Editor: Trà Đá.
Thẩm Tố có người em gái, tên là Thẩm Đại, mọi người trong nhà gọi cô ta là Bảo Bối Ngốc, Thẩm Đại sinh ra đã là công chúa của nhà họ Thẩm, khi còn bé đã được cưng chiều, lớn lên được gả cho chủ tịch tập toàn Đông Ảnh là Lục Trì. Nhưng Thẩm Đại không phải cái loại dựa dẫm vào cha mẹ, mặc dù được chồng cưng chiều, nhưng cô ta vẫn chuyên tâm làm thiết kế trang phục cho phim điện ảnh và truyền hình, năm nay sinh con trai, những thiết kế của cô ta được đề cử để tranh giải, mặc dù không giành được giải thưởng nào, nhưng cô ta mới hai mươi sáu tuổi, tiền đồ tương lai vẫn rất sáng lạn.
Hơn nữa Thẩm Đại làm việc rất nguyên tắc, ví dụ lần này bên Đông Ảnh sắp bắt đầu hạng mục mới, trước mắt tất cả đều được giữ bí mật, cô ta cũng chỉ nói cho Thẩm Tố biết là cần một người mẫu, còn kịch bản như thế nào thì một chữ cũng không nói, cũng không nói rốt cuộc người mẫu đó đóng vai phản diện hay chính diện nữa.
“Khương Đường, em là một người mẫu rất nổi trội trong giới người mẫu, nhưng chuyện này thì chị tuyệt đối không bỏ qua đâu.” Thẩm Tố ngồi trên ghế salon, nhìn Khương Đường một cách nghiêm túc, “Nhưng em không có được diễn xuất nửa vời đâu, em phải học cách diễn xuất, nếu là như vậy, thì chị khuyên em nên bắt đầu từ vai phụ, nếu diễn xuất tốt, được công chúng công nhận, thì tự khắc sẽ có đạo diễn chủ động đến tìm em, hơn nữa bây giờ danh tiếng của em……..”
Thẩm Tố cẩn thận ngừng lại, Khương Đường thờ ơ cười, “Em hiểu mà, chị Thẩm cứ tiếp tục nói.”
Thẩm Tố hiểu rõ Khương Đường không phải là người nhu nhược vì một chút đả kích mà bỏ cuộc, cô ta gật đầu một cái, tiếp tục nói: “Chị sẽ không an ủi em đâu….. Bây giờ em là nhân vật phụ, diễn xuất không được, khán giả cũng sẽ không để ý nhiều, không châm chọc nhiều, dù sao em cũng là diễn viên mới, chỉ cần em diễn được đúng ý đồ của kịch bản, thì mọi người cũng sẽ tha thứ cho người mới. Nhưng một khi em đã có tiếng xấu rồi, lại mới bắt đầu diễn xuất đã đóng vai chính, nếu thành công thì tất cả sẽ vui vẻ, còn một khi đã diễn hỏng rồi, tiếng xấu sẽ còn vang xa hơn cả người đóng vai phụ, mở đầu không được, thì về sau càng khó khăn hơn, huống chi, với tình hình của em bây giờ, sẽ không có đạo diễn nào dám mạo hiểm mời em đóng vai chính đâu.”
Thẩm Tố nói nhiều như vậy, là muốn cho Khương Đường hiểu, cô ta không phải là không muốn giúp cô đóng vai chính, mà là bây giờ Khương Đường không thích hợp để đóng những vai kia.
Khương Đường hiểu, “Chị Thẩm, chính hay phụ gì đối với em cũng không quan trọng. Em vẫn luôn nhớ lúc mới vào nghề người mẫu, chị luôn nói với em là chị chỉ là người phụ trách đưa cơ hội cho em, có thể nắm bắt được cơ hội hay không, thì phải xem bản lĩnh của em đến đâu. Bây giờ cũng y như vậy, chị cho em cơ hội, em cố gắng nắm lấy, thành công thì em mời chị ăn cơm, còn nếu thất bại, thì chỉ do em chưa nỗ lực hết mình để trả ơn chị, tiếp tục cố gắng là được.”
