Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 91: Trước khi nhớ, sau khi quên(16)

"Cố Liên Hảo, anh hỏi em một vấn đề. Nếu, bây giờ anh và Nguyên Anh Hùng đứng ở trước mặt em, em sẽ chọn người nào?" Lan Đình Phương đứng ở nơi đó, sau lưng là ánh bình minh đang dần ló dạng, hỏi cô một câu như vậy.
Liên Hảo ngẩng đầu, không thể tin nhìn Lan Đình Phương.


Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy.
Liên Hảo vỗ vỗ mặt mình, gian nan nói: "Đình Phương, em không thích anh nói như vậy, Anh Hùng đã không còn nữa."
"Anh chỉ đưa ra ví dụ." Lan Đình Phương bước đến gần Liên Hảo.
Liên Hảo cắn môi, không nói gì.


Ánh mắt Lan Đình Phương dần trở nên lạnh lùng, giọng nói không khác gì mũi tên bắn về phía Liên Hảo: "Cố Liên Hảo, em không thể trả lời được sao?"


"Đúng." Liên Hảo quay lưng đi, cũng nói với một thái độ lạnh lùng: "Em không trả lời được. Câu hỏi này của anh khiến em cảm thấy anh thật vô lý. Đúng! Đúng là em trở về căn nhà trước kia, đúng là em luôn thường xuyên nhớ đến Anh Hùng. Nhưng điều này cũng giống như việc em thường xuyên nhớ đến mẹ em vậy, em nghĩ là anh sẽ hiểu cho em."


"Hơn nữa, em không thích anh như vậy!"
Lại là một trận trầm mặc, khi Liên Hảo muốn đi đổi đôi giày bị tuyết làm cho ướt sũng trên chân, anh nói:
"Liên Hảo, chúng ta kết hôn đi. Ngày mai chúng ta không về Bắc Kinh nữa mà trực tiếp đến Florida đăng ký, sau đó, chúng ta sẽ cử hành một hôn lễ thật long trọng."


Liên Hảo đưa tay ra nhìn vào ngón áp út của mình, dường như, nơi đó vẫn còn lưu lại dấu vết của chiếc nhẫn cũ: "Anh muốn em chỉ trong vòng hai năm mà kết hôn hai lần sao? Đình Phương, bây giờ em không có cách nào cùng anh thảo luận về những việc này. Đình Phương, không phải bây giờ chúng ta đã ở bên nhau rồi sao?"


"Vậy sao?" Anh lạnh lùng nói: "Em phải đợi đến khi nào thì mới nguyện ý cùng anh thảo luận những việc này?"
Liên Hảo tạm dừng lại, cũng không quay đầu, lấy một bộ áo tắm từ tủ quần áo của khách sạn, mở cửa phòng tắm ra, cởi giày, mở nước.


Liên Hảo không có cởi quần áo ra mà lại dựa vào tường. Phòng tắm được thiết kế bằng kính cường lực. Sau một thời gian, hơi nước nóng đã biến toàn bộ phòng tắm này thành khung cảnh sương mù dày đặc của buổi sáng mùa xuân.


Khi Lan Đình Phương bước vào trong phòng tắm, Liên Hảo vẫn còn đang tựa vào bức tường thủy tinh.


Anh vừa bước vào thì liền ngay lập tức hôn cô, mang theo một sự trừng phạt dữ tợn. Liên Hảo đẩy anh ra, anh càng giữ chặt cô hơn. Tay anh tháo khăn quàng cổ, áo khoác, tiếp đó là trực tiếp cởi nội y bên trong áo len của cô ra, sau đó đặt tay lên nút quần jeans.
Liên Hảo lại dùng sức đẩy anh.


Sự phản kháng của Liên Hảo càng khơi dậy sự khó chịu trong lòng Lan Đình Phương, anh dùng một chút lực, nút quần jeans rơi trên mặt đất cùng với tiếng kéo khóa quần.
Anh thô bạo đẩy vào, ở bên tai cô không ngừng nói: "Chỉ có anh mới có thể yêu em như thế này, chỉ có anh."


Mỗi một tiếng "Chỉ có anh" của Lan Đình Phương dường như muốn đem toàn bộ xương cốt Liên Hải tháo rời ra.
Liên Hảo cảm thấy cả người mình không còn một chút sức lực nào cả, bàn tay cô chỉ có thể chống trên mặt kính. Cùng với mỗi một lần va chạm của anh, dấu tay trên mặt kính càng lúc càng lan rộng ra.


