Tình yêu dịu dàng

Chương 13

Thường cô làm đến mười hai giờ đêm mới về. Lúc ấy, mẹ cô đã ngủ. Quỳnh không cho bà đi làm, nên suốt ngày bà ở nhà nhận thêm đồ may gia công. Mặc dù vậy, cuộc sống của hai mẹ con vẫn sung túc. Quỳnh chẳng bao giờ hỏi vì sao mẹ có khả năng lo cho cô những bữa ăn đầy đủ và áo quần sang trọng so với thu nhập của hai mẹ con. Cô cũng không nghĩ mẹ mình có cuộc sống riêng tư nào khác, cho đến khi cô tận mắt nhìn thấy cuộc tình riêng của mẹ với ông chủ cũ.

Đêm nay khi cô về nhà, Quỳnh thấy ngoài cổng người ta đứng lố nhố nhìn vào nhà mình. Một linh cảm không hay làm tim cô như thót lại. Cô vội dựng bừa xe ở ngoài rồi lách qua cho chạy vào nhà.

Khi Quỳnh vừa vào đến cửa thì là lúc ông Nghị xốc bà Phượng trên tay, đi nhanh ra sân. Quỳnh còn kịp thấy bà Nghị đứng nép vào vách, vẻ sợ hãi cực độ. Cô nhào về phía ông Nghị, nói như hét:

- Mẹ con làm sao vậy bác Nghị? Mẹ làm sao thế? Trời ơi!

- Mẹ bị té. Con theo bác đưa mẹ vô bệnh viện đi.

Hai chữ bệnh viện làm Quỳnh như bị tê liệt. Cô cứ đứng sững nhìn mẹ. Phải đợi đến ông Nghị hét lên cô mới giật mình và chạy vội theo.

Đã một ngày qua mà bà Phượng vẫn chưa tỉnh. Quỳnh bỏ học, không cả ăn uống nổi. Suốt ngày cứ ngồi bám bên giường.

Trưa nay có một người hàng xóm nói với cô là bà Nghị bị bắt. Bà ta còn kể rằng ban đầu thấy ông Nghị đến trước sau đó mới đến bà Nghị. Và bà ta la lối ầm ĩ. Rõ ràng là một cuộc đánh ghen. Nghe xong, Quỳnh như đổ gục. Sự khám phá đó làm cô đau đớn. Không thể nào, dù cho đó là giấc mơ, cô lại nghĩ mẹ mình dan díu với ông chủ.

Buổi tối, khi ông Nghị đến, cô mời ông ra hành lang, vẻ mặt lạnh nhợt nhạt, cô thốt lên đầy vẻ căm phẫn:

- Người ta kể với con đó là một cuộc đánh ghen, con muốn biết sự thật. Ông chủ nói đi, đã xảy ra từ lúc nào?

- Từ nhiều năm nay - Giọng ông khàn khàn. 

- Nhiều năm nay. Trời ơi!

- Thế mà con không biết gì cả - Quỳnh thì thào một mình, rồi cô cười buồn - Con không ngờ mẹ con có thể làm như vậy.

- Đừng lên án người lớn, Quỳnh ạ. Đó cũng là những con người có tình cảm riêng, thậm chí còn sâu sắc hơn cả tuổi trẻ như con.

Quỳnh lắc đầu, phản đối:

- Một người như ông chủ, có thiếu gì người, tại sao ông lại nhằm mẹ con mà đùa, để cho mẹ con ra nông nổi này.

Thay vì chống chế, bào chữa, ông Nghị nói với Quỳnh như thể cô cùng trang lứa:

- Bác có gia đình, nhưng người bác thật sự xem là vợ thì là mẹ con. Bà ấy biết dịu dàng lắng nghe, biết chăm sóc quan tâm, đó là người phụ nữ như bác mong muốn.

Quỳnh đứng im lắng nghe. Giờ đây, cô mới nhận ra mẹ cũng là một phụ nữ, biết khao khát tình cảm và trên hết mẹ vẫn còn rất trẻ, rất đẹp. Lần đầu tiên mình đứng ra để nhìn và nhận xét mẹ, như nhận xét một người khách quan, để thấy thông cảm hơn. Cô hỏi khẽ:

- Bác có thật lòng với mẹ con không?

- Giờ đây, lý trí khiến bác lo cho mẹ thằng Quốc trong tù, nhưng lòng dạ thì hướng về mẹ con. Nếu mất bà ấy, bác sụp đổ tinh thần. Còn mất mẹ thằng Quốc bác mất thể diện và nền tảng gia đình.

