Tình Yêu Dành Cho Anh

Chương 62

Bàng Lâm Bân có xe, người phụ trách công ty chi nhánh biết lịch trình của ông, đám người trợ lý ngồi xe công ty về, còn ông ngồi cùng xe với Du Khuynh.
Ngẫm lại, ông với Du Khuynh có hơn bốn năm không gặp rồi.
Lần trước gặp cô là trong buổi lễ tốt nghiệp của cô.


Khi đó ông với Lệ Băng đã ly hôn, kết thúc cuộc hôn nhân nhạt nhẽo bảy năm.
Ông nhận được lời mời của nhà trường tới diễn thuyết một đoạn trên buổi lễ.


Biết Du Khuynh học ở ngôi trường đó nhưng không có ai tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp của cô, cô là một trong những sinh viên tốt nghiệp tiêu biểu xuất sắc nhất phải lên bục phát ngôn. Giây phút đó chẳng có ai chia sẻ niềm vui đặc biệt nhất trong cuộc đời của cô.


Lệ Băng khi ấy đang ở trong nước, còn Du Thiệu Hồng tại sao không qua thì ông không có hỏi Du Khuynh nhiều. Có lẽ là bận việc công ty chẳng có thời gian.
Hôm đó lịch trình của ông thật sự kín hết rồi, khó khăn lắm mới rút ra được hai mươi phút gặp cô một lần.


Ông hỏi cô muốn quà tốt nghiệp gì, sau này ông bù lại cho cô. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Cô nói, không cần đâu ạ, chẳng muốn gì cả, cháu mua đủ hết rồi. Một ngày trước đó, cô tiêu hết hơn ba mươi ngàn chúc mừng bản thân tốt nghiệp.


Con đường trưởng thành này của cô chưa từng vắng bóng của đồng tiền, phần lớn thời gian chỉ có tiền bầu bạn.
Bao gồm mấy năm trong cuộc hôn nhân của ông và Lệ Băng, cứ đến lễ lộc, ông cũng chỉ chuyển một khoản tiền cho cô.
Sau này, ông chẳng còn liên lạc với Du Khuynh nữa.


“Chú Bàng, uống sản phẩm mới ra năm nay của Lạc Mông bọn con xem.” Du Khuynh đưa một bình đồ uống cho ông.
Bàng Lâm Bân thôi suy tư, ông nhận lấy cười nói, “Đại tiểu thư, chú làm theo chỉ thị của cháu, cháu chuẩn bị lời thoại cho chú, hoàn thành nhiệm vụ mỹ mãn rồi, tiền thù lao tính thế nào đây?”


Du Khuynh lập tức tiến vào trạng thái làm việc, “Bên Bắc Kinh có một mảnh đất vàng sắp bán đấu giá, chú có theo dõi không?”
Thật ra cô biết Bàng Lâm Bân nhất định có theo dõi, công ty quản lý tài sản trong nước của ông cũng tiến dần vào giới bất động sản.


Bàng Lâm Bân: “Là miếng đất Phó Ký Trầm và Tần Mặc Lãnh đang cạnh tranh đấy à?”
“Đúng vậy.” Du Khuynh nói tình hình trước mắt cho Bàng Lâm Bân nghe, “Bởi vì thủ tục liên quan bên trong quá phức tạp cộng thêm nguy hiểm lại cao, đánh giành cho tới giờ vẫn chưa ngã ngũ.”


Du Khuynh nói sang bản thân có thể chắc chắn thúc đẩy bọn họ hợp tác ba bên.


“Phó Ký Trầm và Tần Mặc Lãnh chẳng ai chịu nhường ai, nếu chú tham gia vào thì tình thế không còn như vậy nữa, chẳng còn tồn tại cách nói thua hay không thua, mà là mỗi người nhường một bước. Sau này hai người họ có thể mượn sức từ nguồn tài nguyên của chú mở rộng phát triển sang thị trường nước ngoài, ở trong nước chú có thể mượn nguồn tài nguyên và nhân lực của hai người họ để phát triển. Cả ba đều thắng.”


Bàng Lâm Bân gật đầu, có lẽ sẽ suy nghĩ thêm.
Hạng mục bên cậu Lãnh Văn Nghi, ông đang định rút lui. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
 
“Cháu với Lãnh Văn Nghi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”


“Chẳng phức tạp đến thế đâu ạ. Một chữ thôi, tiền. Cho cô ta kiếm nhiều như vậy mà cô ta còn không biết đủ. Cháu muốn đổi công ty khác, cô ta đòi uy hϊế͙p͙ cháu. Cô ta có bối cảnh có nguồn lực không tệ nhưng Lạc Mông không dùng được.”


