặng trĩu, trong đầu trăm mối ngổn ngang.
Tổng giám đốc đã nói, vì quá khứ của cô không có bất kỳ vết dơ nào mới tuyển cô làm đối tượng kết hôn. Mà một khi tin tức về tai nạn xe này lộ ra ngoài rồi, cứ coi như cô có thể cùng đối phương giải hoà, sự kiện này cũng nhất định sẽ trở thành đề tài cho tạp chí Bát Quái cùng báo đài gièm pha.
Nói cách khác —— hôn sự của cô sẽ xong đời, hạnh phúc của cô, cuộc sống giàu có mà cô khát vọng đã lâu cũng sẽ tuột khỏi tầm tay.
Không! Cô tuyệt đối không thể để chuyện này lộ ra ngoài
“Tôi xin. . . . . xin anh. . . . . .” Chu Nguyệt Lý sợ đến mức ngã quỵ xuống đất, lên tiếng cầu khẩn, “Xin anh bất luận như thế nào cũng đừng nói chuyện này cho ai biết. . . . . . Cho dù anh muốn tiền thuốc thang hay tiền bồi thường nhiều bao nhiêu, tôi cũng sẽ đưa anh, mong anh giơ cao đánh khẽ đừng nói ra. . . . . .”
“Tên cô?”
“Tôi tên là Chu Nguyệt lý, là thư ký giám đốc tập đoàn Cao Thông.”
Đôi mắt lạnh như băng của người đàn ông bỗng ánh lên tia khác thường nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh như trước.
Ha, nữ thần may mắn cũng quá ưu ái anh, tự nhiên đem đến cho anh một cơ hội tuyệt vời.
Chu Nguyệt Lý ngẩng đầu, sợ hãi nhìn vào người đàn ông có hơi thở tà mị kia, chỉ sợ anh ta sẽ dùng công phu sư tử mở rộng miệng, hung hăng dạy cô một bài học.
Anh cười mỉm.
“Chu tiểu thư, xin nhớ lấy lời cô vừa nói. Tôi không cần tiền bồi thường, chỉ cần cô từ bây giờ làm mật thám cho tôi , nếu làm được, tôi tự nhiên sẽ giữ bí mật giúp cô, còn nếu không. . . . . . tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho người khác biết. Chắc cô cũng biết hậu quả sẽ ra sao rồi chứ?”
Gương mặt Chu Nguyệt Lý trắng bệch, nhận rõ sự uy hiếp trong lời nói của người trước mặt.
Chuyện này một khi bị lộ, công việc hiện tại của cô, hôn ước của cô cùng với tổng giám đốc, và còn cả mơ ước phượng hoàng của cô cũng khó mà giữ được.
“Tôi. . . . . . Tôi hiểu. . . . . .” Cô lầm bầm trả lời.
“Rất tốt!”
Anh hài lòng cười lạnh.”Tôi sẽ chủ động đến tìm cô.” Nữ thần may mắn đưa quà đến tay anh, anh sẽ lợi dụng triệt để không lãng phí đâu!
Nhìn bóng dáng người đó đi xa dần, Chu Nguyệt Lý bỗng cảm thấy mất mác —— sống gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác này.
Cô khát vọng có thể gặp lại người đàn ông này một lần nữa.
Vô cùng khát vọng. . . . . .