Tình Yêu Không Mật Mã

Chương 13: Ác mộng

Vừa mở cửa nhà xác, một làn hơi nước lạnh lẽo phả vào mặt. Lục Hiển Phong bất giác rụt vai lại, lúc này mới chú ý bên ngoài cửa sổ trời đã mưa từ lúc nào.

Mưa không to, những hạt mưa li ti rơi xuống giống như sợi kẹo bông.

Đây là thời tiết mà Lục Hiển Phong ghét nhất, không khí ẩm ướt khiến người ta muốn trốn mà không trốn được, ngay cả giọng nói dường như cũng mất hết sức lực.

Thời tiết như thế này chỉ gợi lại những hổi ức buồn được giấu kỹ ở tận đáy lòng.

Anh nhận thấy mình ướt như chuột lột. Anh đi trong ngõ nhỏ, giày cũng đã bị ngâm nước, mỗi bước di đều phát ra tiếng bì bõm kỳ lạ. Lối rẽ phía trước có một bóng người đang chạy, cố bỏ rơi anh...

Anh nhìn thấy một người ngoại quốc cúi gập người trước mặt mình, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Nhưng không đợi cho đến khi mình xuyên qua mưa, chạm vào gò má của ông ta thì ông ta đã khụy xuống lớp bùn. Nước bùn tràn vào người qua cổ áo, thân thể ông ta lạnh buốt...

Một cánh tay từ phía sau chìa ra, giữa hai ngón tay có kẹp một điếu thuốc dài và nhỏ.

Đây không phải là loại thuốc mà Lục Hiển Phong thích hút, anh luôn cảm thấy hình dạng, hương vị, thậm chí cả nhãn hiệu đều không hợp với anh. Nhưng lúc này, anh rất cần điếu thuốc đó. Dù là nhãn hiệu gì, vị thế nào, đối với anh đều không quan trọng nữa.

Bật lửa được chìa ra trước mặt anh, hiệu Zippo, hoa văn rất tinh tế tuyệt đẹp trong ánh sáng của buổi chiều tà.

"Cảm ơn." Lục Hiển Phong không quay đầu lại.

Anh đã đoán ra được người đứng phía sau là ai, điều này khiến anh không vui nên anh miễn cưỡng cảm ơn.

Ngạc Lâm dường như không để ý đến thái độ của anh, cúi đầu nghịch chiếc bật lửa mà không hề có ý định rời đi.

Lần đầu tiên Lục Hiển Phong nhìn thấy anh ta mặc đổ cảnh phục, anh cảm thấy rất chướng mắt đang chuẩn bị bước đi thì Ngạc Lâm gọi anh lại, do dự rồi hỏi nhỏ anh: "Tại sao Tô Cẩm không đến? .

Lục Hiển Phong quay người lại, chau mày, giọng lạnh lùng: "Anh hy vọng cô ấy đến trong hoàn cảnh này sao?".

Ngạc Lâm hơi ngạc nhiên, chau mày lại. "Người nằm bên trong là bạn của cô ấy, bạn tốt nhất của cô ấy."

Lục Hiển Phong cười lạnh lùng. "Điều này thì có liên quan gì đến anh?"

Mặt Ngạc Lâm biến sắc, miệng há to, không nói thành tiếng.

Lục Hiển Phong rời khỏi cái nơi ngột ngạt đó, không quay đầu lại. Người đàn ông mặc cảnh phục và nhà xác ở lại phía sau lưng anh, mọi người đang khóc lóc xung quanh một người không còn thở nữa.

Nước mưa rơi xuống mặt, lạnh cóng mà mềm mại, không khí ẩm ướt theo hơi thở tràn vào lục phủ ngũ tạng khiến cơ thể như không còn chút sức lực nào nữa.

Lục Hiển Phong đứng dựa vào khung cửa, không biết nên đi đâu.

Tất nhiên anh biết Ngạc Lâm đang nói điều gì, điều này khiến người khác đau đầu. Nhưng trước đây, việc khiến anh đau đầu hơn là tìm bằng chứng, là một cây kim nằm trong đầu anh đã từ rất lâu, luôn luôn hoài nghi và chưa bao giờ có được lời giải đáp.

Lục Hiển Phong bước xuống bậc thềm, lấy điện thoại ra, bấm một dãy số đã in sâu vào trí nhớ của anh.

Một số điện thoại mà năm năm rồi không dùng tự nhiên nhớ lại vô cùng rõ ràng, khiến bản thân anh cũng cảm thấy kinh ngạc.

"Kiều?" Giọng nói trầm trầm trong điện thoại truyền lại, hơi lơ lớ giọng của người nưóc ngoài. "Đúng là cậu không?"

"Paolo, là tôi đây." Lục Hiển Phong theo thói quen nhìn khắp bốn phía. Một con đường nhỏ yên tĩnh trong màn mưa đầu hè ảm đạm. Trong vòng bán kính hai trăm mét không hề có người, nhưng anh vẫn nói rất nhỏ. "Tôi cần anh xác nhận một việc."

Paolo không do dự từ chối. "Kiều, cậu biết là tôi không thể nói bất kỳ điều gì."

