Editor: Trà Đá.
Khương Đường mua một cái điện thoại di động mới, hợp mốt, trước mắt, số điện thoại chỉ có Thẩm Tố, luật sư Chu và Khương Thục Lan biết.
Từ sau khi tin tức cô và Cố Đông Thần ly hôn được truyền ra ngoài, phóng viên, bạn bè người mẫu và những thành phần khác đều có một chút lộn xộn, điện thoại của cô liên tục nhận được tin nhắn, Khương Đường tắt máy, mỗi ngày chỉ mở máy đọc tin nhắn trong một thời gian cố định, coi như mọi người cũng có quan tâm chân thành, sau đó rồi tắt máy.
“Đường Đường, quản lý Trương nói mấy phóng viên đó lại đến nữa.” Khương Thục Lan cầm điện thoại di động của bà, đưa cho Khương Đường nghe máy.
Khương Đường nhận lấy điện thoại di động. Dì cô không biết làm ăn buôn bán, ban đầu quyết định mở quán trà, cô đã có ý định mời một người quản lý có kinh nghiệm về giúp dì cô, dì cô lúc không có việc gì làm thì ra quán trà xem một chút, giúp một tay, hiện tại tin tức đã được truyền ra ngoài, Khương Đường không yên tâm khi để dì cô đi ra ngoài.
“Thời gian này có thể ngày nào họ cũng đến, có hỏi chị cái gì thì chị cứ nói không biết, những cái khác nếu không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của quán, thì chị cứ mặc kệ nó………… Dạ, vì em mà chị phải vất vả quá, lúc nào rảnh thì em đến thăm chị sau.” Khương Đường cúp điện thoại, cô trả lại di động lại cho dì cô, cô tiếp tục cúi đầu trêu chọc con gái.
Đóa Nhi mặc một bộ quần áo ngắn tay màu hồng, chân tay sạch sẽ, mở mắt to nhìn mẹ rồi cười, ngây thơ.
Khương Thục Lan ngồi nhìn ở bên cạnh, nhớ đến blog của cháu gái bị người ta chửi rủa khó nghe. Cháu gái bà có thể nhẫn nhịn không nhìn, nhưng bà thì không nhịn được, kết quả của việc tức giận mấy ngày, khóe miệng của bà nổi lên một cục nhiệt miệng, bây giờ đến nói chuyện cũng còn khó khăn, ngay cả ra cửa hàng mua chút thức ăn cũng không dám đi, tất cả đều nhờ hàng xóm giúp đỡ.
“Đường Đường, chẳng lẽ họ cứ bám theo con mãi như vậy sao?” Khương Thục Lan lo lắng hỏi.
Khương Đường lắc đầu một cái, ôm lấy con gái, cười lạnh nhạt, “Không biết nữa, con chỉ là một người mẫu thôi, nếu không phải do danh tiếng của nhà họ Cố quá lớn, thì các phóng viên đã không để ý đến con rồi, mà lo đi săn mấy cái xì căng đan của mấy minh tinh khác kìa.”
Khương Thục Lan thoáng yên tâm, trêu chọc Đóa Nhi, rồi ra ngoài nấu cơm trưa.
Ăn cơm trưa xong, Khương Đường dỗ con gái ngủ, cô ngồi vào trước bàn máy tính, lần đầu tiên sau khi ly hôn cô xem tin tức giải trí. Không có tin gì mới mẻ, ngoài tin tức cô đã có chồng nhưng đứa bé lại là con của người đàn ông khác là rầm rộ nhất, tin tức cô và Cố Đông Thần ly dị được đưa lên trang nhất.
Khương Đường nhìn một chút, lần lượt mở từng đoạn phỏng vấn ra.
Đầu tiên là Cố Đông Thần.
“Tổng giám đốc Cố, ngoài việc đứa bé ra thì có phải quan hệ của hai vợ chồng đã sớm không hòa hợp rồi có đúng không?”