Thẩm Tố vui mừng, sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Đóa Nhi, nghĩ đến một việc khác: “Bên Đông Ảnh chính thức tuyển diễn viên vào tháng mười một, hai tháng này em đi học diễn xuất được không? Chị còn chưa nói cho em biết, chị muốn mở rộng phát triển công ty hơn nữa, ngoài việc quản lý người mẫu, chị còn dự tính thêm diễn viên nữa, nên đã mở lớp học diễn xuất trong tháng sáu rồi, chị tính để Đóa Nhi lớn hơn một chút nữa, thì bảo em năm sau đi học diễn xuất, bây giờ nếu đã có cơ hội tới, thì em có chịu vất vả một chút không?”
Khương Đường cúi đầu nhìn con gái.
Cái lắc mà Thẩm Kình mang đến được để ở trên ghế salon, Đóa Nhi nhìn thấy, đòi mẹ lấy cho, lúc này thì đang cầm chơi trên tay. Đóa Nhi thấy mẹ đang nhìn mình, cô bé nhếch nhếch cái miệng nhỏ, mắt mở to nhìn mẹ. Nha đầu này đã nảy nở hơn nhiều so với lúc mới sinh, cực kỳ xinh đẹp, bây giờ chăm sóc có mệt mỏi hơn trước, nhưng Đóa Nhi lại rất ngoan, Khương Đường luôn cảm thấy, cô có thể không xem những lời lăng mạ ở trên internet ra gì, cũng bởi vì có con gái yêu ở bên cạnh, chỉ cần cùng ở chung một chỗ với con gái, thì dù con gái cô chưa biết nói, Khương Đường cũng không thấy nhàm chán.
Cô không nỡ bỏ con gái để đi làm, nhưng cô bắt buộc phải đi, kiếm tiền, mới có thể cho con gái một cuộc sống tốt hơn.
“Ngày nào thì bắt đầu?” Khương Đường ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi.
“Chỉ cần em đồng ý, thì ngày mai có thể đến.” Thẩm Tố lấy ra một tờ giấy thời khóa biểu, rồi đưa cho Khương Đường.
Khương Đường nhận lấy, thấy mỗi tuần chỉ có từ ba đến năm buổi, mỗi buổi hai tiếng, đáy lòng cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thứ tư đi, hai ngày này em chuẩn bị một chút.”
Công ty của Thẩm Tố còn có việc, cũng đã sắp xếp công việc cho Khương Đường xong xuôi, cô ta cũng phải rời đi.
Khương Đường ôm con gái tiễn Thẩm Tố, đi đến trước cửa, Thẩm Tố đứng lại, hỏi cô, “Cậu ta đang ở bên dưới chờ chị, chị không chắc là có thể đối phó nổi không đấy.” Không đối phó được, thì phải đưa tờ giấy thời khóa biểu của lớp diễn xuất cho Thẩm Kình.
Khương Đường cười khổ, “Anh ta muốn biết thì chị Thẩm cứ nói cho anh ta biết.”
Dù sao trước sau gì Thẩm Kình cũng tìm đến trước mặt cô, lúc đó thì cô sẽ tùy cơ ứng biến.
~
“Nữ phụ?” Ở phía bên ghế lái phụ của chiếc xe BMW, Thẩm Kình khó có thể tin được, lập tức nhìn chằm chằm Thẩm Tố, “Cô ấy là người mẫu xuất sắc nhất mà cô đưa lên, cũng có chút tiếng tăm ở quốc tế, vậy mà cô chỉ để cô ấy đóng vai nữ phụ? Được lắm, người khác lăng mạ cô ấy, thì cô cũng xem thường cô ấy luôn đúng không?”
