Tình Yêu Dành Cho Anh

Chương 27

Edit: Baby Blue
Beta: Cú
Tới phòng bao đặt sẵn, Du Khuynh đảo mắt đánh giá cách bày trí trong phòng, là phong cách Du Cảnh Hâm thích.
Phó Ký Trầm cho nhân viên phục vụ đi ra hết, lúc ăn cơm anh không thích có nhiều người đứng bên cạnh.


Cửa phòng bao đóng lại, Phó Ký Trầm xoay người ngắm phong cảnh ngoài sân thông qua cửa sổ. Trong lành yên tĩnh. Đó là nguyên nhân anh thích tới đây ăn cơm.
“Quý Thanh Viễn là em rể của Du Cảnh Trạch.”


Tầm mắt Du Khuynh vẫn còn đặt trên cách bày trí thống nhất của các dụng cụ trong phòng, giả vờ buông tiếng cảm khái: “Chẳng trách, thì ra đều là người có tiền. Em gái của Du Cảnh Trạch thật là hạnh phúc. Em cũng cùng họ Du với chị ấy, cùng họ nhưng khác mệnh nha.”


Phó Ký Trầm nở nụ cười đầy thâm ý: “Mệnh em cũng không tệ mà. Em thấy ai có phúc khí như em ngày nào cũng được anh ăn cơm cùng?”
“……”
Du Khuynh chỉ coi như anh đang an ủi cô thôi.


Nhân vụ phục vụ đưa lên đĩa trái cây khai vị trước, đây là thói quen ăn uống của Du Khuynh, trước khi ăn cơm ăn chút trái cây, lót dạ giảm cân.
Chủ đề của đĩa trái cây là “căn nhà trong tuyết”, rất thích hợp với tiết trời hôm nay.


Là dùng các loại trái cây đẹp mắt xếp lại thành một ngôi nhà nhỏ sặc sỡ yên tĩnh ngồi trong đĩa thủy tinh, nóc nhà tuyết được trang trí bằng dâu tây trắng. Trên mặt đất và hàng rào trước nhà phủ đầy tuyết, hoa tuyết là dùng bột socola trắng làm thành. Trên lớp tuyết dày có một hàng dấu chân của chú nai nhỏ.


Du Khuynh nghiên cứu nửa ngày vẫn chưa xác định nên xuống tay chỗ nào trước.
Phó Ký Trầm không ngờ tới chỉ một đĩa trái cây mà thôi cũng khiến cô nghiêm túc nghĩ ngợi như đang viết văn bản ý kiến pháp luật vậy. Một phút trước cô hãy còn cẩn thận dè dặt sợ làm lộ thân phận bản thân.


Giây tiếp theo cô đã chìm vào trong thế giới ăn uống không cách nào khống chế được.
“Du Khuynh.”
“Hửm?”
Lúc Phó Ký Trầm nhìn cô lần nữa thì cô đã bóc cửa sổ của căn nhà nhỏ xuống ăn rồi.
Anh: “……”
Cửa sổ là dùng lát chanh làm thành.


“Anh muốn nói gì?” Du Khuynh ăn xong “cửa sổ”, nhổm người dậy nhắm ngay ống khói của ngôi nhà, “răng rắc” một tiếng, ống khói bị cắn mất chỉ còn một nửa.


Cô lại cắn thêm một đoạn “hàng rào” nhỏ, ăn hai loại trái cây cùng một lúc. Phó Ký Trầm bị cách ăn vô tâm vô phế này của cô làm tức tới nhất thời quên mất lời muốn nói.
“Sao anh không nói gì nữa vậy?” Du Khuynh nhìn anh.
Phó Ký Trầm: “Hình như anh nhớ cá cũng có tim mà.”


Du Khuynh gật đầu: “Đúng vậy. Có điều tim của cá nhỏ lắm.”
Cô phổ cập kiến thức cho anh: “Cá chỉ có một ngăn tim một tâm thất, chỉ đủ cho bản thân ở. Trừ cá Mặt Trăng ra, cá còn là sinh vật biến nhiệt và là động vật máu lạnh, ở đâu có nhiệt độ thoải mái thì nó tới đó.”


