Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 97: Trước khi nhớ, sau khi quên(22)

Đầu Lan Đình Phương phải khâu sáu mũi, dưới sự đề nghị của bác sĩ, anh phải nhập viện quan sát bốn mươi tám giờ. Còn chưa trải qua hết bốn mươi tám giờ quan sát, Lan Đình Phương lại kiên quyết xuất viện. Bởi vì vào buổi sáng ngày thứ hai anh nằm viện, ngoại trừ các phương tiện truyền thông của Truyền thông Á Thái ra, thì hầu như toàn bộ giới truyền thông đều đăng một tin tức trên trang đầu của bọn họ, rằng Truyền thông Á Thái đã sử dụng các biện pháp bất hợp pháp để đánh cắp thông tin.


Sau khi Murdoch dính vào vụ bê bối nghe lén năm ngoái, hiện tại đối với giới tin tức, nghe trộm, sử dụng thông tin bất hợp pháp và các chủ đề nhạy cảm trên các phương tiện truyền thông đã đi đến một tình trạng tranh luận lớn.


Nội trong hai mươi tư giờ, tin tức này được truyền nhanh một cách chóng mặt. Trong đó, một số tờ báo lá cải cũng phát huy những đặc điểm riêng của họ, hóa thân thành Holmes, không tra xét kỹ càng đã vội đưa ra những tiêu đề không rõ ràng như hacker, gián điệp thương mại, v.v.. thu hút sự chú ý của mọi người.


Ngày tiếp theo, nhiều tin tức bùng nổ hơn xuất hiện. Lần này là, người sáng lập Truyền thông Á Thái Lan Đình Phương có liên hệ mật thiết với một số chính khách nhất định, trong số đó, có nhiều quan chức Nhật Bản. Bên trong bài báo còn đính kèm hình ảnh Lan Đình Phương dùng chuyên cơ thăm viếng một chính trị gia Nhật Bản. Mối quan hệ Trung-Nhật luôn là chủ đề nhạy cảm nhất trong ngành truyền thông. Chỉ trong một thời gian ngắn, một số nhà phê bình tin tức cũng bắt đầu cáo buộc Lan Đình Phương là người thân Nhật trên các tờ báo chính trị đương thời.


Đến 6 giờ tối, tin xấu dành cho Truyền thông Á Thái như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn. Vào lúc 6 giờ, Lan Đình Phương đã tổ chức một cuộc họp báo và đưa ra một chồng hồ sơ để chỉ ra rằng đây là bằng chứng về một âm mưu và là trò cười do một đơn vị truyền thông ở Bắc Kinh liên thủ với truyền thông nước ngoài lên kế hoạch vu khống cho anh.


Cuộc họp báo vốn chỉ kéo dài ba mươi phút đã bị trì hoãn thành một giờ. Trong cuộc họp báo kéo dài một giờ này, Lan Đình Phương đã phải đối mặt với hơn một trăm phương tiện truyền thông Trung Quốc và nước ngoài, trả lời đủ loại vấn đề xảo quyệt mà họ đưa ra. Trong suốt một giờ này, Liên Hảo từ đầu đến cuối đứng ở một bên, nhìn Lan Đình Phương. Cô cảm thấy đau lòng, trong khoảng thời gian hai ngày một đêm này, người đàn ông này luôn làm việc với đoàn cố vấn, bộ phận quan hệ công chúng và đoàn luật sư của anh.


Vào cuối buổi họp báo, luật sư đại diện cho Truyền thông Á Thái kết thúc bằng một tuyên bố, rằng họ sẽ đưa một số đơn vị truyền thông vi phạm vấn đề đạo đức nghề nghiệp ra truy cứu trước pháp luật.


Lan Đình Phương dựa vào ghế trong khu vực nghỉ ngơi của buổi họp báo, vẻ mặt mệt mỏi. Liên Hảo đóng cửa phòng nghỉ lại, nhẹ nhàng bước qua, nhẹ nhàng áp tay vào thái dương anh, nhẹ nhàng xoa bóp.
Anh nhắm hai mắt lại.
"Đình Phương, không làm tỷ phú cũng không sao." Liên Hảo hạ mắt xuống và thì thầm.


Lan Đình Phương cong khóe miệng, quay đầu lại, vùi đầu vào trước ngực cô, ôm eo cô nói: "Nhưng mà, anh thích làm tỷ phú, anh còn thích Cố Liên Hảo cầm tiền của anh làm ra những bộ phim đi vào lòng người."