Lục Hiển Phong vứt điếu thuốc ướt vào thùng rác ở bên đường, bình thản hỏi: "Anh đã từng dạy một nữ học viên người Trung Quốc, anh vẫn gọi cô ấy là "ngọn lửa nhỏ". Tôi muốn biết tình hình của cô ấy".

"Có người như vậy sao?" Paolo bắt đầu giả vờ. "Cậu cũng biết, hằng năm số người đến chỗ tôi học rất nhiều, nước nào cũng có. Tôi không thể nhớ hết từng người một..."

Luc Hiển Phong cười lạnh lùng. “Ai cũng nói trong tất cả các học viên, cô ây là người giỏi nhất. Anh không thể không nhớ cô ấy."

"No, no", Paolo vội vàng phủ nhận. "Học viên giỏi nhất của tôi là cậu, đặc biệt là cậu và súng... giữa cậu và súng có một mối liên hệ đặc biệt, súng giống như một cánh tay của cậu..."

Lục Hiển Phong không đế ý đến vẻ tảng lờ của anh ta, nói một cách rành rọt: "Tôi chỉ muôn hỏi anh, anh gọi cô ấy là ngọn lửa nhỏ có phải là vì vai trái của cô ấy có xăm hình một ngọn lửa?".

Paolo cười. "Kiều, cậu nói gì tôi không hiểu."

Lục Hiển Phong không trả lời.

Không khí giữa hai bên đột nhiên trở nên nặng nề.

Nhảy hết hai bậc cuối thềm cửa là bãi đỗ xe của anh đỗ ở gần cửa ra vào, bên cạnh là hai chiếc xe của cảnh sát. Lục Hiển Phong không nhìn người mặc quân phục màu xanh trắng nữa. Dựa vào cửa xe anh quay mặt về một hướng khác.

"Paolo, tôi biết những nguyên tắc bảo mật của anh, tôi biết." Lục Hiển Phong nhìn về phía con đường và hai hàng hòe xanh rì, trong màn mưa, giống như màu xanh nhòe trên trang giấy, trộn lẫn với màu đen của mây mù khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, giống như một mớ bòng bong bao phủ tất cả những buồn phiền khiến chúng không sao thoát ra được.

"Ở đây, có xác một người phụ nữ, cơ thể đã rữa nát, đang nằm trong ngăn lạnh của nhà xác.” Hơi thở của Lục Hiển Phong trở nên gấp gáp. "Có phải anh định đợi đến lúc tôi cũng nằm trong ngăn lạnh đó, anh mới chạy đến nói với xác tôi rằng: Không sai, cô ấy chính là ngọn lửa nhỏ, người luôn luôn giúp đỡ anh trong yên lặng?"

Đột nhiên Paolo kêu lên thảng thốt: "Chết rồi!".

"Đúng." Hai mắt Lục Hiển Phong cay xè. "Thi thể được phát hiện trong một hốc cát ở vịnh. Anh có muốn biết vì sao mà cô ấy chết không? Cô ấy bị tiêm một lượng ma túy rất lớn vào người, nội tạng đã hỏng hết, rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết. Khi cô ấy bị chôn trong hốc cát, có khả năng cô ấy vẫn chưa chết."

Paolo thở gấp, không nói được một tiếng nào.

Lục Hiến Phong vuốt mặt. "Ngọn lửa nhỏ của anh có phải là một nhân viên an ninh quốc tịch Trung Quốc, họ Lâm không?"

Giọng của Paolo run rẩy. "Kiều, tôi đã thề là sẽ không tiết lộ danh tính của học viên trong bất kỳ trường hợp nào. Các ghi chép huấn luyện cho học viên đều là tuyệt mật."

Lục Hiến Phong cắn răng không nói lời nào.

"Số điện thoại này cũng nên bỏ đi thôi." Paolo do dự một lát rồi nói nhỏ. "Có lẽ tôi già rồi, không thấy yên tâm với bất kỳ điều gì. Cậu cũng biết, không phải các học viên đều có cơ hội như thế này, khi chưa được huấn luyện xong thì đã phải thực hiện nhiệm vụ..."

"Xin lỗi, Paolo." Lục Hiển Phong không biết nên nói gì. "Tôi sẽ không gọi nữa."

Paolo im lặng giây lát, nói nhỏ: "Kiều, nếu tôi không nhớ nhầm, các cậu... có ba người".

Lục Hiển Phong ngạc nhiên, điện thoại đã tắt rồi. Không cẩn gọi lại anh cũng biết, có gọi nữa thì số máy này cũng tắt. Paolo làm việc luôn không để lại dấu vết gì, cho anh số điện thoại này đã là vi phạm quy tắc rồi.

Ba người...

Bất giác Lục Hiển Phong chau mày lại.

Ngoài anh và Lâm Chi Chi, còn một người nữa. Là ai?

Anh liệt kê trong đầu từng người một, bên cạnh Mạnh Hằng Vũ, nhưng vẫn không thê biết được.

Mưa rất to, Lục Hiển Phong ngồi trong xe, ngồi nghe tiếng mưa rơi trên nóc xe, mệt mỏi nhắm mắt lại. Anh biết có một số việc khi đã bắt đẩu thì không có cách nào bắt nó dừng lại. Nhưng giây phút này, trái tim anh nặng trĩu, vì phẫn nộ và buồn bã. Thân phận của cô ấy, cái chết của cô ấy, anh đã sớm chuẩn bị tâm lý. Nhưng khi những điều này thực sự xảy ra, anh vẫn cảm thấy rất khó để đối mặt với nó.