- Bác thấy cái nào quan trọng hơn?

Ông Nghị không trả lời được, mà Quỳnh thì cũng không cần nghe điều ấy. Giọng cô đầy oán giận:

- Nếu có chút tình với mẹ con thì bác đã không để bác gái hành hung mẹ.

- Bác đã không cho phép bà ấy làm điều đó, nhưng mọi chuyện diễn ra ngoài sự kiểm soát của bác. Chính bà ấy cũng không ngờ cái xô ngã của bà ấy lại gây ra chuyện trầm trọng như vậy.

“Nếu mẹ chết thì sao?” Quỳnh kêu gào thầm trong tâm trí. Nỗi lo sợ cuống cuồng bóp nghẹt tim cô. Cô sợ đến mức bắt mình nghĩ ngay qua chuyện khác, để không dám tưởng tượng tiếp nữa.

Nhưng mấy ngày sau, điều đó đã xảy ra, đã thật sự xảy ra.

Lúc đó là khoảng nửa đêm, có mặt ông Nghị trong phòng và không hiểu xui khiến thế nào mà Quốc đã tìm đến thăm.

Khi Quỳnh ôm mẹ mà khóc, thì chính anh ta gỡ cô ra khỏi người chết. Anh ta ôm lấy Quỳnh mà dỗ dành, bất kể cô có nghe hay không? Và anh ta cũng khóc một cách đau đớn:

- Giờ đây anh và em đều mất mẹ, dù mất theo cách khác nhau. Anh sẽ tìm mọi cách để mình là người cùng một gia đình. Bây giờ anh thấm thía lắm rồi Quỳnh ơi!

Nếu là trước đây, hẳn Quỳnh sẽ sung sướng lắm. Nhưng bây giờ chuyện đó thật vô nghĩa. Vô nghĩa đến mức nó không làm cô có chút suy nghĩ nào về nó.

Giờ đây, trước mắt cô là một sự mất mát không có gì đền bù cho nổi.

*

Quỳnh đặt giỏ đồ xuống, cô hất tóc ra sau, chậm chạp lấy chìa khóa định tra vào ổ khóa, thì cánh cửa chợt bật mở. Dương đứng ở khung cửa, anh nhìn kỹ cô rồi lắc đầu như không tin vào mắt mình.

- Không ngờ là em. Anh đang định về.

Quỳnh cúi nhìn xuống gạch, giọng mệt mỏi và dè dặt:

- Trước đây, em đã làm anh tự ái, em luôn chạy trốn anh, nhưng bây giờ em không chạy trốn nữa. Nếu anh không còn nghĩ về em như trước, thì em sẽ quay về và không bao giờ đến đây.

Dương không nói gì, anh cúi xuống xách giỏ đồ và đẩy rộng cửa.

- Em vô đi. Ngồi xuống đây, em có vẻ mệt đấy.

Anh đến tủ lạnh, khui lon nước đặt trước mặt cô. Quỳnh cầm lên uống một hơi, có vẻ như rất khát. Rồi cô đặt lon xuống, liếm môi:

- Hôm nay em đã thu dọn tất cả đồ đạc, một mình em làm từ sáng giờ, cuối tháng này em sẽ trả nhà cho người ta.

Dương nhìn cô chăm chú:

- Sao không gọi anh đến giúp?

- Em không muốn phiền anh.

- Từ đây về sau, em đừng bao giờ nói câu đó. Em có đói không?

- Dạ có. Từ sáng giờ, em chưa ăn gì cả. 

- Em không nên như vậy. Con gái luôn cần một chỗ dựa, giờ đây em chỉ còn một mình, sức khỏe lại cần hơn. Đi ăn với anh.

- Em mệt quá, nhà anh có sữa không?

- Chờ hơi lâu nghe. Để anh nấu nước.

Trong khi Dương loay hoay trong bếp, Quỳnh ngã người tựa vào thành ghế, mệt đến mức muốn ngủ ngay. Nhưng đói quá, nên cô ráng thức. Cô yếu lả đến nỗi không buồn nhấc người đứng lên.

Dương đặt mì và sữa xuống bàn, thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, anh bước qua đỡ cô ngồi lên.

- Ráng ăn đi. Sau đó ngủ một đêm, em sẽ thấy đỡ hơn - Và anh ngồi xuống cạnh Quỳnh, quan sát cách ăn ngấu nghiến của cô.