Thẩm Tố đã sớm quen cái tính của Thẩm Kình, bất cứ chuyện gì liên quan đến Khương Đường thì Thẩm Kình cũng nổi nóng, Thẩm Tố không thay đổi sắc mặt, nhìn phía trước, “Đúng là cô ấy có chút danh tiếng trên quốc tế, nhưng đó là hai năm về trước, cô ấy đúng là một người mẫu giỏi, nhưng bây giờ cô ấy muốn đổi nghề, không hề biết diễn xuất một chút nào, danh tiếng lại xấu, còn không bằng một người mới vào nghề.”
Thẩm Kình trầm mặc, anh biết đây là sự thật, nhưng anh vẫn không thoải mái, đưa tay phải vào túi sờ hộp thuốc lá.
Thẩm Tố quét mắt thấy anh đã mặc lại áo sơ mi, cười lạnh, “Bây giờ cô ấy đã có Đóa Nhi, nếu cậu muốn theo đuổi cô ấy, thì tốt nhất là nên cai thuốc lá đi.”
Tay của Thẩm Kình dừng lại, nhìn nhìn tòa nhà, không hút, cai thì cai.
“Cô đi đi, tôi đi lên trên.”
Điều muốn biết đã được biết, Thẩm Kình mở cửa xe, rồi xuống xe. Thẩm Tố không hề lưu luyến, lập tức lái xe đi, Thẩm Kình đứng ở dưới lầu, nhìn chiếc xe BMW quẹo qua khúc cua, lại ngửa đầu nhìn tầng chín của tòa nhà, đột nhiên Thẩm Kình nhếch mép, không đi vào tòa nhà, mà là đi đến tầng hầm.
Một tiếng sau, tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Đông Ảnh.
Nhà của Lục Trì cũng gần công ty, anh ta vừa trở lại công ty sau khi về nhà với vợ và con trai, nên tâm tình cực kỳ tốt, lười biếng dựa vào ghế salon, đọc một tài liệu về hạng mục thiết kế. Lục Trì nghe nói là Thẩm Kình đến, anh ta đang đọc tài liệu thì ngẩng đầu lên. Thẩm Kình chủ yếu làm về bất động sản, chuỗi nhà hàng, anh ta thông qua Thẩm Tố mà biết đến Thẩm Kình, nhưng bình thường thì không có giao thiệp gì, hôm nay không biết tại sao Thẩm Kình lại đến tìm anh ta?
“Tổng giám đốc Thẩm.” Thẩm Kình tiến vào, Lục Trì khách khí tiến đến bắt tay.
Thẩm Kình vỗ vỗ đầu vai của anh ta, nở một nụ cười rực rỡ, lộ ra hai hàm răng trắng: “Tổng giám đốc Thẩm, Tổng giám đốc Lục là để cho người ngoài gọi, chúng ta là người một nhà, đừng có khách khí như vậy, đến đây nào, ngồi nói chuyện, sao rồi, hai mẹ con vẫn khỏe chứ hả?”
Thẩm Kình nắm lấy bả vai của Lục Trì, rồi kéo anh ta về phía ghế salon.
Lục Trì không có có thói quen tiếp xúc thân mật với người ngoài, anh ta nhẹ nhàng tránh né Thẩm Kình, âm thanh ôn hòa, “Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm đã quan tâm, không biết hôm nay tổng giám đốc Thẩm đến đây là có chuyện gì không?” Lục Trì vừa nói chuyện, vừa ngồi vào ghế đối diện Thẩm Kình, vào thẳng vấn đề chính. Anh ta rất bận, không có thời gian ngồi nhận bà con thân thích với Thẩm Kình, cũng không phải là anh em gì của vợ anh ta, lúc viết thiệp mời đám cưới, anh ta hỏi Thẩm Đại có muốn mời Thẩm Kình hay không, Thẩm Đại cũng không biết Thẩm Kình là ai.
Theo những gì Lục Trì thấy, trong mắt Thẩm Kình chỉ có Thẩm Tố và Khương Đường, chưa từng có Thẩm Đại, bây giờ đến để kết giao tình thân, đơn giản là có việc muốn nhờ.