Không muốn đối mặt. Nhưng lại không thể không đối mặt.

Mất hướng đi, sự tìm kiếm sẽ càng khó khăn hơn. Nhưng không thể dừng lại được, anh nghĩ, hoàn toàn không có cách nào dừng lại được, chi có cách duy nhất là tiến lên phía trước.

Lục Hiển Phong đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.

Không biết từ lúc nào, ngoài cửa xe là một màn mưa mù màu trắng, giống như bức màn che ngăn cách anh với cả thế giới, lúc này anh cảm thây vô cùng cô độc, một lần rồi lại một lần nữa, chỉ còn lại mỗi một mình anh.

Lục Hiển Phong khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe nhanh như một mũi tên. Anh muốn đến những con đường phồn hoa, tấp nập, muốn nhìn thấy những con phố với dòng người chen chúc đi lại...

Anh muốn được hít thở giữa họ, muốn nghe thấy những âm thanh hỗn tạp từ họ, cảm nhận cảm giác khi được tiếp xúc với họ... Chỉ có như vậy, anh mới cảm nhận được sự tồn tại của mình, tất cả những gì mình đã làm thực sự có ý nghĩa.

Điều gì đó có ý nghĩa để anh tiếp tục bước đi.

Lục Hiển Phong rút chìa khóa ra khỏi ổ, cầm áo khoác của mình. Khi ngẩn đầu lên, anh nhìn thấy trước mặt mình đúng những gì anh dự đoán - vệ sĩ đang đứng ở đó mặt lạnh tanh, và hai họng súng từ hai bên chĩa vào thái dương của anh.

Lông mày Lục Hiển Phong hơi nhướn lên. "Tôi đến gặp anh ba."

Hai vệ sĩ nhìn nhau nhưng không nói gì.

Lục Hiển Phong dợm bước vào trong vệ sĩ bên trái hô to: "Đứng lại!".

Lục Hiển Phong quay đầu, liếc nhìn anh ta như giễu cợt.

Đột nhiên người vệ sĩ này cảm thấy hoa mắt khẩu súng trong tay đã bị mất phương hướng, hướng về phía mình. Anh ta sợ hãi, cố gắng giữ chặt khẩu súng, đột nhiên cả người anh ta đổ rạp về phía Lục Hiển Phong. Lục Hiển Phong giữ chặt người này trước ngực mình, tung người đá một cú vào khẩu súng trong tay người vệ sĩ còn lại.

Động tác rất bình thường, nhưng cũng rất nhanh, nhanh đến mức người khác không kịp phản ứng gì.

Trong tiếng hét của người quản gia, người vệ sĩ bất giác lùi lại, giữ thăng bằng, cú đá thứ hai của Lục Hiển Phong đã dừng lại trên ngực anh ta. Người đàn ông trượt theo tường, Lục Hiển Phong cúi đầu, nhếch miệng cười với người đàn ông này. Người này ngạc nhiên, định lùi về sau. Nhưng không để anh ta kịp hành động, Lục Hiển Phong đã đấm vào bên cổ anh ta. Lật cơ thể anh ta lại, Lục Hiển Phong liền cầm khẩu súng nhét vào túi.

Có mấy người ở đâu chạy ra, nhưng không tiến về phía trước, chỉ thận trọng vây lây thành vòng tròn xung quanh Lục Hiển Phong.

Có khá đông người.

Lục Hiển Phong chau mày gọi to: "Anh ba?".

Có tiếng Mạnh Hằng Vũ ở trong phòng khách, bình tĩnh như thể đang ngổi uống trà ở trong vườn hoa. "Anh đây. Nhưng những người ở đây theo dõi anh, e rằng anh không ra tiếp em được."

Lục Hiển Phong thở phào. Chỉ cần tất cả không phải là ý của Mạnh Hằng Vũ thì không cần phải lo lắng gì nữa.

"Ồ, anh ba, anh nói gì thế?" Có tiếng phụ nữ vang lên. "Nói như thế dễ làm người khác hiểu lầm. Anh Sinh, mau mời quân sư vào. Nếu không anh ấy sẽ cho rằng chúng ta đang bức cung."

Lục Hiển Phong không thèm để ý đến lời nói của cô ta, đi qua đám vệ sĩ, bước từng bước lớn vào phòng khách. Quả nhiên Mạnh Hằng Vũ đang ở đó. Anh mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám, đang ngồi hút thuốc trên sofa với vẻ mặt rất bình thản.

Vu Dương ngồi trên sofa đôi diện anh, hai tay đặt lên đầu gối, tư thế rất thoải mái, vẻ mặt hơi điên dại. Có một người bên cạnh cô ta, cầm tách trà như đang suy nghĩ chuyện gì, nghe thấy tiếng bước chân mới ngước mắt lên nhìn, nhìn thấy Lục Hiển Phong liền cười và gật đầu chào. "Quân sư cũng đến rồi sao? Mời ngồi."

