Phó Ký Trầm thường xuyên bị một câu nói của Du Khuynh trêu chọc phải quên mất bản thân đang ở đâu.
Anh bằng lòng tin tưởng đây là thật.
Có điều anh lại thường xuyên bị hiện thực vả mặt một cách vô tình.
Nếu cô thích anh thật thì chẳng đến mức không chịu đáp lại cảm tình của anh.
Phó Ký Trầm đột nhiên nhớ ra một chuyện, quan tâm hỏi, “Kỳ kinh nguyệt tới chưa?” Ngừng thuốc được bốn ngày chắc tới rồi.
Du Khuynh chỉ mải lo ngắm nghía bình nước hoa, lắc đầu qua loa.
Phó Ký Trầm xoa đầu cô, “Sức khỏe của bản thân em, em không thể quan tâm chút hả? Có không khỏe chỗ nào không? Cứ tiếp tục như vậy không được đâu.”
Du Khuynh đúng là cảm thấy hơi không khỏe, nhưng nhãn hiệu thuốc anh mua cho cô mới uống một tuần thôi, “Chịu đựng một chút là hết rồi, uống quen thì không sao nữa.”
Phó Ký Trầm nhìn cô đầy bất lực, “Anh rút thời gian đưa em khám bác sĩ, nếu bác sĩ nói em không nên tiếp tục uống thuốc tránh thai thì nhất định phải ngừng hẳn, sau này không được uống nữa.”
Du Khuynh im lặng vẫn đang ngắm nước hoa.
Anh suy nghĩ kỹ càng, “Du Khuynh, em có thể nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh không? Nếu cảm thấy khó xử, em chẳng cần nói gì nữa.” Anh cũng hiểu được cô có ý gì.
Du Khuynh đặt bình nước hoa lên vai bên kia của anh, mặt cô cọ vào cổ anh, cảm giác mềm mại, cổ anh bị cô làm cho tê dại.
“Em có khi nào không nghiêm túc chứ?”
Cô ôm cổ anh, “Em chỉ có lúc không muốn nói thật thôi, nhưng đối với anh,” Cô nghĩ ngợi, “Trừ việc từng giấu giếm thân phận với anh ra, hình như em chưa từng nói dối bao giờ.”
Phần lớn thời gian Phó Ký Trầm có thể bắt được ý cô, chỉ khi liên quan tới tình cảm, hiện tại anh là người trong cuộc không làm được việc tập trung tâm tư đi phỏng đoán cô.
Du Khuynh cầm bình nước hoa cọ mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, “Nếu bản thân anh muốn tìm sự áy náy, em cảm thấy em nên thỏa mãn anh.”
“Anh từ đầu đã biết em là ai, cũng biết em cãi nhau với người nhà không dứt, anh còn cố chấp cởi giáp ngựa của em, anh có lý do của anh em lý giải được.”
“Nhưng từ góc độ của em, anh có thể là muốn mỗi người một ngả với em rồi.”
Nói xong, cô dùng nước hoa che mắt mình.
Trong một con mắt là nước hoa.
Trong con mắt còn lại là anh.
“Tối đó anh ở thư phòng, em đợi anh rất lâu mà anh vẫn không vào. Em đang nghĩ, anh đây là cho em thời gian thu dọn hành lý để tự em đi hay là thế nào.”
“Em chẳng cách nào xác định chắc chắn suy nghĩ trong lòng anh, đành phải thu dọn đồ đạc trước.”
“Em nhét đầy cả hành lý, thật ra anh biết đấy thứ em không thiếu nhất chính là quần áo, nhưng đó là đồ anh mua cho em, em nghĩ đem theo nhiều một bộ đỡ một bộ. Bởi vì em không xác định sau này em có thể gặp được người thú vị giống như anh khiến em bằng lòng đi chơi với anh ta hay không.”
“Quần áo được em thu dọn xong hết rồi mà anh vẫn chưa đi vào.”
“Mặc kệ thế nào, điều em muốn là cho dù chia tay thì chúng ta cũng chia tay một cách có thể diện, thậm chí em đã nghĩ xong hết rồi, tới lúc đó em sẽ cho anh một cái ôm, cảm ơn đã gặp gỡ.”
Phó Ký Trầm im lặng nhìn cô không nói xen vào.
Du Khuynh đổi chỗ lấy nước hoa che mắt bên kia.
Trong ánh mắt một nửa vẫn là nước hoa, một nửa là anh.
“Em là Du Khuynh, nhưng em cũng là phụ nữ, em còn là con người.”
