Tình Yêu Dành Cho Anh

Chương 104: Hoàn chính văn

Lúc Du Khuynh biết dòng bạn bè này của Phó Ký Trầm là chuyện của hai tiếng đồng hồ sau, cô nói rõ sự việc với Vu Phi xong thảo luận phải xuống tay từ đâu để tìm chứng cứ, lúc này mới có thời gian nhìn điện thoại.
Trong nhóm truy tinh của ba người, tin nhắn đạt 92 tin.
Còn có một dòng @ cô.


Cô tưởng là chị gái và Trâu Nhạc Tiêu quan tâm tâm trạng hiện tại của cô thế nào, kết quả mở ra là hình chụp vòng bạn bè của Phó Ký Trầm.
Xem xong cô làm động tác hít sâu một hơi.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Không biết do cá con lớn tháng rồi khiến cô có cảm giác thiếu dưỡng khí.


Cô xem tấm hình chụp màn hình đó hai lần rồi lưu lại vào album.


Trâu Nhạc Tiêu: [Hôm nay bị anh hai làm cảm động khóc luôn. Tuy tôi không có liên quan gì trong này nhưng tôi cũng rất hy vọng sau này có thể gặp được người đàn ông như vậy: [Sẽ có thôi. Cái khác Du Khuynh không có chứ anh trai thì có rất nhiều, đủ loại anh trai, năm ngón tay đếm không hết. Em vẫn còn rất nhiều cơ hội làm chị dâu em ấy:)].


Trâu Nhạc Tiêu bị chọc cười: [Hy vọng sẽ có ngày đó.]
Lúc cô kết hôn còn muốn gửi thiệp mời cho Du Cảnh Trạch…….


Hai người nói đùa một hồi, Trâu Nhạc Tiêu @Du Khuynh: [Chuyện này cô định xảy quyết thế nào? Cảm giác chẳng đơn giản như vậy đâu. Kẻ đầu sỏ là ai, trong lòng cô có nghi ngờ ai chưa?]


Du Khuynh: [Trước mắt khóa chặt một người. Tạm thời chưa có suy nghĩ khác. Đã giao cho sư phụ cô đại diện thụ lý vụ này rồi.]
Trâu Nhạc Tiêu: [Cô định đi trình tự pháp luật?]
Du Khuynh: [Ừm, liên quan khá nhiều.]


Trâu Nhạc Tiêu nói suy nghĩ trong lòng, [Tôi đoán mò nha, có khi nào là Châu Tư Nguyên không? Đây cũng có thể là một định hướng.]
Du Khuynh: [Rất có khả năng là cô ta. Nếu không phải thì vạch kế hoạch dài lâu hơn. Tóm lại phải giải quyết triệt để trước đêm nhạc hội.]


Thời gian cô còn không nhiều lắm.
Cái giới nhỏ bé đó của Châu Tư Nguyên, Trâu Nhạc Tiêu là người quen thuộc nhất. Cô ấy đấu từ trong tối tới ngoài sáng với Châu Tư Nguyên, cười nhạo chế giễu lâu như vậy tính ra có đất dụng võ rồi.


Cô nàng chủ động xin đi giết giặc: [Lát nữa để tôi đi tìm sư phụ tăng ca, tôi biết phải tìm điểm đột phá từ đâu.]
Cửa thư phòng được gõ vang, “Anh vào được không?”
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ngoài cửa, giọng Phó Ký Trầm vọng vào.


Du Khuynh không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh còn có bí mật gì giấu em không?”
Cửa được đẩy ra, Phó Ký Trầm bưng nước ép trái cây vào cho cô, “Xử lý xong rồi à?”


Du Khuynh chẳng có tâm trạng uống nước ép, cô ôm anh, “Cám ơn ông xã.” Bỗng cô hớn hở, “Cá con cử động rồi này, con đá em!”
Phó Ký Trầm ngồi xổm xuống, vén vạt váy cô lên, trên da bụng bỗng phồng lên giống như một nắm đấm nhỏ, anh vội vàng ghé tới hôn một cái.


Du Khuynh cũng cụp mắt nhìn, “Cá con nhất định biết hôm nay ba bé bảo vệ mẹ cool ngầu cỡ nào.”
Chỗ mỗi lần phồng lên không giống nhau, Phó Ký Trầm đuổi theo nắm đấm nhỏ hoặc là bàn chân nhỏ của cá con, hôn rất lâu, cho tới khi cá con mệt rồi mới yên tĩnh lại.