Trong vài ngày tiếp theo, các phương tiện truyền thông của Truyền thông Á Thái tiến hành phản kích toàn diện. Truyền thông Á Thái đã để cho các quan sát viên của Cục Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình vào cuộc điều tra. Thư của luật sư nhanh chóng được gửi cho bốn phương tiện truyền thông lớn nhất ở Bắc Kinh. Đường dây nóng đã được mở trong 24 giờ và tất cả các giám đốc điều hành cấp cao đã thông báo với cư dân mạng trên Weibo của họ để làm sáng tỏ vụ việc.


Trong những ngày qua, Liên Hảo không có một ngày nào rảnh rỗi, mỗi ngày cô đều đi đi về về giữa Thanh Nguyên và Tòa nhà Á Thái, bận rộn nấu canh, bận rộn giám sát cái kẻ bận rộn chẳng phân biệt được ngày hay đêm Lan Đình Phương này uống canh, bận rộn nhắc nhở anh thay băng và uống thuốc đúng giờ.


Một tuần sau, với báo cáo của các quan sát viên đóng tại Truyền thông Á Thái, phong ba bắt đầu dần dần lắng xuống. Bốn phương tiện truyền thông một tuần trước đưa ra những lời lẽ sắc bén đã đăng một lời xin lỗi trên tiêu đề trang nhất của họ, tiến hành tự khiển trách...


Mà Liên Hảo cuối cùng cũng có thể cảm thấy nhẹ nhõm khi có thể gần gũi với cô con gái đã bị cô lơ là trong suốt một tuần qua. Bị Liên Hảo vắng vẻ một tuần, Tiểu Long tựa hồ như không muốn gặp cô, đối với cô xa cách, Liên Hảo có dỗ bé gọi mẹ cỡ nào bé cũng không gọi.


"Nhóc con thúi, chẳng lẽ con thật sự bị mỹ nam mê hoặc rồi." Liên Hảo nhẹ nhàng vỗ vỗ mông bé, Tiểu Long vừa nghe đến mỹ nam thì trong mắt đã bắt đầu tỏa sáng, hoa chân múa tay vui sướng.


Liên Hảo thật đúng bị con gái mình dọa cho phát hoảng, cái con nhóc này, có phải trưởng thành hơi sớm rồi không? Hôm kia chị Nguyệt còn nói với Liên Hảo là dạo này Tiểu Long rất thân thiết với một thầy giáo đẹp trai của một trường ngoại ngữ gần đây, chị Nguyệt còn nói Tiểu Long nhà bọn họ còn cùng vị thầy giáo kia quả thật là vừa gặp đã thân. Năm ngày trước chị Nguyệt mang Tiểu Long đến sân thể dục của trường học nhìn học sinh đánh bóng rổ, có một người đàn ông trẻ tuổi bộ dạng rất đẹp trai vừa nhìn thấy Tiểu Long đã thích ngay, dường như Tiểu Long cũng có cảm tình với người ta, hai người cứ như vậy mà trở nên thân thiết.


Khi nghe được những lời này, Liên Hảo thật sự dở khóc dở cười.


Thứ hai, Liên Hảo mang Tiểu Long đến bệnh viện khoa nhi kiểm tra thường lệ, ngừng xe xong, Liên Hảo bước xuống xe, chị Nguyệt ôm Tiểu Long bước xuống từ một bên cửa khác, vừa mới đóng cửa xe xong, chìa khóa xe liền rơi xuống đất, Liên Hảo cúi người xuống nhặt. Lúc cúi đầu xuống, Liên Hảo nhìn thấy một đôi chân mang một đôi giày thể thao màu trắng, đôi chân kia ẩn sau chiếc xe, Liên Hảo ngây người vài giây, một loại cảm xúc bất an như có như không trỗi lên. Đứng thẳng người lên, Liên Hảo lại nhìn về phía đôi chân đó, trước mắt cô là một hàng xe dày đặc được đỗ một cách rất trật tự. Cuối cùng, ánh mắt Liên Hảo dừng ở chiếc xe cách xe cô sáu chiếc. Chiếc xe thứ bảy kia là một chiếc Toyota màu trắng, cô mơ hồ nhớ lại, hình như gần đây cô luôn thường xuyên gặp phải chiếc Toyota màu trắng này.