Cô vặn nắp chai đồ uống của mình ra, vừa đưa tới bên miệng bỗng nhớ ra, cô tốt hơn hết là đừng uống.
Du Khuynh cũng từng nghĩ tới hậu quả này: “Chẳng sao ạ, cháu có phương án dự phòng rồi.”
Bàng Lâm Bân gật gật đầu, “Vậy thì được. Cố gắng hòa khí sinh tài.”


“Cháu cũng nghĩ vậy.” Du Khuynh tự mình khen mình, “Cháu cảm thấy cháu thấu tình đạt lý chán.”


Làm việc bốn năm, các quy tắc của mọi ngành nghề, sự đấu đá ngấm ngầm giữa đồng nghiệp, cấp trên bất công đàn áp gây khó dễ, cô chịu được thì vẫn chịu, có thể nhịn được vẫn cứ nhịn.
Suy cho cùng mỗi người đều không dễ dàng, đều là vì kiếm sống.


“Lãnh Văn Nghi khác với đồng nghiệp và cấp trên hợp tác trước kia của cháu.”
“Cô ta kiêu ngạo độc đoán, lại cho đó là lẽ đương nhiên. Quan trọng là cô ta kiếm tiền từ chỗ cháu lại không chịu phối hợp, còn bày ra bộ dạng cháu không làm được gì cô ta.”


Bàng Lâm Bân đưa ra một ví dụ, “Tuy đường nào cũng dẫn về La Mã nhưng cháu và Lãnh Văn Nghi tốt số, từ khi sinh ra đã ở ngay vạch đích của La Mã, đó là điều mà đa số người ước cả đời cũng không được. Cô ta sinh ra trong gia đình quý tộc ở La Mã, cháu sinh ra trong gia đình hào môn ở La Mã. Cháu có tầm nhìn của một thương nhân, đồng thời có bản tính của một thương nhân. Lãnh Văn Nghi có sự kiêu ngạo của quý tộc nhưng không có sự thân sĩ của quý tộc.”


“Thế thì điểm mâu thuẫn xuất hiện rồi.”
“Thôi không nói chuyện mất hứng này nữa.” Ông lấy một hộp quà nhỏ nhỏ nhắn tinh xảo trong túi ra, “Rất vinh hạnh được trở thành người một nhà với cháu lần nữa, cũng hy vọng vĩnh viễn là người một nhà.”


Du Khuynh nhận lấy, “Có chuẩn bị nước hoa cho cháu thật à?”
Bàng Lâm Bân: “Mẹ cháu chuẩn bị thay chú đấy.”
Du Khuynh có phần không dám tin nhưng chẳng nói gì nhiều. “Cám ơn chú.”
Bàng Lâm Bân nhắc tới đấy thì dừng, nói nhiều quá ngược lại mất hiệu quả. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---


Du Khuynh đặt nhà hàng xong rồi, là nhờ Trần Ngôn giúp đỡ.
Tới nhà hàng, sắc trời sụp tối.
Trần Ngôn giữ cho cô một gian phòng bao có vị trí ngắm cảnh đêm tốt nhất.


Du Khuynh cho phục vụ ra ngoài, cô đích thân rót trà cho Bàng Lâm Bân, “Quá gấp rút nên chưa nghĩ ra định tặng quà gì cho chú, tới lúc đó cháu sẽ chọn kỹ một món quà.”


“Cháu có lòng là được rồi.” Bàng Lâm Bân nói tới chuyện lãnh chứng với Lệ Băng, “Cũng chỉ mới quyết định gần đây thôi. Lúc tháng một chú với mẹ cháu vẫn chưa ở bên nhau.”
Du Khuynh nói: “Cháu cũng khá bất ngờ, hai người thế mà tái hôn trở lại rồi.”


“Là chú liên lạc với mẹ cháu trước.”
“Nhất định là có chuyện gì đó khiến bà cảm động, bằng không bà chẳng bao giờ đồng ý chịu ở bên cạnh ai đó lần nữa đâu.”


Bàng Lâm Bân cũng không biết là chuyện gì cảm động tới Lệ Băng, ông với Lệ Băng bắt đầu liên lạc lại từ hai năm trước, liên lạc ngắt quãng đều là do ông tìm bà.
Nguyên nhân bắt nguồn từ một giấc mơ ông thấy.
Tính ra là cơn ác mộng.