Trong clip, Cố Đông Thần đang ở bãi đậu xe của công ty thì bị phóng viên giữ lại, anh ta mặc đồ tây, mặt mũi lạnh lùng, vừa mới bắt đầu đã hoàn toàn không quan tâm đến đám phóng viên, đi mau vào thang máy thì sợ sau này càng phiền hơn, nên anh ta mới cau mày, hướng về một cái ống kính, nói: “Tôi cùng với Khương Đường kết hôn hơn hai năm, bởi vì công việc quá bận rộn, tôi thường không quan tâm để ý đến cô ấy, là tôi có lỗi với cô ấy trước, không thể làm tròn trách nhiệm của một người chồng………. Khương Đường chỉ là do buồn tôi mà uống rượu quá say, cô ấy không cố ý, đứa bé là ngoài ý muốn, trước đó cô ấy cũng hề biết thân phận thật sự của Đóa Nhi. Chúng tôi đều đã quyết định ly hôn, tôi không trách cô ấy, cũng hi vọng mọi người đừng lên án cô ấy, cảm ơn.”
Nói xong, trầm mặc đi vào thang máy.
Khương Đường cười lạnh, có phải Cố Đông Thần nghĩ chỉ cần nói như vậy đã có thể lấy lại chút danh dự cho cô sao? Nhưng anh ta càng nói, thì những người ái mộ tự nhận ‘Vợ’ sẽ càng bất bình thay cho anh ta.
Đã có mười mấy vạn bình luận, Khương Đường mở ra xem.
“Có người đàn ông tốt như vậy mà không biết giữ, người đàn ông thành công nào mà không chú trọng đến sự nghiệp, vậy mà chồng mới bận rộn không quan tâm một chút đã đi ra ngoài tìm đàn ông khác, rốt cuộc là chưa thỏa mãn dục vọng sao? Còn giả bộ làm Bạch Liên Hoa nói không biết con gái là con hoang, ha ha, nếu không phải bị người ta vạch trần, sợ rằng vẫn còn yên tâm sống trong Hào Môn rộng rãi đúng không? [Ói] [Ói] [Ói]”
“Chồng em đừng có tin bitch, đồ bitch không biết xấu hổ, chồng em là người đàn ông phong độ đàng hoàng như vậy, em thay mặt chồng chửi bitch!”
“………………….”
Những thứ này vẫn còn dễ nghe, khó nghe hơn, là lôi mười tám đời tổ tông nhà cô lên để mà chửi. Khương Đường không xem nữa, kéo xuống, chuyển tới màn phỏng vấn ông cụ Cố. Khương Đường di chuyển con chuột qua, do dự một chút, không dám mở, thật sự thì quá chán ngán cái kiểu khinh người của ông cụ.
Những thành viên trong nhà họ Cố cũng được phỏng vấn, Khương Đường mở phần của Úc Uyển, thật ra thì Úc Uyển còn buồn nôn hơn ông cụ Cố, nhưng Khương Đường muốn xem Úc Uyển giả tạo ra sao (!)
“Tiểu thư Úc, cô thấy Khương Đường chị dâu cô là người thế nào?”
Úc Uyển mặc một bộ quần áo màu trắng đối mặt với ống kính, ánh mắt phức tạp, nói rất đáng tiếc: “Không ngờ lại như vậy, anh hai rất tốt đối với chị ấy, trong lúc chị ấy mang thai, anh hai đang bận làm việc cũng phải chạy về, tôi còn nhớ anh hai còn nghĩ ra mấy cái tên cho đứa bé để mọi người có lựa chọn……. Bây giờ chắc là chị ấy cũng không chịu nổi nữa, tôi chỉ muốn khuyên tất cả vợ chồng, nên trân trọng những hạnh phúc nhỏ nhoi, nếu không lại phạm phải sai lầm, thì có hối cũng không kịp.”
