Tình Yêu Phô Trương

Chương 8

Editor: Trà Đá.

Khương Đường không muốn con gái tiếp xúc nhiều với Thẩm Kình, cầm tay con gái, dành lại sự chú ý từ con gái, nhìn con gái rồi cười, nhỏ giọng thúc giục, “Cái gì nên hỏi cũng hỏi rồi, anh quay lại chỗ ngồi phía trước đi.”

Đóa Nhi nhìn chằm chằm miệng mẹ, nghe không hiểu, nháy nháy mắt, ngẹo đầu nhìn Thẩm Kình, mắt mở to, tinh thần đặc biệt tốt. Ngồi phía trước không nhìn Khương Đường được, Thẩm Kình không quay trở lại được, lúc này đang có lý do, Thẩm Kình cười thần bí, móc bao thuốc lá ra, lại gần Đóa Nhi trêu chọc, “Đóa Nhi muốn bao thuốc lá của ba sao?”

Lời nói còn chưa dứt, chiếc xe BMW lập tức lung lay, Thẩm Kình nghiêng đầu nhìn Thẩm Tố, sau đó quay đầu chống lại ánh mắt chán ghét của Khương Đường. Thẩm Kình nhìn cô nhếch miệng, cằm khẽ nâng lên, vẻ vô lại trong mắt được khôi phục, “Sớm muộn gì thì em cũng là vợ tôi, Đóa Nhi gọi tôi là ba thì có gì sai chứ?”

“Còn dám kêu bậy bạ, có tin tôi dùng dao đâm chết anh không hả?” Phải đối phó như vậy với kẻ lưu manh. Khương Đường chỉ có thể nói lời tàn nhẫn như vậy, nếu không chỉnh thì Thẩm Kình sẽ tạo thành thói quen, ngày sau ra ngoài nói hưu nói vượn, thì cô và con gái nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Khương Đường rõ ràng không chịu nổi Thẩm Kình. Hết đùa giỡn cô, rồi bây giờ còn chiếm luôn tiện nghi của con gái, trong mắt cô đằng đằng sát khí, ai nhìn vào cũng biết là cô không nói giỡn. Ở chỗ ngồi tài xế, Thẩm Tố quét qua kính chiếu hậu, thấy Khương Đường giận đến mặt mũi trắng bệch, nhíu nhíu mày, lần đầu tiên mở miệng ngăn cản hai người, “Thẩm Kình, nếu cậu còn quấy rối nữa, thì lập tức xuống xe.”

Thẩm Kình đùa giỡn, thử dò xét, Khương Đường ghét như thế, anh lập tức nói xin lỗi, nhưng không thật lòng, “Được rồi được rồi, tôi nói đùa cũng không được sao?” Anh nhìn Khương Đường một lần nữa, rồi tiến đến gần ghế ngồi an toàn, lắc lắc bao thuốc lá trêu chọc Đóa Nhi, “Đóa Nhi muốn bao thuốc lá của chú đúng không?”

Hai mắt của Đóa Nhi vẫn mở to nhìn chằm chằm vào bao thuốc lá, không biết mẹ tức giận, hiện tại bao thuốc lá Diễn$đàn$lê$quý$đôn đang ở gần, Đóa Nhi vui mừng, giơ tay bắt bao thuốc lá trong tay Thẩm Kình.

Còn chưa bắt được, bao thuốc lá đột nhiên bị người khác đoạt đi, Đóa Nhi mở to mắt nhìn theo bao thuốc lá, chỉ trong chớp mắt, bao thuốc lá đã bị mẹ ném đi, không thấy đâu. Đóa Nhi nhìn chằm chằm ghế phụ, nháy nháy mắt, đã hiểu ra cái gì đó, nâng cái đầu nhỏ lên nhìn mẹ, chỉ bàn tay mập mập về phía trước gọi a a.


Khương Đường cúi đầu, nhìn con gái rồi cười, “Đóa Nhi ngoan, cái đó không chơi được, mẹ cho Đóa Nhi chơi tay của mẹ nè.”