Du Khuynh bưng mặt Phó Ký Trầm, nửa đứng dậy hôn mạnh anh một cái. Anh cho cô nhiều tình yêu như vậy, cô cảm nhận được hết rồi.
- -
Chuyện tin đồn, theo lời giải thích của Phó Ký Trầm dần dần lắng xuống.
Thỉnh thoảng sẽ trở thành đề tài tám chuyện cho một vài người.


Vào một buổi chiều của ba tuần sau đó, Du Khuynh vừa họp xong về tới phòng làm việc thì nhận được điện thoại của Châu Tư Nguyên. Ngoài dự liệu nhưng hợp tình hợp lý.
Châu Tư Nguyên đi thẳng vào vấn đề, “Âm thầm hòa giải đi, cô có điều kiện gì?”


Du Khuynh: “Cô biết điều kiện của tôi là gì.”
Châu Tư Nguyên ôm ngực, ra sức bấm cánh tay.
Cô ả biết điều kiện của Du Khuynh chính là để cô ả công khai xin lỗi trong vòng bạn bè, còn như phí đền bù thiệt hại, Du Khuynh căn bản chẳng để vào mắt.


“Tôi lập thư đảm bảo cho cô, sau này không để xảy ra những chuyện tương tự như vậy nữa.” Cô ả cắn môi, “Đêm nhạc hội Lạc Mông cũng không có chuyện ngoài ý muốn nữa. Phí đền bù tổn thất, cô muốn ra bao nhiêu cũng được.”
Du Khuynh: “Ngại quá, thế thì tôi từ chối hòa giải.”


Trong điện thoại chìm vào im lặng.
Châu Tư Nguyên chẳng để ý mấy chữ xin lỗi, nhưng một khi cô ả xin lỗi sau này còn chưa biết Lãnh Văn Nghi giẫm cô ả thế nào đâu, cô ả hoàn toàn biến thành trò cười của Lãnh Văn Nghi.
Du Khuynh nắm trúng chỗ đau này của cô ả, đánh vào điểm yếu của cô ả.


Cô ả híp mắt, chẳng màng tới mặt mũi nữa, mềm mỏng thương lượng với Du Khuynh: “Nể mặt Du Cảnh Trạch…….”
Du Khuynh ngắt lời: “Chính vì nể mặt anh ấy nên tôi mới đồng ý âm thầm hòa giải. Nếu cô làm không được thì chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa.”


Châu Tư Nguyên chẳng còn lựa chọn nào khác, kế hoạch của cô ả chặt chẽ như vậy mà vẫn bị tìm ra chỗ hở, cô ả trăm tính ngàn tính thế mà sơ sót Trâu Nhạc Tiêu.


Cô ả vốn định đợi tin này đồn khắp trong giới thì Du Khuynh chẳng tra ra gì nữa, tới mấy ngày trước đêm nhạc hội Lạc Mông sẽ lấy giọng điệu của người trong giới phát tán ra ngoài.


Nếu đụng tới giới hạn của Du Khuynh thật, tới lúc đó cổ phần Tư Nguyên cũng tan tành. Giờ Du Cảnh Trạch đã tỏ thái độ rõ ràng, chuyện công việc anh ấy không nhúng tay vào nữa.
Sau này cổ phần Tư Nguyên phải dựa vào bản thân bọn họ, chẳng có cơ hội phất lên nữa.


Giờ cuối cùng cô ả cũng đã trải nghiệm được tâm trạng bị bức tới vô lực của Lãnh Văn Nghi lúc đó, chỉ cần công ty không bị phá sản, mặt mũi gì đó không quan trọng nữa.


“Du Khuynh, con người cô rốt cuộc bị làm sao vậy? Chướng mắt tôi qua lại thân thiết với Du Cảnh Trạch, nghĩ cách ngăn cản tôi, ly gián chúng tôi. Được thôi, giờ cô đạt được mục đích rồi, cũng coi chừng gặp báo ứng đấy.”


Du Khuynh: “Có lẽ cô không biết, trước khi thu mua SZ tôi hầu như không biết cô là ai, căn bản chẳng quan tâm tới.”


