Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy

Chương 20: Thẩm Đại Ngưng & Chu Thừa Trạch

Kết quả kì thi vật lý được công bố, tôi phát huy khả năng như bình thường, thậm chí có chút hơn bình thường, bởi vì tôi được giải nhất, mà Chu Thừa Trạch cũng được giải nhì, cuộc thi vật lý này, đối tượng tham gia là tất cả các học sinh giỏi vật lý của các trường trung học toàn tỉnh, có thể đạt giải đã là được rồi, bởi vậy tôi và Chu Thừa Trạch đều được nhà trường tuyên dương, thậm chí còn được radio của trường đưa tin về việc này.

Những ngày này, tâm tình của tôi hết sức vui vẻ, tôi đặc biệt thích phát thanh viên của radio trường đọc “Bạn học Thẩm Tây Nguyệt lớp 11/3 và bạn học Chu Thừa Trạch lớp 11/5 đại diện cho trường chúng ta…”, bạn học Thẩm Tây Nguyệt, bạn học Chu Thừa Trạch, đây là lần đầu tiên, tên của tôi và tên của cậu ấy gắn liền với nhau, cảm giác đó rất kì diệu, làm cả đêm tôi đều nhớ lại những lời này, giống như trong ma chú, đó là khoảng cách duy nhất giữa tôi và cậu ấy, dù rằng trong mắt người khác nó chẳng là gì.

Bởi vì cuộc thi này, thầy giáo vật lý còn thưởng thêm cho tôi phần thưởng nữa, nói tôi đã làm thầy nở mày nở mặt, không chỉ đạt được giải, còn vượt qua cả Chu Thừa Trạch lớp 5. Thầy giáo vật lý lớp 5 luôn tự hào vì có học sinh như Chu Thừa Trạch, lúc này đây, thầy giáo vật lý lớp tôi cũng có thể hãnh diện được, mặc dù tôi vẫn là niềm tự hào của thầy, nhưng không có kiểu thi đua thế này để so sánh xem ai lợi hại hơn.

Các bạn học cũng sẽ khích lệ riêng với tôi – Thẩm Tây Nguyệt, cậu thật lợi hại.

Trong khối cũng có bạn học bắt đầu biết đến tôi, lời đồn hiện tại chính là lớp 3 có Thẩm Tây Nguyệt, lớp 5 có Chu Thừa Trạch.

Tôi đã từng xem rất nhiều rất nhiều tiểu thuyết, nếu trong câu chuyện xuất hiện lời đồn, đó nhất định là về nam chính và nữ chính, nhưng tôi biết, trong câu chuyện sẽ không xuất hiện Liễu Tư Ngôn, cũng sẽ không có đoạn lúc trước nam chính nói chuyện yêu đương với người khác, mà câu chuyện của tôi xuất hiện là do sự chủ định, nó sẽ không phải câu chuyện của tôi và Chu Thừa Trạch.

Nhưng tôi vẫn rất vui vẻ, bởi vì trong một khoảnh khắc nào đó, nó cho tôi ảo giác tuyệt vời đó, có thể làm tôi ảo tưởng, tôi và cậu ấy cũng có thể. Hiện giờ, tôi đã không còn cảm thấy buồn nôn vì suy nghĩ đáng xấu hổ đó nữa, bởi vì nó làm tôi cảm thấy tuyệt vời, nếu tôi chưa từng hại ai, cũng không phá hoại người khác, vậy liệu tôi có bị nhận định là người xấu?

Không biết tương lai rồi sẽ ra sao, nhưng tôi rất rõ ràng, giờ khắc này tôi rất vui vẻ.

Thẩm Tây Nguyệt, Chu Thừa Trạch…

Mà cậu ấy còn nói chuyện cùng tôi nữa, đó là lúc đi gọi cơm, cậu ấy đứng ở phía trước, ở giữa cách mấy người, cậu ấy nhìn thấy tôi trước.