Lục Hiển Phong đứng im, nét mặt có vẻ nửa cười nửa thật. "Cảm ơn chú ba. Cháu đứng cũng được, dù sao đứng mà động thủ cũng dễ hơn. Chú ba mang theo nhiều huynh đệ như thế không chuẩn bị tinh thần sao được?"

Mạnh Hội Đường cười lớn nói: "Xe của chú đỗ ở bãi đỗ xe công cộng bên ngoài khu nhà, làm sao cậu phát hiện được?".

"Một nửa là đoán, còn một nửa..." Lục Hiển Phong so vai. "Thật không may, xe của cháu cũng đỗ ở bãi đỗ xe công cộng."

"Thế mà cậu còn vào?" Mạnh Hội Đường ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt đầy tâm trạng phức tạp. Quân sư, gan của cậu quả nhiên không nhỏ."

Mạnh Hằng Vũ dập điếu thuốc, bình thản nói: "Không phải là gan cậu ấy to mà là cậu ấy không thèm để bọn tép riu của chú".

"Ồ?" Mạnh Hội Đường chau mày.

Mạnh Hằng Vũ cười lạnh lùng. "Không tin chú có thể thử."

"Đủ rổi!" Vu Dương đập mạnh vào tay chiếc sofa, giọng sắc nhọn. "Tôi mang người đến không phải là để anh ra oai. Anh Mạnh, anh bị quỷ làm cho lú lẫn rổi sao? Tôi đã nói cô ấy là tay trong của cảnh sát! Cái USB này không phải là bằng chứng sao? Cái này do tôi tận tay lấy được trên cổ cô ta!"

Lục Hiển Phong như là bị quất một roi, lục phủ ngũ tạng quặn lại.

"Cô tận tay lấy sao?" Mặt Mạnh Hằng Vũ biến sắc, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Vu Dương bất giác ngồi lui lại phía sau, sau đó vừa xấu hổ vừa tức giận ngồi thẳng dậy. "Anh Mạnh, nếu anh không tin lời tôi, thế thì anh giải thích xem, vì sao bí mật trong máy của chú ba lại xuất hiện trên cổ con dâm phụ của anh?"

Mạnh Hằng Vũ không trả lời, ánh mắt nhìn cô ta vẻ ngại ngùng.

Tự nhiên vẻ mặt của Vu Dương trở nên nghiêm nghị hơn.

"Nói đến dâm phụ", Lục Hiển Phong ngồi trên thành chiếc sofa bằng da chậm rãi nói với giọng có vẻ cay nghiệt, ánh mắt nhìn Vu Dương đầy căm hận và khiêu khích, "Từ này chúng ta thường dùng để chỉ những người không có địa vị, thân phận mà chi ăn nhờ ở đậu nhà người khác, đen tối, xấu xa. Chị Vu Dương sống nhiều năm ở nước ngoài, chẳng trách lại hiểu nhầm nghĩa của từ này".

"Anh!" Vu Dương vô cùng tức giận. Cô ta đến sống ở biệt thự Mộng Thành đã lâu nhưng chưa bao giờ tổ chức hôn lễ. Đây là điều mà cô ta luôn cảm thấy bứt rứt trong lòng.

Mạnh Hội Đường ngồi bên cạnh thở dài không vui liếc nhìn Vu Dương rồi quay đầu lại phía Mạnh Hằng Vũ, "Cháu ba, hôm nay chú cùng Vu Dương đên đây là lo các cháu vì chuyện này mà xích mích. Cháu là người thông minh, không thể không ghi nhớ lời thề của gia tộc, không được coi rẻ người ngoài".

Ánh mắt của Mạnh Hằng Vũ hướng về ông ta, trong ánh mắt sắc nhọn có một nỗi buồn vô bờ bến, "Lâm Chi Chi, thật sự là do các người ra tay?".

Mạnh Hội Đường tránh cái nhìn của anh, vẻ mặt có vẻ mất tự nhiên, "Cháu ba, trong nhà phải có gia phong".

Mạnh Hằng Vũ nhìn xuống chiếc dép của mình, không nói gì một hồi lâu.

"Cháu ba, từ nhỏ cháu đã là người có thể làm việc lớn." Mạnh Hội Đường hạ giọng, mắt lộ vẻ khoan dung, nhân từ của bậc tiền bối. "Đối xử với anh em, quan trọng nhất là phải công bằng kể từ bát nước, thưởng phạt phân minh. Mặc dù Vu Dương xử lý chuyện này không hoàn toàn thỏa đáng, nhưng xét về mặt đại cục, chú cho rằng không có gì là quá đáng."

Lục Hiển Phong nghe thấy lời ông ta nói, tận đáy lòng cảm thấy vô cùng đau đớn.

Nếu thứ mà Lâm Chi Chi tìm thấy có liên quan đến Tiêu Diện Hổ thì chẳng trách ông ta cam tâm tình nguyện ra mặt giúp Vu Dương. Nhưng cái USB đó, nếu Lâm Chi Chi thực sự có được thì sao lại rơi vào tay họ. Cô ấy là một người hết sức cảnh giác, trước khi xảy ra chuyện, ngay cả tiền học phí cũng lo hết cho em thì tại sao lại để cho vật quan trọng như thế này rơi vào tình trạng nguy hiểm?