Sau khi ly hôn được hai năm, ông mơ thấy Lệ Băng, bà ấy bị bệnh, mắc căn bệnh rất nghiêm trọng không thể chữa hết.
Loại cảm giác chân thật đó, cho tới khi tỉnh mộng hơn nửa tiếng rồi mà trong lòng ông vẫn còn hoảng sợ.


Lúc đó là nửa đêm, ông gọi điện cho bà chẳng kịp nghĩ có làm phiền thời gian nghỉ ngơi của Lệ Băng hay không.
Lệ Băng rõ ràng rất ngạc nhiên, bà tỏ ý cảm ơn nói bản thân rất tốt.
Nhưng ông vẫn không yên tâm, bảo bà đi làm kiểm tra tổng quát.
Trong điện thoại, Lệ Băng im lặng một lúc lâu.


Sau khi bình tĩnh lại, ông nghĩ có khi bà sẽ mắng ông bị điên không.
Hai ngày sau đó, trong lòng ông vẫn thầm cảm thấy bất an.
Từng hình ảnh trong mơ rõ ràng chân thật quá mức, chẳng cách nào quên được.
Cuối tuần, ông bay tới thành phố nơi bà ở dẫn bà đi kiểm tra tổng quát.


Lệ Băng nhìn ông im lặng nhìn ông không nói lời nào, cuối cùng vẫn đồng ý tới bệnh viện. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Đợi sau khi tất cả các mục kiểm tra của bà kết thúc, bà dẫn ông đi xếp số ở khoa tâm thần.
Ông nói với bà: Lệ Băng, anh không có bệnh, anh rất bình thường, không cần đi khám bác sĩ.


Nói xong, đến bản thân ông cũng thấy cực kỳ bất lực.
Bởi vì nghe vào rất khiến người khác nghi ngờ.
Lúc đó ông mới chợt nhận ra, sở dĩ Lệ Băng đồng ý tới bệnh viện thật chất là muốn đưa ông đi khám bác sĩ, cho rằng thần kinh của ông có vấn đề.


Nghe tới đây, Du Khuynh bỗng phì cười, cô vội vàng lấy tay che mặt, “Chú Bàng, chú nói tiếp đi.”
Bàng Lâm Bân: “……”
Bản thân ông cũng bật cười.
Uống ngụm trà rồi nói tiếp.


Lúc xếp hàng đợi bác sĩ, Lệ Băng nói với ông, nếu có vấn đề cũng không sao, nể tình vợ chồng xưa bà sẽ giữ bí mật giúp ông, đi khám bệnh với ông.
Sau đó ông đi lấy kết quả kiểm tra của bà, bà đợi kết quả kiểm tra của ông.
Cả hai đều bình thường, không có bất cứ vấn đề gì.


Lệ Băng nhìn phiếu kết quả kiểm tra của bà, nói một câu: Bàng Lâm Bân, kết hôn bảy năm, ly hôn hai năm, đây là lần đầu tiên ông quan tâm tôi.
Sau đó bà lái xe rời khỏi.
Chẳng tiễn ông cũng chẳng quan tâm ông nữa.


Từ sau ngày hôm đó, ông thường xuyên gọi điện thoại cho bà, lúc đi công tác tới thành phố của bà sẽ đi thăm bà. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, ông cũng có bay qua đó.


“Sự việc đại khái là như vậy, chẳng có gì là oanh oanh liệt liệt cả.” Bàng Lâm Bân nhìn Du Khuynh, “Còn muốn biết chuyện gì nữa không?”
Du Khuynh hỏi: “Là điều gì khiến chú quyết định nhảy vào tòa vây thành hôn nhân lần thứ ba thế ạ?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---


Bàng Lâm Bân bắt chéo hai chân, dựa lưng vào sô pha, suốt quá trình trạng thái hoàn toàn thả lỏng, ông nghiêm túc nghĩ ngợi, “Đáp án của chú có thể chẳng có ý nghĩa tham khảo gì với cháu, lựa hôm nào cháu trò chuyện với mẹ cháu xem.”
Du Khuynh mỉm cười yếu ớt nhưng không tiếp lời.


Dùng bữa cơm đơn giản xong, Bàng Lâm Bân còn phải về công ty chi nhánh, buổi tối có một cuộc họp. Trước khi đi, ông đưa phương thức liên lạc của người phụ trách chi nhánh công ty cho Du Khuynh.
Bất kể là công nghệ Tân Kiến hay là hạng mục liên quan tới mảnh đất vàng, ông đều nghiêm túc suy xét.