“Chúc mừng.” Đây là lời cậu ấy nói với tôi.

Tôi lại hiểu được ý của cậu ấy, cậu ấy là chỉ thành tích thi vật lí lần này.

Cậu ấy cười ôn hòa, nói câu đó xong lại tiếp tục xếp hàng.

Khoảnh khắc đó, suy nghĩ trong đầu tôi là, đây chính là người mà tôi thích, đột nhiên tôi cảm thấy được cậu ấy đáng để tôi thích, tôi đạt được danh hiệu thứ nhất, cậu ấy đạt được danh hiệu thứ hai, cậu ấy lại chưa từng cảm thấy sao sao đó, không ghen tị, không cảm thấy mất mặt, thậm chí còn ôn ôn tồn tồn với tôi.

Chúc mừng…

Tôi muốn nói, cảm ơn.

————————Trích nhật ký của Thẩm Tây Nguyệt————————-

Vì chuyện công việc nên đã nhiều ngày Chu Thừa Trạch chưa về nhà, kết quả là lần này vừa về nhà đã bị áp suất thấp trong nhà đập vào người, mà chị dâu anh cũng chỉ nhún nhún vai, ý tứ rất rõ ràng, cục diện này, là do anh tạo thành. Chu Thừa Trạch bất đắc dĩ, những ngày anh rời đi, họ chưa từng gọi điện thoại cho anh, bởi vậy anh nghĩ cho dù có chuyện xảy ra, hẳn là cũng không phải chuyện lớn. Quả nhiên, anh đã biết ngọn nguồn, Thẩm Đại Ngưng đến đây đón Mưa Nhỏ đi chơi, sau đó không trở lại.

Nói thật, anh thật sự không cảm thấy được thế thì làm sao, bất luận anh nhìn nhận Thẩm Đại Ngưng thế nào, chung quy thì cô vẫn là mẹ của Mưa Nhỏ, cô đưa Mưa Nhỏ đi vài ngày thì có làm sao. Anh cảm thấy được bản thân mình có phần bị Thẩm Đại Ngưng tẩy não rồi, khi cô mang thai, nói nhiều vô cùng, cả ngày chỉ nói nhất định thượng đế là đàn ông nên mới bắt phụ nữ trên thế giới này phải chịu tội, hiện tại đàn ông phải đi làm, phụ nữ lại không chỉ có công việc, về nhà còn phải làm việc nhà, thế cũng đủ rồi, thế mà lại còn phải sinh con nữa. Cảm giác đó chính là, đàn ông chiếm hết tất cả mọi ưu đãi. Vốn anh cũng không để ý chuyện này, nhưng cô còn nói phụ nữ sinh con đau biết bao nhiêu, cảm xúc cũng sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa phần lớn phụ nữ sẽ bị ảnh hưởng đến vóc dáng vì sinh con, cái này coi như thứ yếu, còn có ảnh hưởng tiêu cực nữa, sau khi sinh con phụ nữ già đi rất nhanh, lại không còn tự tin nữa… Nói ngắn gọn, phụ nữ sinh con thật không dễ dàng, không chỉ trên phương diện cơ thể, còn có trên phương diện tâm lý nữa.

Tuy rằng anh cảm thấy lời cô nói cũng không trọn vẹn, nhưng cũng phải thừa nhận, về vấn đề sinh con, đàn ông quả thật có chút đuối lý.

Chu Thừa Trạch vừa về đến nhà đã bị Chu Ôn Hòa gọi vào nói chuyện, ý tứ rất rõ ràng, bảo anh đi đón Mưa Nhỏ về. Đương nhiên, vẫn tương đối uyển chuyển, nói Mưa Nhỏ không thể tiếp xúc quá nhiều với người phụ nữ kia, nếu không theo phương thức giáo dục của nhà họ Thẩm, sau này họ không thể gặp ai mất.