Thẩm Kình cười xấu hổ, dựa vào ghế salon, ngón trỏ chà xát sống mũi, lúc này mới giương mắt nhìn Lục Trì, “Chuyện này, tôi nghe nói là bên công ty anh đang chuẩn bị làm một bộ phim về tình yêu đô thị, đến đâu rồi, tìm được nhà đầu tư chưa? Tiền vốn dự tính là bao nhiêu?”
“Đúng là có làm phim thật, tổng giám đốc Thẩm thật sự có hứng thú muốn đầu tư sao?” Lục Trì hỏi lời sắc bén.
Thẩm Kình bình thản thừa nhận, nhướng người về phía trước, thái độ nghiêm túc, “Lục Trì, tôi không vòng vo với anh nữa, Khương Đường là người mẫu dưới quyền của Thẩm Tố, cái này anh đã biết chưa?”
Ánh mắt của Lục Trì khẽ thay đổi.
Lúc Lục Trì đọc kịch bản, phát hiện ra có một vai người mẫu, anh ta để cho Thẩm Đại thông báo cho Thẩm Tố, muốn để cơ hội này cho người mẫu của Thẩm Tố. Thẩm Đại có nguyên tắc của cô ta, cô ta nói đầu tiên cứ để người mẫu của Thẩm Tố quay phim thử, đạo diễn hài lòng thì sẽ dùng người mẫu đó, đạo diễn không hài lòng thì cũng không cần giữ lại, tìm thêm những công ty người mẫu khác. Thẩm Tố cũng đồng ý, bây giờ ngẫm lại, Thẩm Tố còn muốn chiếu cố cho Khương Đường sao?
Dạo gần đây, chuyện của Khương Đường, Cố Đông Thần, Lâm Tịch rất xôn xao, ban đầu anh ta cũng không có chú ý gì nhiều, nhưng Thẩm Đại có chuyện gì cũng sẽ thủ thỉ với anh. Bởi vì Khương Đường là do Thẩm Tố đưa lên, lại cũng mới làm mẹ, Thẩm Đại đương nhiên sẽ đứng về phía Khương Đường. Nếu như biết rõ Thẩm Tố muốn chiếu cố cho Khương Đường, thì Thẩm Đại chắc chắn sẽ rất vui mừng khi thấy mọi việc thành công.
“Biết.” Lục Trì nhìn Thẩm Kình thăm dò, “Tổng giám đốc Thẩm và Khương Đường……………..”
“Tôi theo đuổi cô ấy, mặc dù cô ấy không đồng ý, nhưng sớm muộn gì thì cô ấy cũng trở thành vợ tôi thôi.” Thẩm Kình khoác lác vô sỉ, rõ ràng vừa mới bị người ta đuổi ra khỏi nhà, lại mặt dày đến nhà người ta ăn chực, “Lục Trì, Thẩm Tố nói vai người mẫu chỉ là nữ phụ, tôi muốn để cho cô ấy làm nhân vật chính, hoặc là nữ chính thứ. Cô ấy là người mới, chưa đóng được những vai lớn, anh có thể tìm một nữ minh tinh, để cho Khương Đường đóng cùng, tiền không là vấn đề, chỉ cần anh chịu nói người ta thay đổi kịch bản, tôi có thể đầu tư một trăm triệu, không đủ thì….”
“Tiền vốn dự tính cũng đã được một trăm triệu rồi.” Lục Trì nhàn nhạt lên tiếng cắt đứt Thẩm Kình.
Thẩm Kình sửng sốt, “Lần trước tôi nghe nói chỉ có hai triệu tư?”
Lục Trì không để ý lời anh nói, nhìn Thẩm Kình hỏi: “Tóm lại là anh muốn tôi nâng đỡ Khương Đường?”
Thẩm Kình gật đầu: “Anh nên tìm nhiều ngôi sao lớn, tôi muốn bộ phim này vừa tung ra là nổi tiếng ngay lập tức.” Người xem nhiều hơn, thì danh tiếng của Khương Đường mới quay trở lại được.