Tới dưới lầu, chiếc xe Bàng Lâm Bân ngồi đã đợi sẵn ở đó rồi.
Trước khi lên xe ông còn xoay người nói với Du Khuynh: “Mẹ cháu ngày nào cũng có đăng vòng bạn bè, cháu nhớ bấm like một cái nhé.”
Du Khuynh: “…….”
Cô vẫy vẫy tay, “Chú Bàng, tạm biệt.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---


Xe hơi biến mất trong bóng đêm.
Du Khuynh không ngồi xe mà tản bộ về nhà, như vậy không buồn ngủ, có thể tập trung tinh thần suy nghĩ chuyện công việc.
“Đó chính là Bàng Lâm Bân ư?” Chiếc xe còn lại cũng khởi động.
Khuê mật hỏi Lãnh Văn Nghi.
Lãnh Văn Nghi ‘ừ’ một tiếng, chẳng mấy hào hứng.


Từ sân bay trở về, tâm tình như rơi vào đáy vực, mặt mũi của cô ta mất sạch trước mặt Du Khuynh rồi.
Cô ta tìm khuê mật ra ăn cơm, nào ngờ oan gia ngõ hẹp lại đụng Du Khuynh.


Khuê mật hãy còn đang lải nhải, “Giá trị bản thân nghìn tỷ, đến khí thế cũng khác biệt.” Trước kia chỉ nghe danh tiếng, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy người thật.


“Nghe nói phụ nữ theo đuổi ông ấy nhiều không đếm xuể. Không ngờ ông ấy quay đầu ăn cỏ cũ đi tái hôn với mẹ Du Khuynh, thật không hiểu nổi.”


Lãnh Văn Nghi cũng không hiểu Bàng Lâm Bân, ông vốn có bản chất của một thương nhân nên lấy lợi ích làm đầu. Tình cảm của ông với Lệ Băng cũng chẳng tốt tới mức đó.
Không biết xảy ra sơ sót ở chỗ nào.


Lần này Bàng Lâm Bân về nước là vì công việc làm ăn cần thiết. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Cậu cô ta mời Bàng Lâm Bân giúp xử lý việc Du Khuynh, có tiền cùng nhau kiếm chớ làm tổn thương tới tình cảm. Bàng Lâm Bân bèn dời lịch trình về trước hai ngày.
Kết quả cục diện biến thành hiện tại.


Bàng Lâm Bân chẳng hề cho cậu chút mặt mũi nào, dùng một túi cà phê đuổi đi rồi thôi.
Làm bẽ mặt cậu cô ta cũng đồng nghĩa với việc Bàng Lâm Bân căn bản đã từ bỏ bên cậu rồi, bao gồm tất cả mối liên hệ với nhà họ Lãnh bọn họ.


Khuê mật thấy Lãnh Văn Nghi thất thần, trong lòng cảm thấy bất an. Cô ta an ủi: “Một khách hàng lớn thôi mà, thiếu nó cũng chẳng bị gì, cậu đâu phải chỉ có mỗi công ty Lạc Mông bọn họ.”
Lãnh Văn Nghi: “Đơn giản là chướng mắt bộ dạng huênh hoang đó của Du Khuynh.”


Tuy cùng lắm chỉ là một khách hàng lớn nhưng có ai chê tiền bao giờ?
Chẳng có ai chê tiền nhiều cả.
Cô ta cũng vậy.
Một loạt hành động tối nay của Bàng Lâm Bân làm rối tung kế hoạch vốn có của cô ta. Không biết tiếp theo đây Du Khuynh sẽ ra chiêu gì.


Khuê mật đưa điện thoại cho cô ta, “Đem chút niềm vui tới cho cậu này.”
“Cái gì?” Nói xong, Lãnh Văn Nghi cầm điện thoại qua.
Là một nick weibo ‘Ngưng Tịnh Trí Viễn’, cô ta biết nick này, là khuê mật đăng ký, lấy giọng điệu của cô ta đăng một vài văn án tình cảm.


Ngày đăng ký là bốn năm trước, ngày kết hôn của cô ta.
Khuê mật hơi giương cằm lên, “Lúc tâm tình không tốt thì dùng con chữ chữa vết thương. Du Khuynh khiến tâm tình cậu xấu, cậu đổ hết lên Du Cảnh Hâm gấp bội.”
Khuê mật đăng ký tài khoản weibo này cũng là vì dỗ Lãnh Văn Nghi vui vẻ.


Bản thân Lãnh Văn Nghi không chịu cúi đầu, cô ta tới làm thay.
Lãnh Văn Nghi không thiếu gì cả, vì để duy trì mối quan hệ, cô ta bèn tặng nick weibo này khiến Lãnh Văn Nghi thỉnh thoảng vui vẻ một chút.
Cô ta nghĩ ra một cách đó là thông qua bạn bè của Du Cảnh Hâm khiến Du Cảnh Hâm biết nick phụ này là của Lãnh Văn Nghi.