Cô khẽ giọng phản vấn: “Có phải cô nên tự hỏi bản thân mình, rốt cuộc cô bị làm sao rồi không? Ngoài bản thân cô ra chẳng có ai rảnh rỗi suốt ngày để ý tới cô có gì, mất cái gì. Mấy năm nay, cô luôn lấy khuôn mẫu của người khác để sống, bản thân cô thấy có ý nghĩa không?”


Cô nói thêm một câu: “Lần này tìm được chứng cứ, cùng với có phát hiện ngoài ý muốn. Nếu trí nhớ cô còn tốt, năm đó Du Cảnh Hâm kết hôn xong bị nhiều người cười nhạo như vậy, bên trong có một nửa công lao của cô cơ mà. Tuy thời gian lâu rồi, chẳng cách nào tìm được chứng cứ hữu hiệu, nhưng trong lòng cô làm gì có lẽ cô hiểu rõ nhất. Người nên lo bị báo ứng không phải là cô sao?”


Sắc mặt Châu Tư Nguyên xám nghét.
Du Khuynh chẳng nhiều lời thừa thãi nữa: “Nói chuyện với loại người như cô lãng phí thời gian không nói, còn chẳng có cảm giác thành tựu gì cả. Điều kiện hòa giải chỉ có một, không làm được thì đừng gọi điện làm phiền tôi nữa.”
Cô cúp điện thoại.


Đêm nhạc hội chỉ còn có một tuần là tới, giờ chuyện cô cần làm nhiều hơn trước nên chẳng có thời gian đôi co với Châu Tư Nguyên.
Cách ngày, Châu Tư Nguyên đăng lời xin lỗi trong vòng bạn bè, phải cài đặt thành mọi người đều nhìn thấy được.


Lãnh Văn Nghi cố ý bình luận phía dưới: [Wao, lời xin lỗi này là xảy ra chuyện gì vậy? Có khi nào bị hack nick rồi không? Có điều tỷ suất này gần như bằng không. Hi hi.]
- -
Hôm diễn ra đêm nhạc hội, Du Khuynh hơi mất ngủ, mới hơn năm giờ sáng đã dậy rồi.


Phó Ký Trầm cảm giác được người trong lòng đang động đậy, anh mở mắt vuốt bụng cô, “Khó chịu chỗ nào hả?”
Du Khuynh lắc đầu, “Em dậy rồi.”
Phó Ký Trầm hôn lên tai cô, “Đừng căng thẳng, hiệu quả nhất định chấn động hơn cả em tưởng.”


Hôm nay anh cũng tới hiện trường, chỗ ngồi ngay phía sau hàng của cô.
Không chỉ Du Khuynh, hôm nay Trâu Nhạc Tiêu cũng mất ngủ. Hiếm khi buổi sáng không cần chuông báo thức, cô ấy đã tự mình tỉnh dậy rồi. Nằm trên giường trăn trở hồi lâu, ngủ thế nào cũng không vào bèn thức dậy.


Hôm nay sắp được nhìn thấy Cố Hằng rồi nên mới kích động như vậy.
Ừm, là như vậy đấy.
Trên đường tới văn phòng luật, trong đầu cô ấy thoáng hiện ra một câu trong nhóm trò chuyện, Du Cảnh Hâm: [Chỗ ngồi của anh chị ngay phía sau em.]
Ngay thì ngay thôi. Có gì ghê gớm lắm đâu.


Cô ấy còn đạp nổ bóng bay một cách oách như vậy, chẳng nhẽ đi sợ một chỗ ngồi.
Trâu Nhạc Tiêu, anh ấy không yêu mày, đến việc lợi dụng còn làm qua loa như vậy.
Mày nghĩ thoáng chút đi.
Chẳng qua anh ấy bị cô nàng xóa bỏ nên trong lòng không cam tâm thôi.


Cô nàng liên tục làm ám thị tâm lý cho mình.
Loại hoạt động tinh thần kỳ lạ này kéo dài cho tới chiều tối, cô ấy vào sân thể thao rồi ngồi xuống.
Người tới sớm hơn cô là Lệ Đàm Trác, tuy là ông chủ nhưng có đoàn đội bận rộn, anh ấy yên tâm ngồi phía dưới xem nhạc hội.