Lục Trì dội cho anh một gáo nước lạnh, “Chỉ sợ người đẹp không được người khác trọng vọng, tổng giám đốc Thẩm, nếu như cô ấy diễn xuất không được, sẽ bị người khác tạo áp lực, như vậy chẳng phải cô ấy sẽ càng khó khăn hơn sao. Có một số diễn viên chọn con đường lòe thiên hạ, anh nên cẩn thận suy xét đến tình hình và vị trí của Khương Đường, có một số việc không phải có tiền là có thể giải quyết được.”
Thẩm Kình mất hứng, “Tôi tin tưởng Khương Đường, một khi cô ấy đã quyết tâm, thì chuyện gì cũng có thể làm tốt.”
Vẻ mặt Lục Trì lạnh nhạt, “Coi như lời này là Thẩm Tố nói với tôi đi, chưa thấy Khương Đường diễn xuất, thì tôi sẽ không tin đâu.”
Thẩm Kình nghe xong, từ từ dựa vào ghế salon, nghiêng đầu ngắm bầu trời ngoài cửa sổ. Lục Trì này, không phải có tiền là có thể nói chuyện được, Thẩm Kình trầm mặc khoảng hai phút, anh quay đầu lại, bình tĩnh hòa nhã nói: “Như thế này đi, bây giờ anh cứ giữ kịch bản ở đó, đồng thời nói biên kịch sửa lại kịch bản theo ý tôi muốn, phí sửa đổi tôi sẽ chi trả. Kịch bản sửa đổi xong, rồi cho Khương Đường tới đóng thử, nếu cô ấy diễn được, thì cứ dựa theo kịch bản mới, nếu không được, thì tôi không nhúng tay vào việc này nữa, nếu anh cần đầu tư, tôi sẵn sàng giúp đỡ.”
Trên mặt của Lục Trì không có một chút biểu hiện nào, trong đầu cũng đã suy nghĩ đến kịch bản mới.
Kịch bản ban đầu nói đến hai người phụ nữ cùng lên thành phố lớn lập nghiệp, sát vách là một người mẫu, người mẫu là nhân vật phản diện, hám giàu và địa vị, vì danh lợi mà chấp nhận bán thân. Nếu được sửa lại, thì có thể biến thành ba nhân vật cùng nhau lập nghiệp, nếu như anh ta nhớ không nhầm, thì Khương Đường là một người đi lên từ lúc không có gì trong tay, cô đến đây diễn xuất, thì chính là diễn xuất đúng như cuộc đời của cô vậy, hơn nữa gia nhập vào giới siêu mẫu, thì chắc chắn sẽ dính đến các cô gái thích hàng hiệu, trang điểm……..
Còn có thể để biên kịch tham khảo về chuyện tình yêu của Khương Đường……
Các ý tưởng ùn ùn kéo tới, Lục Trì lại trả lời Thẩm Kình một cách cứng nhắc: “Tôi sẽ cân nhắc, chậm nhất là tối mai, tôi sẽ liên lạc với tổng giám đốc Thẩm.”
“Cảm ơn, vậy anh cứ tiếp tục công việc, tôi đến thăm Bảo Bối Ngốc một chút.” Chuyện chính đã nói xong, Thẩm Kình cười rồi đứng lên, “Đã lâu rồi không gặp Bảo Bối Ngốc, tôi thật sự là người anh trai tồi mà, bận rộn quên luôn cả cô em gái nhỏ này. Ôn chuyện cũ một chút, thuận tiện học hỏi bí quyết chăm sóc em bé của Báo Bối Ngốc luôn, học xong rồi thì đi dụ dỗ con gái tương lai.”
Rốt cuộc Lục Trì cũng thay đổi sắc mặt, người này muốn đến nhà anh ta?
Thẩm Kình coi như không nhìn thấy, vỗ vỗ bả vai anh ta, sau đó nhét hai tay vào túi quần, rồi cà lơ phất phơ rời đi.
Để xem, Lục Trì dám không sửa kịch bản xem, thì anh ngày nào cũng đến ‘Thăm’ cô em gái nhỏ cho coi.