Cái điệu bộ đúng như dự đoán, Khương Đường không có cảm giác gì đặc biệt, cũng lười mở bình luận ra xem, cô mở blog của Lâm Tịch ra xem. Cô ta và Cố Đông Thần giấu giếm chuyện này cũng công phu lắm, không một ai biết hai người họ là tình nhân, lại càng không lôi Lâm Tịch vào chuyện này, trong blog của Lâm Tịch cũng chưa hề đề cập đến chuyện này, nên blog của cô ta vẫn yên bình như trước.
Điện thoại di động để trên bàn rung nhẹ, là Thẩm Tố gọi đến.
Khương Đường đi vào nhà tắm nghe máy, “Chị Thẩm………. Dạ, em đang xem blog.”
Thẩm Tố ngồi ở trong phòng làm việc của mình, hướng về phía màn hình máy tính nói: “Chị đã chỉnh lại đoạn ghi âm mà em gởi chị, nội dung chị đã để trong bưu kiện, em cứ dựa vào đó mà tung ra. Nếu em cảm thấy không ổn, muốn sửa đổi gì thì cứ nói chị, đừng tự ý làm.”
Hiện tại, đại đa số cộng đồng mạng đang chửi rủa cô rất nhiều, lúc này Khương Đường tung ra đoạn ghi âm. Trong đó có lý do cô không lấy một phân tiền của nhà họ Cố, thì trong số những người chửi rủa cô có thể tha thứ được cho cô, sẽ khâm phục nhân cách của Khương Đường, càng đồng tình với Khương Đường, thì sẽ tự trách bản thân trước đó đã chửi rủa cô, sau đó sẽ quay sang chỉ trích Tiểu Tam Lâm Tịch.
“Được, em sẽ đi kiểm tra bưu kiện.” Rốt cuộc cũng có một cuộc trả thù nho nhỏ, Khương Đường hưng phấn không nhịn được, cho dù có người chửi cô, nhưng cùng một lúc vạch mặt ba người Cố Đông Thần, Lâm Tịch, và Úc Uyển, chỉ mới suy nghĩ đến đó, Khương Đường đã phấn khích đến nỗi muốn nhảy một vũ điệu rồi.
Con gái đang ngủ say trên giường, Khương Đường nằm sấp xuống hôn tiểu nha đầu một cái, lúc này mới đi xem bưu kiện mà Thẩm Tố gởi đến.
Âm thanh được biên tập lại, cắt bỏ đoạn đầu Khương Đường đùa giỡn, trực tiếp vào phần Cố Đông Thần nói tin tưởng Khương Đường, chất vấn cha đẻ của Đóa Nhi, sau đó cũng cắt bỏ đi mấy câu nói có thể đoán ra trăm ngày của Đóa Nhi, giọng của Khương Đường hoàn toàn tỉnh táo: “Tài sản sau khi cưới tôi không cần, trước khi cưới anh cho tôi xe và biệt thự, tôi cũng sẽ đổi tên trả lại cho anh……. Trừ việc ra tòa ly hôn, còn lại tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Khương Đường nghe đi nghe lại mấy lần, hiểu, cắt nối biên tập như vậy, sẽ cho thấy là hai người đang nói chuyện thỏa thuận sau ly hôn, giống như là có người thứ ba đang len lén ghi âm, nếu đêm đó lập tức tung đoạn ghi âm, thì quả thật tâm cơ quá nặng.
Nhìn nội dung Thẩm Tố chuẩn bị thông báo lên blog, Khương Đường cười, mở laptop, kiểm tra lại mấy lần nữa, tải đoạn ghi âm lên, hình, và công bố.
“Về chuyện tôi và Cố Đông Thần ly hôn, có mấy lời không nói không được.
Tháng x năm xx, tôi phát hiện Cố Đông Thần và nữ diễn viên Lâm Tịch nối lại tình xưa, anh ta liên tiếp ba tháng đi gặp Lâm Tịch, tôi rất muốn ly hôn, nhưng bởi vì không muốn thành toàn cho Tiểu Tam, bởi vì sợ truyền thông cười nhạo, từ đầu đến cuối không biết phải làm sao. Sau khi uống rượu xong hỏng việc, có thai ngoài ý muốn, ban đầu tôi còn cho đó là đứa bé của Cố Đông Thần, vì đứa bé, lựa chọn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân, không ngờ sẽ có ngày hôm nay.