Dù sao Chu Thừa Trạch cũng không thể ầm ĩ với bố, huống chi giờ tuổi của bố cũng lớn rồi, bình thường ông luôn coi Mưa Nhỏ như niềm vui, hiện giờ Mưa Nhỏ không ở đây, có thể nghĩ ra được cuộc sống của Chu Ôn Hòa nhàm chán đến mức nào.

Tuy rằng anh cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng vẫn rời khỏi nhà theo yêu cầu của bố.

***************

Thẩm Đại Ngưng đứng tên mấy căn nhà, đây tất nhiên là kiệt tác của bố Thẩm mẹ Thẩm, nguyên do làm như vậy là sợ về sau xảy ra biến cố, đơn giản một chút chính là bất kể xảy ra chuyện gì, dù sao cũng không thể làm Thẩm Đại Ngưng chết đói. Chu Thừa Trạch hoàn toàn không thể lý giải được tình yêu thương con của bố Thẩm mẹ Thẩm, cũng như khi kết hôn, không hiểu sao đôi vợ chồng già đó lại khóc lợi hại như vậy, cảm giác như họ gả đi không phải là con gái mà là nguồn gốc sinh mệnh của họ vậy, mấy năm nay cũng hiểu được, Thẩm Đại Ngưng thật sự là nguồn gốc sinh mệnh của họ, vì thế tính cách Thẩm Đại Ngưng là như vậy thì cũng không có gì ngạc nhiên cả.

Đối với sự chiều chuộng quá mức của bố mẹ mình, Thẩm Đại Ngưng vẫn có phần không tiêu hóa được, nhưng ở trước mặt họ cô không biểu hiện ra một chút nào, chỉ là trăm phương nghìn kế nghĩ biện pháp để không về nhà thường xuyên. Cô là một người lười, bên ngoài sẽ chỉ ở một nơi, tuy rằng cô có nhiều căn nhà. Vì thế, Chu Thừa Trạch muốn tìm được cô, cũng rất dễ dàng.

Nơi cô thường ở là một căn nhà hai tầng bình thường, diện tích cũng không lớn, lại đủ thoải mái. Là bảo mẫu mở cửa cho anh, bảo mẫu đã ở đây nhiều năm, tất nhiên biết hai người là quan hệ gì.

Lúc anh đi vào thì thấy Mưa Nhỏ đang ngồi trên mặt đất, anh nhăn mặt cau mày, đi qua, thấy dưới mông Mưa Nhỏ có tấm thảm dày thì mới giãn mi tâm ra.

“Mưa Nhỏ.” Anh gọi, chỉ thấy con gái đang nghịch mảnh ghép nhỏ trong tay, “Mưa Nhỏ.”

Chu Tiểu Ngữ ngẩng đầu nhìn bố, ừm, bé không quan tâm.

“Mưa Nhỏ, bố tới đón con.” Anh có hơi bất đắc dĩ, nhóc con này, không ai theo kịp được… Rất nhiều khi điều này là ưu điểm, nhưng nhìn thấy thì sao lại chẳng có tư vị như vậy.

Anh đi đến trước mặt con gái, “Bố đến đây, con nên nói gì hả?”

Lúc này bạn nhỏ Chu Tiểu Ngữ ngẩng đầu lên, tóc của bé được buộc túm lại thành hai bím, là kiểu tóc rất đơn giản và bình thường của các bạn nhỏ, lại cũng có thể làm bé đáng yêu mười phần, lúc này bé vươn tay phải của mình ra, đưa ngón trỏ đến giữa môi, làm ra động tác “suỵt, đừng nói”.