“Tất cả thói hư tật xấu và khuyết điểm của phụ nữ và con người em đều có, chẳng qua phần lớn thời gian em không để ý, chẳng yếu đuối như vậy, chỉ cần không chạm tới giới hạn của em thì bản thân em có thể im lặng cho qua.”
“Tối đó, thật ra nếu anh xin lỗi em dỗ em một chút là xí xóa rồi. Em luôn rộng lượng, nhưng anh trực tiếp kéo em ra ngoài muốn đưa em đi.”
“Đi thì đi thôi.”
“Phó Ký Trầm nhờ đó là anh đấy, nếu đổi lại là người khác, cả đời này tới chết cũng đừng mong gặp lại.”
“Anh biết đấy, từ sau khi bà ngoại mất rồi em chẳng còn nhà nữa, căn nhà thuê cũng bị chủ nhà bán mất.”
Im lặng chốc lát.
“Em lo lắng những gì anh lo lắng, nghĩ những gì anh nghĩ, đưa anh về nhà, trong làm ăn dù anh có tuyệt tình mấy, lúc riêng tư em chưa từng tìm anh nhờ vả. Cho nên Phó Ký Trầm, anh còn muốn em thế nào nữa?”
“Em không muốn kết hôn, không muốn sinh con, anh cảm thấy anh rất uất ức. Nói như kiểu em chẳng uất ức vậy? Nếu anh thật lòng yêu em thì tại sao không thể suy nghĩ cho em, nghĩ đừng yêu cầu em kết hôn sinh con nữa, mà cùng em vui vẻ đi hết đoạn nhân duyên chúng ta có được?”
Nói xong, Du Khuynh cẩn thận đặt nước hoa vào túi xách. Cô lấy hai miếng băng keo cá nhân hoạt hình trong túi xách ra, “Nè, dán lên ngực đi, để tránh bị vụn vỡ con tim.”
Phó Ký Trầm nhận lấy hai miếng băng dán, phát hiện bên trên là nhân vật mèo hoạt hình.
Đây là lần đầu tiên anh với Du Khuynh nghiêm túc thành thật với nhau.
Trong tủ lạnh hãy còn một bình nước hoa, đó là niềm vui bất ngờ chuẩn bị từ sớm cho cô.
Phó Ký Trầm mở tủ lạnh lấy cho cô.
Niềm vui tới một cách bất ngờ, Du Khuynh ôm anh cắn một cái, “Cám ơn anh yêu.”
Giây tiếp theo, cô đẩy anh ra vui vẻ nghịch hai bình nước hoa của cô.
Anh nghiền ngẫm những lời cô nói vừa rồi.
Trong mối quan hệ này, sự thỏa hiệp và nhượng bộ của cô hình như nhiều hơn anh thật.
Nhà họ Du dùng điều tốt đẹp nhỏ nhoi dành cho cô đi ép cô làm chuyện cô không muốn làm.
Rõ ràng cô thích làm luật sư hơn.
Còn anh thì sao.
Anh dùng tình yêu đối với cô đi trói buộc cô.
Lòng tham hệt như cái động không đáy, lấp thế nào cũng không đầy.
- -
Ba ngày sau, kỳ kinh nguyệt của Du Khuynh vẫn rề rà chưa chịu tới.
Phó Ký Trầm không yên tâm quyết định đưa cô tới bệnh viện.
Cô cảm thấy anh chuyện bé xé to, “Không sao đâu, mới ngừng thuốc được một tuần, mấy ngày nữa chắc tới thôi.”
“Trễ kinh không phải là chuyện tốt.” Phó Ký Trầm hơi hối hận, anh sợ hiệu thuốc tránh thai mới anh đổi cho cô tạo thành tổn thương không thể cứu chữa đối với sức khỏe của cô.
Loại thuốc đó tuy tác dụng phụ nhỏ, nhưng do cơ địa mỗi người mỗi khác không phải đối với ai cũng giống như nhau.
Tình huống đặc biệt nên Phó Ký Trầm chẳng tìm bác sĩ gia đình của nhà họ Phó.
Cũng không để thư ký Phan hẹn bác sĩ, anh tìm một buổi chiều Du Khuynh không có họp hành, tự anh lái xe đưa cô tới bệnh viện.
Bốc số, xếp hạng, anh tự làm tất cả.
Còn Du Khuynh, suốt quá trình đều bận công việc, điện thoại reo không ngớt.