Lẽ nào USB là có thật, nhưng cái có trong tay Vu Dương chỉ là thứ để đem ra mặc cả với Mạnh Hằng Vũ, chiếc USB thật cô ta để ở đâu?

"Thưởng phạt phân minh..." Móng tay của Lục Hiển Phong cắm chặt vào lòng bàn tay, giọng nói có vẻ kỳ lạ. "Người của anh ba, đến lượt người khác ra tay từ lúc nào thế?"

Người đang ngồi hết sức ngạc nhiên.

Mạnh Hội Đường giữ tay Vu Dương lại, quay người lại cười, "Quân sư, lời của cậu nghĩa là… Mạnh Hội Đường tôi già nửa đời ở họ Mạnh, ngay cả quyền chọn người cũng không có".

Lục Hiển Phong chớp mắt nhìn ông ta. Anh không thể tưởng tượng ra được, khi người này ra lệnh cho thuộc hạ bắn Lâm Chi Chi thì có thái độ như thế nào?

"Chú ba", Mạnh Hằng Vũ nói nhỏ, "Chú là người lớn tuổi ở dòng họ Mạnh, hà tất phải tính toán với hậu bối sao? Điều chú nhắc nhở cháu khiến trong lòng cháu phải suy nghĩ rồi".

"Cháu biết thì tốt." Mạnh Hội Đường thu lại ánh nhìn của mình, ừ một tiếng lạnh lùng. "Đã như vậy rồi chú ba đây cũng chỉ nói vài câu thôi. Việc này mọi người điều có trách nhiệm, có người đã nói với chú, cháu ba có quan hệ không đứng đắn với nữ vệ sĩ của mình. Chủ tịch Vu lần này có ra tay hơi mạnh. Bây giờ nói hết rồi, việc này dừng lại ở đây, sau này không ai được nói lại nữa."

Mạnh Hằng Vũ đột nhiên vâng lời, "Xin nghe theo sự sắp xếp của chú ba".

Trong ánh mắt của Mạnh Hội Đường lộ vẻ ngạc nhiên rồi nhanh chóng lấy lại vẻ hòa khí, "Cháu ba hiểu được như vậy là tốt nhất. Chủ tịch Vu về thành phố hay ở lại đây? Ánh mắt ông ta nhìn sang Vu Dương, Vu Dương nhìn ông ta rồi lại nhìn khuôn mặt vui vẻ cua Mạnh Hằng Vũ, cắn môi giây lát rồi không nói lời nào, cùng với Mạnh Hội Đường rời khỏi biệt thự Mộng Thành.

Khi những bước chân ồn ào rời khỏi biệt thự Mộng Thành, nụ cười trên môi Mạnh Hằng Vũ mới dần dần biến mất. Đôi mắt buồn sâu thăm thẳm mà vẫn tỏ ra bình tĩnh, đó lên giống như ánh chớp giữa bầu trời tối đen, vẻ mặt lộ ra một vẻ vô cùng đau thương oán hận.

"Lão già này", Mạnh Hằng Vũ nhìn ra ngoài cứa sổ theo đám người đang đi xa dần, cười khan, "Kéo theo một đám người đến đây, nghĩ rằng cấu kết với nhà họ Vu sẽ làm cho anh sợ lão ta sao?".

Lục Hiển Phong trượt người vào sâu trong ghế sofa, giọng yếu ớt như đang bị mất hết sức lực: "Em muôn biết rốt cuộc kẻ ra tay là ai?".

Mạnh Hằng Vũ liếc nhìn anh, "Cậu đoán xem?".

"Mười phần thì có tám chín phần là Tiếu Diện Hổ." Lục Hiển Phong trầm tư giây lát rồi ngẩng đầu đón nhận cái nhìn của Mạnh Hằng Vũ. "Vu Dương chỉ là tấm lá chắn của ông ta mà thôi. Nếu có người phát hiện ra, thì ông ta sẽ đổ trách nhiệm lên cô ta, nói vì cô ta ghen tuông mà ra tay. Dù sao thì họ Vu vẫn là người ngoài, cô ta lại đang có vị trí trong họ Mạnh, không ai có thể động đến cô ta. Huống hồ..."

Mạnh Hằng Vũ nói tiếp: "Huống hồ họ đã biết Chi Chi là người của cảnh sát. Cả một đám ngu xuẩn không có đầu óc, cũng không suy xét đến việc làm kinh động đến cảnh sát thì sau này liệụ có còn muốn sống một cách yên ổn không!".

"Anh ba..." Trong vẻ trầm mặc của Mạnh Hằng Vũ, Lục Hiển Phong nhìn thấy những tình cảm phức tạp trong ánh mắt của anh.

Mạnh Hằng Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cây hải đường đã trải qua bao mưa gió ở trong sân, yên lặng một lát rồi mới nó nhỏ: "Hiển Phong, anh cũng không sợ nói cho cậu biết... thực sự anh không để ý đến thân phận của Chi Chi là gì. Cậu có tin không?".

Lục Hiển Phong ngạc nhiên, "Anh biết?".

"Anh biết." Mạnh Hằng Vũ thở dài. "Lúc đầu anh cho rằng cô ấy là gián điệp kinh tế của đối thủ chúng ta, nhưng càng chú ý lâu thì càng phát hiện ra võ thuật của cô ấy rất chuyên nghiệp..."