Nói xong, cô dỡ một cánh cửa xuống bỏ vào miệng.
“Muốn biết gì nữa không?”
Phó Ký Trầm: “…… Hết rồi.”
Điện thoại anh rung lên.
Có tin nhắn tới: [Cậu với Du Khuynh tới quán cơm rồi?]
Anh trả lời: [Ừ, cô ấy đang ăn trái cây.]
[Chúng tôi cũng tới rồi. Giữ liên lạc bất cứ lúc nào.]


Trong phòng bao cách vách.
Du Thiệu Hồng cảm thấy bữa cơm hôm nay có chút không khí của bữa tiệc “Hồng Môn Yến”. Lúc chiều ông nhận được điện thoại của con gái Du Cảnh Hâm nói tối muốn ăn bữa cơm với ông.
Chính là ngay quán cơm tư nhân của Quý Thanh Viễn.


Ông cũng đã mấy ngày không gặp con gái lớn rồi bèn bỏ xã giao buổi tối, xong việc thì đi thẳng tới đây.
Tới phòng bao vừa nhìn vào, không ngờ tới cả Du Cảnh Trạch và Quý Thanh Viễn cũng ở đây.
“Hôm nay mấy đứa đều rảnh hết à?”


Du Cảnh Trạch thoát khỏi khung chat đặt điện thoại lên bàn: “Bận. Cảnh Hâm nói muốn cả nhà cùng ăn bữa cơm nên qua đây.”
Anh ấy nhìn sang Du Cảnh Hâm: “Có chuyện gì à?”
Du Thiệu Hồng cũng nhìn sang con gái: “Xảy ra chuyện gì?”


Chỉ có Quý Thanh Viễn là thong thả uống một ly nước lọc. Đêm nay, anh ta với Du Cảnh Trạch và Du Cảnh Hâm đều là diễn viên chuyên nghiệp. Chỉ có ba vợ là bị lừa vào tròng.


Vẻ mặt Du Cảnh Hâm bình tĩnh: “Thời gian này mọi tinh thần sức lực của con đều đặt hết lên con cái nên chẳng có thời gian thăm ba, hai ngày trước lại nghe nói chuyện của Du Khuynh, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.
Nhắc tới Du Khuynh, lục phủ ngũ tạng của Du Thiệu Hồng đều phát đau.


Nói Tần Mặc Lãnh là tiểu tam, còn muốn gán ô danh cho người ta. Lại muốn phổ cập kiến thức di truyền học, khoa học đời sống gì đó cho ông.
Ông khoát tay: “Đừng nhắc nó nữa, đừng nhắc nó nữa. Nhắc tới nó ba lại tổn thọ thêm mấy năm!”


“Ba, nếu ba không quản em ấy thì chẳng ai quản nữa đâu.” Du Cảnh Hâm rót một ly rượu vang cho ba.
Du Thiệu Hồng đặt ly rượu trước mặt Du Cảnh Trạch: “Con uống đi.”


Ông quay sang nói với con gái: “Con uống ít thôi, ly của ba đưa cho anh con. Bình thường các con luôn miệng dặn dò bảo ba ít uống rượu bia, nhưng lúc xã giao không uống cũng không được, thân bất do kỷ mà. Tối nay ăn bữa cơm với mấy đứa, ba không uống rượu đâu.”


Du Cảnh Trạch và Du Cảnh Hâm không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Nếu không uống thì trận kịch sau đó chẳng phải không diễn được rồi sao. Tốt nhất là uống ngà ngà say mới không đến mức lúng túng chứ.


Du Cảnh Hâm cũng ngại ép ba uống rượu, cô ấy rót cho bản thân một ly rồi định cất bình rượu lên, đúng lúc này có một chiếc ly đế cao đưa tới trước mặt cô.
Cô ấy hơi nghiêng mắt, Quý Thanh Viễn đang nhìn cô.
Ba đang có mặt ở đây, cô ấy đành miễn cưỡng rót một ly cho Quý Thanh Viễn.


Du Cảnh Hâm xoay người lại tiếp tục trò chuyện với ba mình, nói tới chuyện liên quan với Du Khuynh: “Ba, tính cách này của Du Khuynh cũng đâu phải là lỗi của con bé, ba đừng trách em ấy.”
“Sao không phải là lỗi của con bé chứ? Chẳng lẽ là lỗi của ba?”


