Hai năm sau. Bộ phim điện ảnh “Tình yêu là một lần cảm cúm” của đạo diễn Trương đã giành được rất nhiều giải thưởng. Trước đêm trao giải, đạo diễn Trương trốn sự phỏng vấn của các phóng viên, ở trong phòng nghỉ mà khách sạn đã sắp xếp cho ông. Vừa bước vào, ông đã ngã ngồi lên ghế salon, không dậy nổi nữa.
Người đàn ông trạc ngoại ngũ tuần nói:
- Năm nay nếu giành được mấy giải thưởng mà mình muốn nhất thì cho dù có chết cậu cũng nhắm mắt!
- Làm gì đến thế? – Ân Tá rót một tách trà nóng cho ông. – Theo như hiểu biết của cháu về cậu thì ít nhất cậu còn muốn giành giải đạo diễn xuất sắc nhất vài kỳ nữa. Thế nào? Bộ phim sau có định tiến quân vào Hollywood không?
- Hay lắm, cháu đầu tư cho cậu nhé? – Đạo diễn Trương hoàn toàn không còn dáng vẻ gì của một đạo diễn danh tiếng, nằm ra ghế salon, cười cười nhìn cậu cháu.
- Cháu bây giờ nghèo lắm rồi, có phải cậu không biết đâu.
Ân Tá lườm ông. Hai người là họ hàng, cũng là hai người bạn vong niên. Đạo diễn Trương nhớ ra tờ giấy chuyển nhượng tài sản chấn động một thời, có một việc mà ông mãi không hiểu.
- Đúng thế. Ân Tá, tại sao cháu đem tiền cho hết người con gái mà cháu yêu, nhưng lại không chịu sống cùng với cô bé? – Đạo diễn Trương xua tay. – Lẽ nào nhất định phải tay trắng mới là có tự do sao? Chẳng phải cô bé rất yêu cháu sao? Cháu cũng rất yêu cô bé ấy sao? – Hai năm nay, ông chưa thấy Ân Tá có thêm người con gái nào khác, anh vùi đầu vào làm việc, chấp nhận điều trị, hoàn toàn quên đi chuyện tình cảm cá nhân.
Anh bắt người nhà phải giữ miệng, không ai được tiết lộ bất cứ tin tức nào có liên quan tới anh cho An Bảo Lam, cũng không được tiết lộ số điện thoại mới của anh, không được công bố địa chỉ của anh, ngay cả loại xe mà anh dùng cũng phải đổi. Từ đó Lâm Ân Tá hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của An Bảo Lam, cho dù cô tìm mọi cách để thăm dò tin tức của anh, vẫn chỉ như mò kim đáy bể.
Nhưng Bảo Lam chưa bao giờ biến mất khỏi thế giới của Ân Tá. Chưa một ngày nào.
Anh giả vờ thành một người xa lạ, add địa chỉ QQ, MSN của cô, không bao giờ nói chuyện với cô, chỉ âm thầm quan sát sự thay đổi của cô qua status của QQ, âm thầm cùng cô chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn. Anh thường xuyên ghé thăm blog của cô, đi cùng cô từ lúc sụp đổ cho tới lúc lại đứng lên và mỉm cười. Cô gái cần vòng tay của anh, cô gái cần sự an ủi của Uncle Rain ngày nào đang ngày càng kiên cường hơn.
- Ân Tá, cháu không nghĩ tới việc quay lại với cô ấy sao? – Đạo diễn Trương hỏi. – Con bé này tốt lắm, hiểu việc lại chăm chỉ, bình thường ở trong đoàn phim, người quan tâm, chu đáo với mọi người nhất chính là nó. Lại ngây thơ, ngoan ngoãn nữa. Một cô bé đáng yêu như vậy được mọi người yêu quí lắm, mấy chàng trai trong đoàn làm phim đều đang theo đuổi nó.
- Ai vậy? – Ân Tá lập tức lên tiếng hỏi.
- Anh chàng quay phim tâm đắc của cậu, thằng nhóc người Hồng Kông, cháu cũng gặp rồi đấy. – Đạo diễn Trương miêu tả. – Anh chàng mắt lớn, lông mày rậm, đẹp trai lắm.