Phó Ký Trầm liếc Du Khuynh, cô nghiêm mặt hình như bị chọc tức rồi.
Còn bản thân ít khi hỏi tới.
Mấy giây sau.
“Một năm chúng ta tiêu nhiều tiền như vậy, tôi còn chẳng có tư cách yêu cầu màu sắc chủ đạo của poster tuyên truyền là gì nữa? Bọn họ thiết kế sao thì dùng vậy? Cái này là ai chiều ra thế?”
“Cứ nói với bọn họ là tôi nói, phương án thiết kế đó không được. Muốn làm thì làm, không làm thì giải trừ hợp đồng sớm.”
Cô hỏi: “Hợp đồng với kế hoạch Văn Nghi còn mấy tháng nữa hết hạn?”
Giám đốc tiếp thị: “Trung tuần tháng ba.”
“Được. Tới lúc đó gọi thầu.”
Giám đốc tiếp thị nhắc nhở Du Khuynh thêm: “Gia đình Lãnh Văn Nghi không thuộc dạng tầm thường.” Trong mấy năm anh ta hợp tác với Lãnh Văn Nghi cũng chịu khổ không dám nói.
Dù sao người ta là lãnh đạo cấp cao, không phải nhân vật vô danh tiểu tốt như anh ta mà đắt tội nổi.
Anh ta thân làm đại diện của khách hàng lớn, rõ ràng đóng vai thượng đế mà còn phải ăn nói nịnh nọt lấy lòng đối phương, uất ức đúng là uất ức thật.
Du Khuynh không rõ gia đình Lãnh Văn Nghi có bối cảnh gì cũng chẳng có tâm tình nghe ngóng, cô chỉ cần biết, “Bối cảnh của gia đình Phó Ký Trầm có thể đàn áp qua nhà cô ta không?”
Cô bổ sung thêm, “Cả nhà ngoại của Phó Ký Trầm, nhà họ Diệp.”
Giám đốc tiếp thị: “Có thể. Nhà Lãnh Văn Nghi chẳng cách nào bì nổi với Diệp gia.”
Du Khuynh: “Vậy tôi còn sợ cô ta làm gì?”
Giám đốc tiếp thị: “......”
Phó Ký Trầm cũng nhìn sang cô, cô cười xấu nhìn lại.
Sau khi nói thêm mấy câu rồi cúp máy.
Máy gọi số bên kia lại gọi, Phó Ký Trầm nhìn bảng số thứ tự, còn ba số nữa là tới lượt Du Khuynh.
Anh thấy cô cúp điện thoại, “Em lại đối đầu với Lãnh Văn Nghi nữa rồi à?”
“Gì mà đối đầu? Cô ta làm ảnh hưởng tới lợi ích của em, chẳng những không kiểm điểm bản thân còn lý lẽ ngược lại, nói em bới lòng tìm vết với bản thiết kế poster.”
Du Khuynh cất điện thoại rồi dựa lên người Phó Ký Trầm.
Hơi thở trên người anh khiến cô an thần.
Phó Ký Trầm trêu cô, “Nếu không quen biết anh, vậy em chuẩn bị thỏa hiệp với Lãnh Văn Nghi à?”
“Không có kiểu giả dụ này, không có khả năng xảy ra.” Hai tay cô đút vào túi áo khoác của anh, “Nếu không quen biết anh thì em chẳng bao giờ ở lại Bắc Kinh cũng chẳng bao giờ tới Lạc Mông, đương nhiên tất cả mọi chuyện cũng không thể xảy ra. Đến Lãnh Văn Nghi là ai em cũng không biết thì lấy gì thỏa hiệp?”
Phó Ký Trầm bắt được trọng điểm trong lời cô nói, cô ở lại Bắc Kinh là vì anh.
Còn như Lãnh Văn Nghi đúng là có gia thế không tầm thường, có điều so với tài lực của nhà họ Du thì thua kém xa. Trong giới tài chính, bất kể là ai cũng phải nể mặt nhà họ Du.
Trong làm ăn, hòa khí sinh tài.
Nhà họ Du chẳng đáng kết thù với Lãnh Văn Nghi.
Lãnh Văn Nghi cũng thầm biết suy nghĩ của nhà họ Du, mấy năm nay dùng thái độ cao ngạo hợp tác với Lạc Mông quen rồi.
Nhưng tới chỗ Du Khuynh tất cả bỗng thay đổi.
Gọi tới số của Du Khuynh, Phó Ký Trầm đi vào cùng cô.