Lấy độ hiểu biết của cô ta về phụ nữ, Du Cảnh Hâm không thể nào không âm thầm theo dõi nick weibo này. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---


Thời gian gần đây Lãnh Văn Nghi gặp nhiều chuyện nên chẳng quan tâm tới động thái của weibo này, cô ta nhìn thấy hai tháng trước có một bài đăng: [Ngày kỷ niệm của chúng ta, anh còn nhớ không?] 


Lãnh Văn Nghi nhíu mày, bản thân cô ta còn không nhớ, ngày đó là ngày kỷ niệm gì của cô ta với Quý Thanh Viễn, cô ta hỏi khuê mật, “Bài đăng này là ngày kỷ niệm của mình à?”


Khuê mật dòm một cái, “Ồ, không phải. Hôm đó mình nghe thư ký riêng của Quý Thanh Viễn nói cô ta đặt một bó hoa hồng đưa tới nhà giúp ông chủ. Chắc là anh ta với Du Cảnh Hâm muốn chúc mừng ngày kỷ niệm gì đó ấy, mình bèn đăng một dòng này. Du Cảnh Hâm với Quý Thanh Viễn hình như đang chiến tranh lạnh, có lẽ sắp ly hôn rồi.”


Lãnh Văn Nghi không lên tiếng.
Khuê mật ra hiệu cho cô ta, “Hôm nay tự cậu cũng đăng một bài đi, văn án tự cậu nghĩ.”
Lãnh Văn Nghi nhìn điện thoại thất thần, hồi lâu sau chỉ viết ba chữ: [Nhớ anh rồi.]
Cô ta trả điện thoại cho khuê mật, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.


Khuê mật thoát khỏi weibo, “Thi thoảng đăng cái này cũng không tệ. Đợi sau này có cơ hội, cậu để Quý Thanh Viễn xem, bốn năm qua tình cảm cậu dành cho anh ta thế nào, còn anh ta thì sao?”
Suy nghĩ của Lãnh Văn Nghi bay xa.


Khuê mật: “Dù sao bài đăng này trừ sự nhớ nhung dành cho anh ta cũng chỉ là nhớ nhưng, chẳng có bất cứ ý nghĩa gì khác. Khi đó bạn bè Du Cảnh Hâm tiết lộ nick weibo này cho Du Cảnh Hâm cũng có mấy người rảnh rỗi nói tới Ngưng Tịnh Trí Viễn, bản thân Du Cảnh Hâm không nghi ngờ là cậu cố ý để cô ta biết đây.”


“Còn về ngày kỷ niệm, cậu cứ được dịp bịa đại một cái, dù sao Quý Thanh Viễn đâu có nhớ.”
“Nick weibo này là chiếc thẻ bài chưa lật ghi chép lại từng chút về cậu, đàn ông xưa giờ không chê phụ nữ giành nhiều sự ái mộ và sùng bái cho anh ta. Mình lưu kỹ hết cho cậu.”


Khuê mật xoay mặt nhìn Lãnh Văn Nghi, “Tâm tình tốt hơn chút nào chưa?”
Lãnh Văn Nghi: “Mời cậu đi uống rượu.”
Khuê mật cười cười, “Thế tối nay mình phải gọi loại rượu đắt nhất.”
- -
Du Khuynh đi không mục đích, cô không nhìn đường, nơi nào có đường thì đi về nơi đó.


Xuyên qua một con đường lớn, tới một con hẻm nhỏ.
Bên đường có đủ loại sạp hàng nhỏ, người qua lại tấp nập.
Nhánh cây hai bên đường bắt đầu nảy mầm.
Trên đường có vài hố chũng nhấp nhô được chắp vá từng mảnh nhựa đường một.
Đèn đường không sáng lắm.


Có ánh trăng theo cùng, Du Khuynh đi hơn một tiếng đồng hồ.
Suốt dọc đường cô đã tính toán xong nên tặng món đại lễ thứ hai gì cho Lãnh Văn Nghi.
Du Khuynh không biết muốn về biệt thự phải ngồi tuyến số mấy, chuyển xe thế nào. Nhưng biết con đường tới chung cư của Phó Ký Trầm.


Loanh quanh hơn nửa tiếng đồng hồ, cô đi tới trạm tàu điện ngầm quen thuộc đó.
Sau khi ra khỏi trạm, Du Khuynh bắt giác bắt đầu đếm số bước chân.


