Tình Yêu Của Cửu Vĩ Hồ

Chương 39: Thần cây phong

Cô gái kia cũng không hiểu chuyện gì, nhưng nghe được hai người đang tìm người trùng hợp với việc của cô, hơn nữa thời gian qua cô cũng không tìm được ai, cả khu rừng cũng chẳng có ai lui tới nên không nhờ vả được.

Rumi đứng nhìn cô gái trước mặt mình, cô gái của cây phong, cô ấy có vẻ đẹp của tuổi hai mươi, mái tóc khuôn mặt và đôi mắt rất cuốn hút, nhưng sao lại sống ở đây, bất mãn nó hỏi cô:

“Cô biết vì sao cây này quanh năm đều đỏ thẫm không?”

Nó nhìn lên cây phong và nhìn xuống cô gái.

Chuyện này với cô là chuyện vô cùng khó xử, cô đã đợi người ấy ở đây mãi.

Xuân qua… Hè tới… Thu tàn… Rồi đông đến, giờ cây phong này chính là nhà của cô, vào thế bí cô xụ mặt xuống.

Riko cũng muốn biết câu trả lời liền bỏ qua chuyện ủ rũ đứng dậy bước tới nó và chăm chú nghe cô gái giải thích, hai người đang mong chờ câu trả lời “bá đạo”

“Thế… ai đó hỏi hai người vì sao đít khỉ lại đỏ? Có trả lời được không?”

Vì không biết được nguyên nhân, nên cô gái chơi đố chữ với hai người.

Hai nhân vật chính một lần nữa không kiềm chế được mà lớn tiếng mắng cô gái:

“Không biết thì nói luôn đi!”

Cô gái nén cười và giải thích câu nói của mình một cách tự nhiên và dễ hiểu nhất.

“Mà, khỉ đít đỏ. Vì da mông mỏng đó”

Cô gái ngây thơ mô tả về đít khỉ, còn có cả hình ảnh minh họa nữa.


Cả hai tức không chịu được, câu trả lời đâu phải như vậy, lần nữa mắng cô:

“Tóm lại là biết hay không hả?”

Cô gái nói lần cuối, giọng nói và vẻ mặt thay đổi nhanh chóng:

“Câu trả lời cuối cùng của tôi là, đây là cây phong đặc biệt”

Sau đó cô gái ngồi xuống đất cầm lá phong đỏ lên xoay tròn tinh nghịch, miệng có phần chán nản với hai người:

“Thật chán quá, cứ tưởng anh ấy đến, ai ngờ là một cosplay và một cô bé xinh xắn”

Rumi thì có chút vui vui, vì cô gái nói mình xinh xắn, nhưng ngược lại với nó là hắn, nổi khùng lên, rõ ràng hắn là cáo thần chứ đâu có cosplay đâu, nó mỉm cười.

“Cosplay cái búa!”

Cô gái dường như muốn ngất đi vì hắn, nếu không cosplay sao trang phục lại khác người thế kia, còn có đuôi, rồi tai thú cả mái tóc cũng khác lạ, móng tay cũng dài hơn người bình thường.

“Hả? Vậy tại sao anh lại đeo tai thú?”

Cô gái mới đầu còn đoán hắn là con gái nhưng nghe giọng lại là con trai, một tia sáng lóe lên trong đầu cô là hắn chắc là mê con gái nên cosplay thành gái.

“Tôi là thần cáo chính hiệu. Nên bề ngoài tôi nó thế!”

Riko vừa giải thích còn lấy tay cầm lên cái tai cáo của mình, ngọ nguậy và quẫy đuôi để cô gái kia tin,cảm giác vô cùng tức giận, hắn đường đường là thần mà bị người khác chê bai thế, thật đáng xấu hổ.


Riêng nó chỉ đứng xem hai nguời biểu diễn, cũng không nói câu nào.

Cô gái đứng hình, không biết nên làm gì, trước giờ cô chưa từng thấy người nào như vậy, cô có vẻ sợ hãi nói:

“Hiểu rồi! Thì ra anh tự huyễn hoặc bản thân.”

Riko ấm ức, tai và đuôi ngọ nguậy sau đó biến hình thành thú nhồi bông, ngay trước mặt cô gái, cô gái cũng vô cùng thản nhiên nhìn con vật màu vàng trước mặt, đúng là khác hẳn với hắn khi nãy.

Giọng nói và bộ dạng hoàn toàn thay đổi, con vật có bốn chân và nói chuyện, còn đi được, quẫy quẫy cái đuôi vàng óng ả của mình, hắn nhìn cô gái nói:

“Nhìn đi, hàng chính hãng đấy! Kon, kon”

Hắn còn miễn phí cả tiếng gọi của cáo nữa…

Nhưng cô gái vô cùng ngạc nhiên, vội vã nhấc bổng cáo lên, nhìn ngó xung quanh người cáo, còn dốc ngược hắn lên, còn nhìn cả bên dưới của hắn xem có thứ mà cô tìm không, miệng không ngừng nói:

“Sao vậy được, nút biến hình đâu? Chỗ lắp pin đâu?”

Riko có chút bối rối, cô gái này bị hâm nặng rồi, biến hình cỡ đó mà còn không biết lại tưởng hắn là huyễn hoặc bản thân, hơn hết trước mặt nó còn nhìn chằm chằm vào chỗ đó của hắn, may mà hắn là thú bông, chỉ mỗi tội thú bông không mặc quần áo, chỉ đeo một cái chuông trước ngực.