Tiểu nha đầu siết tay mẹ hoảng loạn.

Đóa Nhi nhìn mẹ mờ mịt, nhìn một hồi, nghiêng đầu nhìn Thẩm Kình, cái miệng nhỏ nhếch lên, Thẩm Kình chưa bao giờ biết dụ dỗ con nít, nhưng nhìn Đóa Nhi cũng biết là con bé sắp khóc. Thẩm Kình nóng nảy, vội vàng dụ dỗ tiểu nha đầu, “Đóa Nhi đừng khóc, chú đi nhặt lại cho con nha.”

Đóa nhi rất thông minh, nhìn thấy anh muốn đứng lên, biết là sắp nhặt món đồ chơi cho mình, gương mặt lập tức khôi phục lại như cũ, bàn tay nhỏ siết chặt ngón tay của mẹ, hai mắt mở to nhìn theo Thẩm Kình. Thân hình Thẩm Kình cao lớn, khó khăn chui vào chỗ giữa ghế lái và ghế phụ, nhưng cũng không muốn di chuyển lên trên, miễn cưỡng chống đỡ nửa thân trên, sai bảo Thẩm Tố, “Đưa tôi hộp thuốc lá.”

“Chị Thẩm, mặc kệ anh ấy đi.” Khương Đường nói theo sát.

Thẩm Kình hung hăng trừng cô, “Là con gái em muốn, em làm mẹ kiểu như vậy sao?”

Khương Đường xùy một tiếng, cúi đầu hỏi con gái, “Đóa Nhi thích mẹ hơn đúng không?”

Đóa Nhi nghe không hiểu, tiếp tục lệch đầu ra nhìn Thẩm Kình, một lòng nhớ kỹ đồ chơi sắp đến tay. Khương Đường sửng sốt, Thẩm Kình cười ha ha trên đỉnh đầu, nghiêng đầu hướng ghế lái, “Mau đưa bao thuốc lá cho tôi, Đóa Nhi muốn chơi bao thuốc lá.”

Thẩm Tố cảm thấy bọn họ phiền phức quá, lượm bao thuốc lá đưa cho Thẩm Kình, chuyên tâm lái xe.

Thẩm Kình lại chen lấn trở về, thấy Khương Đường giận dỗi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm quan tâm đến con gái. Thẩm Kình cười hả hê, đem bao thuốc lá nhét vào tay Đóa Nhi. Món đồ chơi cuối cùng cũng đến tay rồi, Đóa Nhi vui mừng cầm bao thuốc lá, tiểu nha đầu thừa hưởng chiều cao của ba mẹ, đầu so với những đứa cùng tuổi thì to hơn, học gì cũng nhanh, cầm đồ mới lung lay không chắc, làm rớt bao thuốc lá.

“A…………..” Đóa Nhi nghiêng đầu, muốn nhìn xuống dưới.

Thẩm Kình lập tức nhặt bao thuốc lá lên, chà xát vào áo sơmi hai cái, kín đáo đưa cho Đóa Nhi, Đóa Nhi cười vui vẻ hơn, đôi tay ôm bao thuốc lá nhét vào miệng, hướng góc cạnh về phía mặt. Khương Đường làm sao có thể yên tâm giao con gái cho Thẩm Kinh coi sóc, vẫn âm thầm lưu ý, bây giờ tình huống đã cấp bách, chưa đợi cô quay lại ngăn cản, Thẩm Kình đã nắm lấy cổ tay Đóa Nhi, dụ dỗ Đóa Nhi, “Cái này ăn không ngon, Đóa Nhi không được ăn đâu.”


Đóa Nhi nhìn anh, bàn tay nhỏ bé tiếp tục dùng sức.