- Chẳng ra sao cả. – Ân Tá lạnh nhạt nói.
- Ngoài cậu ta ra, còn có trợ lý mới của cậu, giám đốc phụ trách hoạt động truyền thông lần này… – Đạo diễn Trương giơ tay đếm. – Lại còn người đầu tư cho bộ phim này, ông chủ cửa hàng kim cương mà chú quen từ lâu, Ân Tá, người này luận về thân thế, ngoại hình hay nhân phẩm đều không thua cháu đâu! Lần đầu tiên cậu ta đến trường quay, chú còn tưởng rằng cậu ta thích nhân vật nữ chính, những người có chút tiền đều thích bao mấy cô diễn viên trẻ đẹp mà. Ai ngờ, cậu ta không thích Vãn Vãn mà lại hỏi cậu cô bé làm biên tập tên là gì. Tới giờ đã hẹn Bảo Lam mấy lần rồi, ngày nào cũng tìm cơ hội tới trường quay để được ở gần con bé.
- Hẹn cô ấy? – Ân Tá ghen, vội vàng hỏi. – Bảo Lam có đi không.
Đạo diễn Trương xoa cằm, suy nghĩ.
- Hình như là không. Ngày nào Bảo Lam cũng ở cùng với đoàn phim, việc quay phim lại dày đặc, cậu nghĩ chắc nó không có thời gian. – Ông nghĩ ra cái gì đó. – Có điều, người đầu tư đó hôm qua còn đặc biệt hỏi cậu Bảo Lam đã có bạn trai chưa, tại sao không thèm để ý tới cậu ta.
- Ồ? – Ân Tá làm ra vẻ không quan tâm, nhưng thực ra anh đang vô cùng căng thẳng.
Bảo Lam ngày càng xinh đẹp, sang trọng, quý phái hơn người, ngày nay đã bước chân vào thế giới thượng lưu, sau này chắc chắn sẽ càng quen biết nhiều người giàu có và nổi tiếng hơn. Anh càng ngày càng lo lắng, sớm muộn gì cũng có ngày cô gặp người đàn ông tốt hơn anh và yêu người ta.
Đáng chết thật, rõ ràng là anh đòi chia tay, hai năm không gặp, tại sao chỉ cần nghĩ tới việc cô sẽ yêu người khác là anh lại ghen tức tới mức muốn phát điên?
- Cậu, cậu nói với người đầu tư đó như thế nào? – Anh không nhịn được, lên tiếng hỏi. – Cậu nói với anh ta Bảo Lam chưa có bạn trai sao?
- Dựa vào mối quan hệ giữa cậu và cháu, đương nhiên cậu nói với anh ta rằng… – Đạo diễn Trương gật đầu. – Bảo Lam chưa có bạn trai!
- Cậu… – Ân Tá nổi giận. – Sao cậu lại như thế?
Đạo diễn Trương vừa giận vừa buồn cười:
- Cậu làm sao? Tại cháu không cần con bé, hy vọng con bé sống tốt hơn, bây giờ lại hối hận rồi hả?
Ân Tá chán nản ngồi xuống ghế. Sắc mặt anh trắng nhợt, đôi mắt u ám, trông như một miệng giếng đã bỏ hoang nhiều năm, khô cằn, sâu hút.
Đôi môi anh thoáng chuyển động:
- Trước khi làm phẫu thuật, bác sĩ nói tất cả đều có khả năng, nói không chừng cháu còn không thể xuống khỏi bàn mổ. – Khi đó, anh tưởng rằng mình khó có cơ hội sống sót, vì không muốn làm lỡ dở cuộc đời của Bảo Lam, anh mới nghiến răng cắt đứt tình yêu này.
Đạo diễn càng thấy khó hiểu.
- Nhưng bây giờ cháu đã không sao rồi, phẫu thuật cũng rất thành công còn gì?
- … Nhưng có khả năng tái phát. – Anh lo lắng. – Chỉ cần bệnh tái phát thì gần như không còn cơ hội lành bệnh nữa.