Chu Thừa Trạch thở dài một hơi, “Chu Tiểu Ngữ…”

Lời dạy dỗ của anh còn chưa nói ra, cửa phòng nào đó đột nhiên bị mở ra, oanh một tiếng, vô cùng lớn, mà Thẩm Đại Ngưng cứ tóc tai bù xù đứng ở cửa như vậy, cô đứng ở cửa, tư thế có chút khó coi, tóc cũng rất rối, cô tiện tay cào cào tóc, “Mới sáng sớm ồn cái gì mà ồn, nhà họ Chu chưa đủ cho anh ồn, còn muốn đến đây ồn nữa sao? Không biết quấy rầy giấc ngủ của người khác là một tội lớn à? Ngủ không ngon thì sẽ giảm thọ… À, xin lỗi, chắc chắn anh không biết rồi, dù sao cũng già cả rồi, ai biết có thể sống bao lâu.” Cô nói xong, xoay người vào phòng, oanh một tiếng, cửa lại đóng.

Nếu Thẩm Đại Ngưng ngủ không ngon thì sẽ trở nên vô cùng nóng nảy, không để ý đến ai hết, hơn nữa nếu ai quấy rầy giấc ngủ của cô, cô sẽ hận không thể đá người nọ thẳng xuống địa ngục ngay.

Chu Thừa Trạch đứng đó, có vài phần sững sờ, một hồi lâu mới phản ứng trở lại, cô thế là lên cơn gì vậy…

Chu Tiểu Ngữ nhìn bố, mặt mày cong lên, bé đã từng nhắc nhở rồi mà, đừng nói, bố lại còn nói, xem đi xem đi, đúng là như vậy rồi nhé. Nhưng bé cong cong môi, rất rõ ràng là có vài phần vui sướng khi người khác gặp họa… Bạn nhỏ Chu Tiểu Ngữ là một bạn nhỏ rất thức thời, trong cả gia đình thì người không thể đắc tội nhất chính là mẹ, bởi vì tính tình mẹ rất không tốt, lại còn từng tét mông bé nữa, rất đau, có lúc dù là bà ngoại đến giúp đỡ cũng vô dụng.

Ngoài mẹ ra, thật sự chưa có ai từng đánh Chu Tiểu Ngữ, cho nên bé nhớ rất rất rõ, khi nào thì không thể trêu chọc mẹ, cái này thì nhất định phải khắc ghi trong lòng.

Chu Tiểu Ngữ đứng lên, thu dọn đồ chơi của mình, kéo Chu Thừa Trạch đi lên tầng hai, nói chuyện ở tầng hai, hẳn là tiếng sẽ không lớn đến vậy, sẽ không quấy rầy đến giấc ngủ của mẹ.

Vốn là mẹ ngủ ở tầng hai, nhưng hình như mẹ ngủ không ngon, đổi từ tầng trên xuống tầng dưới, lại đổi từ tầng dưới lên tầng trên, cuối cùng lại đổi từ tầng trên xuống tầng dưới… Được rồi, mẹ luôn kì lạ như vậy.

Diện tích tầng trên nhỏ hơn tầng dưới khoảng một nửa, Chu Tiểu Ngữ đi đến căn phòng ngoài cùng, căn phòng này nhỏ nhất, bình thường đều là nơi mà Chu Tiểu Ngữ chơi đùa, dưới nền trải một lớp thảm mềm, chân giẫm lên thì rất thoải mái.

Bé đặt mông xuống, bỏ tranh xếp hình lúc trước mình chơi ra, tiếp tục ghép lại.

Bé ghép hồi lâu, vẫn chưa ra hình gì, lúc này mới nhìn về phía bố, “Bố…”

Bé chỉ vào trang giấy nhỏ này, ý tứ rất rõ ràng, cần trợ giúp!

Vì thế Chu Thừa Trạch ngồi xổm xuống, nhìn nhìn trang giấy nhỏ này, lại nhìn bức tranh ban đầu, cũng chính là những mảnh ghép nhỏ hợp lại thành bức tranh ban đầu, thế mới tính là thành công.

“Mưa Nhỏ, con xem có phải những mảnh ghép này có vài màu sắc không?”

Mưa Nhỏ gật đầu.