Bác sĩ hiểu rõ tình huống xong bắt đầu lập giấy kiểm tra.
Sau khi kiểm tra mọi mặt ra kết quả cũng bị giày vò hết mấy tiếng đồng hồ.
Sắp tới thời gian tan tầm, bọn họ trở về phòng khám tìm bác sĩ lần nữa.
Bác sĩ xem báo cáo kết quả kiểm tra nói chẳng có vấn đề gì lớn, có điều đề nghị Du Khuynh đừng uống thuốc tránh thai cấp tốc nữa, cô có phản ứng mẫn cảm với thuốc này.
Du Khuynh hỏi: “Là không được uống hiệu này hay là hiệu nào cũng không được uống?”
Phó Ký Trầm cướp lời, “Bác sĩ nói rồi đừng uống thuốc tránh thai cấp tốc nữa, không có liên quan tới hiệu thuốc này. Về sau không được phép uống nữa, có hại cho sức khỏe.”
Bác sĩ dòm dòm Phó Ký Trầm lại nhìn sang Du Khuynh, một đôi trai tài gái sắc, lời nói ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng bà không nói nhiều nữa, chỉ kiến nghị họ các biện pháp tránh thai khác.
Ra khỏi văn phòng bác sĩ, Du Khuynh giơ khuỷu tay chọc Phó Ký Trầm.
Một cái, hai cái, ba cái.
Từ phòng khám trên lầu chọc tới bãi đỗ xe, trong lòng cô đang đếm chọc tổng cộng bao nhiêu cái.
Sau này cô không uống thuốc tránh thai nữa, mặc kệ cô bới móc anh thế nào anh cũng nhịn hết.
Cô muốn có con hay không tùy cô. Nhưng sức khỏe không được tùy tiện giày vò nữa.
Nếu có một ngày cô chán trải qua cuộc sống này với anh, cảm thấy tẻ nhạt muốn chia tay anh, anh cũng hy vọng rất nhiều năm về sau lúc gặp lại cô, cô vẫn khỏe mạnh.
Vẫn quyến rũ xinh đẹp như ngày nào.
Trời sụp tối, ngay giờ cao điểm tan tầm, họ về thẳng nhà không tới công ty nữa.
Phó Ký Trầm biết cô bực bội bèn lấy một bình nước hoa trong túi áo ra lắc lắc trước mặt cô.
Du Khuynh lập tức ngẩng đầu, ý cười lan tràn đầy mặt không có gì che giấu được.
Mỗi bình nước hoa nhận được trong mấy ngày nay đều xứng được gọi là kinh điển.
“Thế này ngại lắm.”
Nói xong, cô vội vàng lấy đi sợ anh cất trở vào.
Nước hoa trị được bách bệnh.
Du Khuynh chụp một tấm ảnh trước, “Phó Ký Trầm, ngày nào anh cũng tặng em nước hoa, có thể kiên trì tặng trong bao lâu?”
“Cả đời.”
Du Khuynh nghiêng mắt làm ra vẻ suy tư, “Đợi năm nay được chia tiền hoa hồng, em định mua máy bay tư nhân.”
Phó Ký Trầm: “Tặng anh à?”
“Coi như là nửa tặng.” Mặt cô đầy nghiêm túc, “Em cung cấp máy bay, bao ăn ở, như vậy thuận tiện cho anh tìm kiếm nước hoa.”
“......”
Có được nước hoa, Du Khuynh vui vẻ cả đường về.
Tới nhà, Phó Ký Trầm vào thư phòng.
Lật văn kiện ra, anh đột nhiên nhớ ra chuyện gì bèn khép lại rồi xuống lầu.
Du Khuynh làm việc trong phòng khách dưới lầu, trên bàn trà chất đầy các loại văn kiện, laptop mở tới hai chiếc.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngoảnh đầu thấy Phó Ký Trầm mặc áo khoác cầm thẻ cửa, cô hỏi: “Định ra ngoài à?”
“Ừm.” Phó Ký Trầm chẳng nói muốn đi đâu mấy giờ về, mang giày vào là đi.
Cô quá bận rộn cũng quên hỏi.
Hai mươi phút sau, cửa nhà mở ra, Phó Ký Trầm trở về.
Du Khuynh liếc một cái rồi bận tiếp, cho là anh vào xe lấy đồ.
Phó Ký Trầm vừa từ tiệm thuốc về, mua một bình thuốc tránh thai.