Đạo diễn cúi người về đằng trước:
- Khả năng tái phát là bao nhiêu?
- 10%.
- 10% không tái phát?
- Không. – Ân Tá buồn rầu. 10% tái phát.
Đạo diễn buột miệng “a ha” rồi kích động đứng lên:
- 10% tái phát? Vậy nghĩa là còn 90% không thể tái phát! Cháu chỉ vì 10% khả năng đó mà từ bỏ người con gái cháu thích 100% sao?
- Tại sao lại không? – Anh ngồi trong chiếc ghế salon rộng lớn, dáng vẻ vẫn vô cùng thu hút. – Nếu cháu lại ở bên cô ấy, cho dù chỉ có 1% khả năng, chỉ cần bệnh tái phát, cháu sẽ hủy hoại cuộc đời cô ấy. – Anh rầu rĩ. – Cháu không muốn làm lỡ…
- Nếu cả đời này cháu tránh cô bé thì mới là làm lỡ cuộc đời của nó! – Đạo diễn giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là tới giờ trao giải, ông vào phòng vệ sinh rửa mặt, chỉnh đốn lại đầu tóc và quần áo.
- Hôm nay Bảo Lam sẽ cùng cậu tham gia lễ trao giải, có muốn tặng cho nó một niềm vui bất ngờ không?
Đạo diễn nhìn chằm chằm vào mắt Ân Tá.
Từ khi Ân Tá giới thiệu kịch bản của Bảo Lam, ông đã hiểu tấm lòng của anh. Ân Tá vô cùng nghiêm túc với cô gái này, tình cảm anh dành cho cô đã ghi sâu vào trong tim.
- Bảo Lam thực sự có rất nhiều người theo đuổi, nhưng nó vì cháu mà không quan tâm tới đám người ấy… Ân Tá, một cô gái tốt như vậy không nhiều đâu.
Kính coong.
Chuông cửa vang lên, một giọng nói dịu dàng của con gái từ bên ngoài vòng vào.
- Đạo diễn Trương, cháu và Cici cùng Quý Vãn chuẩn bị xong hết rồi, bây giờ đi tới hội trường được chưa?
Lại được nghe giọng nói quen thuộc của cô, cả người Ân Tá bất giác đổ về phía trước, nhịp tim đập điên cuồng – là Bảo Lam! Bảo Lam đang ở ngoài cửa!
Đạo diễn ra mở cửa nhưng chốt cửa đang xoay ra lập tức bị bàn tay Ân Tá chặn lại.
Suỵt…
Anh ra hiệu bảo đạo diễn đừng nói là anh ở đây, căng thẳng tới mức mồ hôi túa ra như tắm. Nếu bây giờ gặp lại Bảo Lam, anh thực sự sợ mình sẽ không thể kiên trì được nữa, sẽ lại ôm chặt cô vào lòng và không bao giờ còn có thể buông tay ra.
Dù sao anh cũng vẫn yêu cô, yêu cô sâu sắc.
- Sao hả? – Giọng của đạo diễn không hề nhỏ, cố gắng trêu chọc anh. – Cháu tưởng cháu còn là học sinh cấp ba à? Sợ gặp người con gái mà mình thích sao?
- Hừ, sao cậu lại nói to như thế? – Ân Tá sợ Bảo Lam ở ngoài nghe thấy, đành chắp tay lễ ông.
Không phải sợ, không phải yếu đuối, cũng không phải chạy trốn, mà vì anh không nhẫn tâm làm liên lụy tới Bảo Lam đang ngày càng trở nên ưu tú, cô phải có một cuộc sống hoàn mĩ hơn chứ không phải bị liên lụy bởi một bệnh nhân có thể bị tử thần cướp đi mạng sống bất cứ lúc nào như anh.
- Đạo diễn Trương? – Có tiếng khóa vang lên, hình như có cả tiếng người nói mà sao mãi không thấy ai mở cửa? Bảo Lam lại gõ cửa. – Đạo diễn Trương, đạo diễn Trương?