Thẩm Kình cảm nhận được, bị tiểu nha đầu chọc cười, nhưng lại sợ bao thuốc lá làm xước mặt Đóa Nhi, Thẩm Kình không nỡ, nhưng vẫn dành lại bao thuốc lá. Đóa Nhi nóng nảy, cố gắng di chuyển về phía trước, muốn cướp lại bao thuốc lá, với không tới, rốt cuộc Đóa Nhi nhớ đến mẹ, a a cầu xin mẹ giúp một tay, giống như bao thuốc lá chính là của cô bé vậy.

Khương Đường lúc trước không chịu để Thẩm Kình tiếp xúc với Đóa Nhi, sợ con gái cô sẽ quen thuộc với anh, bây giờ Thẩm Kình xử lý không tốt sẽ có đắc tội với Đóa Nhi, cô cười cười, không nhúc nhích, ngồi ở bên cạnh xem náo nhiệt, dĩ nhiên mắt nhìn phía trước, thừa dịp Thẩm Kình không để ý lại dùng ánh mắt quan sát.

Mẹ mặc kệ con gái, Đóa Nhi chuyển sang nhìn Thẩm Kình một lần nữa, đưa bàn tay mập mập ra, không khóc cũng không quậy, im lặng chờ chú chủ động đưa lại.

Thẩm Kình không đỡ được chiêu này, đem bao thuốc lá trả lại cho Đóa Nhi.

Đóa Nhi lập tức ôm lấy, định nhét vào miệng một lần nữa, Thẩm Kình nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, lặp lại như vậy mấy lần, Đóa Nhi không làm nữa, cầm bao thuốc lá muốn khóc. Thẩm Kình nhìn về phía Khương Đường, thấy cô ngôi yên không nhúc nhích, Thẩm Kình cười giận, không tin là mình không dụ dỗ được tiểu nha đầu ba tháng tuổi.

Thẩm Kình mở bao thuốc lá ra, lấy ra một điếu thuốc, thành công thu hút được sự chú ý của Đóa Nhi.

Thẩm Kình ngậm điếu thuốc rồi châm lửa, hướng đến trước mặt Đóa Nhi phả khỏi, đáng ăn đòn. Đóa Nhi ngó ngó cái miệng của anh, theo bản năng mở miệng, muốn ngậm khói, Thẩm Kình thấy vậy, cười đến bả vai run run, tròng mắt đen liếc về phía Khương Đường. Khương Đường trông thấy anh lại hút thuốc trước mặt con gái, mặt dù chỉ là chơi đùa, cũng khiến cô mất hứng, đưa tay phải giành lấy điếu thuốc trong miệng anh.

Lần này Thẩm Kình có chuẩn bị, trong một nháy mắt Khương Đường tức giận tiến đến kia, anh nhanh chóng lùi về phía sau.

“Rầm” một tiếng, Thẩm Kình lo trốn Khương Đường, mà quên mất phía sau là cửa sổ xe, phía sau gáy đập vào cửa sổ xe vô cùng chuẩn xác, khiến người choáng váng, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Khương Đường, trong miệng còn ngậm điếu thuốc lá. Khương Đường thấy anh như vậy, nhanh chóng bặm môi, nhỏ giọng mắng anh đáng đời, sau đó quay sang chỗ khác, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cố gắng nén cười.

Nhưng Thẩm Kình biết cô đang rất hả hê, anh hít một hơi thật sâu, giơ tay lên xoa đầu, liếc thấy Đóa Nhi ngây ngốc nhìn anh, Thẩm Kình không được mẹ của đứa bé an ủi, cúi đầu nằm úp trong ngực Đóa Nhi, tội nghiệp nói: “Chú bị đụng đau, Đóa Nhi mau thổi cho chú đi.”

Bao thuốc lá trong tay Đóa Nhi đã bị rớt do giật mình bởi tiếng đụng đầu, tiểu nha đầu cũng quên luôn bao thuốc lá, nhìn người to lớn ở phía trước mặt, rồi Đóa Nhi ngó ngó đỉnh đầu của mẹ, chợt nhếch miệng cười, chỉ sợ người khổng lồ chạy mất, dùng cả hai tay ôm lấy, bàn tay nắm chặt tóc, ra sức kéo.