“Đúng là vậy. Chẳng phải người xưa có câu, nuôi con mà không dạy là lỗi của cha hay sao.”
Du Thiệu Hồng nghe xong không vui, “Ba không giáo dục con bé khi nào?”


“Lúc em ấy còn nhỏ ba bận một thời gian dài mới có thời gian tới Thượng Hải thăm em ấy, có lúc em ấy còn không nhận ra ba nữa là, ở chung một hai ngày mới khiến em ấy thân thuộc thì ba lại về Bắc Kinh bận tiếp rồi. Đấy là ba tự nói mà.”


Du Cảnh Hâm cách một lúc cụng ly với ba, cô ấy nhấp một ngụm rượu vang. Du Thiệu Hồng muốn nói lại thôi, mấy lời này của con gái lớn từ nào cũng đâm vào lòng. Du Cảnh Trạch thuận thế đưa ly rượu vang cho ba.
Du Thiệu Hồng cầm ly đế cao lên, hơi ngửa đầu uống cạn sạch.


Du Cảnh Hâm lại rót một ly cho ba: “Con biết, ba bận việc bận kiếm tiền, bận nuôi ba anh em bọn con, không dễ dàng gì. Ly này con kính ba.”
Cô ấy lại cụng ly với ba.
Du Thiệu Hồng lại uống thêm một ly.
Trong lòng sầu muộn.
Nói tới trách nhiệm làm cha, ông khá là có lỗi với Du Khuynh.


Ông xoay cái ly rỗng trong tay, thở dài, “Ba biết các con đều oán ba.”
“Sao có thể.” Du Cảnh Hâm gắp thức ăn cho ba: “Ngoài miệng oán giận đôi câu là điều khó tránh khỏi. Nhưng trong lòng đều ghi nhớ điểm tốt của ba.”
Buông đũa xuống, cô ấy lại rót thêm một ly rượu vang cho ba.


Du Thiệu Hồng cười khổ: “Con nhóc thối Du Khuynh đó à, trong lòng con bé chẳng có ai cả. Ba coi như nhìn thấu rồi, đối xử với nó tốt cỡ nào cũng vô dụng.”


Ông kể khổ với con gái lớn, “Hôm đó ba gọi điện thoại cho nó, ba muốn gặp nó một chút hỏi nó ở đâu, nó nói nó ở trên trái đất, con nói tức hay không chứ!”
Nghĩ lại trong lòng vẫn thấy khó chịu. Cạn xuống nửa ly rượu.


“Em ấy có thể đấu võ mồm với ba đủ chứng tỏ không giận ba thật, nếu muốn giận ba thì trực tiếp kéo ba vào danh sách đen rồi, mắt không thấy tâm không phiền.”
Du Cảnh Hâm cầm chiếc khăn lông bên cạnh bao lấy bình rượu vang định đổ đầy ly cho ba nữa.
“Khụ khụ.” Du Cảnh Trạch ho khan hai tiếng.


Anh ấy đang nhắc nhở em gái đừng rót nữa, chốc lát ba uống gục xuống rồi thì phần kịch còn lại sao mà diễn tiếp đây?
Du Cảnh Hâm mải lo nói chuyện với ba nên không thu được tín hiệu của Du Cảnh Trạch.


Quý Thanh Viễn giơ tay ngăn động tác rót rượu của cô ấy: “Nhiêu đây đủ rồi, rượu này mạnh tác dụng chậm, uống nhiều hại dạ dày.”
Mấy ngón tay của cô ấy bị Lý Thanh Viễn đè dưới lòng bàn tay.


Du Cảnh Hâm điềm tĩnh rút tay ra, cả mu bàn tay cọ lên khăn giấy ướt, tiếp tục gắp thức ăn cho ba: “Món ăn này là đầu bếp mới nghiên cứu ra, ba thử xem.”
Khóe mắt Quý Thanh Viễn liếc bàn tay đó của cô ấy, ngón tay thon dài, mười ngón như hẹ, có điều động tác lau tay vừa rồi thật sự quá chướng mắt.