Cửa phòng được mở ra, đạo diễn đã ăn mặc chỉnh tề, tinh thần sảng khoái. Hôm nay Bảo Lam mặc một bộ lễ phục có màu sắc giống tên của cô, đeo đôi khuyên tai thủy tinh màu xanh lam đơn giản nhưng sang trọng, trang điểm nhẹ nhàng, đạo diễn Trương nhìn cô, không ngớt lời khen ngợi.
- Ừ, được lắm, được lắm. – Ông giơ ngón tay cái lên. – Đẹp thế này, xem ra tối nay lại có thêm không ít người thích cháu đây. Cố lên, tranh thủ buổi lễ trao giải hôm nay để chọn lấy một đức lang quân như ý đi… – Còn chưa nói xong, đạo diễn Trương đã bị Ân Tá đứng đằng sau thúc khuỷu tay thật mạnh.
Thằng nhóc này.
Rõ ràng là vẫn còn thích người ta, không nỡ để người ta có bạn trai mới.
Đại diễn Trương đi ra ngoài.
- Chú còn phải chỉnh lại tóc, Bảo Lam, hay là cháu vào đây, chờ chú 5 phút là được rồi.
Ông già này.
Ân Tá đứng sau cửa trừng mắt nhìn ông.
Đạo diễn càng hứng thú hơn:
- Chỉ 5 phút thôi, cháu ngồi ở salon chờ chú nhé.
- Việc này… – Bảo Lam trù trừ, cười ngoan ngoãn. – Cháu đứng ở cửa cũng được.
- Đứng ở cửa chịu phạt hả? – Đạo diễn mở rộng cửa hơn, ngoài phía sau cánh cửa, tất cả mọi thứ trong căn phòng đều hiện lên rõ ràng trong mắt Bảo Lam, lần này thì Ân Tá không thể nào trốn được vào chỗ khác.
- Hi, dạ không ạ. – Đạo diễn là một người chính trực, nếu cứ thoái thác thì chứng tỏ mình quá nhỏ mọn, thế là Bảo Lam gật đầu. – Dạ vâng ạ.
Chỉ cần Bảo Lam vào đây là ông sẽ lập tức chạy ra ngoài và đóng cửa lại – tới lúc đó xem Lâm Ân Tá sẽ trốn vào đâu, sẽ buộc phải đối mặt với Bảo Lam.
Nghe thấy Bảo Lam đồng ý, Ân Tá đứng sau cánh cửa giật mình, trong lòng có một cảm giác thật kỳ lạ.
Vừa sợ hãi, vừa chờ đợi.
Sợ sau khi gặp mặt không thể chia tay, sẽ làm lỡ dở cả đời cô, nhưng anh lại chờ đợi được gặp cô lần nữa. Dường như lý trí và tình cảm đang chiến đấu với nhau vô cùng khốc liệt.
Chính vào thời khắc tình cảm đã sắp chiến thắng lý trí, chính vào lúc đạo diễn đang chờ đợi giây phút trùng phùng của cặp tình nhân thì cô trợ lý Tiểu Quách chạy trên đôi giày cao gót, cất miệng gọi:
- Đạo diễn! Đạo diễn! Mau lên, mau lên, tổng giám đốc Vương mà lần trước ông hẹn đang ở phòng khách của khách sạn chờ ông, chỉ cần ông đi, việc đầu tư cho bộ phim sau sẽ không cần phải lo nữa!
Đây đúng là một tin vui!
Bộ phim điện ảnh tiếp theo, đạo diễn Trương định cho thêm vào các kỹ thuật hậu kỳ tiên tiến nhất, tiền vốn quay phim lên tới hàng trăm triệu, có thể thu hút được vốn đầu tư của tổng giám đốc Vương thì quả là trời giúp ông!
Ông lập tức quên mất tâm trạng làm “ông mai” ban nãy của mình, vui vẻ quay lại lấy cặp, chuẩn bị xuống lầu gặp tổng giám đốc Vương. Trong lòng Ân Tá thấy thất vọng, thậm chí anh còn định gọi đạo diễn lại rồi chạy thẳng ra gặp Bảo Lam.