Tối nay Phó Ký Trầm về chung cư dọn hành lý, lúc xuyên qua cửa sổ xe nhìn trên vỉa hè bên ngoài thì có một bóng hình quen thuộc đập vào mắt, anh còn cho rằng bản thân nhìn nhầm người rồi.


Cho tài xế tấp vào đường, anh hạ cửa xe xuống nhìn trên đường cho người đi bộ, “Luật sư Du.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Du Khuynh xoay phắt đầu, bỗng mỉm cười tặng anh vài sóng mắt thu.
Phó Ký Trầm xuống xe bước nhanh về phía cô, “Sao em về đây thế?”


Du Khuynh làm nũng theo thường lệ: “Người thả diều gió về nhà rồi, diều gió là em đây bèn nghe lời về nhà tìm anh ấy đây này.”
Phó Ký Trầm đi tới gần, kéo lấy cô, “Hôm nay không có gió, em làm sao bay lên được thế?”
“Cho nên em mới đi bộ suốt dọc đường nè.”
“……”


Phó Ký Trầm cười, kiềm lòng không được cúi đầu hôn khóe môi cô.
Tới nhà, Du Khuynh cùng thu dọn hành lý với anh.
Cô lấy áo sơ mi trong tủ của anh ra đặt lên sô pha rồi gấp gọn từng chiếc một cho anh.


Phó Ký Trầm liếc sang một cái, “Màu đen khỏi cần đem theo đâu, anh không mặc tới nữa.” Sau này anh chẳng có lúc tâm tình tệ nữa, mang theo cũng lãng phí lại còn chiếm chỗ.


Du Khuynh gấp một chiếc đặt vào vali cho anh, “Vẫn nên mang theo đi. Đề phòng cần dùng tới. Tiếp theo đây em định thu thập Lãnh Văn Nghi, tới lúc đó nếu Quý Thanh Viễn không chịu phối hợp với em, nói không chừng em sẽ đuổi anh ấy ra ngoài, anh ấy nhất định sẽ cầu cứu anh, tới lúc đó anh cũng bị em đuổi ra ngoài một lượt luôn.”


Phó Ký Trầm: “Loại chuyện anh bị đuổi ra ngoài này chẳng bao giờ xảy ra đâu.”
“Tự tin thế à?”
“Không phải tự tin. Là anh cùng em đuổi Quý Thanh Viễn ra ngoài.”
Du Khuynh phì cười ra tiếng.
Sau khi nói đùa xong, Phó Ký Trầm lại lấy thêm một chiếc áo sơ mi màu đen đặt vào trong.


Là cái mới, mác vẫn còn.
Du Khuynh xếp xong hết, “Sao lại mang thêm một cái thế?”
Phó Ký Trầm có giác quan thứ sáu: “Cho dù em không đuổi bọn anh ra ngoài, bình thường anh cũng chẳng bớt bị anh ta liên lụy. Nếu không phải bất đắc dĩ, anh nào chịu tổ đội với anh ta. Kéo IQ đoàn đội xuống mức trung bình.”


Du Khuynh: “Đoàn đội này của các anh, chẳng phải chỉ có hai người bọn anh thôi sao?”
“Ừm. Anh ta kéo thấp trí thông minh của anh. Tự khen cũng phải uyển chuyển một chút.”
Du Khuynh giơ hai tay xoa má, cười tới mỏi cơ.
Cô gõ gõ đầu anh, “Trước kia anh với Quý Thanh Viễn giống nhau, là em dạy tốt.”


Thu dọn kha khá, hai người tắt đèn xuống lầu.
Trong thang máy, Du Khuynh ngồi trên vali nghỉ chân.
Cô túm cánh tay anh anh giữ vững trọng tâm.
“Phó tổng, giờ anh có cảm nhận gì?”
Phó Ký Trầm cụp mắt, “Có nhiều thêm một ngôi nhà.”


Du Khuynh: “Thế thì em không đuổi anh ra ngoài nữa, không khiến anh hết nhà để về.”
Thang máy tới nơi.
Phó Ký Trầm dùng một tay đẩy hành lý, tay kia nắm tay cô.
- -
Biệt thự nhà họ Du.
Quý Thanh Viễn đã sắp xếp hành lý mang tới xong hết rồi mà Phó Ký Trầm vẫn chưa tới.