Khi từ trong phòng tắm bước ra, trời bên ngoài đã sáng rực. Liên Hảo đứng ở trước cửa sổ lớn, đôi chân run rẩy, tựa vào rèm cửa sổ. Chỉ trong nháy mắt, Liên Hảo cảm thấy tòa thành thị có tên gọi Washington này đã trở nên xám xịt.


Lan Đình Phương suy sụp tựa vào tường phòng tắm, quần áo bừa bộn trên sàn đã phô bày sự điên rồ và những sai lầm mà anh đã gây ra. Hơi nước trong phòng tắm đã tan đi, khuôn mặt anh cũng rõ ràng ở trong gương. Chỉ có anh mới biết, đằng sau vẻ mặt thờ ơ này là một tâm trạng vô cùng rối bời.


Dường như, vận mệnh luôn thích cùng anh chơi trò chơi trốn tìm.
Chuyến bay trở về Bắc Kinh vào sáng sớm lúc ban đầu đã được đổi thành buổi tối. Cả một ngày này Liên Hảo và Lan Đình Phương đều ngủ, mỗi người nằm ở một bên, đưa lưng về phía đối phương, cách nhau một khoảng cách.


Đây là màn chiến tranh lạnh đầu tiên của Liên Hảo và Lan Đình Phương kể từ khi hai người tái hợp.
- ---


Tiểu Cúc thật sự không thể ngờ rằng lần đầu tiên được đề bạt làm tiếp viên hàng không khoang hạng thương gia, cô lại gặp được người phụ nữ khóc lóc thảm thương trong toilet ngày đó. So với lúc đó, tóc của người phụ nữ này đã dài hơn một chút, và khuôn mặt cô ấy cũng đã trở nên hồng hào hơn rất nhiều, dáng người cũng đầy đặn hơn. Mà Lan Đình Phương, người khiến rất nhiều phụ nữ mong nhớ ngày đêm Lan Đình Phương, lại luôn đi theo phía sau người phụ nữ ấy, chỗ ngồi của bọn họ cũng là ghế ngồi song song.


Tiểu Cúc vốn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một màn ân ân ái ái của cặp người yêu hoặc là vợ chồng này, nhưng dường như kể từ lúc lên máy bay, hai người này đều chưa từng nhìn mặt lẫn nhau.


Về người phụ nữ hiện tại của Lan Đình Phương, rất ít truyền thông báo chí nào nhắc đến, hầu như là không có. Mọi người đều biết Lan Đình Phương có một người bạn gái bí ẩn, về phần người phụ nữ đó trông thế nào, thân phận tuổi tác quốc tịch ra sao đều không ai biết rõ, cũng không có người đi đào bới. Như vậy có thể thấy, mọi việc đều có liên quan đến quyền lực trong giới truyền thông của Lan Đình Phương.


Nhưng vẫn luôn có một số tin đồn nhỏ được truyền đi. Có tin đồn rằng Lan Đình Phương đã kết hôn với bạn gái bí ẩn của mình và thậm chí còn có con. Một y tá trong một bệnh viện đã từng nói, năm ngoái, có một người phụ nữ đi cùng Lan Đình Phương đã hạ sinh một bé gái trong bệnh viện của họ. Còn đồn rằng, nữ y tá kia vì tung tin nên đã bị bệnh viện đuổi việc. Cuối cùng, nữ y tá kia cũng sửa miệng, nói là bản thân là người thích nói đùa, nên mới bịa đặt ra chuyện này.


Sau này, không còn ai nói đến việc Lan Đình Phương có con nữa, nhưng đề tài về cuộc hôn nhân của anh lại ngày càng trở nên chân thực, mọi chi tiết về cuộc hôn nhân ấy đều được mọi người nói đến hăng say. Trong đó phiên bản kết hôn không đáng tin nhất là Lan Đình Phương và bạn gái bí ẩn của mình ngày này tháng này năm này đã tổ chức hôn lễ trên một phi thuyền vũ trụ của một đại gia người Nga nào đó. Còn phiên bản đáng tin nhất là bọn họ bí mật đăng ký kết hôn ở Florida sau đó tổ chức hôn lễ ở Hy Lạp. Đầu năm nay những người nổi tiếng đều thích đăng ký kết hôn ở nước ngoài.


Hiện tại, hai người này đã ngồi trên ghế của họ hơn hai giờ kể từ khi lên máy bay mà không có bất kỳ giao tiếp ngôn ngữ nà. Tiểu Cúc nói thầm trong lòng, chẳng lẽ hai người này đã đi đến mức độ tình biến rồi?