Nhưng, cảnh tượng trước mắt…
- Đi, Bảo Lam, chú đưa cháu đi gặp tổng giám đốc Vương. – Đạo diễn Trương vừa nghĩ tới bộ phim sau là thấy vui. – Bộ phim này cháu vẫn làm biên kịch cho chú, kịch bản tháng này cháu phải sửa xong, tổng giám đốc Vương mà nhìn thấy kịch bản của cháu chắc là có hứng thú lắm! – Ông không kìm nén được tâm trạng vui vẻ của mình, phảng phất như giải Oscar đang vẫy tay với ông!
Bảo Lam do dự rồi lùi về sau một bước.
- Đạo diễn, cháu muốn xin từ chức.
- Tứ chức?!! – Đạo diễn Trương gần như nhảy lên. – Vào thời khắc quan trọng này mà cháu muốn từ chức?! Bảo Lam, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta tiến vào Hollywood đấy!
- Cháu xin lỗi, xin lỗi. – Cô cắn môi, giọng yếu ớt nhưng cũng rất bướng bỉnh. – Cháu muốn đi tìm Ân Tá, thời gian quá ít, cháu không thể phân thân ra được…
Đi tìm mình?
Cô định tìm thế nào? Ngốc quá. Ân Tá nghe những lời cô nói, vừa thấy buồn cười, vừa cảm động. Thì ra cô vẫn không quên anh, thì ra cô vẫn một lòng với anh, vẫn ngốc nghếch như vậy.
Nụ cười an ủi thoáng nở trên môi anh. Anh nghĩ, quả thật là không nuối tiếc vì hai người đã từng yêu nhau đến vậy.
- Ân Tá? – Đạo diễn Trương vỡ lẽ ra, thì ra cô ngốc này từ bỏ một cơ hội tốt như vậy chính là vì thằng ngốc đang trốn trong phòng nghỉ của ông!
- Việc này đơn giản lắm! – Ông vỗ chân. – Nó… – Rầm!! Cửa phòng sau lưng đạo diễn bị đóng sầm lại, khiến ông giật nảy mình. – Thằng nhóc này, nhất định là sợ mình nói lỡ miệng, cố ý đóng cửa đây mà. – Đạo diễn lẩm bẩm trong miệng rồi lại cố nuốt những gì mình vừa định nói xuống.
- Ừm, chỗ này gió to, đi, chúng ta xuống dưới đã. – Đạo diễn Trương làm mặt giận. – Việc cháu xin từ chức chú chưa đồng ý, chúng ta sẽ bàn sau.
- Đạo diễn… – Bảo Lam vẫn còn muốn nói nhưng Tiểu Quách bên cạnh đã giữ cô lại.
- Suỵt!
Những lúc như thế này không nên nói nhiều sẽ tốt hơn. Bảo Lam cúi đầu không lên tiếng, nhưng trong lòng đã kiên quyết là sẽ đi. Cho dù vào lúc nào thì Ân Tá vẫn là quan trọng nhất.
Chờ tiếng bước chân của ba người đã biến mất sau cánh cửa thang máy, Ân Tá mới mở cửa phòng, dáng người cao lớn đứng trên hành lang rộng mênh mông.
Vậy là kết thúc rồi sao?
Vậy là lướt qua nhau rồi sao?
Lâm Ân Tá, mày thực sự có thể bỏ cô ấy sao?
- Anh yêu.
Quý Vãn đến muộn, vừa nhìn thấy Ân Tá thất thần đứng đó, vội vàng lấy ra một tờ giấy thông báo trúng tuyển vào Đại học Standford.
- Anh xem, em bảo trợ lý đặt vé máy bay rồi, lễ trao giải kết thúc là chúng ta sẽ cùng bay qua đó.
- Nhanh vậy hả? – Ân Tá trù trừ.