Chỗ ngồi của cô ấy và Lệ Đàm Trác cách hai người là Du Khuynh và Du Cảnh Hâm.
“Anh họ, đã lâu không gặp.”
Lệ Đàm Trác nghiêng mặt, lúc này mới nhìn thấy cô nàng, anh ấy cười cười, “Đã lâu không gặp.”


Cách hai chỗ trống chính giữa nói chuyện khá kỳ lạ, Trâu Nhạc Tiêu trèo qua hai chỗ ngồi đó, “Cám ơn anh lấy được chỗ ngồi tốt như vậy cho bọn em.”
Lệ Đàm Trác nói đùa: “Không cần khách sáo, dù sao cũng do bọn em trả tiền.”
Trò chuyện được một lúc, khán giả lục tục vào sân.


Du Cảnh Trạch còn chưa đi tới trước chỗ ngồi thì thấy Trâu Nhạc Tiêu đang cười nói vui vẻ với Lệ Đàm Trác, không biết Lệ Đàm Trác nói gì, cô ấy còn vui vẻ lắc lư cây lightstick trong tay.
Du Khuynh đi nhanh mấy bước cản tầm nhìn của anh ấy.
“Tới sớm thế à.” Cô xoa đầu Trâu Nhạc Tiêu.


“Mới tới thôi, đang nói chuyện với anh họ về Cố Hằng. Hôm nay anh ấy sẽ hát mở màn, song ca hai bài với người đại diện của Lạc Mông các cô, còn bài thứ ba,” Chữ ba chưa nói hết thì cô nàng ý thức được mình lỡ lời, vội vàng sửa miệng, “Còn hát đơn hai bài nữa.”


Du Khuynh: “Trên danh sách tiết mục chẳng phải có ghi sẵn rồi sao? Cô không xem à?”
“Tại tôi kích động quá đó mà.” Trâu Nhạc Tiêu hi hi ha ha cho qua đề tài.
Du Cảnh Hâm ra hiệu cô nàng, “Đứng lên nào, đây là chỗ của chị.”
Ánh mắt Trâu Nhạc Tiêu đầy vẻ cầu khẩn, cô muốn đổi chỗ ngồi.


Du Cảnh Hâm: “Em đã quên lời nguyền chỗ ngồi này rồi à?”
Trâu Nhạc Tiêu nhớ, ngồi đúng chỗ quy định hạnh phúc dài lâu, nếu không ngồi đúng chỗ sẽ mất đi tình yêu đích thật. Ác độc quá.
Không biết là ai xếp chỗ ngồi nữa.


Cô ấy đành phải đứng dậy một cách không tình nguyện, ngồi về chỗ của mình.
Hàng trước ngồi bốn người, hàng sau ba người đàn ông họ ngồi.
Quý Thanh Viễn ngồi sau lưng Du Cảnh Hâm, Phó Ký Trầm ngồi sau Du Khuynh, còn Du Cảnh Trạch…….


Cùng oán giận giống anh còn có Quý Thanh Viễn, bởi vì chỗ của Lệ Đàm Trác sát bên Du Cảnh Hâm. Lúc lấy được vé, Du Khuynh có nói quy định ghế ngồi trong nhóm gia đình rồi.
Còn như ai sắp xếp thì không người nào biết.


Phó Ký Trầm đứng dậy dặn dò Du Khuynh, “Lát nữa Cố Hằng ra sân khấu, lúc bọn họ hò hét, em đừng hét theo, đừng kích động.”
Du Khuynh liên tục đáp được được, “Yên tâm, em nhớ mà.”


Nhưng tới lúc đêm nhạc đếm ngược thời gian bắt đầu, sân khấu được dựng lên, khi tiếng nhạc quen thuộc vang lên, cả sân vận động lập tức nổ vang, tiếng kêu thét đợt này cao hơn đợt trước.
Người ngồi gần bọn họ đều đang hô tên Cố Hằng.


Giọng hát trầm thấp từ tính vọng từ sân khấu tới, dần dần bọn họ nhìn rõ người đi ra.
Trâu Nhạc Tiêu không kiểm soát được bản thân nữa, vung tay múa chân một cách hứng khởi: “Cố Hằng! Em yêu anh! A a a!” Cô ấy bắt đầu nhún nhảy theo.