Lục Hiển Phong chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng.

"Lúc đầu anh chú ý đến cô ấy, chỉ là vì hiếu kỳ muốn biết cô ấy đang tìm kiếm cái gì." Lục Hiển Phong đứng phía sau không thể nhìn thấy nụ cười cô độc của Mạnh Hằng Vũ. "Cậu cũng biết người đó, chú ý càng nhiều thì càng thấy cô ấy có điều gì đó rất đặc biệt. "

Những giọt mưa ngày càng nặng hạt rơi lên mặt kính cửa sổ, dường như cả không gian đều tràn ngập âm thanh đơn điệu này.

Lục Hiển Phong không thể ngăn nổi cảm giác nôn nóng phiền não, lời thốt ra có phần hơi tức giận không sao kiềm chế được, "Thế đối với anh rốt cuộc cô ấy là gì?".

Mạnh Hằng Vũ quay người lại, nhìn thẳng vào mắt của Lục Hiển Phong, chậm rãi nói: “Anh biết ý của cậu, Hiển Phong. Cậu yên tâm. Anh sẽ không thể để cho hai người này có thể sống yên ổn, tuyệt đối không thể", Trong ánh mắt của anh ấy dường như có quyết tâm sắt đá, khiến người khác cảm thấy ngạc nhiên.

"Anh ba, anh..."

"Tiếu Diện Hổ cho rằng bám vào dòng họ Vu thì có thể mạnh hơn, nhiều tuổi như vậy rồi mà vẫn ngốc nghếch!" Trong giây lát, giọng nói đang từ buồn bã đã quay trở lại bình thường, "Cậu có biết vì sao Hình Nguyên muốn đợi đến khi Vu Dương hai mươi ba tuổi thì mới trao dòng họ Vu cho cô ta không?".

Lục Hiển Phong không rõ vì sao chủ đề lại đột nhiên chuyển sang Hình Nguyên, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, "Hình Nguyên?".

Mạnh Hằng Vũ ngồi xuống đối diện với anh, lấy từ phía dưới ngăn đựng trà ra một tờ giấy, viết lên đó một cái tên. "Lại đây, chúng ta sẽ nói về quan hệ huyết thống trong dòng họ Vu."

"Vu Hạo Niên." Anh dùng bút khoanh tròn cái tên lại. "Chính là người được gọi là "lão gia". Ông cụ sinh được hai trai một gái, con gái độc nhất của người con trai trưởng chính là Vu Dương." Nói đến đây giọng Mạnh Hằng Vũ trở nên lạnh lùng, "Phải công nhận là cái đồ rác rưởi này rất biết tìm nơi đầu thai

Lục Hiển Phong không nói gì, nhưng không thể phủ nhận, xuất thân của Vu Dương thực sự rất tốt.

"Con thứ hai là con gái, sống chết đòi lấy thầy dạy võ của mình, đó chính là bố của Hình Nguyên. Họ Hình là những Hoa kiều rất bình thường ở Munich, không có thân thế, vì thế trong nhà họ Vu, Hình Nguyên không có địa vị gì cả. Nhưng anh ấy rất cố gắng, chưa đến hai mươi tuổi tài năng đã vượt qua hai ông cậu của mình, nên rất được ông cụ yêu quý. Cũng gặp đúng thời vận, một ông cậu bị chết trong một cuộc thôn tính lẫn nhau, một ông cậu bị kẻ thù bắn trúng ngực phải sống thực vật, nhưng ông cụ không thể không đưa Hình Nguyên là người ngoài lên vị trí cao nhất trong gia đình." Mạnh Hằng Vũ nói đên đây, cầm bút viết thêm một cái tên bên cạnh tên Hình Nguyên: Oma.

"Bây giờ phải nói đến trọng tâm rồi. Con trai thứ của ông cụ có hai người con trai và một người con gái, con gái lớn chính là cô Oma này, tên tiếng Trung là Vu Vụ. Nghe nói mẹ cô ấy là người Ý, đã mất từ rất sớm. Cô Oma này không chỉ có sắc đẹp hoàn hảo mà còn có một cái đầu rất thông minh. Cô ấy tốt nghiệp đại học Munich, thạc sỹ kinh tế học, biết sáu ngoại ngữ, võ nghệ tính thông, bắn súng cũng rất giỏi."

Lục Hiển Phong nhìn cái tên này, cảm thấy rất ngạc nhiên, "Cô Oma này tài giỏi như vậy sao?".

Mạnh Hằng Vũ gật đầu, "Sự tồn tại của Oma là một nguy hiểm to lớn đối với Vu Dương. Nhưng cô ấy là một đứa con lai, ông cụ không thể trao địa vị nhưng lại rất phục tài năng của cô ấy, vì thế liền dùng Hình Nguyên để lấn át cô ấy. Rất tiếc là Vu Dương không có đầu óc, cảm thấy mình không có vị trí vững chắc nên tìm mọi cách đá Hình Nguyên ra."

Lục Hiển Phong hiểu hơn một chút, "Anh ba muốn lợi dụng cô Oma này sao?".