Một loạt động tác nhỏ qua lại này đều rơi vào đáy mắt Du Cảnh Trạch.
Kết hôn bốn năm, sống được cuộc sống như hai người cũng là một loại bản lĩnh.
Có thời gian anh ấy cho rằng, Cảnh Hâm sớm muộn cũng sẽ ly hôn với Quý Thanh Viễn, ai ngờ năm nay sinh con luôn rồi.


Du Cảnh Trạch rót ly nước lọc: “Ba, ly này con kính ba, mấy năm nay ba cực khổ rồi.”
Du Thiệu Hồng nhíu mày, bỗng bật cười, “Không phải…… hôm nay mấy đứa bị sao vậy?”


“Chỉ là cảm thấy ba vừa làm cha vừa làm mẹ, thật không dễ dàng. Tuổi tác lớn rồi còn suốt ngày nhọc lòng vì chúng con.” Du Cảnh Hâm tiếp lời.
Du Thiệu Hồng cạn ly với con trai, số rượu trong ly xuống hết bụng.


Ông bóp mi tâm: “Nếu Du Khuynh hiểu chuyện bằng một nửa tụi con thì tốt rồi. Con bé ấy à, chỗ nào có ong vò vẽ là nó chui vào chỗ đó, còn nhất quyết chọc tổ ong vò vẽ đó xuống.”
Nói tới tổ ong vò vẽ thì không thể không nói tới nhà họ Phó.


“Mấy đứa còn chưa biết, ông cụ nhà họ Phó nổi điên rồi.”
Du Thiệu Hồng nhổm lên lấy bình rượu qua, rót cho mình nửa ly. “Ba cũng hiểu ông cụ ấy, suy cho cùng có trưởng bối nào chấp nhận được con cái nhà mình bị con nhà người ta chơi đùa trong lòng bàn tay chứ.”


Du Cảnh Trạch thu bình rượu lại, gọi nhân viên phục vụ tới lấy đi.
Du Thiệu Hồng tuy luôn oán thán con gái út nhưng vẫn muốn gặp mặt cô.


Ông mượn cơ hội này ra hiệu cho Du Cảnh Trạch: “Giờ con gọi điện thoại cho Du Khuynh bảo con bé qua đây một chuyến, nhân lúc các con đều có mặt ở đây xem xem chuyện này nên xử lý thế nào.”


Du Cảnh Trạch biết Du Khuynh ở ngay sát vách nên anh không gọi. “Đợi mai hãy tìm con bé, giờ em ấy chạy tới đây thì thức ăn cũng nguội rồi.”
“Thức ăn nguội hâm nóng lại chẳng phải được rồi sao?”
“……”


Du Thiệu Hồng lấy điện thoại của mình ra, “Ba biết mấy đứa bao che con bé, con không gọi thì thôi đi tự ba gọi cũng được.”
“Để con gọi.” Du Cảnh Trạch ấn gọi số, liếc nhìn Lý Thanh Viễn một cái.


Cách âm giữa tường với tường của phòng bao chẳng tốt như vậy. Du Khuynh nhìn thấy điện thoại của anh, phản ứng đầu tiền nhất định là ra ngoài hành lang nghe máy.
Vậy thì tiếng điện thoại đó nói không chừng sẽ bị ba nghe thấy.


Quý Thanh Viễn hiểu ý lập tức đứng dậy, “Con tới nhà bếp, dặn họ làm thêm vài món cho Du Khuynh.”
Anh ấy đi ra đóng cửa lại. Không đi xa mà đứng ngay trên hành lang.


Điện thoại Du Khuynh rung lên, cô vô thức ấn tắt. Vừa định gửi tin nhắn cho Du Cảnh Trạch thì bên đó lại gọi tới. Xem ra có tình huống đột ngột phát sinh, nếu không Cá Tinh chẳng bao giờ gấp gáp gọi hai lần liên tục như vậy.


Phó Ký Trầm đang càn quét đĩa trái cây đó của cô, nó chỉ còn lại nửa bên tường, nửa bên hàng rào, anh ăn thong thả, tầm mắt trêu đùa luôn đặt lên người cô.