Chờ cô ăn xong, anh đứng dậy thu dọn, rồi qua phòng ngủ dọn lại giường. Trông anh có vẻ một người chồng chu đáo, biết săn sóc, chứ không phải là cậu quý tử vừa mới đây hãy còn làm gia đình điên đầu.

Dọn giường xong, Dương trở ra ngoài định gọi Quỳnh, nhưng cô đã ngủ lịm trên ghế. Anh suy nghĩ một lát, rồi đưa cô vào giường. Sau đó anh qua đêm trên ghế salon, nơi Quỳnh vừa nằm lúc nãy.

Quỳnh ngủ đến tận trưa, Dương cũng vậy. Bình thường anh sẽ luôn nhảy xuống giường khi mới thức, nhưng hôm nay anh cứ nằm im, tận hưởng cảm giác thú vị mới mẻ. Không thể nào tin Quỳnh đã chủ động ngả vào mối tình của anh. Điều đó tốt đẹp như một giấc mơ.

Tiếng rơi của vật gì đó phía cửa, khiến Dương ngồi lên nhìn. Anh thấy Quỳnh đi ra, trông cô có vẻ tươi tỉnh hơn. Nhưng rụt rè và thiếu tự nhiên. Cô không đến phía salon, mà cứ đứng dựa vào cột:

- Đêm qua anh ngủ ngoài này sao? Sao anh không về nhà?

- Anh sợ em có chuyện gì, lúc tối thấy em yếu quá, anh về không yên tâm - Và Dương hất đầu về phía trong - Phòng tắm phía đó, em cứ tự nhiên đi.

- Dạ. 

Một lát, Quỳnh đi ra. Lúc đầu Dương không để ý nhưng chỉ một lát anh đã nhận ra vẻ kỳ lạ trong cử chỉ của cô. Nó có gì đó thiếu tự nhiên, xa cách và gò bó. Cô đã chủ động đến tìm anh, nhưng lại thu mình giữ một khoảng cách. Ý nghĩ đó làm cảm giác thú vị biến mất. Tự nhiên anh lạnh lạnh:

- Thay đồ đi. Anh đưa em đi ăn sáng.

- Dạ. 

Quỳnh đi vào phòng ngủ, đứng tần ngần tìm một chỗ thay đồ. Nhưng đồ đạc hôm qua cô chưa dọn, lại không có cửa. Dương ở đây một mình nên không có ngăn phòng rạch ròi. Cô đành rút chiếc áo bằng ren đi vào phòng tắm thay.

Dương nhận ra vẻ ngượng ngập của cô, anh cười giải thích:

- Chỗ ở của con trai buông tuồng vậy đó. Lát nữa anh sẽ gọi người tới xây một phòng hẳn hoi, em yên tâm - Rồi sợ cô nghi ngờ, anh vội nói thêm - Nhà này là của mình em, anh về nhà ba anh, nhưng thỉnh thoảng anh đến chơi với em. Được chứ?

- Dạ được. Anh tới bất cứ lúc nào cũng được.

Dương gật đầu:

- Có lẽ anh sẽ mua thêm vài thứ cho em. Em xem thiếu cái gì, lát nữa anh đưa đi mua.

- Dạ thôi, em không cần gì nhiều đâu. 

- Đó là tại em chưa biết. Thôi được, mấy thứ đó mua sau. Bây giờ đi ăn với anh.

Dương đưa Quỳnh vào một nhà hàng và chọn một phòng riêng. Anh ngồi thoải mái như ở nhà, nhưng Quỳnh thì không dễ chịu như vậy. Trước đây, quen với Quốc, nhưng chưa bao giờ cô đi đâu với anh. Bây giờ tiếp xúc với thế giới sang trọng của Dương, cô thấy khoảng cách giữa hai người chênh lệch xa quá. Nó vô tình làm cô khép nép.

Dương rót nước vào ly cho Quỳnh, cử chỉ ân cần và thật sự quan tâm. 

- Em ăn được không, ngon không?

- Dạ được. 

- Sao em có vẻ uể oải vậy? Hay là còn mệt?

- Dạ không. Em khỏe rồi. 

- Nếu ở đây không vừa miệng, thì mai mốt anh đưa đi chỗ khác.

Quỳnh lắc đầu:

- Em thấy ăn sáng thôi, đâu có gì quan trọng, sao anh vô mấy chỗ này? Lại chọn phòng riêng nữa.