“Vậy Mưa Nhỏ tìm ra những màu sắc khác nhau rồi để gọn ra, được không?”

Mưa Nhỏ cúi đầu suy nghĩ, có lý, vì thế bé tìm ra các màu sắc khác nhau từ trong đống mảnh ghép, màu xanh lá đặt vào với nhau, màu xanh lam đặt vào với nhau, màu trắng đặt vào với nhau, màu đỏ nhạt đặt vào với nhau…

Nhìn thấy con gái đã phân loại tốt rồi, Chu Thừa Trạch lại mở miệng: “Vậy bây giờ bắt đầu ghép nhé, đầu tiên ghép từng phần nhỏ lại, chúng ta ghép cái cây trước đã…”

Mưa Nhỏ gật đầu, đặt những mảnh ghép màu xanh tới trước mặt, bắt đầu ghép từng mảnh từng mảnh một.

Lúc Mưa Nhỏ làm việc thì rất nghiêm túc, cho dù là ghép tranh, một mình bé cũng có thể chơi rất hăng say, vừa không ồn ào, vừa không cần ai phải trông chừng. Nhìn thấy bộ dạng Mưa Nhỏ cúi đầu ghép tranh, anh nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu Mưa Nhỏ. Con cái thật sự là một sự tồn tại thần kì, ít nhất trước khi có Mưa Nhỏ, anh không cảm thấy được rằng bản thân mình sẽ thích trẻ con, nhưng có Mưa Nhỏ rồi, nhìn thấy bé mở mắt, nhìn thấy bé mọc tóc… bắt đầu vui mừng vì bé mọc răng, vui mừng vì bé học được phải cởi quần trước rồi mới đi tiểu, đó từng là những chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ, lại chậm rãi xảy ra trên người anh.

Mưa Nhỏ chính là món quà tốt nhất đẹp nhất mà anh được tặng.

“Bố, bố xem có phải ghép như vậy không?”Mưa Nhỏ để mảnh tranh nhỏ mà mình ghép lại tới trước mặt anh.

Bởi vì là đồ chơi của trẻ con nên tranh ghép rất đơn giản, “Đúng rồi này, Mưa Nhỏ nhà chúng ta thật thông minh.”

Mưa Nhỏ cười hì hì, lại tiếp tục ghép những thứ khác…

Hai bố con ngồi cùng nhau, chơi cùng nhau, nhất thời không khí rất hòa hợp.

Rốt cuộc Thẩm Đại Ngưng rời giường sau một giấc ngủ không tồi thì mới phản ứng lại, hình như Chu Thừa Trạch đến đây?

Sau khi thức dậy, cô bê bát canh nóng bảo mẫu nấu cho cô trong tay, cô vừa uống vừa lên tầng, đi đến ngoài căn phòng nhỏ đó, nhìn thấy đôi cha con kia, ấu trĩ… Cô thổi thổi bát canh, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Thấy cô tỉnh rồi, Chu Thừa Trạch mới đứng dậy, “Tôi tới đón Mưa Nhỏ về.”

Cô hừ một tiếng, không nói gì.

Mưa Nhỏ nhìn mẹ rồi lại nhìn bố, cho đến khi Chu Thừa Trạch ôm Mưa Nhỏ lên, cũng đi qua bên người Thẩm Đại Ngưng.

Chu Tiểu Ngữ được ôm, bé gọi một tiếng: “Mẹ.”

Chu Thừa Trạch cũng dừng bước chân.

“Mẹ, mẹ lại đây.”

Thẩm Đại Ngững bĩu môi, lại vẫn rất nghe lời con gái, đi qua, Mưa Nhỏ hôn một cái lên mặt Thẩm Đại Ngưng, sau đó cười khì khì. Không hiểu sao, đột nhiên tâm tình của Thẩm Đại Ngưng tốt hẳn lên.

“Tạm biệt mẹ.” Chu Tiểu Ngữ vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé.

Thẩm Đại Ngưng cười cười.