Tiểu nha đầu thích nhất là kéo tóc mẹ, nhưng mẹ lại không cho.

Thẩm Kình đâu có ngờ một cô bé đáng yêu như Đóa Nhi lại bạo lực đến như vậy, hơn nữa lại còn rất nhiệt tình, cái gáy đã bị đau do cú va chạm, lại bị Đóa Nhi kéo tóc, Thẩm Kình đau muốn khóc, bắt được cánh tay nhỏ nhắn của Đóa Nhi. Thẩm Kình ngẩng đầu lên, vừa xoa đầu, vừa hung tợn trừng Khương Đường, “Không hổ danh là hai mẹ con, hung dữ như nhau.”

Nhìn thì xinh đẹp, nhưng thật ra đều rất nham hiểm.

“Được rồi, cậu xuống xe đi, tôi còn đưa hai người họ về nhà nữa.” Đã nhanh chóng đến khu phố xá sầm uất rồi, Thẩm Tố dừng xe ở ven đường, bắt Thẩm Kình xuống xe.

Thẩm Kình quên cả đau, nhìn Khương Đường, không đi, “Chị cứ tiếp tục lái đi, tin tức cô ấy ly dị còn chưa được tung ra, bên ngoài nhà cô ấy nhất định là có rất nhiều phóng viên, có gì tôi sẽ nấp trong xe, sẽ không ai biết đâu. Với lại đã trễ thế này, chị đưa cô ấy về xong còn phải về nhà, tôi không yên tâm, tiện đường tiễn chị về luôn.”

Thẩm Tố cười lạnh, đem lời nói bỏ ngoài tai, sau đó nhìn qua kính chiếu hậu hỏi ý kiến Khương Đường.

Khương Đường vừa muốn nói chuyện, Thẩm Kình đã tiến lên trước mặt Đóa Nhi, tiếp tục dụ dỗ tiểu nha đầu.

Đóa Nhi tối nay được chơi vui vẻ, thích anh, cái miệng nhỏ cười toe toét nhìn chú.

Nhớ đến tối hôm qua, Cố Đông Thần cũng xem Đóa Nhi như bảo bối, vừa biết Đóa Nhi không phải máu mủ của mình thì lập tức không thèm liếc một cái, Thẩm Kình lại không hề thành kiến, còn có ý định làm ba của Đóa Nhi, Khương Đường bất đắc dĩ thở dài, quyết định Diễndan>lêquydon] cho Thẩm Kình ngồi trên xe một đoạn đường nữa, coi như là hồi đáp ân tình anh đối xử tốt với Đóa Nhi.

“Chị Thẩm, cứ lái xe đi.” Khương Đường nhẹ giọng nói.

Thẩm Tố gật đầu một cái, Thẩm Kình từ trong ngực Đóa Nhi ngẩng đầu lên, sâu kín nhìn cô.

Khương Đường không tránh né nữa, siết chặt tay con gái, bình tĩnh đem lời trong lòng nói cho anh biết, “Thẩm Kình, tôi yêu tiền, nếu đổi lại là hai năm trước, anh lấy tài sản trăm tỷ theo đuổi tôi… Thì tôi nhất định sẽ đồng ý. Nhưng bây giờ, tôi không muốn dựa vào đàn ông…………….”


“Tôi và hắn ta không giống nhau.” Thẩm Kình giống như thấy được tia hy vọng, anh bày ra vẻ mặt nghiêm túc, len lén cầm tay Khương Đường, dùng âm giọng chỉ có cô nghe được, “Tôi không sợ tốn thời gian, tôi chỉ muốn em thôi.”