Một số cảm xúc kỳ lạ không rõ ràng tương tự như giác quan thứ sáu về một điềm xấu khiến cho cả người Liên Hảo dựng cả tóc gáy. Mấy ngày trước cô làm mất điện thoại, vài giờ sau nó lại hoàn hảo xuất hiện ở phòng an ninh của Thanh Nguyên, nhân viên bảo an nói với Liên Hảo là có một người đàn ông dáng người cao đội mũ lưỡi trai đeo kính râm rất to mang đến.


Lại liên tưởng đến một loạt các tranh cãi liên quan đến Truyền thông Á Thái gần đây, Liên Hảo càng không thể giữ được bình tĩnh.


Buổi sáng hơn mười giờ, bãi đỗ xe im ắng, Liên Hảo dặn chị Nguyệt cẩn thận ôm Tiểu Long, bản thân mình thì che ở phía trước Tiểu Long, vừa đi vừa tìm điện thoại trong túi xách, cô muốn gọi cho Lan Đình Phương.


Khi tay cô vừa chạm vào điện thoại thì chuông điện thoại cũng đồng thời vang lên, điều này làm cho Liên Hảo giật nảy mình. Trên màn hình điện thoại xuất hiện một dãy số dài đến từ nước ngoài, Liên Hảo chần chờ một chút liền bắt máy.


Nghe được giọng nói của Amy, Liên Hảo cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Còn không có chờ cho cô thở phào nhẹ nhõm xong, lời nói của Amy lại khiến cho Liên Hảo cảm thấy tựa như mình đang nằm mơ, một giấc mơ mà cô không dám tưởng tượng đến.


"Anh... Anh nói cái gì? Xin anh lặp lại lần nữa, xin anh hãy nói chậm một chút." Liên Hảo run rẩy nói.
"Cố Liên Hảo, Nguyên Anh Hùng -- không -- có --- chết ------" Người Italy gằn từng tiếng, cách phát âm lần này rất chính xác.
"Amy, ngày Cá tháng Tư đã qua rồi." Liên Hảo có cảm giác như khớp hàm của mình cũng đang run lên.


"Tôi biết." Người Italy thở dài, sau một loạt lời cầu nguyện với Chúa vô cùng khoa trương, anh ta chậm rãi nói:


"Cố Liên Hảo, hiện tại cô nghe đây, cô nghe rõ ràng cho tôi, tôi có thể cam đoan với cô là những lời tiếp theo đây của tôi hoàn toàn là sự thật, Nguyên Anh Hùng không có chết, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ ràng, nhưng cuộc điện thoại này là Nguyên Anh Hùng muốn tôi gọi cho cô."


"Cố Liên Hảo, có lẽ cô sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng Nguyên Anh Hùng dùng mẹ anh ấy thề, anh ấy nói mình hôn mê mấy tháng ở Australia, sau khi tỉnh lại anh ấy đã yêu một người Australia, cô gái đó rất đẹp, là một y tá luôn chăm sóc cho anh ấy trong suốt mấy tháng đó. Bản thân Nguyên Anh Hùng không dám cũng không có dũng khí nói với cô, nhưng anh ấy muốn tôi nhắn giùm với cô một lời xin lỗi. Anh ấy nói mình là một tên đàn ông thô tục, không chống cự được trước sự cám dỗ của những cô nàng dịu dàng xinh đẹp có bộ ngực gợi cảm..."


Hốc mắt Liên Hảo bắt đầu phát đau, một loại đau đớn sắp tràn ra nước mắt nhưng có thế nào cũng không thể chảy ra. Cô hít một hơi thật sâu:
"Amy, Nguyên Anh Hùng không có chết?"
"Đúng vậy, Cố Liên Hảo, Nguyên Anh Hùng không có chết!"


"Amy, tên khốn Nguyên Anh Hùng kia nói mình không thể cưỡng lại sự cám dỗ của cô nàng người Australia xinh đẹp dịu dàng có bộ ngực gợi cảm?"
"Đúng vậy!"


Liên Hảo siết chặt điện thoại, bàn tay bởi vì kích động mà run rẩy trong không trung, không biết nên đặt ở nơi nào, đầu óc cô hiện tại là một mảnh hỗn độn, chỉ nhận được một tin tức duy nhất.
- --- Nguyên Anh Hùng không có chết.


