Tình Yêu Của Thiếu Gia

Chương 46: Trong cái rủi có cái hên

-Em muốn đi ăn kem_Sin ngước nhìn Ron.

-Trở lại bệnh viện cái đã.

-Làm gì chứ?

-Em không nhớ hôm nay là ngày thay băng hả?

-Lần nào thay băng cũng vừa đau vừa nhức,chán lắm.Đau vậy còn tinh thần đâu mà chơi_Sin phụng phịu.

-Chịu đau chút đi,còn hai lần nữa là xong rồi,lúc em xuất viện muốn đi khắp cả trái đất anh cũng dắt_Ron mỉm cười xoa đầu Sin-Còn giờ thì quay về thay băng đi cô nương.

……………….

Trước khi vào phòng bác sĩ để thay băng thì các y tá đã che rèm kín hết,mấy tấm kiếng cũng được gỡ xuống tránh trường hợp Sin nhìn thấy.

Ron và Đình Quân phải cố thuyết phục mãi cô bé mới chịu đi,lần nào đi thay băng vừa mới bước vào phòng đã thấy không khí u ám không lúc nào bác sĩ mở rèm ra cả.Tuy bà ấy và các y tá không làm gì Sin cả thậm chí còn làm rất nhẹ nhàng và tỉ mỉ hơn những bệnh nhân khác nhưng Sin vẫn không thích vào đó.




Đứng ngập ngừng trước cửa phòng bác sĩ mà Sin vẫn không dám bước thêm bước vào đó nữa.Lần nào đi thay băng cũng vậy,Đình Quân và Ron phải năn nỉ,thuyết phục rồi dọa nạt cô bé mới chịu vào.Lần này cũng không ngoại lệ.

-Vào đi,chờ gì nữa_Ron giục.

-…Ờ…thì từ từ…_giọng Sin run run,cô bé nhắm mắt rồi đẩy cửa bước từng bước một vào.

Bác sĩ thấy Sin thì cười hiền hậu chào cô bé,rồi bà đẩy gọng kính của mình lên nhìn các vết thương của cô bé.

-Xem ra cháu đỡ hơn nhiều rồi,gần xuất viện được rồi đây!

-Dạ,nhớ làm nhẹ thôi nha bác sĩ.



Đang ngồi thay miếng băng cuối cùng,trong lúc ngồi không đâm ra chán thì Sin mới ngước đầu nhìn qua lại căn phòng.Chợt Sin nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong tấm kính cửa sổ tuy không rõ lắm nhưng là một khuôn mặt với vết sẹo dài bên má.

-Á Á Á Á_cô bé tái mặt,hét thật to.

Tiếng hét làm kinh động bác sĩ và mấy cô y tá.Ron cũng hoảng hốt đẩy cửa vào.

-Khuôn mặt…mặt…._Sin run run chỉ tay về phía tấm kính.

Vị bác sĩ như biết chuyện,nhìn cô y tá đầy tức giận vì đã sơ xuất kéo không kĩ tấm rèm để hở ra một khoảng.

Cô y tá luống cuống chạy đến kéo tấm rèm cửa lại.

Sin sợ hãi tim đập thình thịch và khóc thét lên vì trông cô bé trong tấm kính cửa sổ không khác gì…Triệu Vy trong Họa Bì 2!

Ron ôm chầm lấy cô bé,vỗ vỗ vai an ủi và cố tìm lý do để cho cô bé tin là mặt mình không bị gì cả.

-Mặt em có bị làm sao đâu,chẳng qua đó là vết ố trên cửa kính nên mới nhìn ra vậy thôi.Đừng khóc nữa nha.

-Dạ đúng rồi,tại phòng này lâu quá không rửa kính cửa sổ nên mới bị cả một vết ố như thế này,đôi khi mấy cô y tá nhìn vào cũng giật mình nữa đấy_bác sĩ cười trừ “chữa cháy”.

-Vậy bác sĩ thay băng rồi phải không,tôi có thể dắt đi được rồi chứ?_Ron đưa ánh mắt sắc lẻm nhìn bác sĩ và mấy y tá rồi cùng Sin đi ra khỏi phòng.




Bước ra khỏi cửa Sin đã chạy ào đến phòng bệnh.Cô bé vẫn còn khóc tuy đã nghe những lời trấn an từ bác sĩ.

Ron ngồi xuống bên cạnh,nhẹ nhàng nói:

-Hay đi ăn kem đi,em muốn ăn bao nhiêu cũng được.

-Mặt em xấu lắm hả?mặt em có thẹo thật ư?_Sin nói trong tiếng nấc.

-Làm gì có,chẳng lẽ em không tin lời của mọi người sao?chẳng phải hôm nay anh đã hứa sẽ dắt em đi ăn kem vậy mà bây giờ em ngồi khóc sướt mướt ở đây thì sao mà anh thực hiện lời hứa được_Ron đưa tay lau đi mấy giọt nước mắt đang rơi lã chã trên khuôn mặt cô bé.



Hồi lâu im lặng,Sin mới khẽ nắm lấy cánh tay Ron.Nói:

-Em muốn ăn kem chocolate,vani.Muốn đi công viên trò chơi và muốn xem phim,nói chung là muốn đi tất!Nhưng em muốn đi cùng mọi người.

-Ok,anh sẽ dắt em đi bất cứ chỗ nào em muốn,miễn sao Sin của anh vui là được_Ron cười.

……………..

Đình Quân và Long cũng đi theo,trong suốt những ngày đầu tiên gặp nhau Quân là người đã giúp đỡ cho Sin nhiều nhất,Long cũng không kém cạnh.Họ đều dành một tình cảm đặc biệt cho chị hai và thủ lĩnh của mình.


Điểm đến đầu tiên là một tiệm kem nổi tiếng cực kì ngon.

Sin ngồi trong quán này mà nhớ đến Hải Phong,lúc đó cậu và Sin cũng đến chỗ này ăn cùng nhau sau đó thì bắt gặp Ron báo hại phải chạy thấy mồ vì sợ Ron đuổi theo.Cô bé mỉm cười,vậy mà mới đó cậu ấy đã sang nước ngoài.

-Nghĩ gì mà vui vậy chị_Long tròn mắt hỏi.

-100% là nghĩ đến cái bữa “luồng gió mát” hôm bữa.Đình Quân,cậu có nhớ không?_Ron xen vào,châm chọc.

-A,”luồng gió mát mang tên Sin”.Em còn nhớ y hôm đó thằng Kiên đã nghệch mặt ra không hiểu gió thiên nhiên từ đâu luồng vào nữa_Đình Quân cũng “xía” vào chọc cô bé cùng cậu nhóc.

Rồi ba người cười phá lên,riêng cô bé thì ngượng nghịu gãi gãi đầu thắc mắc.

-Sao mọi người biết vậy??

-Sin mà,gì chứ em thì mấy đứa nó quá rành!

………….

Cả 4 người cùng đi với nhau đến tối mới về.Hên là tính cách Sin vốn mau quên và không chấp (hoặc không nhớ) đến chuyện cũ nên vụ “vết ố” hồi sáng cô bé đã quên bén đi nhờ buổi đi chơi hôm nay,chỉ cần làm cho Sin vui và không nghĩ ngợi là được.