Mạnh Hằng Vũ gạch chân cái tên Vu Dương, nói: "Hình Nguyên có lẽ cũng nản lòng rồi, không tham gia vào nữa, ra đi rất dứt khoát. Nhưng, anh ấy không ngốc đến mức cho rằng Vu Dương bỏ qua cho anh ấy, vì thế, con người này đã giữ lại cho mình một chiêu cuối".

"Bang K?"

Mạnh Hằng Vũ gật đầu tán thành, "Ban đầu bang K chỉ là một bộ phận trong đội an ninh của dòng họ Vu, sau khi Hình Nguyên nhận chức đã thay đổi bang K, chiêu nạp thêm không ít nhân tài. Khi ra đi, anh trao lại kinh tế cho Vu Dương, nhưng bang K anh ấy lại trao cho Vu Vu. Điều này cũng giải thích cho việc vì sao anh ấy sống rất thoải mái ở thành phố T, đó là nguyên nhân chính cho việc Vu Dương từ đầu đên cuối không dám gây sự với anh ấy".

Lục Hiển Phong nhìn vào rất nhiều cái tên với mối quan hệ chồng chéo trên tờ giấy, trong lòng cảm thấy phức tạp không miêu tả được bằng lời, tay chân lạnh cóng, trong đầu lại như mớ bòng bong, ngay cả hơi thở cũng không đều.

"Anh sẽ làm cho Vu Dương phải ân hận vì những việc mà cô ta đã làm." Chiếc bút trong taỵ Mạnh Hằng Vũ bị đập mạnh xuống mặt bàn, mắt anh đỏ ngầu. "Anh sẽ bắt cô ta phải sống mà để tang Chi Chi, sống không bằng chết"

Lục Hiên Phong nắm chặt hai tay lại, rồi lại thả lỏng ra, rồi lại nắm chặt lại.

"Anh ba, em không muốn một ngày nào đó anh lại rơi vào tay của cảnh sát."

"Anh hiểu ý của cậu", Mạnh Hằng Vũ lắc đầu "Anh không thể. Anh không dính đến buôn bán thuốc phiện, điều này cậu cũng biết. Nhưng lão già đó... anh sẽ khiến ông ta dưỡng lão ở trong tù".

Tay Lục Hiển Phong nắm chặt hơn, trong chốc lát mổ hôi lạnh toát ra, thấm vào áo.

Khuôn mặt của người đàn ông phía đối diện hoàn toàn không bộc lộ cảm xúc gì, anh không phân biệt được lời nói vừa rồi có phải là một sự thăm dò hay không. Anh biết rất rõ người đàn ông này có thể lật nhanh như thế nào. Nhưng,... cho dù có phải hay không anh cũng không thế từ chối cơ hội như thế này.

"Em sẽ lo việc này" Lục Hiển Phong mở to mắt, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào trên mặt anh ấy. "Anh ba thấy nên ra tay từ đâu?"

Mạnh Hằng Vũ nheo mắt, không thay đổi sắc mặt hỏi ngược lại: "Cậu thấy thế nào?".

Lục Hiển Phong suy tính: "Ông ta không nghiện rượu, không háo sắc, rất ít khi đến các nơi công cộng, ngay cả hút một điếu thuốc cũng cần phải kiểm tra. Dùng xe chống đạn, đi đâu cũng mang theo vệ sỹ, dưới trướng đều là những người đã làm việc nhiều năm nên rất khó mua chuộc, người ngoài cũng rất khó cài vào".

Mặt Mạnh Hằng Vũ lộ ra sắc thái điềm nhiên, "Nói nghe giống như là phải ám sát ông ta vậy. Hiển Phong, nếu chúng ta biết được yếu điểm của ông ta thì không cần phải để ý đến đám thuộc hạ và vệ sỹ của ông ta nữa. Cậu nghĩ thử xem, còn ai có thể xuất hiện ở bên cạnh ông ta?".

Lục Hiển Phong mím môi, không nói gì.

Mạnh Hằng Vũ chống cằm cười. "Không phải là họ muốn anh không căm ghét họ nữa sao? Được, anh sẽ cho họ thấy. Thông báo cho cậu năm tổ chức hôn lễ cho anh, càng nhanh càng tốt. Cậu nói xem, khi tin tức về hôn lễ truyền đi, Tiêu Diện Hổ liệu có còn yên vị được như thế không?" Anh thấy Lục Hiển Phong không nói lời nào, không đợi câu trả lời đã nói tiếp: "Phù dâu của Vu Dương có thể là con gái cúa Mạnh Hội Đường là Mạnh Vãn Đình, còn phù rể của anh là cậu. Không cần anh phải nói thêm nữa chứ?".

Lục Hiển Phong chau mày, "Em cảm thấy...".

"Con bé đó được quản lý rất chặt, rất ít khi có cơ hội xuất đầu lộ diện. Sự thực là anh cũng không muốn lôi người không liên quan vào đây. Nhưng, Hiển Phong, tay chân của ông già này nhanh hơn chúng ta tưởng nhiều..." Mạnh Hằng Vũ nhìn thấy đôi lông mày nhíu lại của Hiển Phong, thở dài, "Nếu thực sự không muốn thì thôi. Mặc dù đây là cách nhanh nhất nhưng lại quá nguy hiểm...".

Lục Hiển Phong liếc nhìn anh không nói gì.