Anh đổ thuốc tránh thai trong bình đi giữ bình lại, anh cầm vào phòng bếp rửa thật sạch, còn khử trùng, xác định không có mùi gì nữa rồi phơi khô.
“Anh đang làm gì thế?” Du Khuynh thấy anh bận gần một tiếng đồng hồ, cảm thấy khó hiểu.
Phó Ký Trầm đổ vitamin C vào trong bình, “Chẳng phải em có thói quen ngày ngày uống thuốc sao, không uống trong lòng em chẳng yên tâm, anh đổ vitamin C vào trong cho em. Em cứ thầm lừa dối bản thân một chút đi.”
Du Khuynh chống cằm nhìn anh chăm chú hồi lâu.
- -
Liên tục hơn một tháng, ngày nào Du Khuynh cũng mang theo bình thuốc tránh thai giả này đi làm.
Mới đầu cô không yên tâm, mỗi ngày sẽ uống một viên.
Thời gian lâu dần, lần nào Phó Ký Trầm cũng dùng bao.
Cô dần dần không uống nữa.
Thỉnh thoảng nhớ ra, cảm thấy vô vị sẽ ngậm một viên.
Vị chua chua.
Giống hệt đời người.
Giữa tháng hai chào đón ngày lễ tình nhân.
sản phẩm mới của bọn họ cũng lúc được tung ra.
Chẳng tìm được sai sót gì, cũng chẳng có ý tưởng sáng tạo mới mẻ nào.
Hợp đồng với kế hoạch Văn Nghi còn một tháng nữa là hết hạn, gọi thầu tìm được công ty kế hoạch thích hợp là chuyện vô cùng cấp bách.
Phía bên kế hoạch Văn Nghi khẳng định cô không dám đổi công ty hợp tác khác. Lãnh Văn Nghi chẳng lấy làm lo lắng đối với chuyện cô gọi thầu, thậm chí còn chẳng để trong lòng.
Hôm nay lúc tan họp, Du Khuynh bỏ lại mấy chữ: Ngày một tháng ba, gọi thầu.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Xem ra hai vị đại tiểu thư sắp đối đầu nhau rồi.
Du Khuynh về tới phòng làm việc, nhìn máy tính thất thần thoáng chốc.
Cô không biết có nên nói với Du Cảnh Hâm một tiếng hay không, nhưng Lãnh Văn Nghi lại là cái dằm trong tim Du Cảnh Hâm, hôm nay là lễ tình nhân nữa, hay là thôi đi.
Không gây thêm phiền muộn cho chị ấy nữa.
Du Khuynh gọi điện cho Du Cảnh Trạch, “Lễ tình nhân vui vẻ nha.”
“Em gọi tới là đòi quà anh à?”
“......”
Du Cảnh Trạch nhìn đồng hồ đeo tay, “Có gì nói mau, anh đang họp.” Nhìn thấy số của cô, anh ấy mới ra ngoài nghe máy.
“Thế mà anh còn nghe máy?”
“Sợ em có chuyện gấp.”
Du Khuynh quay về chuyện chính, đi thẳng vào vấn đề: “Em chuẩn bị đổi công ty kế hoạch của Lãnh Văn Nghi. Muốn nghe ý kiến của anh.”
Du Cảnh Trạch nhân lúc rảnh rỗi này châm một điếu thuốc.
Trong điện thoại chẳng có âm thanh.
Anh ấy đang suy nghĩ.
Du Khuynh không làm phiền anh ấy, cứ duy trì sự im lặng.
Cô biết chuyện này liên quan tới nhiều người đồng thời đã suy nghĩ kỹ càng rồi, có điều cô vẫn muốn nghe ý kiến của Cá Tinh.
Du Cảnh Trạch khảy tàn thuốc, “Nếu em đã quyết định đổi, thứ nhất là em nắm chắc được giá thành, thứ hai Lãnh Văn Nghi khiến em chịu uất ức rồi. Đã như vậy, chẳng lý gì không đổi.”
Du Khuynh không ngờ Du Cảnh Trạch quyết đoán như vậy, “Cám ơn anh hai, anh bận tiếp đi.”
Cúp điện thoại, cô nằm sấp lên bàn nghỉ chốc lát.
Suy nghĩ vùn vụt bay qua đầu như ngựa hoang mất dây cương.
Cô nghĩ tới chị gái, nghĩ tới Quý Thanh Viễn và cả Lãnh Văn Nghi.
‘Cốc cốc’, tiếng gõ cửa vang lên.
Du Khuynh không nghe thấy.