- Anh chưa muốn đi hả? – Quý Vãn đã nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy, ngọn lửa ghen tị trong lòng lại cháy lên. – Anh nói muốn nạp điện trong khoảng thời gian này nên em mới giúp anh kiếm suất offer (Chú thích: Offer: Mời) của trường đại học này. – Cô nói thẳng vào điểm yếu của anh. – Có phải vì vừa nãy anh nhìn thấy cô ta? Anh không nỡ đi nữa?
Ân Tá cúi đầu nhìn đồng hồ.
- Lễ trao giải sắp bắt đầu rồi.
- Anh yêu, chờ buổi tối này kết thúc, chúng ta lập tức bay sang Standford. Đi với em, được không? – Cô nài nỉ.
Anh làm như không nghe thấy gì.
- Vãn Vãn, chỉ còn có nửa tiếng nữa thôi, mau vào đi.
- Lâm Ân Tá! Anh… – Quý Vãn xé rách tờ giấy thông báo, phẫn nộ bỏ đi. Không đi thì thôi! Đàn ông trên đời này nhiều như thế, cần anh sao?
Vừa đi xuống đại sảnh của tầng 1, cô đã thấy đạo diễn Trương đang nói chuyện với Tổng giám đốc Vương, Tiểu Quách và Bảo Lam cũng yên lặng chờ bên cạnh. Thấy bạn tới, Bảo Lam chỉ mỉm cười. Nụ cười lịch sự này trong mắt Quý Vãn giống như một sự chế giễu.
Chế giễu cô vĩnh viễn không thể có được Lâm Ân Tá.
Quý Vãn dừng lại nhắn tin gửi cho một người bạn, sau đó cất từng bước chân tao nhã tới bên “người bạn” của cô. Chiếc đế nhọn của đôi giày nghiến mạnh xuống tấm thảm quý giá dưới sàn nhà.
Nơi mà cô đi qua đều để lại những lỗ nhỏ.
- Trời ơi! Trương Mạn Ngọc cũng tới rồi! Lại còn, lại còn Vương Phi nữa! – Bích Kỳ cùng mẹ ngồi ở hàng ghế VIP, mắt đảo tứ tung, cô thấy hạnh phúc vì mình được ngồi cùng hàng ghế với các thần tượng của mình.
- Thượng đế ơi, đó là Hàn Canh! – Bích Kỳ nhéo mạnh lên tay phải. – Hu, không đau, quả nhiên là mình đang nằm mơ.
Ân Tá xoa xoa chỗ tay mình vừa bị cô em nhéo sưng đỏ.
- Đương nhiên rồi, em nhéo vào tay anh mà. Em làm ơn yên lặng chút có được không?
Bích Kỳ lè lưỡi, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lễ trao giải được người trong nghề gọi là buổi lễ quyền uy nhất tập trung toàn các nhân vật trong giới thượng lưu, hai bên của khu vực VIP đều là khu vực dành cho các siêu sao và những đại gia giàu có. Ân Tá đeo đôi kính râm để che bớt khuôn mặt của mình nhưng vẫn liên tục có người hiểu lầm anh là ngôi sao mới nổi, cho tới khi anh ngồi xuống chỗ dành cho những người kinh doanh.
Là điểm “hot” của năm nay, bộ phim mới của đạo diễn Trương không nằm ngoài dự đoán của mọi người, liên tiếp giành được mấy giải thưởng: “Đạo diễn xuất sắc nhất”, “Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất”, “Quay phim xuất sắc nhất” và “Biên kịch xuất sắc nhất”. Bích Kỳ liên tục vỗ tay cổ vũ cho cậu mình, trên khuôn mặt mẹ cũng nở nụ cười đã lâu nay không thấy. Nhưng Ân Tá từ đầu đến cuối vẫn rất yên lặng, mỗi hơi thở của anh dường như đều đi theo Bảo Lam ngồi trước anh mấy hàng ghế.
Cuối cùng cũng tới tiết mục trao giải “Biên kịch xuất sắc nhất”.
Bảo Lam lên bục nhận giải, bộ trang phục màu xanh lam khiến cô càng trở nên xinh đẹp, dưới ánh đèn rực rỡ của sân khấu, cô như nàng tiên cá đang ngồi trên mỏm đá cất lên tiếng hát trong vắt của mình.