Những chuyện xảy ra, tôi thừa nhận vì kích động nên phạm sai lầm, chấp nhận gánh chịu hậu quả, tôi mang bản thân ra đảm bảo, tôi hoàn toàn không lấy một phân tiền nào của nhà họ Cố. Nhưng tôi không đủ khoan dung, không chịu đựng được việc phải đeo tất cả tiếng xấu lên lưng, vì vậy phải dùng đến phương thức này để nói rõ nguồn gốc của tất cả mọi chuyện, không cần mọi người thông cảm, nhưng là để bản thân tôi được giải thoát.
Cuối cùng, Đóa Nhi là bảo bối tôi mang nặng đẻ đau, mặc kệ chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ nuôi con gái, yêu thương con gái đến hết cuộc đời.
Khương Đường.”
Bức hình được tung lên là hình ảnh Khương Đường nắm tay con gái, bàn tay lớn cầm bàn tay nhỏ, ấm áp yên bình.
Âm thanh tải xong, hình ảnh tải xong, Khương Đường nhìn một lần nữa, nghe lại một lần nữa, xác nhận không có gì sai sót, đăng lên, rồi tắt máy.
Những gì có thể làm thì cô đã làm hết rồi, bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi thứ về nhà họ Cố đã là quá khứ, cô muốn nhìn về phía trước.
~
Ba giờ chiều, một khách sạn nổi tiếng sang trọng nhất thành phố.
Lâm Tịch cùng người đại diện Đào Minh đến khách sạn, chờ đợi vị đạo diễn nổi tiếng Hầu Nhất Văn.
“Khẩn trương sao?” Đào Minh uống một hớp trà, ánh mắt thấy Lâm Tịch sau khi ngồi xuống thì cô ta có vẻ thấp thỏm, anh ta đặt ly trà xuống, nhỏ giọng hỏi, trên mặt cười yếu ớt.
Lâm Tịch mặc một bộ quần áo màu trắng, trên tai đeo một đôi bông tai ngọc bích, yên lặng ngồi một góc, cả người tỏa ra một vẻ điềm đạm nho nhã. Nghe Đào Minh nói vậy thì nghiêng đầu, chống lại ánh mắt chế nhạo của Đào Minh, cô ta cười cười, hào phóng thừa nhận, “Có một chút, ai cũng nói tính khí đạo diễn Hầu không tốt lắm.”
Đào Minh dựa vào ghế, bày tỏ sự thoải mái đối với Lâm Tịch, “Không cần lo, mặc dù đạo diễn Hầu tính khí nghiêm khắc, nhưng chỉ trong lúc đóng phim thôi, bình thường đối đãi với diễn viên rất tốt, hơn nữa hiện tại em là đại minh tinh, hình tượng của em là hợp với vai diễn Chiêu Quân nhất, và đạo diễn Hầu là người hẹn em gặp mặt trước.”
Lâm Tịch khiêm tốn, không hùa theo, cầm tách trà lên, trong mắt có một tia phức tạp khó có thể phát hiện được.
Cô ta đã hai mươi tám tuổi rồi. Năm lớp mười một đã nhận lời đóng vai đầu tiên, lấy hình tượng thanh thuần yên tĩnh, trong một đêm đã nổi tiếng, từ đó chính thức bước lên con đường diễn viên này, sau đó vài năm, cô ta trở thành một trong bốn Tiểu Hoa Đán đứng đầu. Khi đó, cô ta có danh tiếng, có thể hấp dẫn thu hút được Cố Đông Thần, nhưng chỉ là không nổi tiếng trên quốc tế.
Không được, cô ta phải là người hấp dẫn nhất thế giới.