Dương nhướng mắt, không hiểu:

- Sao?

- Ý em muốn nói là... em ngại lắm, có phải anh chỉ đến mấy chỗ này không?

Dương gật đầu, nhưng vẫn chưa hiểu cô muốn nói gì. Anh mỉm cười khuyến khích:

- Em cứ hỏi đi, anh không cho là em điều tra đâu.

- Không. Ý em muốn nói là bình thường anh hay vào mấy chỗ này, hay chỉ khi đi với em?

Dương hơi ngửa người ra sau:

- À, anh hiểu rồi. Bình thường tụi anh hay đến đây ăn sáng. Anh muốn giới thiệu với em, vì ở đây có nhiều món anh thích. Anh muốn biết xem em có thích không?

- Em sao cũng được cả. 

- Phải có nhận xét gì của em chứ.

- Không có. 

- Hình như em không thoải mái khi đi với anh?

Quỳnh vội lắc đầu:

- Không phải. Tại vì em không quen đến mấy chỗ thế này. Em đã từng rửa chén ở đây, đã từng bị sai việc và trách mắng. Bây giờ trở lại đây với anh, trở thành người được đón tiếp, em không quen.

- Tại sao? Phải tập cho quen đi chứ.

- Em thấy mình có vẻ đua đòi quá. 

Dương sửa lại:

- Thay đổi chứ không phải là đua đòi. Từ đây về sau, anh sẽ tập cho em quen với cuộc sống mới, không giống cuộc sống trước đây của em.

- Tại sao anh chịu khó như vậy?

- Tại anh yêu em. 

Thấy Quỳnh nhìn xuống như tránh tia mắt mình, Dương nói thêm:

- Bắt đầu từ đây, em hãy tập cho quen ý nghĩ nhờ vào anh, chẳng phải em đang có tâm trạng bơ vơ đó sao?

- Vâng. 

- Anh thích là người duy nhất em cần, chuyện này đáng lẽ xảy ra từ lâu rồi.

- Em xin lỗi. Lúc đó em...

Dương khoát tay:

- Không cần nói, anh hiểu rồi. Em đã giải thích một lần rồi, cho qua đi em. 

- Dạ. 

- Còn lý do tại sao em đến với anh, em có thể không nói cũng được.

- Vâng. 

Thấy Quỳnh cứ cầm muỗng trên tay, anh nhắc:

- Sao em không ăn đi. 

Quỳnh múc muỗng cơm đưa lên miệng, ăn một cách nhỏ nhẹ, Dương nhìn chăm chăm từng động tác của cô:

- Em thích không?

- Dạ thích.

Dương không nói gì, anh cũng lặng lẽ ăn. Cặp mắt vẫn không ngừng theo dõi cử chỉ của cô. Cuối cùng anh lên tiếng:

- Này! Em có thể thay đổi một chút không?

Quỳnh ngước lên:

- Anh muốn nói gì?

- Em có vẻ gò bó quá, anh muốn em hãy tự nhiên, thứ nhất là đừng giữ khoảng cách với anh, thứ hai là đừng xem mấy chỗ này là cách biệt với em. Em thử nhìn cái cô đứng ngoài cửa xem. 

Quỳnh quay nhìn ra ngoài. Cô thấy một cô gái đứng chống tay ở quầy, nhưng để phải nhìn thì cô ta chẳng có gì đáng chú ý. Và cô quay lại nhìn Dương như hỏi.

Dương nói như lưu ý:

- Nhìn cử chỉ cô ta xem, rất thoải mái. Còn em thì có vẻ rụt rè quá. Cứ như em phải gồng người khi vào đây. Thả lỏng cơ xem nào.

Nghe Dương nói, Quỳnh mới nhận ra nãy giờ mình gồng mình đến mỏi cả người. Tự nhiên cô buông lỏng ra, thở mạnh một cái. Cử chỉ đó làm Dương mỉm cười:

- Thế nào, có thấy dễ chịu hơn không?

Quỳnh hơi ngượng:

- Nhìn em kỳ lắm phải không?

- Không. Khi nhút nhát, nhìn em hiền lắm.

Quỳnh buông muỗng xuống. Dĩa cơm chỉ vơi đi phân nửa. Dương ép cô ăn thêm, nhưng cô lắc đầu. Anh không muốn tỏ vẻ chăm bẵm, nên cũng không ép nữa.