Du Khuynh và Du Cảnh Hâm cũng bị lây nhiễm bởi bầu không khí của hiện trường, tuy không hô em yêu anh nhưng cũng kích động hò hét.
Ba người đàn ông ngồi hàng sau gần như thực hiện cùng một động tác đó là đỡ trán, lẳng lặng nhìn ba người bọn họ, không hiểu kích động đến thế là vì cái gì.


Hai phút sau, cả hiện trường mới dần yên ắng lại, tiếp sau đó lại thêm đợt sóng mới, bài hát quen thuộc, cả sân khấu không hẹn mà cùng hát hợp xướng.
Hát thì hát đi, còn lắc lư người theo điệu nhạc nữa.


Quý Thanh Viễn sợ lúc Du Cảnh Hâm lắc người sang bên trái sẽ đụng phải Lệ Đàm Trác tiếp xúc da thịt với anh ta, anh dứt khoát nửa ngồi xổm sau lưng Du Cảnh Hâm, dùng cánh tay bảo vệ cô ngăn cách cô và Lệ Đàm Trác.
Song bầu không khí hiện tại rất high, chẳng ai chú ý tới anh đang ở phía sau.


Lúc Quý Thanh Viễn ngoảnh đầu nhìn lại, Phó Ký Trầm và Du Cảnh Trạch đồng cười ra tiếng.
Anh: “……..”
Hai bài hát kết thúc, phía sau là Cố Hằng hát đơn, bài hát này Du Cảnh Hâm không biết nên không hát theo được, cô ấy ngồi yên lắng nghe.


Lúc này Quý Thanh Viễn mới yên tâm ngồi về ghế của mình.
Du Khuynh định xoay người nhìn xem Phó Ký Trầm đang làm gì, nhưng lúc ngoảnh lại thì thấy một bóng hình quen thuộc, đường nét được ánh đèn chiếu sáng đó.
Phía sau bên phải, mẹ cô và chú Bàng cũng tới rồi.


Đã lâu không gặp, bà vẫn như lần gặp mặt trước đó.
Bà và chú Bàng đều không nói với cô, có lẽ là không muốn tới gặp mặt. Có điều cô đã thỏa mãn lắm rồi, khi mẹ cô tới cổ vũ buổi nhạc hội này.
Đối với bà mà nói, trở lại nơi này cần rất nhiều sự dũng cảm.


Trong lúc thất thần, hai bài hát của Cố Hằng đã hát xong nhưng anh ta chưa rời khỏi sân khấu, anh nói còn một bất ngờ muốn tặng cho mọi người, tặng cho những người anh ta yêu.
Khi giai điệu quen thuộc vang lên, mắt Du Khuynh bỗng ửng hồng.


Cô vô thức nhìn về phía mẹ cô lần nữa, ánh đèn trước đó đã chiếu sang chỗ khác khiến cô không nhìn rõ được vẻ mặt của bà nữa, nhưng có lẽ tâm tình của bà cũng giống như cô.
Bài hát này là hồi ức của cô, cũng là của bà.


Còn là hồi ức của cô với Phó Ký Trầm, trong ngõ nhỏ ở Thượng Hải đó, Phó Ký Trầm hát chay cho cô nghe.
Cô ngoảnh mặt lại, Phó Ký Trầm đã ngồi xổm sau lưng cô, đan tay với cô.
Anh cùng cô cất giọng hát lên bài hát đó.
“Thời thơ bé nghịch ngợm sôi nổi của tôi…….”


Du Khuynh nghẹn ngào, hát chẳng nên lời.
Chẳng trách Trâu Nhạc Tiêu hồi nãy nói tới số ‘ba’ thì lập tức sửa miệng, thì ra mọi người đều biết tối nay Cố Hằng hát ba bài, chỉ có mỗi cô là không biết gì cả.
Đây là bất ngờ Phó Ký Trầm dành tặng cho cô.


Du Khuynh cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, sau đó cùng anh hát nốt phần cuối cùng của bài hát, cũng là đoạn cô thích nhất: “Hóa ra đạo lý của bà ngoại đã hát cho tôi nghe từ lâu, dẫu có đổ mưa cũng phải dũng cảm tiến về phía trước.”
“Tôi tin rằng mọi thứ sẽ đâu vào đấy.”


“Giờ tôi rất muốn trở về nhà.”
HOÀN CHÍNH VĂN.