Trong thời đại này, không ai sẵn lòng tin vào sự vĩnh hằng và cũng không ai dành thời gian để kiềm chế cảm xúc. Và tình biến dường như đã trở thành một cách gọi chung. Đặc biệt là đối với những người nổi tiếng mà nói không phải là chuyện hiếm lạ gì, ngán ngẩm lẫn nhau, ngoại tình, chia tay vì đã quá hiểu nhau, vân vân và vân vân.


Đến thời gian phát bữa ăn, đầu bếp bánh ngọt tự mình đến khoang thương gia hỏi Lan Đình Phương về các yêu cầu đối với bữa ăn này, anh nhàn nhạt nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, yêu cầu đầu bếp chuẩn bị một ít cháo cùng với món khai vị.
Đầu bếp bánh ngọt ảo não rời đi.


Vì ngày hôm đó chỉ có năm hành khách trong khoang hạng thương gia nên Tiểu Cúc đặc biệt thoải mái.
Khu vực làm việc của cô có thể thấy được động tĩnh của khu ghế phía nam.


Bạn gái của Lan Đình Phương rất ngoan ngoãn ăn hết toàn bộ cháo và món khai vị được chế biến đặc thù này. Khi Tiểu Cúc đến dọn bộ đồ ăn, sắc mặt Lan Đình Phương đã dịu đi rất nhiều, không giống với khuôn mặt trước đó nữa. Thật ra thì, dựa vào sự mẫn cảm của phái nữ, Tiểu Cúc cảm thấy vị kia Lan tiên sinh này thật ra giống như là đang giận lẩy. Loại so đo giữa những người yêu nhau này cũng có thể xem như là kích thích lửa tình đi.


Nửa giờ sau, người phụ nữ đứng dậy rời đi, và sau vài phút khi người phụ nữ ấy rời đi, Lan Đình Phương cũng đứng dậy theo cùng.
Tiểu Cúc thề, cô chỉ vô tình nghe thấy vấn đề riêng tư như vậy.


Có thế nào Tiểu Cúc cũng không thể tưởng tượng được, làm sao lại có thể nghe được giọng nói của đàn ông ở trong toilet nữ?!


Hơn nữa, giọng nói của người đàn ông này lại còn rất hung tợn: "Cố Liên Hảo, em mà còn phớt lờ anh nữa, anh liền ở trong này muốn em, em ngẫm xem, làm ở trên độ cao mười ngàn mét này nhất định là rất có cảm giác."


Thì ra bạn gái bí ẩn của Lan Đình Phương tên là Cố Liên Hảo. Tiểu Cúc nghĩ nếu cô đem chuyện này nói ra, nhất định sẽ rất gay cấn cho mà xem, bất quá, đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Nguyên tắc đầu tiên của tiếp viên hàng không chính là, bảo vệ sự riêng tư của hành khách.


Người phụ nữ tên Cố Liên Hảo kia không hề lên tiếng.


Một lát sau, giọng nói hung hăng vừa rồi lại nhanh chóng dịu lại: "Liên Hảo, em nhìn anh đi, nhìn anh một lần thôi cũng được. Anh sai rồi, về sau anh không dám nữa. Trong khoảng thời gian em không để ý đến anh, anh thật sự có cảm giác một giây như thể một năm, em đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt tiểu nhân như anh, nhé?"


Một tiếng "Nhé" này không khác gì tiếng của chú cún cưng đang làm nũng với chủ của mình.


Thật thú vị, Tiểu Cúc cảm thấy khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai mà cô nhìn thấy trên các phương tiện truyền thông vào các ngày trong tuần kia thoáng chốc nhu hòa đi rất nhiều, và hình tượng của người đàn ông này cũng có vẻ dễ thương hơn.


Người phụ nữ nở nụ cười, tiếng cười này rất nhỏ, tựa như làn gió xuân nhẹ nhàng thổi vào mặt.
Tiếng cười nho nhỏ ấy dường như còn có thể truyền sang cho người khác. Tiểu Cúc mỉm cười, nhẹ bước quay trở lại khu vực làm việc của mình.


Một lúc sau, hai người kia đã trở lại, lần này là tay trong tay. Bọn họ trở về chỗ ngồi. Anh vì cô ấy điều chỉnh ghế ngồi để cô ấy có thể ngồi thoải mái hơn, anh điều chỉnh độ sáng của ngọn đèn trên đỉnh đầu cô ấy, anh đắp chăn cho cô ấy một cách cẩn thận, anh ghé vào bên tai cô ấy thủ thỉ thì thầm.