Cái chuông này giống với chuông của Doremon, nhưng to hơn và sợi dây đeo là dây đan màu trắng lẫn màu đỏ, được đan rất tỉ mỉ và đẹp mắt.

Riko không chịu được nữa, bất mãn nói.


“Này, dừng lại đi, dừng lại đi mà”

Lúc này nó mới lên tiếng giải vây, nãy giờ nhìn cô gái cứ tìm cái nút ấn biến hình, rồi còn nút nói chuyện, khiến nó cực kỳ ái ngại.

“Hắn ta không dùng pin.”

Mặc cho hai người nói, cô gái vẫn cố gắng tìm cho ra nút biến hình ở trên người hắn.

Riko giãy dụa cỡ nào cũng không làm cô gái thả mình ra, còn dốc ngược người hắn lên, vẫn nhìn chăm chú vào chỗ đó.

Cô gái tưởng Riko là đồ chơi của nó.

Mãi một lúc lâu sau, hắn biến hình lại chỗ khác thì mới thoát được cô gái, tuy nhiên Riko quay lại thì cô gái vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ đó của mình, vẫn chưa muốn bỏ cuộc, nó vội vàng ngăn lại:

“Chẳng phải cô nói muốn đi tìm người sao? Mà người cô tìm trông như thế nào?”

Cô gái khuôn mặt trở nên lạnh nhạt lại, bỏ qua việc vừa rồi quay lại việc chính, suy nghĩ về câu hỏi của nó.

Chưa đầy ba giây sau, người cô một lần nữa đổ mồ hôi lạnh, điều quan trọng như vậy mà cô lại bỏ quên, giọng cô run run nói:

“Tôi đợi lâu quá, quên cả khuôn mặt anh ấy rồi!”

“Quên rồi sao không về nhà luôn đi”

Riko và Rumi lần cuối cảm thấy chán nản đồng thanh nói, ý định của hai người là xong thì đi liền, không nên ở đây để nói chuyện với cô gái không rõ tung tích này, lại còn rất ngớ ngẩn, làm gì có ai ở đây suốt được.

Cả hai vừa định bước đi thì cô gái gọi lại và còn đưa họ tấm ảnh của người con trai mà cô muốn tìm.

Hai người nhìn chằm chằm trên người cô gái, có chút không tin bức ảnh này là cô ấy vẽ, có khi là vẽ hơi quá tay rồi.

Tấm ảnh đúng là có viết chì vẽ, nhưng nét vẽ lại rất đẹp, rất mượt tuy thua nó một xíu nhưng cũng thuộc dạng rất tuyệt.


Nó cũng không chắc là tìm được người như trong ảnh không, nhưng nghĩ lại thì cũng nên nhận vậy, nhìn cô gái lẻ loi một mình ở chỗ này cũng không thể kìm lòng.

Thế nhưng trước khi hai người đi cô gái cũng kịp nói tên mình, cô tên là Kureha, nghĩa là Hồng Diệp và hơn hết là cô cũng không thể rời khỏi cây phong này.

Trước khi hai người bước tiếp thì Kureha có nói thêm, cách đây hơn hai cây số có một thị trấn nhỏ, ở đó hai người có thể tìm thấy người mình muốn tìm.

Riko mỉm cười rồi rời khỏi đó, hắn biến thành dạng người cáo làm phép thuật, cả hai đã ở thị trấn rồi.

Nhìn sơ qua trấn này cũng đang trên đà phát triển, tuy nhiên mọi thứ vẫn còn hơi cổ xưa, có rất nhiều nhà hàng lớn nhưng lại thiết kế cổ đại, hay vẫn còn những cây cổ thụ từ rất lâu, cũng không ai chặt phá.

Vừa đi hai người vừa hỏi đường, lấy tấm ảnh ra và hỏi nhưng không một ai biết người trong ảnh, thở dài rồi tiếp tục đi tìm, Riko suy nghĩ trong đầu.

Kureha… Những chiếc lá đỏ trái mùa… Một cô gái có tên Hồng Diệp, có sự trùng hợp tới bất thường:

“Có vẻ như Kureha là thần cây phong.”

Riko dừng chân lại và nói với nó, suy nghĩ của hắn chính là cô gái đó và cái tên đó chính là tên của cây phong lá đỏ, hơn nữa cô gái ấy cũng nói là không thể rời khỏi nơi đó, mà chắc chắn là không có chỗ nào để đi.

Nó vẫn bước đi bình thường, có phần nhíu mày với câu nói của hắn, nhưng mới đầu suy nghĩ của nó cũng có phần tương tự, nhưng không dám chắc vì nó có thể nhìn thấy thần cây phong, hay là nó thấy hắn nên mới thấy những linh hồn khác, cười nhạt phẩy tay với hắn:

“Riko, đang trong thị trấn, ngươi đừng nói chuyện ma quỷ chứ”

Riko bỏ qua lời nó và từ tốn giải thích.

“Mọi chuyện đã rõ ràng, Kureha chính là thần cây phong, vậy nên cô ấy mới không thể rời khỏi đó, nếu không cây phong đó cũng như những cây xung quanh đó.”

Nó vừa kịp ghi âm những gì hắn nói, nó muốn xác minh một chuyện, nó đang nghĩ tới Hikaru, hai người đi một lát nhìn phía trước có tấm biển nhà hàng nổi tiếng nhất vùng.

Nhìn nhau rồi cùng vào trong, nó cũng muốn thưởng thức các món ăn trên rừng xem sao?