Một lát, Mạnh Hằng Vũ lại nói: "Hay là thế này, anh sẽ tìm cách để cậu làm quen với Mạnh Hằng Phi nhé. Cậu xem người mà Mạnh Hội Đường muốn tiến cử là người như thế nào? Được không?"

Lục Hiển Phong hỏi lại: "Mạnh Hằng Phi vẫn chưa tốt nghiệp sao?".

Mạnh Hằng Vũ gật đầu, "Thằng nhóc đó là người rất mê vũ khí, biết một ít võ thuật, thích bắn. Hai người sẽ có không ít chủ đề để nói chuyện". Thấy anh không có ý định nói gì, Mạnh Hằng Vũ dừng lại, chuyển chủ đề: "Nghe nói vợ Hình Nguyên sắp sinh em bé rổi? Cậu nhớ lúc đó phải thay tôi gửi quà đến chúc mừng. Dù sao chúng ta cũng cần phải quan tâm đến người này". Anh xua tay, ngăn lời Lục Hiển Phong định nói, nhắm mắt dựa vào sofa. "Hôm nay anh không giữ cậu nữa, anh cần phải yên tĩnh một mình."

Khi Lục Hiển Phong bước ra ngoài cửa, Mạnh Hằng Vũ lại gọi anh, không mở mắt ra, chỉ lười biếng dựa vào sofa, nói với giọng bình thản: "Anh đã đón Chính Chính về rồi".

Bước chân của Lục Hiển Phong khựng lại một lát.

"Về đi", Mạnh Hằng Vũ thở dài, "Suy nghĩ kỹ những điều anh nói".

Nhìn vào lớp sương mù mờ mịt, Tô Cẩm như lại nhìn thấy Lâm Chi Chi một lần nữa.

Tóc ngắn, trên người mặc một chiếc jacket màu đỏ, đó là trang phục lần cuối cùng cô ấy mặc khi gặp nhau. Áo jacket làm bằng da, ôm lấy dáng người cao ráo của Lâm Chi Chi. Đó là phong cách Tô Cẩm rất thích nhưng không đủ dũng khí để thử, vì thế cô rất ấn tượng.

Tất cả những gì hiện ra trước mắt là cảnh lúc hai người gặp nhau. Trong phòng của cô, ngồi cạnh chiếc bàn ăn là Lâm Chi Chi đang nói đùa với Thanh Thanh, nói cô ấy xào khoai tây nát như tương. Khi cười, cô ấy để lộ ra những chiếc răng nhỏ đáng yêu như trẻ con.

Khi cô ấy rời khỏi phòng còn dang tay ôm chặt lây cô rồi nói nhỏ: "Mình xin lỗi".

Tô Cẩm không nhớ rõ là Chi Chi có thực sự nói câu này không, những gì xảy ra lúc đó quá mơ hồ. Hai tiếng này làm cho cô cảm thấy bất an, vội vàng tìm cô ấy để hỏi cho rõ ràng. Nhưng trong chớp mắt cảnh vật trước mắt đã thay đổi.

Một lớp sương mù không rõ là thật hay giả là cảnh đầu tiên trong giấc mơ. Trong màn sương có tiếng nước chảy, vọng lại từ rất xa là tiếng kêu giống như tiếng thú dữ bị nhốt. Trong lớp sương mờ mịt hình như có tiếng bước chân rất nhẹ như đi trên cát, không khí có mùi ẩm ướt khó chịu. Trên đỉnh đầu là mảnh trăng tái nhợt và lạnh lẽo.

Tô Cẩm bất giác khoanh hai tay lại, cuối đầu xuống mới để ý trong tay mình còn có bàn tay của một người khác.

Đây là bàn tay của Chi Chi, Tô Cẩm nhận thấy ở đầu ngón tay giữa có vết sẹo to bằng đồng xu. Đó là vào mùa đông năm thứ hai trung học, Lâm Cường và cô vì một chuyện gì đó mà cãi nhau trong nhà bếp, kết quả là cô bị Lâm Cường đẩy mạnh một cái va vào cạnh bếp...

"Chi Chi?" Tô Cẩm gọi tên cô ấy nhưng chỉ nghe thấy giọng của mình. Lòng thấy hoảng hốt, cô nắm chặt lấy tay của Chi Chi. Rõ ràng là cô không kéo lại nhưng Chi Chi lại lao về phía người cô. Tô Cẩm hoảng loạn giơ tay ra để đỡ mới phát hiện ra trong tay mình không phải là Lâm Chi Chi, đột nhiên...

Đột nhiên chỉ là một cánh tay tàn phế.

Đoạn bị cắt đứt là gần xương ở cùi tay, thịt đỏ và xương trắng nhợt lẫn vào với nhau, thứ chất lỏng đậm và dính chảy ra từ vết bị cắt...

Tô Cẩm bất chấp mọi thứ vứt cánh tay đó đi, ôm đầu thét lên, cho đến khi bừng tỉnh, mồ hôi chảy đầm đìa khắp người cô.

Trong lòng không khỏi hoảng hốt, chân tay tê cứng lại, run rẩy. Thậm chí cô còn nhớ rõ cảm giác lạnh lẽo khi cầm cánh tay trong giấc mơ.

Rất rõ ràng.

Rất thật.