Gõ hơn mười tiếng, cô nhíu mày ngồi dậy, cô vậy mà ngủ mất nữa rồi.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, cô vội vàng lấy gương trang điểm chỉnh đầu tóc gọn gàng. “Mời vào.”
Tần Mặc Lãnh đẩy cửa đi vào nhìn chằm chằm cô một cái, “Lại ngủ nữa rồi?” Anh ta đóng cửa lại, “Gần đây sao em thèm ngủ thế?”
Du Khuynh ép suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu xuống, cô vươn vai, “Người năm giờ sáng thức dậy, còn không cho ngủ một chút à?”
“Em đâu phải lần đầu tiên năm giờ dậy.”
“Chẳng phải tại mùa xuân tới rồi nên buồn ngủ hay sao.”
Du Khuynh dời đề tài, “Tìm tôi có chuyện gì?”
Cuộc họp trước đó Tần Mặc Lãnh không có tham gia, hôm nay anh ta có hẹn bàn chuyện với người ta, vừa về thì nghe nói cô kiên quyết muốn đổi công ty kế hoạch.
Mặc kệ trước kia Lãnh Văn Nghi có thái độ gì, chí ít cô ta cũng khiến đoàn đội tăng ca ngày đêm làm ra phương án kế hoạch, đối phương đã biểu hiện tốt rồi cũng nên nghĩ tới mạng lưới quan hệ, “Chúng ta cũng nên cho cô ta một bậc thang chứ phải không?”
Tần Mặc Lãnh bày tỏ thái độ tiếp, “Có điều tôi tôn trọng em, nếu em kiên quyết gọi thầu thì cứ gọi thầu.”
Du Khuynh hỏi, “Anh là chê hai trăm triệu đó bỏng tay nên anh không muốn? Hay là anh muốn tiêu một tỷ, mời tổ tông về dỗ?”
Cô vặn nắp bình thuốc đổ ra hai viên vitamin C bỏ vào miệng.
“Thức đêm làm tốt phương án kế hoạch là việc nằm trong bổn phận của bọn họ, tôi không cần mang ơn.”
Nghĩ tới chuyện trước đó, đến giờ cơn giận của cô vẫn chưa tan.
“Tôi yêu cầu màu sắc của poster tuyên truyền là xanh táo, Lãnh Văn Nghi kia không vui muốn ra oai phủ đầu tôi. Tôi ngu ngốc nghĩ không thoáng cỡ nào mà đi cho cô ta bậc thang xuống?”
Chuyện giữa phụ nữ với nhau, Tần Mặc Lãnh chẳng nhiều lời, anh duỗi tay ra, “Hôm trước em ăn của tôi hai viên, chưa quên chứ?”
Du Khuynh: “......”
Hết đường phản bác.
Cô cho anh ta hai viên.
Tần Mặc Lãnh ăn vào, “Em với Lãnh Văn Nghi, chẳng ai nhường nhịn ai, nếu cô ta biết em cố chấp đổi công ty của cô ta, công khai gọi thầu, chưa biết còn muốn nháo lớn tới mức nào.”
Du Khuynh đậy kín nắp bình đặt bình thuốc sang một bên, cô mở máy tính, “Anh lui xuống đi, tôi bận tiếp đây.”
Tần Mặc Lãnh vô ý liếc thấy chữ trên thân bình, xoạch một cái, sắc mặt chợt biến, “Du Khuynh, em vừa cho tôi ăn cái gì! Em vậy mà cho tôi ăn thuốc tránh thai!”
Anh ta nắm cổ mình.
Đã muộn rồi, thuốc được nuốt xuống từ lâu rồi.
Du Khuynh: “......”
Cười ha ha ra tiếng.
Tần Mặc Lãnh chẳng cho là Du Khuynh cố ý mà chỉ cho là cô lấy nhầm thuốc thôi, nhầm thuốc tránh thai thành vitamin C, anh lấy điện thoại ra, “Tôi nhất định tới bệnh viện rửa ruột. Đợi lát nữa trở về tôi tìm em tính sổ!”
Du Khuynh thấy vậy bèn nói rõ thực hư với anh ta.
Trước giờ Tần Mặc Lãnh chưa từng thất lễ như vậy, lạnh mặt liếc cô một cái rồi về văn phòng của mình.
Uống hết hai ly nước lớn mà vẫn thấp thỏm bất an.
Anh ta mở điện thoại bắt đầu tìm kiếm: [Đàn ông uống nhầm thuốc tránh thai, có để lại hậu quả gì không?]