Hôm nay Du Thiệu Hồng có xã giao, sau khi bữa cơm kết thúc ông cũng hết hứng không tới hội sở với họ nữa mà về thẳng nhà.
Trong nhà có người, trong lòng bỗng dưng có thêm sự trói buộc. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---


Xe Du Thiệu Hồng và xe của Phó Ký Trầm nối đuôi nhau lái vào biệt thự, Quý Thanh Viễn nghe thấy tiếng xe vội vàng đi ra, anh ra hiệu cho Du Khuynh: “Chị em ở đó ngồi cả buổi tối rồi, nói là bận công việc.” Nhưng anh ta cảm thấy cô ấy chính là không muốn ở cùng một phòng với mình.


Du Khuynh gật gật đầu, bọn họ vào nhà, cô men theo con đường mòn đi tới sân thượng bên hồ.
Trên sân thượng có bàn gỗ ghế gỗ, Du Cảnh Hâm đang xem máy tính.
Nghe thấy tiếng, cô ấy quay đầu cười cười.
Du Khuynh ngồi xuống đối diện cô ấy, không nói gì chỉ im lặng trườn trên bàn.


Gió đêm tháng hai có hơi lạnh.
Phất qua mặt hồ, sóng ánh sáng trong veo.
Chốc lát sau.
Du Cảnh Hâm giục cô, “Vào nhà đi, bên ngoài lạnh.”
Du Khuynh lắc lắc đầu, ánh mắt dời khỏi mặt hồ, cô đổi tư thế tiếp tục nằm sấp ở đó, “Chị, chị đưa tay cho em.”


Du Cảnh Hâm chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn đưa qua.
Du Khuynh ngồi thẳng, mặt mày nghiêm túc, bắt đầu chẩn mạch cho cô ấy.
Du Cảnh Hâm: “…….” Cô ấy mỉm cười bất lực, rụt tay về.
Du Khuynh chống cằm, “Em chẩn đoán ra vấn đề của chị nằm ở đâu rồi. Trên người Lãnh Văn Nghi.”


Vẻ mặt Du Cảnh Hâm chợt thay đổi, nhưng do cô ấy ngược sáng, vẻ cứng nhắc trên mặt thoáng qua rồi mất.


Du Khuynh chẳng cố ý nhìn chằm chằm chị mình, “Mặc kệ chị với anh rể em ly hôn hay hòa hợp, chị đều phải tháo gỡ nút thắt trong lòng chị đã, nút thắt này là Lãnh Văn Nghi, chị đối mặt nói có nghĩa là tháo giải rồi.”
Du Cảnh Hâm kích chuột, reload trang chủ liên tục.
“Chị, chị nói với em đi.”


“Không biết nói từ đâu.”
“Vậy nói từ chỗ này đi, ngay tại chỗ tại sao chị ngồi trên sân thượng cả buổi tối không chịu vào nhà, được không?” Cô suy đoán, “Lãnh Văn Nghi lại làm chuyện khiến chị không vui nữa rồi, đúng không?”


Du Cảnh Hâm lắc đầu, “Trước giờ cô ta chưa từng liên lạc với chị, chẳng qua là do chị tự khiến bản thân không vui. Chị biết rõ đó là hố nhưng vẫn cứ nhảy vào, trách ai chứ?”
Phân vân giây lát.


Chị mở điện thoại ra đăng nhập vào weibo, tìm tài khoản ‘Ngưng Tịnh Trí Viễn’ đó, “Đây là nick phụ của Lãnh Văn Nghi.”
Du Khuynh nhìn mấy dòng, như có điều suy nghĩ, “Thế cô ta biết nick weibo của chị không?”
Du Cảnh Hâm không chắc lắm, “Có lẽ biết. Chuyện này không dám nói chắc.”


Du Khuynh khó hiểu, “Chị biết cô ta cố ý khiến chị phiền lòng rồi, sao chị không đánh trả lại chứ?”
Du Cảnh Hâm im lặng hồi lâu, “Hôn nhân của chị, từ khi bắt đầu đã là một trò cười, mọi người đều đang đợi nhìn trò cười trong hôn nhân của chị, chị không cam tâm không muốn ly hôn.”


“Trước kia Quý Thanh Viễn ở nước ngoài, bảy tháng không về nước. Tất cả bạn bè anh ấy đều biết, hôn nhân của bọn chị chỉ là tồn tại trên danh nghĩa.”


“Quý Thanh Viễn và cô ta có những thứ tình nhân có, cùng trải qua những ngày lễ tình nhân nên trải qua, chị không có gì cả, chị lấy gì để đánh trả chứ? Chị hà tất tự sỉ nhục mình thêm nữa?”
Du Khuynh nắm tay chị mình, “Em bắt đầu trị bệnh cho chị đây.”
Du Cảnh Hâm: “……”


Du Khuynh đứng dậy, “Đi thôi, sau này giao weibo của chị cho em xử lý, tối nay em sẽ tập trung làm chuyện này.”


