Editor: Trà Đá.
Không khí có chút nhạy cảm.
Người đàn ông đang dán mặt vào bụng cô, mặc dù hơi thở đã bình thường trở lại rồi, nhưng vẫn ấm áp như cũ, chạm vào da thịt cô hết sức rõ ràng, chứng minh anh vẫn còn sống, nhưng anh không nhúc nhích, Khương Đường không khỏi lo lắng, nhẹ nhàng hỏi anh: “Ngủ rồi hả?”
Thẩm Kình không lên tiếng, không biết lửa giận từ đâu tới, hung hăng cắn cô.
Khương Đường bị đau, anh không “Thương hoa tiếc ngọc” nữa, nên cô lấy tay đầy anh qua một bên, cô nghĩ là anh sẽ ăn vạ không chịu đi, nhưng không ngờ vừa đẩy thì người đã lăn sang một bên rồi, giống như người chết, lại không có hành động gì. Khương Đường ngồi dậy, thuận tay kéo chăn lên đắp tử bả vai trở xuống, ánh nến bên ngoài chiếu rọi một chút ánh sáng vào đây, Thẩm Kình gục mặt xuống giường, lưng hướng lên trời, giống như đang ngủ vậy.
Mệt mỏi rồi muốn ngủ sao?
Khương Đường không tin lắm, nhưng buổi trưa Thẩm Kình cũng vậy, từ phòng vệ sinh ra rồi cũng ngủ thiếp đi.
Khương Đường không biết anh ngủ thật hay giả, nhưng Thẩm Kình hưởng thụ cũng không thèm để ý đến cô, trong lòng Khương Đường có chút mất hứng, cô vén chăn lên, bước xuống giường. Anh ăn được rồi thì ngoan, hai chân của Khương Đường vẫn còn đang run run, mới vừa rời mép giường, thì người đàn ông ở sau lưng nhào tới, bắt lấy cô đè xuống giường, rồi lại làm cái tư thế y chang lúc nãy, mặt dán vào bụng cô, bất động mà cũng không nói chuyện.
Thẩm Kình giống như một đứa bé đang hờn dỗi, trong lòng rất thích cô, không nỡ để cô đi, nhưng lại không muốn đùa giỡn, mà muốn cô dỗ dành.
Dù sao thì Khương Đường cũng đã kết hôn một lần rồi, nên cô hiểu được tại sao Thẩm Kình lại cáu.
Vấn đề xuất phát trên người anh, nếu là chuyện khác thì Khương Đường tuyệt đối không thèm để ý đến anh, nhưng chuyện này………….
Khương Đường suy nghĩ một chút, sau đó nhỏ giọng gọi anh, “Tới đây, em có chuyện muốn nói.”
[i]*Chỗ này mình chuyển thành anh – em cho nó tình cảm chút xíu nhé, dù sao cũng đã thịt nhau rồi mà. He he.[/i]
Thẩm Kình vẫn tiếp tục bất động.
Khương Đường sờ sờ đầu tóc ngắn của anh, giọng nói chuyển lạnh, “Em đếm đến ba, anh không lên thì em đi đó.”
Thẩm Kình vẫn bất động.
Khương Đường lạnh lùng đếm, đếm tới hai, Thẩm Kình lại cắn cô một cái nữa, sau đó leo lên. Anh cố ý đem toàn bộ trọng lượng của cơ thể anh đè lên người cô, đầu anh khoác lên bả vai cô, cái gáy hướng lên trời. Khương Đường bất đắc dĩ, nhưng lại cảm thấy Thẩm Kình ngu ngơ rất đáng yêu, tay cô quét dọc sống lưng anh, nghiêng đầu tìm lỗ tai anh, “Một lần nữa?”
Thân thể của Thẩm Kình cứng đờ, Khương Đường lập tức nhận ra được sự biến hóa của anh.
Khương Đường cũng không kinh ngạc lắm, cô vỗ nhè nhẹ lên bả vai anh, “Đeo lên đi.”
“….......Vậy em không được phát ra tiếng.” Thẩm Kình từ từ ngẩng đầu lên, phải một lúc lâu sau mới buồn buồn nói. Giọng nói của cô quá kích thích người ta.
Khương Đường thật sự muốn cho anh một đạp, thì ra anh không nghĩ nguyên nhân thuộc về anh, mà lại nghĩ vấn đề nằm ở cô sao?
Khương Đường muốn phản bác, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã nuốt trở lại, người đàn ông này bình thường da mặt rất dày, nhưng bây giờ Khương Đường không dám nói sợ đả kích anh, dễ xảy ra sự cố không may.
“Rốt cuộc là có muốn hay không?” Cô không kiễn nhẫn hỏi.
Thẩm Kình cười, rồi hôn cô tới tấp, sau đó đưa tay xuống dưới gối sờ soạng vài cái rồi lấy một cái túi nhựa nhỏ ra ngoài.