Họ đang nói về tình yêu ư? Nếu không, làm sao lại có thể khiến cho một người phụ nữ cười một cách ngọt ngào như vậy?


Ba hành khách khác trong khoang hạng thương gia đã chìm vào mộng đẹp. Chỉ có hai người họ là thì thầm to nhỏ. Tiểu Cúc cũng không biết vì sao mình lại như vậy, có vẻ như cô đã quên đi hết sự chuyên nghiệp trong công việc của mình, giống như một fan hâm mộ vụng trộm nhìn lén hai người kia.


Anh và cô ấy kề tai nói nhỏ, bên dưới chiếc chăn mỏng manh kia, có thể nhận ra hai bàn tay ấy đang nắm chặt lẫn nhau. Dường như anh đã nói một điều gì đó, cô ấy mất tự nhiên nhìn quanh bốn phía, có chút hờn dỗi liếc anh một cái, ở bên dưới ánh đèn mờ ảo trông cực kỳ quyến rũ.


Ở bên dưới chiếc chăn mỏng kia, anh khẽ kéo tay cô ấy.
Dưới sự lôi kéo của anh, cô ấy ỡm ờ đứng lên, bọn họ ôm thắt lưng nhau rời khỏi chỗ ngồi của mình.


Tiểu Cúc sờ lỗ tai của mình, mặt hơi nóng lên, cô nhớ đến lời nói mà khi đó người đàn ông đã nói với người phụ nữ: Làm ở độ cao mười ngàn mét...
Đồng nghiệp đến thay ca, Tiểu Cúc nằm trên chiếc giường nhỏ trong khu vực nghỉ ngơi.


Hai giờ sau khi Tiểu Cúc quay trở lại khu vực làm việc của mình, hai người kia cũng đã trở lại, người phụ nữ nhắm mắt tựa vào vai người đàn ông, người đàn ông hiển nhiên cũng buồn ngủ, đầu anh hơi nghiêng về phía đầu của người phụ nữ.


Hai cái đầu ấy tựa vào nhau rất thân mật, ánh sáng dịu nhẹ của ngọn đèn trên đỉnh đầu tô điểm cho khung cảnh này, trông họ như một bức tranh, một bức tranh khiến người ta cảm thấy thật động lòng.


Sau hơn mười giờ bay, cuối cùng máy bay cũng đáp xuống sân bay Thủ đô. Người giám sát sân bay đã trực tiếp đến, một số nhân viên công tác cũng đã sắp xếp lối đi đặc biệt dành cho Lan Đình Phương và bạn gái của anh. Lan Đình Phương đang nói chuyện với người giám sát, còn bạn gái của anh thì ở một bên cầm máy ảnh kỹ thuật số xem lại ảnh đã chụp được.


Rất nhiều người đều nói Tiểu Cúc là một người không suy nghĩ thấu đáo. Đối với lời nhận xét này Tiểu Cúc luôn cười nhạt. Ở thời đại này, nhiệt tình một chút, quan tâm một chút, mọi người đều cảm thấy không nên.


Cố lấy dũng khí, Tiểu Cúc bước đến trước mặt người phụ nữ tên Cố Liên Hảo kia, cô ngẩng đầu nhìn cô ấy nở một nụ cười thân thiện.
"Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở toilet, khi đó cô đang khóc." Tiểu Cúc nói thêm: "Khi đó, là ở trên máy bay."


Cô ấy suy nghĩ một chút, dường như là đã nhớ ra, biểu cảm có chút thẹn thùng: "Tôi nhớ ra rồi, đó là lúc tôi thương tâm nhất."
Tiểu Cúc nhìn Lan Đình Phương đang đứng cách đó khoảng mười bước chân: "Anh ấy hẳn là rất yêu cô, chắc sẽ không làm cho cô thương tâm nữa."


"Vâng!" Cô ấy nhìn về phía Lan Đình Phương: "Đúng vậy, anh ấy rất yêu tôi, anh ấy sẽ không khiến tôi phải thương tâm nữa đâu."
Tiểu Cúc gật đầu, nói một cách rất nhiệt tình: "Vậy, chúc phúc cho cô, chúc phúc cho hai người."
- ---


Khi Lan Đình Phương bước đến gần, Liên Hảo vẫn còn đang mỉm cười nhìn về một hướng.
"Sao lại cười ngốc nghếch như vậy?" Lan Đình Phương ôm vai Liên Hảo.
"Mới vừa rồi, em nhận được sự chúc phúc của một cô gái rất đáng yêu." Liên Hảo ngẩng đầu lên, mỉm cười rạng rỡ.