Dường như Amy còn đang nói gì đó, nước mắt Liên Hảo bắt đầu trào ra, chặn mất tầm nhìn của cô. Trong cảnh tượng mơ hồ, một bóng trắng từ từ bước đến gần Liên Hảo, tiếp cận từng chút một, hình ảnh con dao phát ra tia sáng rọi vào kính xe, rơi vào mắt Liên Hảo.


Liên Hảo trừng mắt nhìn, ngẩn người.
Amy vẫn còn đang nói, nói với Liên Hảo rằng Nguyên Anh Hùng yêu một cô gái người Australia, nói chờ vài năm sau anh sẽ mang cô ấy trở về Mỹ....


Chiếc bóng trắng ấy xuất hiện trước mặt cô với một con dao trong tay, Liên Hảo trước tiên là xoay người lại, cô muốn nhìn Tiểu Long, muốn xem xem con gái mình có an toàn hay không.
Chị Nguyệt đứng cách cô vài bước chân đang cúi đầu chọc Tiểu Long cười.


Dường như chỉ trong khoảng thời gian một phần ngàn trên giây, Liên Hảo bị một lực rất lớn đẩy ra, ngã xuống đất. Liên Hảo ngồi trên mặt đất trơ mắt nhìn lưỡi dao kia đâm vào bụng một người đàn ông cao lớn đội mũ lưỡi trai đeo kính đen.


Mọi người ngây dại, người đâm ngây dại, người bị đâm cũng ngây dại, Liên Hảo té trên mặt đất cũng ngây dại. Sau đó, chị Nguyệt hét lớn lên, ôm Tiểu Long chạy như điên về phía lối ra của bãi đỗ xe.
Người đàn ông cầm dao chạy về một hướng khác.


Toàn bộ bãi đỗ xe chỉ có giọng nói của Amy phát ra từ chiếc điện thoại bị rơi trên mặt đất, anh ta vẫn còn đang nói chuyện.


Liên Hảo từng chút một bò về phía người đàn ông cao lớn bởi vì lực đánh mà tựa vào trên xe mình, ôm lấy đùi anh, cô không thể hiểu được tại sao ai đó đã biến mất lại đột nhiên có thể xuất hiện ở trước mặt mình.


Người đàn ông cao lớn từ từ trượt xuống, Liên Hảo từ từ tháo kính của anh ra, đôi mắt anh mang theo ý cười, biểu cảm thoải mái, thoải mái đến nỗi khiến cho Liên Hảo quên đi hết mọi thứ vào lúc này, còn tưởng rằng đang ở buổi trưa của một ngày xuân, bọn họ phơi nắng ở khu vườn sau nhà, anh tự do tự tại không có một chút khí chất nào.


"Không phải nói bị cô nàng Australia xinh đẹp gợi cảm dịu dàng cám dỗ sao?" Liên Hảo thì thào nói.
Nguyên Anh Hùng cong khóe miệng, cứ mỉm cười như vậy, cuối cùng, độ cong của khóe môi biến thành ánh trăng non trên bầu trời kia, cuối cùng, anh cười ra tiếng, cười đến rất sung sướng.


Anh vừa cười vừa ho khan vừa nói:


"Liên Hảo, anh làm được, Cố Liên Hảo, anh thật sự đã làm được. Lúc trước anh rơi vào cạm bẫy của Lan Đình Phương, anh luôn không có mặt mũi nào xuất hiện trước mặt em. Thật ra, là do Lan Đình Phương bày trò quá vụng về, quá ngây thơ, anh khinh thường không thèm nói mà thôi."


Vì nói những lời này mà lồng ngực anh kịch liệt phập phồng, cho thấy lượng hô hấp của anh đã đi đến cực hạn. Lúc này Liên Hảo mới nhớ đến trên người anh còn cắm một con dao.


Bàn tay Liên Hảo run rẩy chạm vào con dao kia, giọng nói cũng run rẩy theo: "Đừng nói chuyện, Anh Hùng, có gì thì để sau hẳn nói, anh muốn nói gì em cũng đều cẩn thận lắng nghe, em xin anh, bây giờ đừng nói chuyện."
Nhưng anh vẫn một mực nói chuyện, anh nói:


"Cố Liên Hảo, lần này, anh rốt cuộc cũng chân chính là anh hùng cứu mỹ nhân."