Du Khuynh thản nhiên nói: “Điện thoại trong nhà, nhất định là lại muốn phân tích không kết hôn hay kết hôn với em, em ra ngoài nghe máy. Sợ cãi nhau sẽ ảnh hưởng tới khẩu vị của anh.”


Cô bước nhanh ra ngoài. Mở cửa ra, chân trước mới bước ra lại cứng nhắc rụt trở về, nhanh chóng đóng cửa lại. Nước lạnh hôm nay lạnh hở cả răng. Anh rể cô đang đứng trên hành lang, hình như đang gọi điện thoại. Còn may, anh ấy xoay qua bên kia không nhìn thấy cô.
Phó Ký Trầm nhịn cười: “Sao lại trở về rồi.”


Một tay Du Khuynh ôm cánh tay: “Bên ngoài lạnh.”
Cô dựa bên cửa nghe được thoại.
“Đang ở đâu?” Du Cảnh Trạch hỏi.
“Ồ, đang ở bên ngoài ăn cơm với cấp trên.”
“Vậy em bận trước đi, kết thúc thì gọi cho anh.”
Du Khuynh thở phào, tưởng là trong nhà xảy ra chuyện lớn gì rồi.


Phó Ký Trầm nhìn cô: “Anh với em lúc này không phải là cấp trên cấp dưới.”
Du Khuynh đi qua ngồi xuống: “Ừm. Là Phó tổng của một mình em.”
“Trong nhà xảy ra chuyện gì à?”
“Không có gì. Mấy chuyện linh tinh ấy mà.” Cô dời đề tài, “Phó tổng, em bán cho anh một thứ.”


Phó Ký Trầm trêu chọc: “Bán mỏ cho anh à?”
“Bán sỉ làn thu thủy cho anh.” Cô tặng anh mấy cái liếc mắt điệu đà, sau đó ôm cổ anh, “Anh thu sóng mắt của em rồi có phải cũng nên đáp lễ lại không?”
“Chuẩn bị tặng em cái gì? Hửm?”
Lúc cô làm nũng chẳng ai chống cự nổi.


Phó Ký Trầm cúi đầu cho cô một nụ hôn sâu.
Điệp khúc nhỏ của vụ việc cấp trên không phải là cấp trên vừa rồi được cô thành công làm gián đoạn cho qua.
Bữa cơm này ăn trong không khí khá thoải mái, Phó Ký Trầm chẳng nhắc thêm bất kỳ vấn đề gì liên quan tới nhà cô nữa.


Phòng bao của bọn họ lên thức ăn chậm, ăn được nửa tiếng đồng hồ thì điện thoại Phó Ký Trầm rung lên, anh liếc Du Khuynh một cái rồi mới bắt máy, “Ừm, xem qua rồi, có mấy chỗ cần sửa lại tôi đã đánh dấu rồi. Đợi một lát.”


Anh đưa chìa khóa xe bên tay cho Du Khuynh, nhỏ giọng nói với cô: “Em giúp anh đi lấy laptop trong xe tới, anh gửi tài liệu.”
Du Khuynh chẳng hề nghi ngờ, cầm lấy chìa khóa đứng dậy đi ngay.


Có điều khi tới cửa cô vẫn khá là cẩn thận, hé một nửa cánh cửa thò đầu ra trước, nhìn xem trên hành lang có người quen của cô không.
Kết quả bốn mắt nhìn nhau với người đứng cách đó hai mét. Cô hóa đá ngay tại chỗ. Giây phút đó, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.


Khát vọng sống còn của cô khiến cô muốn đóng cửa lại giống như phản ứng có điều kiện, trốn trước nói sau. Ba không thể nào đá cửa đi vào, còn có Cá Tinh ở đây, anh nhất định sẽ hòa giải giúp cô.


Nhưng đúng lúc này, waiter và nhân viên phục vụ đẩy cửa rộng ra, trên xe thức ăn là các món ăn nóng hổi.
Cô hết đường đóng cửa.


Ba một khi uống rượu là sẽ nói nhiều. Mỗi lần ba cô điên cuồng oanh tạc không ngừng nghỉ là biết ngay ông uống rượu rồi. Hôm nay nhìn trận thế này, chắc là uống không ít.
“Du Khuynh!”
“Hôm nay cuối cùng ba cũng tóm được con rồi!”