Lòng bàn tay anh nóng lên, ánh mắt cũng nóng lên, Khương Đường lẳng lặng nhìn anh, chợt cười, từ từ đẩy tay anh ra, rồi nhìn con gái, “Tôi không tin, có tin hay không cũng không quan trọng, bây giờ tôi hoàn toàn không muốn nghĩ đến chuyện tái hôn, chỉ muốn chăm sóc cho Đóa Nhi thật tốt, chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống độc thân vô tư vô lo. Thẩm Kình, tôi biết anh có chút thật lòng đối với tôi, tôi rất cảm kích, nhưng xin anh đừng đến tìm tôi nữa, tôi vừa mới quyết định ly hôn, còn cả đống chuyện phải lo, anh đừng có rước thêm phiền phức cho tôi nữa được không?”

Chân mày Thẩm Kình cau lại.

Khương Đường giương mắt nhìn anh, cười nhạt một tiếng, “Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình, tôi biết anh hiểu đạo lý này hơn tôi.”

Cô có đọc được tin tức về Thẩm Kình qua tạp chí, cha anh bán hải sản, mẹ anh là giáo viên trung học, Thẩm Kình học đến đại học năm thứ hai thì nghỉ học, nhất định mở quán cơm gây dựng sự nghiệp. Sự thật chứng minh, Thẩm Kình thật sự có bản lĩnh, nhưng trên đường gây dựng sự nghiệp, chắc chắn đã gặp không ít phiền toái, cô cũng có thể hiểu được.

Thật, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình. Hôm nay cô còn trẻ, có thể hấp dẫn được người có tiền bằng sắc đẹp, đợi đến khi cô già đi rồi không còn hấp dẫn nữa, thì cô phải sống sao? Thẩm Kình luôn miệng nói sẽ không thay đổi, cô sao có thể tin anh được? Chỉ có bản thân, mới có thể tin tưởng một trăm phần trăm.

Ánh đèn trong xe cũng không sáng lắm, nhưng Thẩm Cao luôn nhìn đối diện Khương Đường, nhìn ánh mắt cô tỉnh táo, trong thoáng chốc nhớ về khoảng thời gian đó. Anh đứng ở phía sau quầy rượu nhìn ra ngoài, vừa đúng lúc cô từ bên ngoài đi vào, một cô gái cao gầy xinh đẹp, ung dung tự tin, mang theo ánh mặt trời ở bên ngoài vào cùng, long lanh chói mắt.

“Được, tôi không mang thêm phiền phức cho em nữa.” Thẩm Kình nghiêm túc nói, lại lui trở về, cầm tay Đóa Nhi cười trêu chọc, không nhìn Khương Đường nữa.

Nét mặt của anh biến sắc quá nhanh, Khương Đường không biết có nên tin tưởng anh hay không nữa.

Khoảng hai mươi phút sau, xe đã đến nhà của Khương Đường.

Thẩm Tố xuống xe trước, đi ra sau cốp lấy hành lý của Khương Đường, Khương Đường ngó ngó chân dài của Thẩm Kình, chuẩn bị mở cửa, trước hết diẽndanfle>quydon< là để cho anh xuống xe. Chỉ là tay cô vừa đụng đến cửa xe, Thẩm Kình đột nhiên khom người, một tay kéo cửa xe, một tay chống lên ghế ngồi phía bên cô, nghiêng đầu, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô, gương mặt tuấn tú gần sát mặt cô chưa đến một gang tay, “Tôi không mang thêm phiền phức đến cho em, nhưng em nên nhớ, mặc kệ em gặp phải phiền toái gì, thì em cũng có thể đến tìm tôi, chỉ cần tôi còn sống, cũng không để cho người khác khi dễ em và Đóa Nhi.”

Lời nói thật sự rất kiên định, mang theo phân lượng không thể bỏ qua được.


Khương Đường nhìn ngực anh, gật đầu một cái, nếu quả thật có chuyện cô không đối phó được, thì cô cũng không phô trương thanh thế.

Cô khó có thể nghe được lời như vậy, yên lặng ở bên cạnh anh, gương mặt hòa với ánh đèn đẹp như ngọc, trái tim Thẩm Kình rung động, chậm rãi tiến đến gần cô:

“Ngoan như vậy, là cho tôi hôn một cái sao?”