Cho nên khi đạo diễn lừng danh Hollywood Robert có hứng thú cuồng nhiệt đối với cô ta, cô ta nhất thời hồ đồ, chấp nhận nghỉ học giữa chừng và chia tay Cố Đông Thần, dứt khoát theo Robert đi Mỹ. Năm ấy cô ta hai mươi bốn tuổi, rất nhanh, dựa vào danh tiếng của Robert mà nhận được vô số lời mời đóng phim Hollywood, minh tinh hội tụ, vào lúc nhiệt huyết của cô ta sôi trào nhất, tin tức Cố Đông Thần có người mới cũng chỉ khiến cô ta khổ sở đôi chút mà thôi. Vậy mà phim vừa mới chiếu, thì cô ta bị truyền thông trong nước cười nhạo, cũng không lâu sau đó, Robert gặp tai nạn ngoài ý muốn, rồi qua đời.
Giống như là trong nháy mắt, cô ta mất đi Hollywood, mất chồng, cũng mất luôn cả Cố Đông Thần.
Lần nữa trở về nước, cô ta thành công dành lại sự chú ý của Cố Đông Thần, dùng kỹ thuật diễn tinh xảo để dành lại vị trí Tiểu Hoa Đán sắp bị sụp đổ, nhưng trong giới diễn viên có rất nhiều tài năng mới xuất hiện, mặc dù cô ta vẫn là Hoa Đán, nhưng không phải Hoa Đán đứng đầu, mượn bộ phim của đạo diễn Hầu mà nói, đạo diễn Hầu đã thử diễn viên do người khác tuyển chọn, nhưng vì đối phương không diễn đúng ý của đạo diễn, ông ta không dễ dàng bỏ cuộc, nên tự mình tuyển chọn diễn viên khác.
“Tới rồi.” Đào Minh nhỏ giọng nhắc nhở, Lâm Tịch ngẩng đầu, quả nhiên đã thấy bóng dáng của đạo diễn Hầu.
Cô ta âm thầm thở một hơi, đứng dậy cùng Đào Minh, nhìn về phía đạo diễn Hầu mà nở nụ cười. Đào Minh nói đúng, ở trong giới nữ minh tinh, chỉ có cô ta là hợp với vai Chiêu Quân, cô ta phải tin tưởng ở bản thân, cô ta muốn chiếm được lòng tin của đạo diễn Hầu qua vai Chiêu Quân, như vậy cô ta mới củng cố được vị trí của mình.
Ở bên kia, Hầu Nhất Văn cũng đã thấy hai người Lâm Tịch, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Tịch cùng với bộ quần áo màu trắng, Hầu Nhất Văn tỏ vẻ kinh ngạc không chút che giấu, không thể không nói, tận mắt thấy người thật, Lâm Tịch quả là rất phù hợp với nhân vật Chiêu Quân của ông ta, lại thêm vẻ đẹp thoát tục.
Chỉ là ông ta đang đến gần, chuẩn bị chào hỏi, thì điện thoại di động trong túi rung lên. Hầu Nhất Văn ra dấu tay xin lỗi hai người Lâm Tịch, lấy điện thoại di động ra, xoay người đi về một hướng khác. Đi tới trước cửa sổ, kết thúc cuộc điện thoại, Hầu Nhất Văn quay đầu lại, mắt nhìn Lâm Tịch, nhíu nhíu mày, cúi đầu tìm kiếm tin tức.
Lâm Tịch không hiểu, khẩn trương, Đào Minh ở bên cạnh cũng cảm thấy không ổn, Hầu Nhất Văn quay đầu lại, rõ ràng cuộc điện thoại đó có liên quan đến Lâm Tịch, chẳng lẽ……………….
“Ông……………”
Điện thoại đi dộng của Đào Minh rung lên, anh ta nhanh chóng nghe điện thoại.
“Anh Đào, tôi là phóng viên của báo giải trí xx, xin hỏi diễn viên Lâm Tịch đã quyến rũ Cố Đông Thần trong khi biết anh ta đã có gia đình, anh có biết gì về thông tin này không?”