“Con thật sự không định nhận người ba này nữa phải không? Hả? Con nói xem mấy tháng con không về nhà rồi? Nhà chúng ta cách nhà Phó Ký Trầm không xa nhỉ? Dù đi bộ cũng không tốn của con bao nhiêu thời gian mà.”


“Bình thường con sợ Phó Ký Trầm phát hiện con là con gái của ba, con nói con không dám về ba còn tha thứ được, ba người lớn không chấp nhất trẻ con. Nhưng lúc cậu ta đi công tác vắng nhà, con cũng có thể về thăm nhà mà nhỉ!”


“Cho dù con không về nhà, tốt xấu gì con cũng phải gọi một cuộc điện thoại cho ba.”
“Phí thuê bao tháng bây giờ cũng đâu tốn của con bao nhiêu tiền.”
“Con nói sao ba lại nuôi cái thứ như con chứ…… Sớm muộn gì ba cũng bị con làm tức chết!”
Du Thiệu Hồng một tay chống eo, một tay đỡ ngực.


Du Khuynh híp mắt. Giống như đất đá nổ ầm trôi xuống. Giáp ngựa của cô bị gió lớn thổi bay mất rồi.
Mà trong phòng bao, Phó Ký Trầm đang ngồi thưởng thức món ngon tuyệt mỹ, nhàn nhã xem một trận kịch hay.


“Vừa rồi con thì thà thì thụt làm cái gì đấy! Là biết ba đang ăn cơm ở chỗ anh rể con nên cố ý trốn ba phải không?” Du Thiệu Hồng càng nghĩ càng tức, đi lên định kéo cô về nhà.


Mới bước được hai bước thì bị Du Cảnh Trạch kéo trở lại: “Ba, ba đừng kích động, không được đánh người.”
“Ba… ba… ba muốn đánh người lúc nào hả? A! Du Cảnh Trạch, con buông tay cho ba.” Du Thiệu Hồng muốn vùng khỏi Du Cảnh Trạch nhưng vùng không ra, bị Du Cảnh Trạch kìm kẹp nhúc nhích không được.


Giữa ba và con gái cách nhau hơn một mét.
Du Thiệu Hồng không biết trong phòng bao còn có Phó Ký Trầm đang ngồi, Du Cảnh Trạch kéo ông chính là đề phòng ông nhìn thấy.


Du Cảnh Hâm cảm thấy kha khá rồi, lựa thời kết thúc cuộc cởi áo giáp hỗn loạn này: “Ba, ba uống say nhận nhầm người rồi, cô ấy không phải Du Khuynh, chỉ là trông hơi giống thôi.”
Cô đi qua đỡ lấy cánh tay kia của ba. “Đi thôi đi thôi, đừng ảnh hưởng người ta.”


Du Thiệu Hồng ngẩn người: “Sao ba có thể nhận nhầm con gái mình được chứ! Con bé chính là Du Khuynh! Ba không có say!”
Du Cảnh Hâm lại kiên trì: “Ba say thật rồi. Ba xem ba bắt đầu nói lung tung rồi.”
“……”
Du Khuynh: “……”
Cô biết xảy ra chuyện gì rồi.


Hôm nay là Phó Ký Trầm đích thân cởi giáp ngựa của cô xuống. Anh mua chuộc Du Cảnh Trạch, Du Cảnh Hâm, nói không chừng còn có Quý Thanh Viễn. Vì nghĩ tới mặt mũi của cô, anh lựa chọn cách cởi giáp ngựa chỉ có mặt người nhà của cô ở hiện trường.


Du Cảnh Hâm kéo ba mình: “Đi thôi, muộn rồi, có thể chốc nữa tuyết sẽ rơi.”
Du Thiệu Hồng cực kỳ buồn bực, nhìn sang Quý Thanh Viễn: “Hai đứa nó đứng về phe em gái hai đứa nó một hai nói ba say rồi, Thanh Viễn, con nói với chúng nó xem rốt cuộc ba có say hay không?”


Quý Thanh Viễn ngập ngừng: “Tóm lại là không tỉnh táo.”
Du Thiệu Hồng: “……”