Du Cảnh Hâm do dự mấy giây, sau đó để mặc Du Khuynh muốn làm gì thì làm. Dù sao cuộc hôn nhân này đã hết đường cứu chữa cũng bị người ta xem thành trò cười bốn năm rồi, chẳng còn hơi sắc quan tâm mặt mũi hay không nữa.
Chị tắt laptop theo Du Khuynh vào nhà.


Du Khuynh an ủi chị, “Đồ của tình nhân cũng chỉ có phụ nữ để ý, đàn ông chẳng có sự kiên nhẫn đó đồng thời chẳng đi để ý tới, nhất là kiểu tính cách như Quý Thanh Viễn. Nếu chị muốn có thứ thuộc về tình nhân thì cứ việc lập danh sách đưa cho Quý Thanh Viễn. Sao chị biết những thứ đó của Lãnh Văn Nghi không phải tự cô ta mua tặng cho Quý Thanh Viễn?”


Trong phòng bếp biệt thự, Du Thiệu Hồng đang dạy Phó Ký Trầm và Quý Thanh Viễn nấu ăn.


Ông nói nguyên nhân vì sao món cà chua xào trứng là món ăn quốc dân, “Món này không cần bất cứ tay nghề bếp núc gì, trái cà chua là đỏ, trứng gà xào xong là vàng, trước kia ra đĩa thêm một ít hành lá và tiêu xanh vào, đỏ xanh vàng, màu sắc hương thơm mùi vị có hết rồi phải không?”


Phó Ký Trầm và Quý Thanh Viễn gật đầu, cảm thấy rất có lý. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Du Thiệu Hồng nói tiếp: “Món này không cần bỏ nước tương, không cần nêm giấm, không cần hạt nêm, chỉ cần bỏ muối, nếu bỏ muối quá nhiều thì chúng ta thêm chút đường.”
“…….”


“Nếu đường cũng lỡ tay nêm quá nhiều, chúng ta cho thêm chút tương cà vô.”
“…….”
“Tóm gọn lại một câu, món này chính là vì đàn ông mà tồn tại.”
“……”


Du Thiệu Hồng cảm thấy tạm ổn rồi, “Các con bắt đầu xào đi. Tối nay nếu thực chiến ổn thì cơm trưa mai do hai đứa làm.”
Quý Thanh Viễn lấy tạp dề buộc lên, Phó Ký Trầm cũng học theo Quý Thanh Viễn.
Lúc Du Khuynh và Du Cảnh Hâm đi vào, hai người họ đã bận tối mắt tối mũi rồi.


“Xảy ra chuyện gì?” Du Khuynh mù mà mù mờ hỏi Du Cảnh Trạch.
Du Cảnh Trạch: “Ba mở một lớp dạy nấu ăn miễn phí.”
“……”


Du Khuynh không kịp chê bai, lập tức quyết định đây chính là tư liệu sống, dùng điện thoại Du Cảnh Hâm chụp cảnh Quý Thanh Viễn nấu đồ ăn rồi đăng lên weibo đáp trả Lãnh Văn Nghi.


Cô buông túi xách xuống bước nhanh tới bên phòng bếp, tìm góc độ phù hợp, nhưng góc độ này Phó Ký Trầm cũng lọt vào ống kính, “Phó Ký Trầm, anh tránh sang một bên một chút, em chụp một tấm ảnh cho anh rể.”


Phó Ký Trầm quay mặt sang thì nhìn thấy Du Khuynh cầm điện thoại nhằm ngay Quý Thanh Viễn chụp, anh đứng yên không nhúc nhích, “Anh không để ý việc làm nền cho anh ấy đâu.”
Du Khuynh: “……”
Quý Thanh Viễn nghe tiếng cũng xoay người lại, “Có chuyện gì thế?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---


“Không có gì, anh rể anh cứ tiếp tục xào đồ ăn đi.” Cô ra hiệu cho anh rể, “Giữa anh với Phó Ký Trầm cách xa một chút, nhích về phía Đông chút nữa, xoay ba mươi độ ấy.”


Quý Thanh Viễn đang đắm chìm trong thế giới cà chua xào trứng chẳng cách nào rút thân được, lời chưa suy nghĩ kỹ đã nói ra rồi, “Xào đồ ăn cũng phải nghiên cứu tư thế đứng nữa à?”
“…….”
Du Khuynh ‘phụt’ cười ra tiếng.
Những người khác cũng nhịn không được cười rộ lên.